Hai người không sợ bị Tang Tiếu đánh bại mất mặt. Mấu chốt là bọn họ sợ sau khi bị đánh bại, mình không nói ra được nguyên nhận thua. Tang Tiếu sẽ hoài nghi. Ai bảo trước kia bọn họ “Giỏi” như vậy chứ. Hai người đơn giản cân nhắc ở trong lòng rồi liếc nhau. Ngay sau đó, đồng thời nhìn về phía Quý Kỳ Tây, bọn họ chuẩn bị kéo Quý Kỳ Tây xuống nước cùng! “Tang Tiếu, ngũ sư huynh của em...” “Ngũ sư huynh, hôm nay em không khiêu chiến anh ấy.” Tang Tiếu quơ quơ tay đang nắm tay Quý Kỳ Tây, vẻ mặt chịu trách nhiệm chân thành tha thiết: “Ngũ sư huynh tạm thời kém cũng không sao cả. Em cưng anh ấy.” Quý Kỳ Tây thuận thế cong eo ghé vào trên vai Tang Tiếu, ra vẻ vô tội phụ họa: “Anh quá cùi bắp, chỉ có thể ôm đùi Tang Tiếu.” Quý Lâm Xuyên và Nhậm Tương:??? Cái đồ không biết xấu hổ nhà anh. Quý Kỳ Tây thấy bọn họ dùng ánh mắt mắng chửi người, lập tức buồn cười. Anh rất có lòng tốt nhắc nhở: “Hiện tại Tang Tiếu chính là người mạnh nhất toàn tông môn.” “Không.” Tang Tiếu quay đầu hôn chụt một cái lên má Quý Kỳ Tây. Ngay sau đó, cô nghiêm túc sửa đúng: “Mạnh nhất toàn thế giới.” Quý Kỳ Tây lập tức sửa miệng: “Hiện tại Tang Tiếu chính là người mạnh nhất toàn thế giới.” Quý Lâm Xuyên và Nhậm Tương bị hai người bọn họ nhét cho một mồm to chanh, lòng khó chịu gần chết. “Hai người đã hiểu chưa?” Quý Kỳ Tây hỏi. Quý Lâm Xuyên nhíu mày: “Hiểu cái gì?” Quý Kỳ Tây cười: “Hiện tại, Tang Tiếu là người mạnh nhất toàn thế giới, căn bản không ai có thể thắng Tang Tiếu.” Từ sau khi Tang Tiếu dán xong kim tự tháp, Quý Kỳ Tây vẫn luôn tìm cơ hội để Tang Tiếu chân chính tự tin từ đáy lòng. Trước mắt xem ta, say rượu cũng coi như một cơ hội. Hai người Quý Lâm Xuyên, Nhậm Tương đều không ngốc. Hai người bọn họ vừa bị Tang Tiếu khiêu chiến làm cho quá kinh ngạc, nhất thời không hiểu ra. Sau khi được Quý Kỳ Tây nhắc nhở, trong lòng lập tức sáng sủa. Rất nhanh, Tang Tiếu, Quý Kỳ Tây, Quý Lâm Xuyên với Nhậm Tương cùng đi đến vườn sau. Vườn sau biệt thự đã sớm được đám người quản gia mang hết đồ khi khiêu chiến có thể sử dụng như kiếm, các loại dược liệu, đồ làm bếp nấu cơm dã ngoại, vân vân... Tang Tiếu cầm một thanh kiếm, xoay một vòng kiếm xinh đẹp rồi nhìn về phía Quý Lâm Xuyên. Cô lưu loát ôm quyền, đầy tự tin nói: “Đại sư huynh, xin chỉ bảo!” Đối diện, Quý Lâm Xuyên Tang Tiếu vô cùng tự tin nhìn trước mắt, trong lòng đột nhiên có chút chua chua. Nói ra thì Tang Tiếu không tự tin cũng có chút liên quan đến bọn họ. Ai cũng không nghĩ tới có một ngày, sự tự tin của Tang Tiếu sẽ bị say rượu kích phát ra. Quý Lâm Xuyên cũng ôm quyền, phối hợp nói: “Cùng chỉ bảo nhau!” Ba người vừa thi là thi đến buổi tối. Sau đó, Tịch Ngôn Vãn xong việc về nhà cũng bị Tang Tiếu tự tin kéo đi thi đấu. Ở trong lòng Tang Tiếu, bọn họ thi đấu nhiều một lần, mục tiêu sư huynh sư tỷ cách top 1 kim tự tháp càng tiến thêm một bước! Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương tiêu tiền nhiều nhất ở [Tiên Duyên], kỹ năng sinh hoạt cũng toàn năng nhất. Hạng mục mà hai người bị Tang Tiếu khiêu chiến cũng nhiều nhất. Trong lúc tỷ thí, hai người vừa may mắn mình nghiêm túc lại khắc khổ học tập ở lớp bổ túc, trình độ nắm giữ kỹ năng cũng tăng cao, vừa ảo não khi mình chơi game mobile quá tham, dốc lòng học một kỹ năng sinh hoạt hạng nhất không phải được rồi à?! Dưới ảnh hưởng debuff của say rượu, Tang Tiếu đã có tự tin cũng có ngạo mạn. Bởi vậy, cho dù cô thắng Quý Lâm Xuyên, Tịch Ngôn Vãn, Nhậm Tương vô số lần, cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào. Ai bảo cô là top 1 không ai có sánh ngang chứ?! Đương nhiên, ảnh hưởng của debuff có sâu thì cũng sẽ có lúc biến mất. Sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng dọc theo tấm rèm chiếu vào trong phòng ngủ tối tắm, Tang Tiếu vốn đang nằm ở trên giường ngủ ngon lành, xoạch một cái mở mắt. Trong đôi mắt hạnh nâu nhạt của cô vừa mờ mịt lại kinh ngạc. Tang Tiếu ngồi dậy trên giường, duỗi tay gạt sợi tóc dính trên má. Sau đó, cô xoa huyệt thái dương rời giường, nhỏ giọng nói thầm: “Giấc mơ kia cũng quá lớn mật rồi. Mình không chỉ khoe khoang chơi thái rau các kiểu ở trước màn ảnh, không ngừng trào phúng đầu bếp mà sau khi về nhà còn đưa ra tỷ thí với nhóm sư huynh sư tỷ.” Xuống giường, Tang Tiếu vẫn không thể hoàn toàn phân rõ giấc mơ và hiện thực. Cô vẫn lẩm bẩm: “Tỷ thí cũng thôi đi. Mình còn có thể thắng nhóm sư huynh sư tỷ một lần lại một lần. Sau khi kết thúc toàn thắng mình còn vỗ vai bọn họ nói: ‘Anh/Chị đã rất tuyệt, lần sau tiếp tục cố gắng’.” Mẹ ơi! Chuyện ngày thường nghĩ cũng không dám nghĩ, thế mà cô còn làm được ở trong mơ, hơn nữa vẫn còn làm được gấp bội. [Reng..] Tang Tiếu vẫn đang nhớ về cảnh trong mộng. Cô vừa buộc tóc vừa cầm di động mở WeChat, Miêu Miêu đã gửi một tin nhắn mới. [Miêu Miêu: Tang Tiếu, mau xem ha ha ha ha. Có người cắt nối biên tập video CP Rượu Mừng của em với đại diện Quý, em ở bên trong quả thực là lực bạn trai MAX!] [Miêu Miêu: Cư dân mạng cũng quá đỉnh!] Khi Tang Tiếu thấy mấy chữ CP Rượu Mừng thì vui vẻ. Cô cực kỳ cực kỳ tán đồng với cách nói của Miêu Miêu. Cô nghĩ tới ngày mở bán tạp chí cô cũng được xem video CP Rượu Mừng kia, cũng rất ngọt. Ôm tâm tình ngọt ngào tiếp tục xem video CP của chính mình, Tang Tiếu mở link video Miêu Miêu gửi đến. Ngay sau đó, nụ cười ngọt ngào trên mặt Tang Tiếu cứng lại, mắt hạnh vốn nhập nhèm cũng tỉnh hẳn, thậm chí bàn tay cầm di động của cô còn hơi phát run! Tang Tiếu nhìn mấy chữ to "Tủ lạnh nhà tôi - Mùa 2" ở phông nền trong video, cả người đều ngây ra. Ký ức rắc rối lẫn lộn trong khoảnh khắc thu hồi, cái gọi là giấc mơ cũng dần dần rõ ràng. … Người mạnh khinh thường thi đấu với kẻ yếu. … Trong từ điển của người mạnh chưa từng có chữ thua. … Em vẫn luôn cưng anh. Tang Tiếu:!!! Sau khi bị đá lớn đập vào đầu làm cho thất điên bát đảo, linh hồn Tang Tiếu suýt nữa xuất khiếu. Cô ôm chút may mắn còn sót lại mở lịch trên di động ra. Ngay khi thấy "Tủ lạnh nhà tôi - Mùa 2" là ngày hôm qua, chút may mắn còn sót lại tan thành mây khói... Tang Tiếu ngơ ngác ngồi ở trên thảm, đại não chỗ trống, biểu tình chỗ trống. Mà ký ức sau say rượu vẫn như cũ không ngừng thoáng hiện, làm người ta muốn giả vờ không nhớ gì cũng khó! “Ôi...” Tang Tiếu nức nở một tiếng như con thú con. Làn da t cả người đột nhiên đỏ ửng, từ chóp mũi đến gương mặt lại đến bên tai. Cả người cô giống con tôm luộc, một con tôm luộc sau khi c.h.ế.t không tìm thấy cái lỗ để chui xuống. Sau một lúc lâu, Tang Tiếu túm chăn từ trên giường xuống, bọc mình kín mít. Cô vô cùng sụp đổ: “Rốt cuộc mình đã làm gì chứ!” Mới vừa nức nở xong, ký ức tối qua quay xong gameshow phát sóng trực tiếp xong, sau khi về nhà sau khiêu chiến Quý Lâm Xuyên, Tịch Ngôn Vãn, Nhậm Tương lần thứ hai đồng loạt nảy lên. Kiếm thuật như ánh lửa tia chớp, tài nấu nướng ném đĩa như boomerang, tình trạng của trăm món dược liệu. Cùng với... Anh/Chị đã rất tuyệt, lần sau cố gắng. Tang Tiếu:!!! Say rượu lầm người mà! Cô đã nói hết mạnh miệng và trào phúng mà mấy đời không dám làm ra ngoài rồi! Hu hu hu. Ai nói uống say là quên hết? Vì sao những ký ức đó không hề mất đi tí gì?! Tang Tiếu ngượng, tủi thân, tức tối. Cô hận không thể tại chỗ phóng bay lên mặt trăng không thấy ai nữa. Nhưng mà cô không phóng nổi, chỉ có thể ôm chăn lăn lộn trên mặt đất. Cô khóc hic hic nói: “Xong rồi! Xong rồi! Không thể gặp người được hu hu hu. Mất mặt c.h.ế.t mất QAQ.” [Cốc cốc cốc] Tang Tiếu lập tức im bặt. Cô một tay che miệng, một tay kéo cái chăn đang bọc người ra, đôi mắt hạnh màu nâu nhạt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa phòng bị gõ. “Tang Tiếu, tỉnh chưa?” Tiếng Quý Kỳ Tây từ ngoài cửa truyền đến.