Mấy học sinh hơi vội vàng lập tức ngoan ngoãn. Bọn họ đi một bước xem ba bước, rất sợ đồ trong tay rơi làm bọn họ không được quà. Cô giáo Phương mím môi cười: “Lần trước có người mang đến một đống đồ, bảo bọn nó chạy chậm một chút đừng để ngã. Có lẽ bình thường ngã nhiều quen nên bọn nó cũng không sợ. Bây giờ vừa nghe nói không thể nhận quà, cô xem đứa nào đứa đó ngoan chưa kìa.” Tang Tiếu rất quen thuộc với cô giáo Phương, thường xuyên nói chuyện phiếm với nhau ở Wechat. Nick Weibo của cô giáo Phương là Hoa Hướng Dương, đã từng làm sáng tỏ lý do đầu đuôi Hân Hân gửi thư cho Tang Tiếu ở trên Weibo. Nghe xong cô giáo Phương nói, Tang Tiếu nghiêng đầu bối rối: “Các em ấy ngã chắc chắn sẽ làm rơi quà. Các cô dứt khoát để các em ấy không làm rơi quà, không phải các em ấy sẽ không ngã à?” “Khác nhau.” Cô giáo Phương cười cười: “Có đôi khi, một vài đứa trẻ nhà nghèo tâm tư khá mẫn cảm. Chúng tôi sợ quá nhấn mạnh sự quan trọng của quà cáp, sẽ làm bọn nó tự ti.” Đương nhiên, chỉ là một phần nhỏ, chắc chắn không phải là toàn bộ các em học sinh, nhưng cô ấy làm cô giáo khó tránh khỏi muốn chăm lo cho tất cả mọi người. Tang Tiếu suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Nhưng nhấn mạnh sự quan trọng của quà cáp, các em ấy có thể quý trọng quà mình nhận được à?” Trong suy nghĩ của Tang Tiếu, những thứ đồ khó lấy được thường thường sẽ được người ta coi trọng hơn so với thứ dễ dàng có được. Hỏi xong, cô lại khoát khoát tay: “Hơn nữa, các em ấy không có khả năng cả đời ở trong núi lớn. Bên ngoài rất nhiều thứ xinh đẹp hơn so với những món quà kia. Bây giờ các em ấy đã tự ti, quá sớm!” Cô giáo Phương:... Các giáo viên khác:... Đặt ở trên người những người khác, có lẽ sẽ an ủi dỗ dành các em đừng tự ti, các em cũng rất giỏi rồi. Kết quả đến lượt Tang Tiếu, nói thẳng ra một câu: Bây giờ các em ấy đã tự ti, quá sớm. Một bé trai đen gầy ôm cái hộp trong lòng, mím môi thật chặt. Cậu bé không biết có phải mình tự ti không, rõ ràng gia cảnh rất khó khăn, thế nhưng, vào lúc người khác hỏi có muốn nhận tài trợ không, cậu bé lại cảm thấy rất mất mặt, ngăn cha mẹ lại, không cho đồng ý giúp đỡ. Về sau, nhìn cha mẹ khổ cực lao động trên đồng ruộng, bản thân không nỡ dùng tiền lại cố không để cậu bé khổ, cậu bé lại cảm thấy việc mình không muốn nhận tài trợ là không đúng. Lúc cậu bé đen gầy rơi vào thế giới của mình, Đại Đào đang dọn đồ gật đầu rất đồng ý: “Chị Tang Tiếu nói rất đúng. Đồ học tập, quần áo bên ngoài rất đẹp. Lần trước đi leo Trường Thành, mình đã nhìn thấy rất nhiều bạn nhỏ mang theo đầy một túi đồ ăn vặt đó. Bây giờ, chúng ta mà tự ti quả thật là hơi sớm. Chúng ta còn chưa ra khỏi núi lớn mà.” Có mấy học sinh nhỏ tuổi không hiểu, vội hỏi: “Tự ti là cái gì thế?” Hân Hân suy nghĩ một chút: “Tự ti đại khái là cảm giác mình kém với người khác.” “Cảm giác mình kém người khác là tự ti à?” Một vài bạn nhỏ nhức đầu: “Vậy lúc nào chúng ta mới có thể tự ti?” Đại Đào không xác định nói: “Chờ chúng ta ra khỏi núi lớn đi thành phố Kinh có lẽ sẽ tự ti?” Một đứa bé nhấc tay: “Không phải lần trước chúng ta đã đi thành phố Kinh du lịch rồi à? Mình có thể tự ti chưa?” “Đương nhiên không thể.” Tang Tiếu giúp Đại Đào trả lời: “Các em không phải dựa vào tự mình học tập ra khỏi núi lớn đến thành phố Kinh, rõ ràng là dùng tiền của chị đi thành phố Kinh. Chờ lúc nào các em dựa vào tự mình học tập đi ra khỏi núi lớn, mới có tư cách tự ti.” Tang Tiếu vừa nói như vậy không ít bạn nhỏ đều hiểu ra. Hóa ra, hiện tại bọn họ tự ti không chỉ quá sớm hơn nữa cũng không có tư cách đâu! Vấn đề của trẻ con thật sự nhiều, hỏi xong một câu lại hỏi câu thứ hai: “Vậy tự ti có chỗ tốt gì à?” Không trách bọn nhỏ không hiểu được, ở trong mắt bọn nhỏ, hiện tại từng nhà đều là nhà trệt sân đất hố xí xổm như nhau, mức sống không chênh lệch nên không nhìn ra sự khác biệt. Bởi vậy, bọn nhỏ cũng rất khó sinh ra tâm lý so sánh, không có so sánh thì tuyệt đối không có tự ti. “Chỗ tốt thì cũng lớn.” Tang Tiếu vừa nói đến vấn đề này, mặt mày lập tức rạng rỡ, cực kỳ khẳng định: “Trước kia, chỗ nào chị cũng kém người khác, cực kỳ tự ti. Các em xem, bây giờ chị ưu tú cỡ nào! Chờ các em có tư cách tự ti thì các em cũng đã rất gần sự ưu tú của chị bây giờ rồi!!” Các học sinh: Oa!!! Rất nhanh, mấy học sinh chụm đầu vào thảo luận. Trong mơ hồ, các giáo viên nghe được đối thoại tiếp đó của bọn họ. “Chúng ta phải sớm ra khỏi núi lớn, sớm đến thành phố Kinh, sau đó chúng ta có thể ưu tú như chị Tang Tiếu rồi!” “Không đúng! Không đúng! Chúng ta hẳn nên tự ti trước. Tự ti rồi mới có thể ưu tú như chị Tang Tiếu được!” “Mình hi vọng tương lai có thể giúp đỡ thật nhiều trường học như chị Tang Tiếu. Mình muốn trải đường nhựa trước cửa trường nữa.” “Chúng ta mau tranh thủ học tập đi. Thảo nào chị Tang Tiếu nói hiện tại tự ti quá sớm, mình vừa đếm trên đầu ngón tay. Trong chúng ta, lớn nhất còn một tháng tiểu học, bé nhất còn năm sáu năm tiểu học, thêm ba năm cấp hai, ba năm cấp ba nữa. Chúng ta ít nhất phải sáu năm sau thi đậu đại học ở thành phố Kinh mới có tư cách tự ti đấy.” “Ồ! Lâu thật! Mình chưa từng nghĩ đến cấp ba.” “Quá lâu! Tại sao lại phải lâu như vậy chứ?!” Cậu bé đen gầy mờ mịt nghe các học sinh thảo luận. Hóa ra, hiện tại cậu bé căn bản không xứng tự ti à? Cậu bé phải đợi sáu năm nữa mới được tự ti à? Các giáo viên hai mặt nhìn nhau. Bọn họ thật không ngờ có một ngày có thể thấy các học sinh nhỏ đang thảo luận đề tài tại sao lâu như vậy mới được tự ti này. Một đám người đứng phía sau, Nhậm Tương huých tay Tịch Ngôn Vãn một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi phát hiện Tang Tiếu cực kỳ am hiểu khuyên dạy trẻ em, lần trước trong ‘Bé ơi đến đây nào’ cũng vậy.” Tịch Ngôn Vãn nhìn Tang Tiếu ở phía trước cười cười nói nói hoàn toàn dung nhập với bọn nhỏ thì cũng cười cười. Tang Tiếu không giống bọn họ, bọn họ thường xuyên dùng tư duy suy nghĩ của người lớn bắt bọn trẻ làm, giúp bọn trẻ quyết định, nhưng Tang Tiếu lại giống một vài đứa trẻ lời nói và việc làm không kiêng dè gì. Có lẽ bởi vì như vậy, cho nên Tang Tiếu mới có thể được bọn nhỏ thích. Cả đoàn người tốn gần nửa tiếng mới bê hết số quà mấy người Tang Tiếu mang đến trường. Giáo viên thấy đã gần tới buổi trưa, dứt khoát mời mọi người đi căn-tin ăn, chờ cơm nước xong lại thống nhất phân phát quà.