*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Luyến tiếc. Cậu có luyến tiếc tôi không?
Cố Trung nhìn Tề Việt, là lần thứ hai hắn hỏi “Nếu pháo đài không còn,” nhưng nội dung lại thay đổi.
Cậu có còn nhớ đến hắn không?
Đương nhiên là nhớ.
Vậy cậu có luyến tiếc không?
Cố Trung cau mày.
Sẽ luyến tiếc. Nhưng tại sao lại muốn hỏi cậu như vậy?
“Pháo đài sắp đóng cửa à?” Cố Trung hỏi.
“Chắc là vậy.” Tề Việt khẽ thở dài.
“Bởi vì người què kia sao?” Cố Trung truy hỏi, “Quan hệ giữa ông ta và anh chẳng lẽ còn tệ hơn với những kẻ bình thường kia à?”
Tề Việt mỉm cười đáp: “Ừ.”
Cố Trung không nói gì, kiểu quan hệ này không hẳn là kẻ thù, mà so với kẻ thù còn không bằng.
Hôm nay Tề Việt không xem phim, nằm dựa vào gối ngô khoanh tay trước ngực.
Cố Trung biết hắn sẽ không ngủ, có lẽ là không ngủ được. Dù sao cũng sẽ thức một đêm.
“Vậy…” Cậu quay đầu lại đối mặt với Tề Việt, “Khi nào anh định… đóng cửa… pháo đài?”
“Tôi không biết.” Tề Việt nói, “Ngày mai tôi ra ngoài một chuyến, cậu đi học đừng đến vội, tôi sẽ nói với Tiểu Trương để cậu ta chuẩn bị.”
“Tôi vừa được làm ở quầy bar đã phải nghỉ rồi sao?” Cố Trung nói, “Vẫn là một lần nữa bị đuổi việc đi.”
Tề Việt cười, không nói gì.
“Không có đạo lý gì hết, ông chủ vì không muốn phải tăng lương cho nhân viên mới lên chức nên đuổi luôn rồi.”
“Cậu vẫn luôn nhận lương bằng làm việc ở quầy bar.” Tề Việt quay sang nhìn cậu, “Không có đạo lý.”
“Ồ.” Cố Trung bất ngờ, “Hình như là vậy.”
“Hình như cái gì, sự thật đó.” Tề Việt hừ hừ hai tiếng, “Ông chủ tốt như vậy cậu đi đâu tìm chứ.”
“Đúng thế.” Cố Trung thở dài, “Ông chủ tốt như vậy, thật sự…”
“Làm sao?” Tề Việt cười hỏi.
“Không biết.” Cố Trung nhìn hắn, “Không biết gì hết.”
“Ngủ đi.” Tề Việt vươn tay tắt đèn.
Cố Trung nằm trong bóng tối không động đậy, chỉ quay người về phía Tề Việt. Nghe ngóng một lúc lâu, có vẻ như Tề Việt vẫn chưa ngủ, cậu nhỏ giọng hỏi, “Ngày mai anh muốn đi tìm người đàn ông què chân kia đúng không?”
“Ừm.” Tề Việt nói, “Gặp lão giải quyết chuyện này.”
“Ừ.” Cố Trung đối với việc này cũng không lo lắng, người đàn ông đó nhìn qua quá gầy yếu, không giống như có đồng bọn đi cùng, sức chiến đấu coi như chỉ bằng số lẻ của Tề Việt đi.
Ngược lại điều khiến cậu thật sự buồn bực chính là Tề Việt sẽ đóng cửa pháo đài.
Một người què chân thôi lại có thể khiến Tề Việt quyết định rời đi sao? Tưởng tượng như vậy Cố Trung đột nhiên cảm thấy có phải cậu nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.
“Xuyến Nhi.” Tề Việt gọi câu một tiếng, “Thật ra từ lâu tôi vẫn nghĩ đến việc đóng cửa tiệm.”
“Ừm, tôi nhìn ra được.” Cố Trung nói, cảm giác Tề Việt có thể nhìn thấu cậu đang suy nghĩ gì, “Lúc nào cũng lơ đãng thất thần như vậy, vừa nhìn thấy anh tôi đã biết là anh không nghiêm túc rồi.”
Tề Việt trong bóng tối khẽ cười, “Nhưng cũng chưa nghĩ kĩ về sau thế nào.”
“Vậy anh quá thong thả rồi đó.” Cố Trung nói.
“Trước khi cậu đến cái trường học tồi tàn kia, nhân viên đến đây làm không ít, lúc cậu đến đây vừa vặn có người rời đi.” Tề Việt nói, “Nhưng cậu không giống bọn họ.”
“Không sai.” Cố Trung lập tức tiếp lời, “Tôi không giống bọn họ đâu.”
“Ừm.” Tề Việt cũng trở mình quay về phía cậu, “Ngay từ đầu tôi đã thấy cậu giống như con nhím khắp người mọc đầy gai, rất ngốc…”
Cố Trung chỉ biết im lặng nghe Tề Việt miêu tả mình, nhưng cũng có chút buồn cười.
“Rất giống tôi trước đây.” Tề Việt chậm rãi nói, “Nhưng tôi không đến mức như cậu.”
“Anh nhận xét tôi như vậy một lần là được rồi mà.” Cố Trung nói, “Tôi đã khiêm tốn chấp nhận rồi.”
“Chuyện về sau cậu cũng biết.” Tề Việt duỗi tay ra nhẹ nhàng xoa xoa một nhúm tóc nhỏ của cậu, “Tôi muốn kéo cậu ra, muốn cậu trưởng thành, nhưng nhiều lần cuối cùng vẫn là thấy chúng ta không giống nhau. Cậu rất ngốc nghếch, sẽ không giống tôi làm ra chuyện hối tiếc cả đời.”
Cố Trung không đáp lại, trên đầu bị Tề Việt gãi gãi đến hơi ngưa ngứa khiến cậu có chút buồn ngủ, liền nhắm hai mắt lại.
“Sau này lại cảm thấy cậu cũng rất đặc biệt.” Tề Việt nói, “Cậu không sợ ông chủ, cũng không sợ tôi, có đôi khi còn giống như đang giảng giải cho tôi nghe…”
“Tôi không có.” Cố Trung cười, “Ông chủ à, hiểu lầm thôi.”
“Lại còn cả ngày lo nghĩ cho tôi, lo tôi sẽ hết tiền, lo tôi bị ăn trộm.” Tề Việt nói, “Cảm giác này đã rất lâu chưa được trải qua.”
“Cảm giác thế nào?” Cố Trung hỏi.
“Mùa xuân đã đến, trên mặt đất mọc ra một cây củ cải lớn.” Tề Việt nói, “Là cảm thấy như vậy.”
“Ồ.” Cố Trung không hiểu lắm, “Tôi chỉ là một cây củ cải to đùng thôi à.”
“Là cây củ cải trưởng thành ngon nhất.”* Tề Việt nói.
*Tôi đã nghĩ đoạn này 3 ngày nhưng không thể hiểu. Bất lực lắm
Lâu rồi không mất ngủ, Tề Việt rạng sáng mới thiếp đi, mặt trời vừa lên đã tỉnh giấc.
Củ cải lớn nhìn qua giống như vẫn đang ngủ, nhưng hắn vừa ngồi dậy, củ cải lớn liền nghiêng đầu sang. Trung phòng không bật đèn, hắn không nhìn rõ củ cải đã mở mắt hay chưa.
“Bữa sáng muốn ăn gì?” Tề Việt hỏi.
“Gì cũng được.” Cố Trung ôm gối, giọng khàn khàn.
“Đêm qua cậu không ngủ à?” Tề Việt ngạc nhiên.
“Không.” Cố Trung thở dài, “Tôi nằm mơ bị giật mình nên tỉnh giấc, không ngủ lại được nữa.”
“Mơ thấy gì?” Tề Việt cúi đầu nhìn cậu.
“Không nói đâu…” Cố Trung chôn mặt vào trong gối, mái tóc rối lòa xòa.
“Mơ thấy tôi chết đúng không?” Tề Việt hỏi.
Đôi mắt Cố Trung hơi híp lại, cau mày im lặng.
“Tôi cũng từng mơ thấy người ta chết.” Tề Việt nói.
“Ai vậy?” Cố Trung hỏi.
“Cha của Tề Miêu Miêu.” Tề Việt cười, “Như vậy thì có gì phải buồn bực chứ.”
Cố Trung bật dậy chỉ tay vào người hắn, không lên tiếng.
“Hửm.” Tề Việt đáp lại.
Cha Tề Miêu Miêu thật sự đã chết rồi, hắn không biết an ủi người ta gì hết.
“Ăn mì gói nhé?” Tề Việt đành hỏi cậu.
“Ừm.” Cố Trung gật đầu.
Cố Trung đối với đồ ăn không có yêu cầu quá cao, cũng không có món gì đặc biệt yêu thích, nhưng mì gói Tề Việt nấu cậu lại nhớ rất rõ mùi vị.
Cậu sợ hôm nay Tiểu Trương lại đưa bà nội đến bệnh viện từ sớm. Lần nào cậu ta quay lại cũng thấy cậu được ăn đồ ăn ông chủ nấu, quá xấu hổ.
“Bí mật gia truyền.” Tề Việt nói, “Công thức này không thể truyền cho người ngoài được, chỉ dành cho người trong nhà.”
“Người trong nhà cái quỷ ấy.” Cố Trung ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Sau đó lại cúi xuống tiếp tục ăn mì.
Tề Việt chưa nấu cho mình, nhìn cậu ăn một lúc mới đứng lên đi về phía cửa sau.
Có lẽ là đi liên hệ với người què kia. Cố Trung cắn một miếng đột nhiên không có khẩu vị nữa. Cậu chưa bao giờ gặp phải loại chuyên “giang hồ” như thế này, hai người từng cùng một chiến tuyến nhưng vẫn luôn đối đầu nhau, rốt cuộc muốn nói chuyện gì, giải quyết thế nào?
Kỳ thật Tề Việt có không ít phiền toái, chỉ là hắn vẫn luôn ẩn mình khiến những chuyện về hắn dần biến mất trong trí nhớ mọi người.
Cố Trung đến lúc này cẩn thận suy nghĩ lại mới nghĩ đến.
Cố Trung không mùi vị gì ăn nốt nửa bát mì, Tề Việt từ phía cửa sau trở vào, búng búng ngón tay lên đầu cậu, “Ăn xong thì đi học đi, tôi đi xử lý chuyện này xong sẽ gọi cho cậu.”
“Anh sẽ bị thương à?” Cố Trung ngẩng đầu lên.
“Không.” Tề Việt nói, “Cậu cảm thấy tôi đi gặp một gã què chân sẽ bị thương sao?”
“Lão có đồng bọn không?” Cố Trung hỏi.
“Không có.” Tề Việt trả lời, “Cả đời lão ngoài lão đại ra đều không có bạn bè.”
Cố Trung không nói gì nữa. Tề Việt dường như cũng không biết phải nói gì, vì thế hắn lại gõ gõ nhẹ hai cái lên đầu cậu, đi tới quầy bar, nói: “Tôi đã nói cho Tiểu Trương rồi, hôm nay cậu ta làm một mình.”
“Ừm.” Cố Trung đáp, cầm lấy bát đũa bỏ vào bồn rửa ở quầy bar, “Vậy tôi về trường trước… Anh nhớ gọi cho tôi.”
“Chắc khoảng trưa là xong.” Tề Việt nói.
“Được.”
Không biết có phải do giấc mơ kia không, cậu hiện tại không rõ cảm giác trong lòng là gì. Chính mình đã lớn vậy rồi mà vẫn bị một giấc mơ mơ hồ ấy khiến cho thất thần không dứt ra được.
Cậu đã từng mơ thấy mình bị chôn sống nhưng cũng chẳng cảm thấy như thế.
Cố Trung rửa tay, khoác áo vào đi ra cửa. Vừa cất bước liền phát hiện Tề Việt đã đi theo cậu ra tận ngoài này, qua cửa kính nhìn ra bên ngoài.
“Không phải.” Cố Trung dừng lại, “Ông chủ, tôi có một câu không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.” Tề Việt cười.
“Anh hành động khiến tôi rất bất an, nếu anh còn thế nữa thì tôi sẽ đi với anh.” Cố Trung nói.
“Tôi ra xem lão có ở ngoài không.” Tề Việt trả lời.
“Anh gọi lão đến đây à?” Cố Trung sững sờ.
“Không có. Nhưng tính cách lão có chút kì quái, rất có thể tìm đến đây.”
Cố Trung quan sát bốn phía xung quanh, trên vỉa hè không có quá nhiều người, chỉ có mấy học sinh mặc đồng phục đang vội vàng chạy đến trường.
“Không ở đây đâu.” Cố Trung nói.
“Ừm.” Tề Việt vừa nói xong, Cố Trung đang định rời đi liền nghe thấy hắn hát, “Khi mặt trời ló rạng, bông hoa cười với em…”*
*Lời bài hát Đi học (上学歌) dành cho thiếu nhi =))))))
Cố Trung quay ngoắt lại, chỉ vào hắn nói: “Anh đừng hát! Lớn như vậy rồi mà vẫn ấu trĩ, thế mà anh còn nói tôi.”
“Trưa mời cậu ăn một bữa lớn.” Tề Việt nói.
“Lẩu thập cẩm.” Cố Trung nói.
“Ừm.” Tề Việt cười.
Sau khi Cố Trung đi, Tề Việt kiểm tra xung quanh hai lần rồi trở về ngồi vào góc tường như mọi khi.
Hẹn lão tứ một tiếng rưỡi nữa sẽ gặp mặt tại một quán trà.
Quán trà này không gần lắm nhưng đối với Tề Việt, nơi này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Đại Tề không có việc gì làm rất thích ghé qua nơi này, gọi một ấm trà rồi ngồi ở đó cả một buổi sáng. Khi nào muốn tìm y, chỉ cần đến quán trà là thấy.
Trước kia hắn đã từng đến đây vô số lần. Lão tứ chọn địa điểm này để gặp mặt đơn giản là muốn khiến hắn nhớ đến Đại Tề.
Tề Việt nhắm mắt lại thở dài. Hắn không biết rốt cuộc mình phải làm thế nào lão tứ mới hiểu, hắn sẽ không quên những gì đã xảy ra với Đại Tề như lão nghĩ, nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ ngừng cảm thấy dày vò, hối hận.
Lão tứ có lẽ cũng không muốn hiểu. Lão ám ảnh một khoảng thời gian dài như vậy, chưa chắc là vì Đại Tề.
Tề Việt cũng đã trải qua cảm xúc tức giận này, nhưng đến cuối cùng lại không nhớ rõ ngay từ đầu là vì cái gì.
Vì thế rốt cuộc, hắn lựa chọn rời đi, dù không biết con đường tương lai sẽ như thế nào.
Sau khi Tiểu Trương đến, Tề Việt nói hôm nay cậu ta sẽ được tính lương tăng ca, sau đó mặc áo khoác vào và rời đi.
Vẫn còn hơi sớm, nhưng hắn không quan tâm.
Tề Việt thường có thói quen đến sớm hơn khi hẹn gặp ai đó, phòng trường hợp đối phương ra tay trước hoặc đánh úp hắn.
Thật ra không nên theo thói quen này mà đến gặp mặt lão tứ, nhưng dù sao hắn và lão đều đã từng là những kẻ như vậy.
Hắn chỉ muốn đến sớm hơn, ngồi một mình ở đó một lúc.
Từ sau chuyện của Đại Tề, hắn đã rất lâu không đến đây. Đúng hơn mà nói, từ sau ngày ấy hắn không mấy rời khỏi cửa tiệm. Nơi xa nhất hắn đến cũng chỉ là nhà bà nội Cố Trung.
Hắn cười. Cố Trung đúng là một củ cải lớn ông trời gửi xuống để kéo hắn ra khỏi cuộc sống bế tắc này.
“Sáng nay cậu đi học à. Tưởng cậu phải đi làm ở tiệm cà phê.” Quản lý kí túc ngồi bên cạnh Cố Trung.
“Đặc biệt cho tôi một ngày nghỉ.” Cố Trung nói, “Nghỉ phép có lương.”
“Tôi tưởng đại ca xã hội đen không dễ nói chuyện. Có vẻ là người tốt nhỉ?” quản lý nói.
“Anh ấy không làm đại ca nữa.” Cố Trung nhịn không được, giải thích cho Tề Việt, “Anh ấy chỉ là một chủ tiệm cà phê bình thường thôi, còn dễ chịu hơn nhiều với những ông chủ khác.”
“Vậy được đó.” Quản lý nói, “Khi nào tuyển người để tôi thử nha?”
Cố Trung gật đầu.
Vốn dĩ cậu suýt buột miệng nói “Hiện tại đang tuyển”, chợt nhớ đến lời Tề Việt, cửa tiệm này có lẽ không mở nữa, nhận người đến phỏng vấn cũng không có ích gì.
Nhận người mới, ba ngày sau liền đóng cửa, không biết nên trả lương cho người ta như thế nào.
“Lát nữa không có lớp, mấy cậu chơi bóng không?” Có ngưởi ở phía sau hỏi.
“Có chơi.” Quản lý quay đầu lại nói một câu, nhìn Cố Trung, “Cậu cũng chơi chứ?”
“Ừm, chơi.” Cố Trung trả lời.
Trong lòng có chút bất an, thời điểm này chơi bóng, vận động một lát, cùng người ta tranh bóng có thể giảm bớt căng thẳng.
Hết tiết cậu cùng một nhóm người đi xuống dưới sân. Bây giờ không chơi cùng với đám học sinh cấp hai kia được. Cấp hai vẫn phải học cả ngày, vì thế hôm nay là trận bóng đặc biệt dành cho đại học năm nhất.
Cố Trung thở dài, cách nói này nghe thế nào cũng thấy không quen.
Trước khi ra sân, cậu rút điện thoại ra xem một cái. Không có tin nhắn từ Tề Việt. Cậu không hỏi Tề Việt mất giờ hắn đi gặp lão tứ, đoán chừng là bây giờ đi.
Rốt cuộc là định giải quyết thế nào đây? Đánh nhau một trận? Đàm phán? Quay lưng lại với nhau, bước về phía trước mười bước rồi xoay người nổ súng?
Nếu là cách đó một bước chân của người què kia cũng giống một bước chân của người thường sao…
“Cố Trung!” Quản lý gọi một tiếng.
“Đến đây!” Cố Trung đáp lại, cởi áo khoác chạy vào sân bóng.
Vẫn không có tin nhắn mới từ Tề Việt, Cố Trung chơi bóng cũng mất tập trung, hai lần đều bị bóng bay đến đập trúng đầu, đập thêm hai phát nữa chắc là chấn thương mất.
“Cố Trung hôm nay không được rồi.” Ai đó vừa cười vừa nói.
“A.” Cố Trung thở dài, “Ai thay tôi đi, hôm nay không có tâm trạng tốt.”
Mấy người ngoài sân đang thảo luận xem ai sẽ thay thế cậu, một nam sinh từ lớp bên cạnh đi đến cạnh sân bóng kêu to, “Cố Trung, cổng sau có người tìm cậu này.”
“Cổng sau?” Cố Trung giật mình, “Ai vậy?
“Một người đàn ông.” Nam sinh nói.
“Đàn ông sao?” Cố Trung tiếp tục thất thần, cậu tuy là sống ở đây, nhưng bây giờ cũng không thể có người đến tận trường học tìm cậu. Lại nói, muốn tìm cậu chẳng phải gọi điện sẽ nhanh hơn sao?
Cậu nhíu nhíu mày, lại hỏi thêm một câu, “Là một người trung niên bị què chân à? Có phải nhìn rất… ừm, dáng vẻ bất chính không?”
“Trung niên bị què chân?” Nam sinh kia vẻ mặt mờ mịt, “Không phải đâu, lúc tôi gặp anh ta không thấy bị què, chắc khoảng hai mươi tuổi.”
Không phải, Cố Trung liền nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng cậu không biết tại sao lại cảm thấy lão tứ sẽ tìm đến mình, nhưng tóm lại lúc biết không phải hắn cậu liền yên tâm.
“Để tôi đi xem.” Cố Trung mặc áo khoác vào, “Cảm ơn nhé.”
Bởi vì diện tích trường học quá “mini” cổng sau cũng chỉ cách sân bóng khoảng ba mươi mét, đi vài bước đã đến, đến phòng bảo vệ còn chẳng có.
Đôi khi Cố Trung không biết cổng sau trường học để làm gì, đối diện chỗ này là một con đường nhỏ không tên. Ven đường bên kia có một khu dân cư cũ kĩ, hay còn gọi là khu “hậu” dân cư. Buổi sáng ngoại từ vài xe hàng bán đồ ăn sáng, còn lại đều rất vắng người qua lại.
Mặc dù cậu biết người đến tìm mình không phải là lão què chân, nhưng hôm nay Tề Việt có công chuyện đặc biệt, cậu lo có thể là người Tề Việt bảo tới… Người này cứ như vậy đến đây, cho dù là ai đi nữa cậu đều phải cẩn thận, đặc biệt lúc này còn đang ở cổng sau.
Sau khi ra đến cổng, Cố Trung nhìn ra ngoài, ngoại trừ một ông chú đang đạp xe, cậu không thấy ai khác. Cậu bước tới nhưng vẫn không có ai, thêm hai bước nữa đang định nhìn xung quanh thì đột nhiên một bóng người vọt đến từ bức tường bên trái.
Cố Trung không quay đầu sang phía đó, ngay lập tức lùi lại một bước về phía cổng trường. Tình hình này không cần nhìn thêm nữa cũng hiểu có chuyện không hay, cậu muốn nhanh chóng trở về trường trước. Nhưng một người đàn ông rất nhanh đã lao đến bắt lấy tay cậu, tay còn lại giấu sau lưng.
Nếu cậu chạy ngược lại chắc chắn sẽ đối mặt với thứ gì đó người này đang cầm trên tay, cho dù là một thanh gỗ đập một cái cũng đủ gãy xương. Cậu nghiêng người sang bên phải. Trong khoảng một hai giây, người đàn ông này đã lao đến trước mặt cậu, gã đeo khẩu trang và không thể nhìn rõ mặt, nhưng thứ gã cầm trong tay chắc chắn là một con dao gọt hoa quả.
Cố Trung đột nhiên thấy lạnh sống lưng, quay người bỏ chạy. Đường về trường đã bị chặn, cậu quay người lao ra con đường bên phải mình.
Chuyện chết tiệt gì thế này!
Là cậu vướng vào rắc rối nào hay là bên Tề Việt có chuyện rồi?
Mới chạy được mười mét, vừa thoát khỏi hàng rào cửa trường học chưa kịp cắt đuôi người đàn ông kia đã thấy một bóng người khác vọt ra từ con hẻm nhỏ.
Trong tay người này cầm một vật gì đó hướng thẳng trước ngực Cố Trung giáng xuống một cú thật manh. Vì quán tính, Cố Trung không thể tránh.
Lồng ngực Cố Trung đột nhiên đau nhức âm ỉ đến nỗi không thể thở. Người đàn ông đạp thêm một cú vào bụng cậu. Cố Trung liền thấy đầu óc choáng váng, sau đó một mảng tối đen giống như ai đó che đi ánh sáng.
Nhưng khi người đàn ông vừa lao vào ngực cậu bước đến, cậu có thể nhìn rõ ràng người này đi tập tễnh.
Là lão què chân! Không phải Tề Việt nói lão không có đồng bọn sao!
Tề Việt ngồi cạnh cửa sổ gần cửa ra vào. Phía bên ngoài là một bãi đỗ xe nhỏ và một con đường đi về phía khu dân cư bên trong.
Ngồi ở vị trí này có thể nhìn xe cộ cùng người qua đường đi lại. Chỉ có điều hắn đã ngồi đây nửa tiếng vẫn chưa thấy có gì khác lạ, cũng không thấy lão tứ đâu. Đương nhiên chưa đến giờ, nhưng mà… Tề Việt cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cụ thể là điều gì thì hắn không nghĩ ra được.
Tề Việt rút điện thoại ra gọi cho Tiểu Trương: “Trong tiệm thế nào rồi? Có bận lắm không?”
“Bình thường thôi anh, sáng nay chỉ có ba bàn khách.” Tiểu Trương nói, “Em không bận, một mình không có vấn đề gì.”
“Được.” Tề Việt nhăn mi, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, “Hôm nay cậu có thấy cái người bị què kia không?”
“Không có.” Tiểu Trương đáp.
“Ừm.” Tề Việt ngắt cuộc gọi.
Vừa lúc này, hắn đột nhiên nhận ra chỗ nào không đúng.
Chính là khi gọi điện thoại. Khi hắn gọi cho lão tứ để hẹn gặp, lão tứ không kì quái móc mỉa hắn, không chửi rủa mà rất thản nhiên chọn địa điểm gặp mặt.
Tề Việt ngay lập tức bật dậy, ném tiền lên bàn rồi chạy nhanh ra khỏi quán trà, vọt đến bãi đỗ xe.
Lão tứ dường như chính là chờ hắn chọn thời gian và nhanh chóng đồng ý gặp mặt. Tề Việt, mày cũng là người lăn lộn nhiều năm như vậy, sao lại không nhận ra cơ chứ!
Lão tứ không hề có ý định nói chuyện với mày! Điều lão muốn chính là mày rời đi, để Cố Trung nằm ngoài tầm với của mày.
Khi Tề Việt mở cửa xe, lúc định ngồi vào đã suýt bước hụt chân. Trong đầu hắn bây giờ là một mớ hỗn loạn.
Khởi động xe xong hắn lấy điện thoại ra, ngón tay run bần bật mà ấn ấn trên màn hình. Hắn gọi cho Cố Trung.
Điện thoại đổ chuông, một tiếng, hai tiếng, ngón tay Tề Việt gõ gõ nhẹ trên tay lái, trong lòng lo lắng tột độ.
Sau hồi chuông thứ ba điện thoại liền tắt máy. Tề Việt giật mình. Nếu cố Trung gặp chuyện gì chắc sẽ không ngắt máy, nhưng nếu không gặp chuyện gì thì càng không ngắt máy của hắn.
Tề Việt không dừng lại, ngay lập tức gọi cho lão tứ. Điện thoại đổ chuông nhưng vẫn không ai nghe.
Tề Việt không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của mình bây giờ, hung hăng ném điện thoại vào ghế phó lái.
Khi cuộc gọi thứ hai của Tề Việt hiện lên, lão tứ cầm điện thoại bước đến chỗ Cố Trung, nói, “Tao cho mày cơ hội nữa, có trả lời không?”
Đầu Cố Trung như muốn nổ tung, trước mắt đều là những đốm sáng lớn nhỏ lộn xộn, bên tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong. Tiếng nói của lão tứ vang lên khiến cậu cảm giác như hắn đang ngậm một cục đờm, tắc nghẽn trong cổ, thối rữa.
“Hay là tao nghe máy giúp mày.” Lão què chân nói, “Mày muốn nói gì cũng được.”
Cố Trung im lặng.
“Mày có nghe hay không?!” Lão rống lên một tiếng, đấm mạnh vào mặt cậu.
Vừa đau đớn vừa chóng mặt, Cố Trung suýt nữa nôn ra ngoài.
Cậu biết lão muốn làm gì, cũng biết Tề Việt sẽ đến đây nếu cậu không nghe máy.
Nhưng đột nhiên bị đánh đến bất tỉnh hai lần, sau đó bị trói chặt vào ghế, vừa tỉnh lại đã bị đánh tiếp, tình huống như vậy cậu không chấp nhận nghe theo lời lão.
Đờ mờ ông đấy.
Ai mà không nóng giận được chứ?
Cố Trung vẫn im lặng, nhắm mắt lại thở dốc. Thật ra có nhắm hay không cũng không khác nhau, cậu cảm thấy hai mắt mình đã sưng đến nỗi chỉ còn hé ra được một khe nhỏ.
Lão què này ra tay cũng thật ác, nhưng trong lòng Cố Trung lại có chút coi thường lão, chỉ biết dùng thủ đoạn. Cậu đã bị đánh thành ra như thế này, đoán chừng đã gãy vài cái xương sườn nhưng lão vẫn không dám nới lỏng dây trói cổ tay. Vô dụng!
Lão tứ lấy điện thoại của cậu nối máy với Tề Việt. Lão mở loa ngoài rồi đặt sát bên tai cậu.
“Cố Trung?” Âm thanh của Tề Việt truyền đến.
Cố Trung suýt nữa theo phản xạ mà đáp lại một tiếng.
“Cố Trung!” Tề Việt hét lên, trong giọng nói lộ ra nỗi bất an, cổ họng dường như khàn đi.
Cố Trung cắn răng, nói thật lúc này cậu không dám lên tiếng, sợ rằng chính mình mở miệng ra sẽ đau đến mức không nói nổi một câu.
Tề Việt gọi cậu hai tiếng như vậy rồi dừng lại. Hai giây sau hắn lại lần nữa lên tiếng: “Lão tứ.”
Lão què chân vô cùng sung sướng mà nở nụ cười: “Ai cũng nói mày rất thông minh, nhưng tao không nghĩ thế. Mấy năm nay đầu óc không hoạt động chắc cũng trì độn đi rồi đúng không?”
“Ở đâu?” Tề Việt hỏi.
“Quan tâm đến nhân viên của mình vậy sao.” Lão tứ nói, “Sốt ruột muốn gặp nó?”
“Ở đâu?” Tề Việt hỏi lại một lần nữa, không còn nghe ra cảm xúc trong giọng nói.
“Chắc không phải là nhân viên đơn thuần đúng không?” Lão què chân cười khằng khặc, “Có phải tao tìm đúng…”
“Nhớ ra mày ở đâu thì gọi cho tao.” Tề Việt không chờ hắn nói xong liền cúp điện thoại.
Lão què chân đứng hình, rống lên một tiếng rồi ném điện thoại xuống mặt đất, dùng cái chân què của mình mà dẫm nát điện thoại.
Tề Việt gục đầu xuống vô lăng, trong đầu suy nghĩ gấp gáp.
Hắn không nghe thấy giọng Cố Trung. Cho dù lão tứ nửa đời lăn lộn giang hồ, nhưng bảo lão giết người, lão không làm được. Tính mạng Cố Trung ít nhất sẽ không gặp nguy hiểm.
Chắc chắn sẽ bị đánh một trận nhừ tử, thế nhưng nếu lão tứ muốn Cố Trung nghe điện thoại của hắn, khẳng định sẽ không khiến Cố Trung đến mức nói không nổi.
Trong tình cảnh như vậy, Cố Trung không lên tiếng chỉ có một lí do, chính là thằng nhóc cứng đầu này sống chết không chịu nói gì.
Còn sức để chống cự như vậy trong lòng hắn có chút nhẹ nhõm.
Hắn cũng không có cách nào khác ngoài ngắt máy của lão tứ. Cho dù hắn tiếp tục nhẫn nhịn nghe lão chửi rủa, nếu lão chưa hả dạ thì không đời nào lão cho hắn biết mình đang ở đâu.
Lão tứ không phải dùng Cố Trung để lùa hắn vào tròng, lão muốn dùng Cố Trung để dày vò hắn. Nói ra địa điểm chỉ là bước cuối cùng.
Hắn không thể để lão tứ nắm đằng chuôi, hắn phải chủ động.
Kỳ thật những nơi lão tứ có thể đến không quá khó đoán. Người này nhiều năm nay không mấy ở ngoài xã hội. Vào tù, vừa được thả lại phạm tội, sau đó lại vào tù, địa điểm lão có thể ghé qua mà không bị sờ gáy chỉ có thể là những nơi cả lão và hắn cùng biết từ khi còn chung một thuyền.
Đã lâu như vậy nhiều chỗ đều đã bị phá bỏ, còn lại thì cũng chủ yếu được xây mới, nhưng vẫn có không ít chỗ bị bỏ hoang.
Cố Trung cao một mét tám không phải kiểu thanh niên gầy gò, cho dù lão tứ có đồng bọn cũng không thể đưa cậu đi quá xa, nhất định chỉ quanh đây.
Điều duy nhất hắn đánh giá sai chính là lão tứ thật sự có đồng bọn! Tề Việt nóng nảy đập mạnh vào vô lăng, cho rằng mình sống yên ổn qua bao nhiêu cái sinh nhật như vậy liền xem thường lão tứ, cứ như vậy khẳng định hắn sẽ không có ai giúp đỡ.
“Trước đây mày chưa từng bị đánh như thế này đúng không?” Lão tứ cầm điện thoại, chắc là đang quay video, chậm rãi quay xung quanh Cố Trung camera luôn luôn hướng vào cậu.
Cố Trung nhắm mắt lại không lên tiếng.
“Mày nói!” Lão tứ đột nhiên đi lên trước một bước, đạp thẳng một cước vào ngực cậu.
Cố Trung đang bị trói vào ghế bị một cú đá này ngã ngửa người ra sau. Lúc chiếc ghế đập xuống sàn, Cố Trung cố ngẩng đầu lên tránh bị va chạm với mặt đất.
“Mày nói đi! Nó nhìn thấy rồi!” Lão tứ lại đi tới đá thêm một cú nữa, “Mày như thế này nó có đau lòng không?”
“Không biết, ông hỏi anh ấy xem.” Cố Trung rốt cuộc quyết định mở miệng, cậu cố mở đôi mắt sưng húp lên nhìn lão què chân, cười, “A, hay là ông không dám?”
“Tao không dám? Tao mà lại không dám?” Lão tứ gào thét, tiếp tục thụi vào người cậu, “Tao không dám? Tao không dám chỗ nào?”
Tề Việt mắt không rời màn hình, lão tứ gửi cho hắn mấy đoạn video, kết thúc đều là hiệu ứng âm thanh lặp đi lặp lại, sau đó không có video mới.
Tề Việt cố gắng hết sức không chú ý đến Cố Trung đang nằm bẹp dưới đất, mặt mũi tím bầm sưng tấy lên, chỉ tập trung vào không giang trong video.
Sau khi xem video hai lần, sàn bê tông nứt toác, tường phủ đầy rêu khô, cỏ khô chất đống ở trong góc cộng với tiếng vang yếu ớt khi lão tứ nói chuyện điện thoại, hắn gần như đã xác định được bọn họ đang ở đâu.
Là địa điểm bọn họ đã từng đánh nhau một lần, không thường xuyên đến đây bởi vì nó cách xa quán trà Đại Tề thích, mà y không muốn đi xa.
Một kho hàng bỏ hoang, mái nhà đã sập một nửa.
Lão tứ cho dù không còn giống như ngày xưa, nhưng vẫn còn giữ lại rất nhiều thói quen.
Tề Việt dập tắt điếu thuốc, lái xe ra khỏi bãi.
Tuy hắn vẫn không để tâm đến lão tứ, vẫn phải thừa nhận rằng lão không ngốc. Lựa chọn điểm gặp mặt ở quán trà, nguyên nhân là vì Đại Tề, Tề Việt sẽ không chút nghi ngờ, hơn nữa khoảng cách cũng đủ xa.
Từ đây đến nhà kho cho dù không tắc đường, không tuân thủ quy tắc giao thông, cũng mất gần một tiếng lái xe. Một tiếng này hắn không dám nghĩ lão tứ sẽ làm gì Cố Trung.
Hắn đột nhiên thấy hối hận. Có lẽ chính bản thân hắn từ lâu đã nên dừng lại, rõ ràng còn như một ông già lo lắng Cố Trung sẽ đi lầm đường, nhắc nhở cậu có những việc sẽ khiến cậu hối hận cả dời. Cứ như vậy hắn không biết chừng mực, kết quả là ngày càng thân thiết.
Không rõ là uống nhầm thuốc hay trúng độc, nếu Cố Trung phải chịu bất kì thương tổn không thể hồi phục… hắn nhíu mày, đá bay cái ý nghĩ này đi.
Hắn không được nghĩ đến, hắn không dám nghĩ.
Cố Trung cảm thấy mình vác theo cái ghế sau lưng rất giống con rùa, bị lão tứ đá lăn mấy vòng trên mặt đất, mặt dính đầy bụi, đầu óc tê rần, chỉ còn chóp mũi truyền đến cảm giác đau đớn.
Vậy mà lão thật sự đánh cậu đến mức này!
Sau khi gửi video cuối cùng kia cho Tề Việt, lão tứ dừng lại ngồi xổm xuống cạnh cậu. Lão thở phì phò, xem chừng sức khỏe chẳng tốt gì cho cam, mới động tay động chân một lát mà đã mệt đến như thế.
“Bây giờ nó chắc chắn đã phát điên rồi,” lão tứ nói, “tiếc là tao không được trực tiếp chứng kiến.”
Cố Trung mặc kệ lão, đương nhiên lão cũng chẳng cần ai để ý đến mình, cứ như vậy tự mình tung hô.
“Chỉ một lát nữa nó sẽ đến.” Lão tứ nhìn điện thoại dường như đang gọi cho ai đó, “Thằng đó chắc chắn đoán được tao ở đây, mày có nghĩ nó sẽ gọi cảnh sát không?”
“Nó không dám.” Lão què chân cười lớn, cười vài tiếng xong lại tiếp tục, “Điều cuối cùng bọn khốn kiếp như chúng tao muốn đụng phải là cảnh sát, nó có nói cho mày biết không? Tao khẳng định trước đây nó lái xe chưa bao giờ dám vượt đèn đỏ, bởi vì nó sợ cảnh sát, cảnh sát giao thông cũng sợ, không khác gì một con chó… Thằng chó! Thằng chó! Đại Tề vì nó mà chết! Mà nó lại vẫn sống sờ sờ ra đấy!”
Lão què chân kích động rống lên, ngừng lại một lát mới bình tĩnh nói tiếp: “Mày đoán nó có đem theo người đến không?”
“Chắc chắn không.” Lão tứ đặt điện thoại lên bên tai, “Thằng đó trước giờ đều rất ngông cuồng… Con mẹ nó! Ngông cuồng cái đéo gì! Đại Tề nhìn trúng nó thì mọi người đều nghe lời nó à? Tao hôm nay phải cho nó biết thế nào là nhìn người thân cận mình phải chịu đau đớn! Nhưng mày không phải lo, tao không định giết mày, tao mà muốn giết mày đã chết từ lâu rồi!”
Cố Trung không để ý đến những gì lão nói, cậu dựa người trên mặt đất, cẩn thận từng chút một di chuyển từ ngón tay, cổ tay, cánh tay, bàn chân và chân. Ngoại trừ cơn đau ở xương sườn, các vị trí khác vẫn lành lặn, không bị gãy.
Lão tứ chủ yếu là muốn cho Tề Việt nhìn thấy, kích thích Tề Việt, chọc giận Tề Việt, khiến Tề Việt lo lắng, lão không hề quay lúc bản thân lão hụt hơi không có sức đánh người.
Điều duy nhất Cố Trung lo lắng lúc này là sau khi Tề Việt đến rồi sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi lão tứ gửi đoạn video cuối cùng kia đến Tề Việt, lão gọi thêm hai cuộc nữa nhưng Tề Việt không hề trả lời, lão tứ tức giận, cổ họng mắng chửi người đến nỗi muốn rách ra.
Cố Trung cảm thấy hả giận. Không hiểu sao cậu cũng cảm thấy Tề Việt rất bình tĩnh và lạnh lùng.
Lão tứ coi việc tra tấn cậu chính là tra tấn Tề Việt, nhưng Tề Việt không hề phản ứng đau đớn như lão tưởng tượng, vì thế lão có điểm thất vọng.
Chính là nói cậu quá bất cẩn, hoặc là nghĩ đến Tề Việt liền mất đi sức phán đoán, nếu hôm nay cậu không một mình đi ra cổng sau, những chuyện sau đó đã không xảy ra.
Cậu sẽ không để bản thân bị đánh tơi tả như một bao cát, cũng sẽ không đặt Tề Việt vào thế bị động.
Trong lòng Cố Trung khẽ thở dài, cố gắng hé mắt ra quan sát không gian xung quanh.
Hình như là nhà kho, chỉ có một gian nhưng thật sự quá cũ nát, mái nhà đều đã sụp đến nỗi lộ ra cả một mảng lớn bầu trời. Thời tiết hôm nay thật đẹp, trời trong xanh.
Một tấm bao bì nằm trên mặt đất không biết là lâu ngày bốc mùi hôi thối hay là bị người ta giẫm lên. Nó rách nát, bẩn thỉu, phía trên còn phủ đầy tàn thuốc.
Sau khi về nhà cậu nghĩ mình sẽ phải tắm mười lần mới có thể rửa sạch cảm giác kinh tởm lúc này.
Lão tứ đứng cạnh cửa sổ quan sát một lúc, sau đó vứt tàn thuốc trong tay khập khiễng bước đến chỗ cậu nói, “Ông chủ của mày đến cứu mày đấy, nhanh hơn tao tưởng.”
Cố Trung không nhúc nhích, từ nãy đến giờ cậu vẫn để dành chút sức lực. Mặc dù cậu biết Tề Việt sẽ cảnh giác khi tiến vào, cậu vẫn mong nếu hắn bị đánh úp cậu còn có thể nhắc hắn một tiếng. Nhưng lão tứ rõ ràng là một tay già đời, lão im lặng một chút rồi đột nhiên đá một cước vào bụng cậu, sau đó đi ra khỏi cánh cửa nhà kho đã vỡ một nửa.
Rời khỏi nhà kho lão cẩn thận đóng cửa lại.
Cú đá này nhắm thẳng vào dạ dày Cố Trung, cơn đau và buồn nôn ập đến ngay lập tức khiến cậu khó thở, nằm một lúc lâu mới hít được một ngụm không khí, đừng nói đến việc mở miệng.
Cậu thở phì phò, cố điều chỉnh hô hấp của mình.
Tề Việt không đỗ xe quá xa, hắn lái thẳng đến trước cửa nhà kho.
Lão tứ đến đây trước hắn, hắn có đứng ở đâu lão cũng có thể nhìn thấy, căn bản không thể bí mật tiếp cận.
Sau khi xuống xe, Tề Việt quan sát xung quanh nhưng không có ai, mấy cái nhà kho gần nhau này có vẻ cao hơn hắn nhớ.
Hắn đi về phía nhà kho duy nhất có cửa và thấy tàn thuốc vương trên đống gạch vỡ bên cạnh. Đến rồi.
Để đến được cửa nhà kho hắn phải đi qua một gian phòng trống ngổn ngang toàn bàn ghế hỏng. Ngay khi hắn vừa bước vào, ánh sáng xung quanh bị mái nhà che mất nhạt dần.
“Lão tứ!” Hắn gọi.
Không có ai ở trong, nhưng hắn nghe thấy tiếng gỗ cọ cọ trên mặt đất.
“Cố Trung!” Âm thanh lập tức khiến hắn gấp gáp, nhanh chóng bước lại đây.
Vừa lúc hắn mở cửa, bên trong truyền ra tiếng kêu của Cố Trung, nghe là biết cậu đã dùng hết sức mình: “Lão ở bên ngoài!”
Tề Việt không quay lại dứt khoát cúi người xuống.
Nếu lão tứ định đánh úp hắn từ phía sau đây cách duy nhất để tránh bị tấn công.
Nhưng Tề Việt không thể phủ nhận, mấy trận náo loạn nho nhỏ trong cuộc sống yên bình của mình mấy năm nay không đủ để hắn luôn luôn cảnh giác về những mỗi nguy hiểm như trước kia nữa.
Không giống hắn, lão tứ vẫn là lão tứ. Tỉ mỉ và âm hiểm.
Đúng là lão tứ đánh úp hắn từ phía sau, và vị trí duy nhất lão có thể trốn là đằng sau đống gạch vỡ phía bên cạnh.
Tấn công từ phía này chỉ có thể quét ngang qua người, đối diện với đầu hoặc vai.
Nhưng sau khi cúi người, Tề Việt nhận ra lão tứ không nhắm đến đầu hay vai hắn, mà là lưng.
Hơn nữa cũng không phải chém ngang, mà là một đường rạch từ trên xuống.