Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 100: "Ngọc nhi ngoan, gọi phu quân đi rồi ta sẽ để em bắn. Xin em"



Edit: Ryal

Thiếu niên trần truồng trên chăn gấm, cả người mướt mồ hôi, những giọt long lanh trên làn da trắng nõn phản chiếu ánh sáng dập dờn.

Cậu khẽ thở dốc, đôi môi đỏ mọng phả ra từng luồng hơi ướt nóng đẫm men say.

Chính cậu cũng lâng lâng, ánh mắt mơ màng, cặp đồng tử trong veo bị lớp sương dày phủ kín, ngẩn ngơ nhìn bắp chân mình bị Vệ Kinh Đàn liếm mút.

Hắn liếm từ gan bàn chân mịn mượt đến mắt cá chân mảnh khảnh, từ bắp chân gầy gò đến vùng đầu gối giăng đầy vết sẹo, không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi làn da cậu sáng bóng, những dấu răng và dấu hôn thẫm đỏ trải kín khắp mọi nơi.

Vệ Kinh Đàn chỉ không bị mắng khi thưởng thức đôi chân cậu, bởi Dung Ngọc chẳng cảm nhận được cơn đau, nhưng khi đầu lưỡi hắn tì vào da thịt thì cậu có thể mường tượng được cảm giác trơn nhẵn và nhiệt độ rát bỏng.

Những huyễn tưởng không thể kiểm soát ấy còn kích thích hơn hiện thực, dường như có một luồng khí nóng lan ra từ bắp chân đã không còn tri giác, chạy dọc theo xương sống, khiến cậu rùng mình.

Dung Ngọc ngửa đầu, cần cổ thon dài tạo nên một đường cong tuyệt mỹ, ngọc bài treo trên sợi dây đỏ rất hợp với làn da trắng đến chói mắt. Cậu thở ra một hơi thật sâu, giọng nghẹn ngào: "Nóng quá".

Vệ Kinh Đàn cũng nóng, nhưng vì sợ Dung Ngọc ra mồ hôi nhiều sẽ cảm nên hắn đã xuống giường tắt quạt băng.

Xung quanh ngột ngạt như trong lồng hấp, bầu không khí ẩm ướt và đặc quánh, mùi hương của sắc dục phủ kín căn phòng.

Vệ Kinh Đàn ngước mắt, vừa nhìn Dung Ngọc bằng đôi đồng tử âm u vừa gặm cắn mắt cá chân tinh xảo.

Hắn cũng không một mảnh vải che thân, cơ lưng cường tráng căng chặt, mồ hôi chảy xuống từng giọt theo những đường cong phập phồng, lướt qua vòng eo gầy săn chắc.

Gã thanh niên đang quỳ, đôi chân dài rắn rỏi, thứ nằm ngay chính giữa không biết xấu hổ mà ngẩng cao đầu, gân xanh trải kín, dịch nhờn trong suốt như sợi chỉ bạc tuôn ra từ phần đỉnh.

Dung Ngọc chỉ cần thoáng cụp mắt đã nhìn thấy nó, cậu không thể không nhớ đến những giây phút gã thanh niên bóp eo mình cùng khoái cảm khi thứ cứng ngắc kia giày vò vách trong mềm mại.

Cậu thiếu niên khẽ nuốt nước bọt, những ngón tay bấu chặt đệm chăn.

"Nhanh lên".

Vệ Kinh Đàn nhướng mi. Mắt cá chân của Dung Ngọc đã bị cắn rách, gã thanh niên liếm máu rỉ ra từ vùng đó. "Cái gì nhanh lên?".

Đóa hoa ướt đẫm, Dung Ngọc vô thức nhíu chân, ngờ đâu lại khiến mật ngọt ứa ra càng nhiều.

"Chơi ta nhanh lên". Cậu đưa tay vắt ngang qua trán, mắt nhắm chặt, đuôi mắt ửng đỏ, quyến rũ lạ thường, nom như một thứ quả vừa bước vào độ chín.

"Em muốn à?". Vệ Kinh Đàn chồm người dậy, cơ thể cường tráng như một chú báo săn, những thớ cơ phập phồng đầy uy hiếp.

Gã thanh niên nằm đè lên người Dung Ngọc, cậu chỉ ngửi được mùi hương đầy nam tính, chỉ biết ôm ghì lấy hắn, áp mặt vào cần cổ thon dài mà thở gấp từng hơi.

Vệ Kinh Đàn sờ vị trí giữa hai chân Dung Ngọc rồi giơ tay, những khớp ngón phủ đầy mật ngọt trong suốt. Hắn cố tình trêu cậu: "Đã ướt đến mức này rồi, sao em dâm thế nhỉ?".

Dung Ngọc hừ một tiếng: "Bớt nói nhảm, vào đi. Ta muốn ngươi".

Nhưng Vệ Kinh Đàn lại gỡ tay cậu xuống rồi nhích ra xa. Thấy Dung Ngọc ngơ ngẩn, hắn mỉm cười ranh mãnh: "Công tử coi ta như nam thiếp của em còn gì? Đã là nam thiếp thì ta đâu dám phạm thượng, nếu công tử muốn sủng hạnh ta thì em nên chủ động chứ, lại đây nào".

Dung Ngọc mơ màng vì men say, cậu ngẫm nghĩ, thấy Vệ Kinh Đàn nói cũng phải. Cậu bèn chống tay ngồi dậy rồi chầm chậm bò sang phía hắn.

Cậu thiếu niên không quá quen với động tác này – kiếp trước trong viện điều dưỡng có hộ lý chăm nom, giờ ở phủ họ Dung có Mặc Thư hầu hạ, cậu chẳng mấy khi tự mình di chuyển, đương nhiên sẽ thấy khó nhọc một chút.

Nhưng cậu vẫn mím môi bò đến chỗ Vệ Kinh Đàn với đôi chân tàn tật.

Nhưng Vệ Kinh Đàn xấu quá, cứ mỗi lần cậu sắp chạm được vào hắn thì hắn lại lùi về phía sau. Chiếc giường này không nhỏ, cứ mỗi lần Vệ Kinh Đàn lùi về phía sau là Dung Ngọc lại mất rất lâu mới có thể đuổi kịp.

Dung Ngọc dần cạn sức, chóp mũi rịn mồ hôi, cậu giận, cố đợi đến khi khoảng cách thu hẹp thêm một lần nữa, cuối cùng bổ nhào vào lòng hắn, ôm ghì bờ vai săn chắc.

Cậu thở ra một hơi thật dài rồi ngước mắt nhìn lên đầy đắc ý. Dung Ngọc muốn thấy gã thanh niên buồn bực vì không đùa giỡn được mình, ngờ đâu hắn lại cười tủm tỉm.

"Ngươi cười gì chứ?". Dung Ngọc lại càng tức, cậu bóp cổ Vệ Kinh Đàn, giọng điệu hung hăng. "Không cho cười!".

Vệ Kinh Đàn bật cười thành tiếng, hắn ngẩng đầu, đôi môi mỏng giương cao, tiếng cười trầm phát ra từ trong cổ họng.

Hắn thích xem Dung Ngọc bám lấy mình, thích ngắm đôi chân nhỏ bé yếu ớt, cậu cứ như một chú chim non vụng về loạng choạng, rất dễ thương.

Vệ Kinh Đàn ôm cặp mông mềm mại, xốc lên, đón nhận một tiếng a khe khẽ và tiếng rên rỉ không giấu được.

Dung Ngọc ngồi trên mặt hắn.

Hơi thở nóng rực của gã thanh niên đột ngột phả vào đóa hoa mềm ướt, eo hông bủn rủn, Dung Ngọc vội vàng bấu lấy thanh chắn cuối giường để giữ cho bản thân không bị ngã.

"Ngồi ngoan nhé". Hắn nói vọng lên.

Vệ Kinh Đàn đẩy hai đùi cậu ra xa, khiến đóa hoa bung nở. Đầu lưỡi đè mạnh cánh hoa yếu ớt, xâm nhập vách trong chứa đầy mật ngọt, tiếng nhóp nhép vang lên không ngừng.

Dung Ngọc không cưỡng nổi khoái cảm kéo đến đột ngột, cậu cố giữ thăng bằng, hai đùi run lẩy bẩy, tiếng rên đứt quãng.

Khoái cảm đua nhau ập tới như thủy triều dâng, cậu thiếu niên không chịu nổi, nửa muốn Vệ Kinh Đàn ngừng liếm mút, nửa lại khát khao được chìm trong sung sướng.

Vậy nên cậu níu chặt thanh chắn cuối giường, khẽ vặn eo, đóa hoa mềm mại đong đưa trên mặt hắn.

Cậu cảm nhận được cái lưỡi linh hoạt kia đang lấn chiếm từng tấc da thịt, sống mũi cao thẳng của gã thanh niên cũng tì vào nhị hoa mẫn cảm.

"Thích không?". Vệ Kinh Đàn lại ấn Dung Ngọc xuống, vừa dùng lưỡi khuấy đảo vách trong vừa tách mở đóa hoa rồi mút mạnh.

Dường như linh hồn cậu thiếu niên đang trôi theo từng dòng mật ngọt tuôn trào không ngớt.

"Ha, ưm... Thích... Nhẹ thôi...". Dung Ngọc rên rỉ, bỗng thấy nhói đau – Vệ Kinh Đàn đang cắn vào nhị hoa nhỏ bé. Cậu gần như muốn hét lên. "Không được cắn!".

Nếu Vệ Kinh Đàn ngoan ngoãn thì hắn đã chẳng được gọi là chó điên. Dung Ngọc càng cấm hắn lại càng làm, hắn dùng đầu lưỡi khiêu khích nhị hoa mềm mịn, mãi đến khi nó sưng phồng thì đột ngột đổi sang day cắn.

"A! Đừng, đừng cắn... A a a!". Dung Ngọc run lẩy bẩy, người căng cứng, khoái cảm mãnh liệt trào dâng rồi lan ra khắp cơ thể chỉ trong chốc lát, từng tế bào như muốn hét lên dữ dội.

Đại não ngừng hoạt động trong một khoảnh khắc. Dường như Dung Ngọc đã đánh mất cả năm giác quan của mình, cậu không nhìn thấy gì, cũng chẳng nghe được gì, chỉ có đóa hoa co giật vì mất khống chế rồi phun ra từng tia trong suốt.

Mật dâm chảy trên mặt Vệ Kinh Đàn, nhuộm đẫm phần xương lông mày sắc nét, khiến khuôn mặt tuấn tú khôi ngô như chìm trong dục vọng.

Hắn liếm môi, cười khàn: "Em sướng chứ?".

Mãi sau Dung Ngọc mới tỉnh táo lại, chợt nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng ghét của gã thanh niên, cậu giơ tay tát một cái – tiếc là cả người cậu mềm nhũn, và cái tát kia chỉ như đang lau mặt cho Vệ Kinh Đàn.

"Chắc em sướng lắm rồi, có còn tí sức nào nữa đâu". Tiếng cười của Vệ Kinh Đàn trầm thấp. Hắn xoay người đè lên Dung Ngọc, nhanh đến mức cậu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị bóp đùi ghì xuống.

dương v*t nhức buốt vì cương cứng đâm thẳng vào đóa hoa mềm mại, vách trong chật hẹp lập tức ôm lấy nó, co bóp nhiệt tình, dịu dàng ban tặng gã thanh niên bao nhiêu khoái cảm.

Vệ Kinh Đàn sướng đến mức thấy da đầu mình râm ran, hắn vừa đẩy eo vừa liếm mút cổ và tai Dung Ngọc: "Ngọc nhi, bên trong em nóng quá, thích chết đi được".

Cơ thể Dung Ngọc cứ mãi nhấp nhô theo từng nhịp thúc, cậu không nói nổi câu nào toàn vẹn, chỉ biết rên lên những tiếng mơ hồ.

"Ưm... Ưm a... Chậm lại...".

Đôi môi mềm khẽ hé, đầu lưỡi đỏ thắm run run như chiếc móc câu mê hoặc lòng người.

Sao mà Vệ Kinh Đàn chậm lại nổi, hắn cúi xuống hôn cậu thiếu niên, vừa mút mạnh cái lưỡi xinh xinh vừa chiếm lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng cậu.

Hương rượu chưa tan hẳn, khiến lòng người càng thêm say.

Gã thanh niên si mê ngắm nhìn Dung Ngọc. Hắn vén từng lọn tóc đen, để lộ gương mặt kiều diễm không tì vết.

Vệ Kinh Đàn đã quá yêu Dung Ngọc, yêu đến mức chẳng muốn xa rời, hắn ước được vùi mình trong cơ thể cậu mãi mãi, được hòa làm một với tiểu thiếu gia mà hắn trân trọng nhất.

Dung Ngọc luôn mắng hắn là đồ chó điên, chó hư, dương v*t nối liền với não, trong đầu chỉ biết mấy thứ rác rưởi như động dục hay làm tình.

Nhưng hắn chỉ mới sống trên cuộc đời này gần hai mươi năm, hắn còn chưa kịp học cách để yêu một người thì đã bị nhấn chìm trong thù hận.

Khi những thiếu niên cùng lứa nạp thiếp để hưởng thú vui nhục dục chốn khuê phòng, Vệ Kinh Đàn chưa một lần tự xử. Hắn cứ mãi ẩn núp như một con sói cô đơn đang chờ thời cơ giữa muôn vàn ô nhục.

Hắn cứ ngỡ bản thân sẽ không dính dáng đến sắc dục, thậm chí còn cố chấp cho rằng đời hắn chỉ còn lại hai chữ báo thù.

Dung Ngọc là người đầu tiên khiến hắn nảy sinh ham muốn tiếp xúc.

Thiếu niên nằm trên giường mềm mà chẳng thể động đậy, bị nữ hầu khinh bạc nhưng cũng không thể phản kháng – một cậu trai có cặp mắt rơm rớm nước và đỏ ửng lên như quả vải chín mọng cùng đôi môi khẽ hé giữa từng nhịp thở gấp mong manh.

Khi Dung Ngọc giận dữ lườm hắn bằng cặp mắt kia, Vệ Kinh Đàn cảm nhận được sự hưng phấn và khát khao cháy bỏng đầu tiên trong đời.

Hắn không thể tách bạch tình dục và tình yêu.

Vệ Kinh Đàn là một con chó có thể động dục bất cứ lúc nào, nhưng hắn sẽ chỉ động dục với một mình Dung Ngọc.

Gã thanh niên đè Dung Ngọc xuống mà bắn không biết bao nhiêu lần, rót đầy dịch đục vào nhụy hoa bé nhỏ, khiến bụng dưới của cậu phồng lên.

Nhưng Vệ Kinh Đàn không cho Dung Ngọc bắn, thậm chí còn dùng dây buộc tóc trói quanh dương v*t tinh xảo, dù cậu van nài đến mấy cũng không chịu cởi ra.

"Ưm... Ly Hối, cởi ra đi mà... Muốn bắn...". Dung Ngọc vừa nói vừa khóc nức nở, thằng em bên dưới đã đỏ tấy lên, sưng cứng và nhức buốt. Dường như nó sắp hỏng rồi.

"Trói nữa thì hỏng mất...". Dung Ngọc nhíu mi, mồ hôi đầm đìa, trên khuôn mặt kiều diễm là biểu cảm đầy khó chịu.

Vệ Kinh Đàn âu yếm hôn cậu, dương v*t không ngừng đưa đẩy trong đóa hoa đã ngập dịch trắng, vậy mà đôi môi bạc tình lại thốt ra những lời tàn nhẫn nhất: "Ta muốn em hỏng mà".

Dĩ nhiên hắn muốn trả thù Dung Ngọc vì cậu nói sẽ "chơi đùa kẻ khác", nếu hỏng thì làm sao chơi đùa kẻ khác được.

Vệ Kinh Đàn nghĩ cách làm này rất hay.

"Chó hư... Ta phải giết ngươi... Hức...". Dung Ngọc nấc lên một tiếng đầy khó chịu, để lại những vết cào đỏ tươi trên lưng Vệ Kinh Đàn.

Vệ Kinh Đàn không tránh né, thậm chí hắn còn rất thích cảm giác đau nhói mà cậu ban cho.

Hắn vẫn chưa dừng lại, dịch trắng trào ra theo từng cú thúc, gối chăn ướt đẫm.

Gã thanh niên khàn giọng dỗ dành: "Ngọc nhi, nói ta nghe thử, em còn muốn chơi đùa kẻ khác nữa không?".

"Không, không muốn, chưa bao giờ muốn...". Chuyện đã đến nước này, Dung Ngọc chẳng còn cách nào khác ngoài cam chịu. "Được chưa? Cởi ra đi".

"Chưa được". Vệ Kinh Đàn lắc đầu. "Ai mà biết em có nói thật hay không?".

Dung Ngọc giận đến mức choáng váng, phần bụng dưới căng đau. Gã thanh niên càng thúc vào thì dương v*t cậu lại càng cứng ngắc, muốn bắn mà chẳng bắn được, khó chịu vô cùng.

"Vậy ngươi, ngươi nói xem ta phải làm gì? A ưm... Ngươi dừng lại đi đã...".

Vệ Kinh Đàn im lặng trong thoáng chốc. "Em gọi một tiếng phu quân đi rồi ta tin".

Dung Ngọc: "... Cái đệch mẹ ngươi...".

Những lời mắng chửi còn chưa kịp thốt ra mà Vệ Kinh Đàn đã thúc vào thật mạnh, thậm chí hắn còn đưa tay miết quy đầu căng cứng, khảy nhẹ phần đầu đỉnh rỉ nước.

"Ưm... Ha, a...". Cậu thiếu niên không dám thở mạnh, chỉ sợ sẽ khiến dương v*t căng thêm.

"Ngọc nhi, Ngọc nhi ngoan, gọi đi nào". Vệ Kinh Đàn ghé vào bên tai Dung Ngọc mà dụ dỗ, giọng hắn trầm ấm dịu dàng nhưng bàn tay vẫn chưa hề ngừng lại. "Ngọc nhi ngoan, gọi phu quân đi rồi ta sẽ để em bắn. Xin em".

Khoái cảm dữ dội lại lần nữa kéo đến, sắp thoát ra nhưng bị sợi dây trói siết lại, cảm giác như quay về địa ngục khi đang đứng trước cửa thiên đường.

Dung Ngọc bị giày vò như sắp chết: "Phu, phu quân...".

Ryal's note: Bình thường mình đăng chương H liền mạch nhưng chương sau có cảnh sẽ không hợp fetish một vài bạn nên mình tách ra, và mình sẽ để warning đầu chương nữa. Nếu xong sớm thì tối đăng còn muộn thì mai đăng nha ╯︿╰

Tiện thể tròn 100 chương không biết làm gì, mở Q&A vậy ⚆_⚆ Mọi người cứ hỏi gì tùy thích nha, về truyện, về mình, về comm mình đặt hay bất cứ vấn đề nào khác, mình sẽ đọc bình luận và trả lời trong khả năng có thể.