Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 111: "Nay Nhị ca ca đã thành bề tôi thân tín của chúa thượng"





Edit: Ryal

Sáng hôm sau, Dung Ngọc bị tiếng ồn ào đánh thức khi vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Cậu mở mắt rồi nằm im – dường như đã lâu lắm rồi mình chưa được ngủ ngon đến thế.

"Mặc Thư". Thiếu niên khàn giọng gọi.

"Ca nhi dậy rồi".

Mặc Thư vén màn giường, những tia nắng ấm áp cùng mùi hương trong trẻo ùa vào sau mưa khiến cả căn phòng bừng sáng.

"Đang là giờ nào?".

"Giờ Tỵ đã qua quá nửa, thưa cậu". Nó bưng theo một cái ống nhổ dùng khi súc miệng và một bát nước muối ấm.

Dung Ngọc súc miệng đầu tiên, sau đó uống một hớp trà nhuận họng. Ngoài kia lại có tiếng rầm rầm loảng xoảng.

"Gì thế?".

Mặc Thư xị mặt, môi mấp máy mãi mà chẳng nói được câu nào, cuối cùng đành lùi ra nửa bước: "Cậu tự nhìn xem".

Giá cắm nến úp ngược trên bàn, bình hoa vỡ tan tành dưới đất, bên cạnh là hai cuốn sách nằm chỏng chơ, trang sách kêu loạt xoạt theo cơn gió thổi.

Chú chim vàng bé xíu luẩn quẩn giữa không trung, cánh vỗ phành phạch, một con mèo con trắng muốt rình theo nó, hết nhảy lại vồ, khiến căn phòng trở nên vô cùng bừa bãi.

Mặc Thư bảo: "Em muốn đuổi bọn nó đi, nhưng con chim kia lì phát sợ... đã mở cửa sổ ra rồi mà còn không chịu bay mất. Nó không đi thì Tiểu Bạch cũng không đi. Em tốn công dọn dẹp chẳng biết bao nhiêu lần, thế mà cứ được một lúc lại bày bừa y như cũ, bó tay thôi ạ".

Trên bệ cửa sổ rải đầy ngũ cốc, nhìn là biết để dụ chim vàng nhưng lại không có đất dụng võ.

Dung Ngọc ngẩng đầu, chú chim đang bay cũng nhìn về phía cậu, đôi mắt lúng liếng như hạt đậu đen. Nó lại nhào tới bay quanh cậu một vòng rồi đáp xuống bờ vai mảnh khảnh.

Đôi chân tí hon khẽ nhích, chim vàng rúc vào cần cổ cậu thiếu niên, nghiêng đầu dụi dụi làn da trắng nõn.

Dung Ngọc đờ người, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy có thứ gì lóe lên trước mắt. Mèo con lao vụt tới, đạp vào đầu gối cậu để lấy đà chồm lên.

Chú chim vàng bé nhỏ chuồn ngay lập tức, thong thả né hết mấy cú vồ, thậm chí còn bớt chút thời gian kêu chiếp chiếp hai tiếng như cố tình khích đểu. Mèo trắng tức giận nhe nanh.

Dung Ngọc:... Chim hư, ngứa đòn y hệt chủ của nó.

Hai con vật cứ vờn nhau quanh Dung Ngọc mãi, cậu hoa cả mắt, chỉ thấy phiền không chịu được, bèn dùng một tay xách cổ mèo trắng còn tay kia đỡ lấy chim vàng – nó tự nguyện chui vào trong tay cậu.

Tiểu thiếu gia sầm mặt với chúng, nói bằng giọng uy hiếp: "Còn gây gổ nữa là ta vứt cả đôi ra ngoài".

Chẳng biết chim với mèo có hiểu hay không – nhưng một con sà xuống bệ cửa sổ mổ hạt ngũ cốc, con còn lại chui trong góc phòng ăn cơm mèo trộn sẵn.

Mặc Thư bội phục, hai bàn tay chắp sau lưng âm thầm vỗ mấy cái.

Dung Ngọc dùng bữa sáng xong thì có người vào bẩm rằng Bạch phu nhân đòi gặp cậu.

Bạch thị đã thay đổi. Thị mặc chiếc váy gấm thêu hoa màu vàng sáng, những cây trâm bằng vàng trên búi tóc khẽ đung đưa, nắng rọi khắp cơ thể lấp lánh ánh vàng.

Nguyên nhân khiến Bạch thị rũ bỏ hình tượng yếu đuối hiền hòa để trở nên phô trương hống hách ắt hẳn là Dung Nguyệt – đứa con trai "thông minh tài trí".

Dung Nguyệt có liên quan đến vụ án lớn bị lật tẩy hồi ba tháng trước, khó mà giữ được mạng, nhưng chẳng ai biết y đã nói với Nguyên Cảnh Đế những gì để trèo lên chức quan Thiếu giám của Ty Thiên Giám. Người chị Dung Thanh Tuyết của y cũng không bị xử chết, Hoàng đế ban cho nàng quyền ly hôn với Tam Hoàng tử, thả nàng về ở bên cha mẹ ruột.

Thiếu giám của Ty Thiên Giám chỉ là chức quan ngũ phẩm nhỏ, chưa đủ để khiến Bạch thị thay đổi một trời một vực so với lúc trước, nhưng Dung Nguyệt đang rất được lòng Nguyên Cảnh Đế. Gần như lúc nào Nguyên Cảnh Đế cũng muốn y theo hầu bên cạnh.

Tâm phúc của Hoàng đế thì không quan trọng phẩm cấp, dù chỉ là thường dân cũng sẽ có người xun xoe bợ đỡ.

Vị thế của Bạch thị tăng lên đáng kể – những bậc phu nhân quyền quý trước nay luôn coi thường thị đều phải mời thị đến tham gia tiệc tùng, xu nịnh thị, nhường thị ghế trên. Thị cũng chẳng cần đon đả lấy lòng Dung Tu Vĩnh nữa, ngược lại Dung Tu Vĩnh càng lúc càng quý trọng thị, lão thường xuyên khen thị đẻ được thằng con trai tốt.

Bản tính của thị dần dần lộ rõ.

Nhưng trong mắt Dung Ngọc, thị chỉ là loại tiểu nhân đắc chí nực cười.

Cậu có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng đoán ra mưu kế của Dung Nguyệt.

Ty Thiên Giám làm việc cho Hoàng đế, là cơ quan đảm nhận chức trách quan sát các hiện tượng thiên văn và biên soạn lịch. Ở thời này những lí thuyết khoa học vẫn còn chưa được định nghĩa đầy đủ, thế nên lĩnh vực thiên văn ít nhiều gì cũng dính líu đến vài trò mê tín.

Ví dụ như đoán trước tương lai, dự báo thiên tai, hoặc dùng quỹ đạo dịch chuyển của những ngôi sao hư vô mờ mịt để đưa ra phán xét với số phận con người.

Dung Nguyệt đang làm mưa làm gió tại cơ quan này nhờ ưu thế sống lại một kiếp. Hẳn là y đã bẩm lên Hoàng đế vài sự kiện sắp xảy ra, sau đó tất cả đều ứng nghiệm, vậy là Hoàng đế tin y sái cổ.

"Tam ca nhi à, Nguyệt nhi gửi thư đến báo rằng nó sẽ về nhà lúc trưa nay. Cha con vừa lệnh cho đám hầu chuẩn bị cơm nước. Nhà ta cùng ăn một bữa đoàn viên êm ấm nhé!".

Bạch thị vờ như lơ đãng liếc quanh căn phòng. Thị rất ít khi đến chỗ Dung Ngọc, vừa vào đã hoa cả mắt, nào là những tiểu cảnh núi non, nào là cơ man vàng bạc châu báu.

Bên trong còn xa hoa lộng lẫy hơn bên ngoài. Đồ sứ quý mua từ Đa Bảo Các, tranh chữ của các bậc cao nhân, những món hàng ngoại nhập thị chưa bao giờ được thấy, chỉ cần chọn ra một vật bất kì cũng đủ để thế nhân hết lòng ca ngợi.

Vàng bạc châu báu cùng những cây trâm khảm ngọc được xếp lộn xộn trên bàn trang điểm, vẻ như chúng chỉ mang giá trị tầm thường mà thôi. Đặc biệt nhất là tấm sa treo trước giường – vải yên la [1] xanh mềm mịn, bên dưới đính ngọc châu, nom mờ ảo như một làn sương xanh mơ màng tuyệt mỹ.

[1] Một loại vải mềm, nhìn từ xa như sương khói nên được gọi là yên la.

Thị nhận ra món đồ này vì từng vinh hạnh được nhìn thấy tấm sa tương tự khi vào chăm nom Dung Thanh Tuyết. Đó là món quà mà Thục Phi thưởng cho Dung Thanh Tuyết khi nàng vừa mang thai, thậm chí nó còn rất mỏng chứ không đan cài tầng tầng lớp lớp như tấm sa thuộc về Dung Ngọc.

Bạch thị nuốt nước miếng, trong mắt thị hiện vẻ ghen ghét khó diễn giải thành lời.

Thị biết Dương thị để lại một gia tài rất lớn. Còn thị, thị xuất thân từ gia tộc nhỏ, dù đã thành công hại chết Dương thị để lên làm chính thê của Dung Tu Vĩnh thì cũng chỉ được giao cho một phần bổng lộc để sắp xếp chuyện thu chi. Thị không sao đoán nổi của hồi môn của Dương thị phong phú đến mức nào.

Hôm nay được nhìn tận mắt, thị mới nhận ra trên đời có kẻ giàu như thế. Chân thị run run.

Dung Ngọc biết hết nhưng chỉ mỉm cười: "Ra vậy, Nhị ca ca sắp quay về phủ. Những chuyện linh tinh như thế thì chỉ cần cho người hầu đến báo tin là được, phu nhân việc gì phải tự sang đây?".

"Chuyện linh tinh gì chứ?". Bạch phu nhân dời mắt khỏi những đóa thủy tiên cắm trong bình hoa lưu ly trước cửa sổ, vuốt ve trâm cài trên búi tóc, dường như thị đã tìm lại chút ưu thế thuộc về mình.

Thị cong môi: "Con đừng trách ta lắm miệng, vốn dĩ cha con cũng chẳng muốn gọi con đâu, ông ấy sợ con sẽ tức. Ta đến báo cho con vì hai anh em lâu rồi không gặp mặt, Nhị ca ca của con giờ bận quá, bệ hạ coi trọng tài năng của nó nên nó ít khi được về nhà, chẳng mấy khi mọi người dùng cơm chung. Mong Tam ca nhi cố gắng nhẫn nại, chỉ giả vờ thôi cũng không sao hết".

Dung Ngọc nhướng mày: "Bạch phu nhân sợ ta gây rối thì sao phải mời ta đi?".

Bạch phu nhân nhủ thầm trong bụng: Nếu không phải Nguyệt nhi muốn gặp mày thì tao cũng không thèm tốn sức.

"Ta vừa nói đó, hai anh em...".

"Biết rồi, ta sẽ dự". Dung Ngọc cười khẽ.

Câu nói mắc lại ngang xương, Bạch phu nhân khổ sở nuốt ực một cái rồi cũng giả lả cười: "Thế thì tốt. Vậy ta...".

"Mặc Thư, tiễn khách". Dung Ngọc ngắt lời thị thêm lần nữa, môi cười nhưng mắt chẳng cười.

"Thôi không cần đâu". Nụ cười giả tạo của Bạch phu nhân cũng gần như sụp đổ, thị được con hầu bên cạnh dìu lấy, thong thả bước ra ngoài.

Mặc Thư tiễn Bạch phu nhân đi khuất mắt, chạy về với Dung Ngọc: "Ca nhi sẽ tới đó thật sao?". Nó sợ chủ nhân đi rồi lại bực, trước nay cậu chưa từng cười khi quay lại từ viện chính.

"Thật chứ". Cậu vuốt noãn ngọc trên tay vịn xe lăn, nở nụ cười lạnh lẽo. "Nay Nhị ca ca đã thành bề tôi thân tín của chúa thượng, tốt xấu gì cũng phải nể mặt người ta một chút".

Ryal's note: Lại comm sketch, lần này mình đổi kiểu tóc cho Vệ Kinh Đàn φ( ̄0 ̄)

Artist: Đau Khổ

chapter content