Hắn ta dẫn theo một bầy thuộc hạ xông thẳng vào khi Dung Ngọc đang dùng bữa sáng. Người phụ trách họ Trần nơm nớp theo sau, thất thểu quỳ rạp xuống trước mặt cậu: "Xin cậu chủ thứ lỗi, tôi không cản được những người này".
Dung Ngọc mải uống canh, nghe xong cũng chẳng ngước mắt lên nhìn mà chỉ phất tay một cái. Mặc Thư bèn đỡ người phụ trách đứng dậy và bảo ông ta ra ngoài.
"Ngủ đến tận bây giờ mới ăn cơm, ngươi nhàn hạ quá nhỉ". Cố Việt Trạch ngồi xuống rồi đập thanh kiếm trong tay lên bàn, cả thái độ lẫn giọng điệu đều có ý khiêu khích.
Thuộc hạ của hắn ta cũng dàn đều xung quanh.
Mặc Thư bước lên một bước, cảnh giác đứng chắn cho Dung Ngọc.
Dung Ngọc thì bình thản. Cậu không để tâm đến ánh mắt hung dữ của Cố Việt Trạch mà chỉ chậm rãi uống hết bát canh – món ăn hợp khẩu vị cậu nhất suốt dạo này, măng tươi, nước hầm gà mái thơm ngọt, không hề có cảm giác dầu ngấy.
Cậu liếm môi như chưa thỏa mãn, lại hỏi: "Còn nữa không?".
Mặc Thư hơi sửng sốt: "Còn ạ". Nhưng rồi nó nhìn xung quanh, lúng túng, không muốn để Dung Ngọc ở lại một mình giữa lũ sói hoang này.
"Ai cũng bảo ngươi yếu ớt nhiều bệnh, mà ta thấy ngươi ăn có vẻ ngon miệng lắm". Cố Việt Trạch nói móc rồi cười mỉa mai. "Ngươi còn một tên sai vặt nữa nhỉ? Bảo hắn lấy canh cho mà uống chứ."
Đến lúc này Dung Ngọc mới dời mắt, cậu thản nhiên nhìn Cố Việt Trạch chừng vài ba giây, sau đó thở dài: "Thôi không uống nữa."
Nghe như cậu vừa nhìn thứ gì kinh tởm lắm nên không còn hứng thú vậy.
Mặt Cố Việt Trạch đỏ bừng, hắn ta giận đến mức đầu bốc khói, đập bàn quát lên: "Dung Ngọc! Ngươi có ý gì!".
Dung Ngọc lấy khăn lau bên khóe miệng, thong thả đáp: "Ta còn đang muốn hỏi Cố tiểu tướng quân đây, vừa sáng sớm ngươi đã dẫn binh lính đến sơn trang của ta làm loạn, rốt cuộc ngươi có ý gì?".
"Ai làm gì thì người đó tự biết!".
"Ô?". Dung Ngọc nhướng mày, chống cằm, cười tủm tỉm. "Ta không biết ta có thể làm gì được Cố tiểu tướng quân cơ đấy".
Cố Việt Trạch cười mỉa mai, cũng không thèm vòng vo nữa.
"Ta chẳng ngại cho ngươi biết: Đêm qua có một thích khách xông vào phủ muốn ám sát ta, khi ta phát hiện thì nhanh chân chạy trốn. Ta không thể để uy phong của phủ Tướng quân này bị xúc xiểm như thế được, nhất định phải bắt trói kẻ kia, sau đó giết chết, mới thỏa mối hận trong lòng!".
Hai mắt Cố Việt Trạch đỏ bừng, giọng điệu đầy căm tức. Đêm qua hắn ta đã giao chiến với tên thích khách kia trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn ta biết nếu chỉ một chọi một thì bản thân không phải là đối thủ của kẻ đó, cũng may phủ Tướng quân nhiều hộ vệ, nếu không hắn ta đã bỏ mạng rồi!
Kí ức đầy ám ảnh khi bị Vệ Kinh Đàn cạo sạch tóc rồi chặt đứt ngón tay bỗng dưng ùa về, căm tức thì cũng thôi, nhưng nỗi sợ lại thấp thoáng hiện lên trong lòng hắn ta.
... Đương nhiên hắn ta sẽ không nhận rằng mình đang sợ, thế nên hắn ta mới muốn truy lùng tên thích khách đêm qua, muốn chặt kẻ kia làm tám mảnh để phần nào xoa dịu cơn nhức nhối.
"Ồ, xui xẻo thật". Dung Ngọc bình thản nhún vai. "Nhưng liên quan quái gì đến ta? Chắc ngươi không nghĩ rằng ta mò sang phủ Tướng quân ám sát ngươi đấy chứ".
Cố Việt Trạch nghiến răng: "Đừng có đánh trống lảng, còn ai ngoài tên sai vặt ngươi nuôi nữa chứ?! Nhất định là do ngươi hạ lệnh!".
Khuôn mặt cậu thiếu niên bất chợt sầm xuống, đôi mắt cười cũng lạnh hẳn đi: "Vậy à? Ngươi có chứng cứ gì không?".
"Ngươi gọi hắn ra đây rồi biết!".
Giọng cậu rất hờ hững: "Sao ngươi muốn gọi thì ta phải gọi?".
Thấy Dung Ngọc khước từ, Cố Việt Trạch lại càng chắc chắn: "Giỏi, ngươi thân lừa ưa nặng thì đừng trách ta! Người đâu, lục soát! Lôi con chuột nhắt đang trốn chui trốn nhủi đó lại đây!".
Đám thuộc hạ đứng phía sau lập tức vâng lời, chúng bao vây căn viện chặt chẽ, bắt đầu lục soát từng phòng một.
Dung Ngọc không ngăn cản, cậu chỉ nhìn Cố Việt Trạch, nheo mắt rồi điềm nhiên hỏi hắn ta bằng giọng âm u: "Cố tiểu tướng quân tự ý dẫn quân xông vào sơn trang thuộc quyền sở hữu của ta, chắc phải có lệnh khám xét gì chứ? Hay đây là ý bên quan phủ? Hoặc ngươi đã được một vị đại nhân nào đó trao quyền? Nếu không phải thì nghe đây, ta gọi ngươi một tiếng Cố tiểu tướng quân là vì tôn trọng, chứ ngươi không có quan chức, cũng chẳng có công danh, địa vị của ta và ngươi ngang hàng, ngươi lấy cớ gì để lục soát nhà ta?".
"Địa vị của ngươi và ta ngang hàng? Ha!". Dường như Cố Việt Trạch nghe được chuyện gì hài hước lắm, sự trào phúng hiện lên rõ nét giữa đôi lông mày. "Phụ thân ta là Đại tướng quân nhất phẩm trong triều, là công thần dẹp yên Tây Hạ. Còn ngươi, quá lắm cũng chỉ là đứa con trai không được thương yêu nhà quan văn tam phẩm, ngươi mà cũng xứng ở ngang hàng với ta sao?".
Hắn ta đứng lên, hai tay chống xuống bàn, nhe răng cười với vẻ cao cao tại thượng: "Đến xách giày cho ta ngươi cũng không xứng!".
Tuồng như bị khí thế hung hãn của kẻ kia trấn áp, căn phòng bỗng chìm trong im lặng.
"Ồ, thì ra là bởi ngươi dựa dẫm vào Trấn Viễn Tướng quân". Dung Ngọc chợt mở to hai mắt, khuôn mặt u ám lại tươi như bông hoa nở rộ. "Cố tiểu tướng quân nên nói sớm mới phải, uy danh của Trấn Viễn Tướng quân trải rộng khắp mọi miền, nghe đâu khi Đại tướng quân rời biên cảnh Tây Hạ thì bách tính tỏ lòng cung phụng như thờ thần linh, thậm chí họ còn xây cả tượng vàng và đền miếu cho Đại tướng quân nữa chứ. Trấn Viễn Tướng quân có sức ảnh hưởng đến vậy, dĩ nhiên ta phải nể mặt rồi".
Cố Việt Trạch đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng hắn ta vẫn giật mình khi Dung Ngọc thay đổi nhanh đến thế. Hắn ta cứ thấy nụ cười kia rất quái đản.
Hắn ta chẳng nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi biết được là tốt! Mau gọi hắn ra đây!".
Nụ cười của Dung Ngọc lại càng thêm rạng rỡ, vẻ châm chọc hiện lên dưới hàng mi khẽ rủ.
Đúng lúc này, Vệ Ngũ xuất hiện. Y bị hai tên lính lôi theo.
"Thưa tiểu tướng quân, tìm được kẻ này trong khu người hầu ạ".
Cố Việt Trạch bước tới nâng cằm y, nét mặt chợt trở nên hung ác: "Chính hắn! Dù đêm qua mi có che mặt thì ta vẫn biết thừa!".
Thoạt trông Vệ Ngũ có vẻ vô cùng yếu ớt, y chẳng thể đứng vững, tay bị đám lính ghìm lại, trên khuôn mặt trắng toát chảy đầy mồ hôi.
Dung Ngọc chống má, khẽ mỉm cười: "Cố tiểu tướng quân nhìn tên sai vặt này mà xem, hắn đứng còn chẳng vững, sao mà ám sát ngươi cho được?".
Cố Việt Trạch thoáng nhìn Vệ Ngũ với ánh mắt nghi ngờ, lại hất cằm nói: "Đêm qua ta đã chém hắn một nhát đao, đương nhiên hắn không đứng vững nổi!".
Dứt lời, hắn ta giật áo y, nhìn thẳng vào phần lưng như đã có dự liệu từ trước.
... Cố Việt Trạch ngẩn người, hai mắt trợn to: "Chuyện, chuyện gì thế?".
Sau lưng Vệ Ngũ đầy những vết máu đan xen, nhìn là biết do roi quật – một ngọn roi bền dẻo vô cùng. Vết roi nát bấy, thoạt trông cực kì đáng sợ, thậm chí máu vẫn đang chảy dọc sống lưng.
Hắn ta quay phắt đầu nhìn Dung Ngọc: "Ngươi giở trò phải không! Ngươi tiêu hủy chứng cứ rồi đúng không!".
Dung Ngọc nhướng mày, tỏ vẻ vô tội: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết".
Cậu liếc nhìn Mặc Thư. Mặc Thư ngầm hiểu, nó khom người nói: "Thưa tiểu tướng quân, hôm qua tên Vệ Ngũ này vừa làm vỡ chiếc bình hoa công tử mới mua về. Công tử thưởng hắn hai mươi roi để hắn nhớ cho kĩ phận sự".
Chữ "thưởng" ấy khiến mọi người ngơ ngác, thưởng gì cơ, đây rõ ràng là tra tấn! Từ lâu đã có tin đồn rằng Tam lang của nhà họ Dung vừa độc ác lại vừa quái đản, chẳng ngờ cậu đối xử với hạ nhân bạc bẽo đến vậy.
Cố Việt Trạch thì không hơi đâu mà xét nét, hắn ta ngó đi ngó lại vết thương trên lưng Vệ Ngũ, không tin nổi, thậm chí còn lấy dao găm như muốn khoét thử xem thế nào.
Dung Ngọc chậc một tiếng, ngăn hắn ta lại: "Tiểu tướng quân đừng hành xử quá đáng. Vệ Ngũ là người của ta, ta được phép đánh, nhưng ngươi không được phép tùy tiện chạm vào. Ngươi nói ngươi đã chém thích khách mà nhỉ, giờ ngươi tìm được thứ ngươi cần tìm trên cơ thể Vệ Ngũ hay chưa?".
"Ta không tin! Nhất định là bởi ngươi dùng dấu roi che đi vết thương đó!". Cố Việt Trạch chỉ tay vào mặt cậu rồi quát.
"Ngươi cũng bảo thích khách kia đã che mặt, vậy thì sao ngươi dám chắc hắn là người của ta". Dung Ngọc có vẻ mất kiên nhẫn. "Ta nể mặt Trấn Viễn Tướng quân nên ngươi mới được phép làm càn, ngươi đòi lục soát, đã lục soát xong, ngươi đòi xem, đã xem xong, nếu ngươi còn tiếp tục quấy nhiễu thì ta sẽ trình mọi việc lên quan phủ!".
Cố Việt Trạch giận dữ: "Hôm nay ta nhất định phải dẫn tên gian tặc kia đi!".
Đương nhiên Dung Ngọc sẽ không lùi bước.
Bầu không khí giằng co lên đến đỉnh điểm, rồi tiếng vó ngựa chợt vang. Một người bước vào từ cửa chính.
Đó là một gã đàn ông trẻ tuổi mặc áo Kỳ Lân màu đỏ đen, bên hông đeo đao Tú Xuân, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là người của Điện Tiền ty [1]. Cố Việt Trạch chợt có linh cảm không lành.
[1] Tương đương với cấm vệ quân trong hoàng cung.
Quả nhiên tên thị vệ bước về phía hắn ta: "Tiểu tướng quân, Thái tử điện hạ mời ngài vào cung ngay lập tức".
"Nhưng ta vẫn còn...". Hắn ta buột miệng, rồi im thin thít khi chạm mắt với kẻ kia.
Thái tử không thường dùng đến người của Điện Tiền ty, nhưng một khi đã dùng đến thì chứng tỏ gã đang muốn khẳng định sự oai nghiêm không thể xâm phạm thuộc về ngôi Thái tử.
Cố Việt Trạch thầm cân nhắc, cuối cùng đành phải gác lại chuyện này. Hắn ta liếc nhìn Dung Ngọc bằng ánh mắt hung hãn – như muốn cảnh cáo rằng mình sẽ không bỏ cuộc đâu.
Dung Ngọc chỉ mỉm cười thân thiện, đôi ngươi lại vô cùng sắc bén, khiến Cố Việt Trạch tức điên lên.
Hắn ta hậm hực dẫn binh lính quay về. Thị vệ kia đi tới, thoáng khom lưng: "Thưa Dung Tam công tử, Thái tử điện hạ muốn tôi gửi lời hỏi thăm đến cậu. Điện hạ đã biết việc Cố tiểu tướng quân hành xử vô lối, ngài sẽ đích thân xử lí chuyện này, mong cậu đừng quá để tâm".
Dung Ngọc nhíu mày rồi cười đáp: "Vậy thì hãy thay ta cảm ơn Thái tử điện hạ".
Thị vệ gật đầu: "Tôi sẽ chuyển lời giúp. Xin được cáo lui".
Rồi gã ta xoay người đi mất.
Đám người này đến và đi nhanh như một cơn gió thoảng, chỉ trong phút chốc xung quanh đã chìm vào tĩnh lặng.
Mặc Thư nhìn Vệ Ngũ đang "lảo đảo sắp ngã", không nhịn được cười: "Ngươi diễn cũng giỏi ra phết".
"...". Vệ Ngũ lau mồ hôi trên trán, muốn đứng thẳng dậy nhưng không gượng nổi, khuôn mặt lại càng tái mét hơn.
Mặc Thư vội vàng đỡ lấy Vệ Ngũ rồi nhìn lưng y, thấy vết thương thực sự đang chảy máu thì sợ điếng người, bèn dìu y xuống ghế rồi tìm hòm thuốc.
Thực ra bảo diễn cũng không phải, Vệ Ngũ thực sự đã bị quất roi, có điều là ba roi chứ không phải hai mươi roi như lời Mặc Thư bẩm với Cố Việt Trạch. Từng roi dội thẳng vào nhát chém kia, khiến miệng vết thương hoàn toàn bị phá hủy, chẳng thể thấy rõ hình dạng ban đầu.
Những vết thương khác có được là nhờ màu vẽ.
Mặc Thư lấy khăn ướt lau sạch màu vẽ, để lộ vết thương, vừa bôi thuốc vừa kinh hãi lẩm bẩm: "Ban nãy Cố tiểu tướng quân rút dao ra, em sợ chết đi được. Chẳng may bại lộ thì...".
Trên bàn còn đĩa bánh hạt dẻ chưa dọn, Dung Ngọc cầm một miếng lên ăn rồi hờ hững đáp: "Bại lộ thì để Cố Việt Trạch bắt hắn luôn đi, dù sao cũng do hắn gây chuyện mà".
Nếu không phải vài ngày tới Vệ Ngũ còn một nhiệm vụ khác thì cậu đã đánh y đủ hai mươi roi cho đúng kế hoạch.
Nghe những lời "bạc bẽo" của cậu thiếu niên, Vệ Ngũ không hề oán hận – thậm chí y còn có cảm tưởng rằng cậu đã rất nhân từ. Nếu Thế tử mà biết y gây họa lớn thì hình phạt sẽ không chỉ là vài roi đâu.
Y lặng lẽ cúi gằm mặt xuống, Mặc Thư bôi thuốc không quá nhẹ, nhưng y vẫn chẳng kêu rên lấy một lời.
Dung Ngọc ăn hết miếng bánh hạt dẻ rồi lau tay. Cậu nhìn Vệ Ngũ và Mặc Thư, bỗng dưng cau mày quăng khăn xuống: "Về phòng các ngươi mà lo liệu, đừng có ở lại đây, ta chướng mắt".
Đông cung.
Cố Việt Trạch vừa bước vào đại sảnh đã bị một chiếc chén sứ vỡ vụn bên chân dọa cho hoảng hồn. Hắn ta vội vàng quỳ xuống: "Điện hạ".
Thái tử xuất hiện giữa căn phòng mờ tối, nét mặt khôi ngô trở nên u ám dưới ánh mặt trời: "Cô đã bảo đệ lo mà sống yên thân và đừng gây thị phi thêm nữa. Phụ thân đệ sắp về triều, đệ sợ những lời bàn tán vẫn còn chưa đủ phức tạp hay sao?!".
"Thần không gây chuyện thị phi, đêm qua có kẻ muốn ám sát thần! Lẽ nào thần không được trả đũa?". Cố Việt Trạch cực kì ấm ức.
"Nếu đệ có bản lĩnh thì phải giết chết kẻ đó từ đêm qua, hoặc bắt hắn rồi đưa đến chỗ chủ nhân hắn mà ba mặt một lời. Khi đó thì cô ủng hộ đệ".
Thái tử bước tới, trong mắt chất chứa muộn phiền, giọng điệu cũng đầy căm tức: "Nhưng đệ vẫn luôn chọn cách ngu xuẩn đến tột cùng! Đệ dám dẫn quân vào nhà riêng của người khác! Cố Việt Trạch, đệ chỉ mong cha đệ chết sớm phải không!".
"Ngu dốt!". Thái tử giận điên người. "Đệ có biết cha đệ đang bị nói thế nào không? Trong triều ai cũng bàn tán về việc Trấn Viễn Tướng quân công cao át chủ!".
Nghe bốn chữ "công cao át chủ", Cố Việt Trạch sững cả người. Hắn ta cao giọng phản bác: "Cha thần luôn trung nghĩa với Đại Chu!".
"Phải, trung nghĩa. Ngoài kia ai chẳng biết Trấn Viễn Tướng quân là thần của Đại Chu, là người đã khiến quân Tây Hạ phải lui binh không ngừng, chẳng dám bén mảng vào một bước! Đương nhiên ông ấy trung nghĩa. Nhưng cô cho đệ biết, Đại Chu chỉ có thể có một vị thần. Sao đệ không thử hỏi người đang ngồi trên long ỷ ở điện Kim Loan xem?".
Câu nói cuối cùng được thốt ra khi Thái tử ghé sát bên tai Cố Việt Trạch và thì thầm thật khẽ. Cố Việt Trạch như bị sức ngàn quân nện thẳng vào người, suýt thì ngã khuỵu xuống đất.
Thái tử đứng lên rồi cụp mắt nhìn chằm chằm Cố Việt Trạch, gằn từng chữ: "Còn đệ, đệ vẫn mượn danh cha để làm càn khắp nơi, ngang ngược không sao kể xiết!".
"Đệ không...". Cố Việt Trạch vô thức lắc đầu, hắn ta chợt nhớ đến câu nói và nụ cười của Dung Ngọc khi trước.
Dung Ngọc cố ý đặt bẫy đợi hắn ta chui đầu vào, để rồi hắn ta ngu ngốc mắc lừa thật.
Nếu chuyện hắn ta cư xử ngang ngược, ăn nói hống hách mà đến tai lũ ngôn quan chỉ giỏi xúi giục bề trên...
Cố Việt Trạch không dám nghĩ nhiều, mọi suy tư đều bị bao phủ bởi nỗi sợ che trời lấp đất. Hắn ta run rẩy bò tới bên chân Thái tử, vươn tay nắm lấy mũi giày của gã đàn ông kia, cứ như đang nắm lấy sợi rơm duy nhất có thể cứu mạng mình.
"Điện hạ, thần biết sai rồi, xin điện hạ rủ lòng thương xót".
Lời tác giả: Đếm ngược đến ngày Cố Việt Trạch logout.
Ryal's note: Từ sau Tết đến giờ mình bận quá nên không edit được gì, dù nhớ mấy đứa trong nhà kinh khủng khiếp TT Muốn đặt mục tiêu hết tháng này sẽ edit đến đoạn cún con của Dung Ngọc quay về mà khó ghê, vì tháng sau mình đi quân sự rồi, nhưng sẽ cố gắng(;'д`)ゞ