Đêm qua vừa mới có tuyết, một màu trắng tinh khôi phủ khắp mặt đường, cây cối, mái hiên. Đám người hầu ở phủ họ Dung thức giấc để chia nhau làm việc, vẩy nước quét sân trong yên tĩnh, chuẩn bị cơm canh sẵn sàng.
Người ở Bích Ảnh Tạ múc nước nóng, xếp khăn lụa, đốt hương xông quần áo, sau đó băng qua hành lang gấp khúc treo đầy đèn lồng đỏ, lững thững đi vào phòng trong.
Ngoài trời rét buốt, trong viện lại ấm áp như xuân. Mấy cô tì nữ dừng bước trước cửa phòng, đợi khí lạnh bị xua đi gần hết mới ướm hỏi người đang đứng gác là Vệ Ngũ: "Công tử dậy chưa?".
Y nhìn cánh cửa khép chặt, giơ tay gõ gõ.
Trong phòng, Mặc Thư vừa cất tiếng gọi: "Dậy thôi nào ca nhi, quá nửa giờ Mão rồi đấy".
Mùa đông là mùa lười biếng, Dung Ngọc làm tổ trong chăn, không muốn cử động. Cậu bèn nhíu mày thật khẽ rồi hừ hừ mấy cái, dùng biểu cảm để nói cho Mặc Thư biết rằng mình không vui.
Không vui thì nó cũng hết cách. Mặc Thư kiên trì khuyên nhủ: "Ca nhi ơi, hôm nay là lễ Vạn Thọ, mình phải vào cung dự tiệc đấy. Bệ hạ dẫn các quan viên lên núi Vạn Thọ tế trời theo lệ cũ, lão gia cũng đi cùng, đợi đến khi họ về thì ta phải xuất phát ngay. Hôm nay đông người, trời còn đổ tuyết, đường sá chẳng dễ đi đâu ạ".
Dung Ngọc khẽ run mi, còn chưa mở mắt đã thở dài, sau cùng vẫn miễn cưỡng ngồi dậy.
Thấy cậu đã tỉnh, Mặc Thư thở phào nhẹ nhõm. Nó mở cửa cho thị nữ bưng đồ vào rồi ra ngay – Dung Ngọc không muốn trong phòng có kẻ khác.
Mặc Thư hầu chủ rửa mặt sạch sẽ, dùng mão bạch ngọc vấn suối tóc đen huyền, lại khoác cho cậu chiếc áo gấm bông màu vàng đỏ, một hình tiên hạc ngửa cổ thêu ngay giữa ngực, tay áo và cổ áo được viền họa tiết mây bay bằng chỉ vàng óng ánh, cứ mỗi lần chuyển động lại tỏa sáng lung linh, kiêu sa trang trọng vô cùng.
Khuôn mặt u ám và tái nhợt của cậu thiếu niên chợt rạng rỡ hẳn.
Dung Ngọc không thích, cậu thấy quá nổi bật. Nhưng Mặc Thư rất hài lòng: "Hôm nay là lễ Vạn Thọ đó ca nhi, ai cũng phải ăn mặc tươi tắn chứ".
Sắm sửa xong, Mặc Thư truyền lệnh dọn bữa sáng. Dung Ngọc dậy sớm hơn thường ngày nên chỉ uể oải tựa người vào xe lăn, ăn hai ba miếng cho có lệ rồi chẳng chịu động đậy gì thêm nữa.
Mặc Thư không dỗ nổi cậu nên đành chịu thua.
Sắc trời cũng không còn sớm, nó khoác cho Dung Ngọc một chiếc áo choàng lông cáo đen tuyền, lại phủ chăn trên đùi cậu, cuối cùng hai chủ tớ lên xe ngựa rồi xuất phát. Vệ Ngũ không đi là bởi trong cung có quy định mỗi người chỉ được mang theo duy nhất một thằng hầu con ở.
Ngoài kia nhộn nhịp ăn mừng ngày lễ, đèn hoa giăng khắp phố phường, mọi người cười nói rôm rả không thua gì dịp Tết. Mà cũng đã cuối tháng Chạp rồi, chẳng mấy chốc Tết sẽ đến nơi đây.
Dòng người chen nhau như nêm cối, xe ngựa buộc phải đi thật chậm, còn chậm hơn kẻ bước bộ một mình.
Dung Ngọc nằm trên giường, buồn ngủ lim dim, Mặc Thư đặt một bình nước nóng bên chân cậu. Dù chân Dung Ngọc không còn cảm giác thì nhiệt độ cơ thể cậu vẫn thấp hơn người thường, nó thấy mình phải hầu hạ chu đáo.
"Ôi, nghe bảo hôm nay Hoài Nam Vương sẽ tới kinh đô chúc thọ".
"Hoài Nam Vương nào thế? Tôi chưa từng nghe danh".
"Ông chẳng biết ấy chứ, đợt rồi vùng Hoài Nam không yên ổn, khởi nghĩa mấy lần, người này bỗng dưng xuất hiện. Sau đó hắn dẹp sạch phản đảng và xin theo hầu bệ hạ, bệ hạ bèn phong cho hắn làm Hoài Nam Vương".
"Lợi hại quá nhỉ? Nhất định người này là một viên dũng tướng".
"Chưa biết mặt mũi thế nào, tôi đoán chắc phải là một bậc nam nhi khỏe mạnh vạm vỡ, thân cao tám thước, râu dài xoăn xoăn".
...
Tiếng nói chuyện vọng vào đứt quãng, Mặc Thư hớn hở nghe từng lời một. Bỗng nó quay qua nhìn chủ nhân – chẳng biết Dung Ngọc đã tỉnh lại tự lúc nào, cặp mắt mở to, thân người không nhúc nhích.
"Ồn lắm hở ca nhi?". Mặc Thư kéo bức rèm che cửa sổ, chặn mọi tia sáng bên ngoài.
Dung Ngọc đưa lò sưởi tay cho nó, giọng hơi khàn khàn nghèn nghẹn: "Thay than".
Mặc Thư nhận rồi sờ thử, còn ấm nóng, nhưng nó vẫn thay than và lồng thêm một lớp lót bằng lông thỏ bên ngoài, căn dặn: "Ca nhi coi chừng phỏng đó".
Dung Ngọc chỉ nhắm mắt ôm lò sưởi tay vào lòng, dường như đang rất lạnh. Mặc Thư đắp thêm cho cậu một tấm chăn.
Xe đi như rùa bò, mất nửa canh giờ mới đến được hoàng cung. Có không biết bao nhiêu gia đình quan lại vào cung dự lễ, vậy nên họ phải xếp hàng chờ đợi.
Trong cung cấm xe ngựa, chỉ được phép bộ hành. Mặc Thư toan đẩy xe lăn cho Dung Ngọc thì một cung nhân bước đến, khom người thưa bẩm: "Dung Tam công tử ạ. Thái tử điện hạ dặn rằng cậu di chuyển không tiện nên sai nô tài tới đón".
Dung Ngọc liếc nhìn cỗ kiệu nhỏ phía sau y: "Tạ ơn Thái tử điện hạ".
Thực ra cậu vẫn luôn nghi ngờ – vì sao Thái tử coi trọng mình đến thế?
Nếu là vì ấn thiên tử thì gã không cần tiếp cận cậu, dù sao Liễu Vân Nhu cũng chưa bị trục xuất, huống hồ ả ta đợi biết bao lâu mà vẫn chưa thu hoạch được gì, lẽ ra Thái tử phải hết hi vọng rồi mới đúng.
Nhưng Dung Ngọc thực sự không nghĩ ra điểm nào khác hấp dẫn Thái tử.
Cậu không tìm được manh mối, nhưng nhận ý tốt của gã cũng không sao. Có kiệu ngồi thì chẳng cần gây sự.
Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi bách quan trong điện Tập Anh, nhận đủ mọi lời chúc.
Sứ giả nước ngoài và các quan viên lần lượt dâng quà cho Hoàng đế. Chuyện quà cáp diễn ra khoảng một canh giờ, Dung Ngọc chỉ ngồi nhìn thôi mà cũng thấy mệt.
Nghi thức đã xong, mọi người đang chuẩn bị ngồi xuống thì thái giám đứng đọc thiếp ngoài cửa chợt hô to: "Hoài Nam Vương đến...".
Xung quanh bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng, ai nấy đều nhìn ra phía cửa.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng bước chân vững vàng truyền tới. Bóng người dần xuất hiện.
Một gã trai trẻ tuổi, vóc dáng cao to, áo bào đen như mực, đai lưng xanh sẫm thắt quanh vòng eo săn gầy, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, cũng bằng một dải dây đen.
Chiếc mặt nạ sói dữ tợn kia đã che đi khuôn mặt hắn, chỉ để lộ cặp mắt đen huyền tựa vực sâu, bí ẩn, lạnh lẽo, âm u khó dò.
Gã trai bước từng bước đến gần Hoàng đế, sát khí quẩn quanh, loại sát khí do núi thây biển máu gọt giũa mà thành, khiến người ta phải lùi lại trong vô thức, nhưng đồng thời cũng không nhịn được mà đăm đăm nhìn hắn, tò mò về diện mạo ẩn sau chiếc mặt nạ sói kia.
Dung Ngọc ngồi cạnh cửa, chỉ thấy Hoài Nam Vương đi qua mình mà không chớp mắt, cũng không dừng lại. Dường như cậu chẳng khác gì người xung quanh – xa lạ với hắn, không đáng để tâm chút nào.
Đôi mi cậu thiếu niên khẽ rủ, nét mặt lạnh tanh, bàn tay lặng lẽ siết ly rượu.
Hoài Nam Vương thong thả dừng bước trước mặt Hoàng đế, quỳ một chân trên đất, tay nâng hộp quà, giọng nói trầm trầm lạnh lẽo phá tan sự im ắng giữa đại điện: "Thần Ngụy Kinh Đàn xin hiến món quà này lên bệ hạ, chúc bệ hạ thọ ngang với trời đất, cầu cho Đại Chu quốc thái dân an".
Ở đầu bên kia yến tiệc, Dung Nguyệt nhìn chằm chằm gã trai kia. Y nghe tên hắn thì tự cấu vào lòng bàn tay thật mạnh, cảm xúc thù hằn và sợ hãi chợt lóe lên trong mắt.
Một thái giám nhận lấy hộp quà, mở ra theo lệnh Hoàng đế.
"A!". Thấy rõ vật nằm bên trong, thái giám kia hoảng hốt kêu lên một tiếng, hai tay run lẩy bẩy. Thứ gì đó hình tròn và đen thui rơi xuống đất, lăn về phía xa.
"Á!".
"Trời ơi!".
Tiếng hét không ngừng vang lên trong điện. Vật kia rõ ràng là một cái đầu đầy máu, máu bết lại thành từng mảng, tóc lòa xòa dính chặt vào ngũ quan, gần như không thể nhận dạng được nữa.
"Đây là đầu của thủ lĩnh đội quân đông đảo nhất vùng Hoài Nam, thần chém xuống dâng làm quà chúc thọ, cho thiên hạ này biết ai mới là chân long thiên tử. Đối nghịch với thiên tử sẽ có kết cục thế này".
Giọng điệu gã trai kia rất bình tĩnh, dường như chém đầu một thủ lĩnh có mấy mươi ngàn thuộc hạ cũng đơn giản chẳng kém chuyện gọt rau dưa tầm thường.
Nhưng ngược lại, vẻ khoe khoang hiện lên trong đôi mắt đen huyền của hắn, cốt là để người ta biết hắn không hề điềm đạm như vẻ bề ngoài, sâu trong xương tủy vẫn rất kiêu căng.
Vài viên quan lớn tuổi mang tâm tư kín đáo đã nhận ra điều này, cũng giảm bớt chút phòng bị – chỉ là thằng nhãi ranh, trẻ tuổi nóng tính, dễ xiêu lòng.
Hoàng đế nhìn hắn một lúc lâu, mây gầm sóng cuộn hiện lên trong mắt, cuối cùng cười to mấy tiếng: "Được! Không hổ là Hoài Nam Vương do trẫm tự mình sắc phong!".
Trên lí thuyết thì trong lễ Vạn Thọ không nên thấy máu, nhưng Hoàng đế đã cười thì triều thần cũng phải cười theo.
Khúc nhạc uyển chuyển được tấu lên trong đại điện, các nàng cung nga xinh xắn nối đuôi nhau bước vào, bày rượu thịt thơm ngon.
Mọi người cùng nâng chén, ai ai cũng tươi cười. Duy chỉ có hai nhóm người không vui: một là sứ giả Nam Việt, hai là sứ giả Tây Hạ.
Trấn Viễn Tướng quân bị Hoàng đế Đại Chu giết chết, họ mừng thầm, Đại Chu đã mất một viên tướng giỏi. Nào ngờ hổ chết thì sư tử lại chạy ra, dù có hơi trẻ tuổi nhưng dũng mãnh không thua gì, chẳng thể coi khinh được.
Sứ giả hai nước liếc nhìn nhau, lo lắng.
Đội sứ giả Nam Việt còn hộ tống theo một người là Lục Vương tử. Lục Vương tử không ham đại sự quốc gia, thú vui duy nhất là người đẹp, lần này gã xin Hoàng đế Nam Việt cho mình tới Đại Chu là để thưởng thức sắc đẹp nơi này.
"Mỹ nữ Đại Chu cũng chẳng có gì đặc sắc". Lục Vương tử Nam Việt nhìn những vũ cơ trên sân khấu, chậc lưỡi đầy thất vọng.
Gã nâng ly, chán nản tựa người vào lưng ghế, mắt đảo quanh một vòng. Rồi đột nhiên gã nhìn chằm chằm một hướng, con ngươi chậm rãi nở to, thậm chí còn chẳng để tâm đến ly rượu trượt khỏi tay mà rơi xuống người mình.
Sứ giả ngồi cạnh cất tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao, thưa Lục điện hạ?".
"Mỹ nhân, mỹ nhân". Lục Vương tử thì thầm rồi kéo áo người kia, trỏ vào một góc. "Ai vậy?".
Sứ giả từng điều tra mọi vị quan lớn trong triều, chỉ chốc lát sau đã đưa ra đáp án. "Là con trai dòng đích của Thị lang bộ Lễ Dung Tu Vĩnh, Dung Ngọc".
Lục Vương tử ngẩn ngơ nhìn Dung Ngọc: "Hóa ra ở Đại Chu vẫn có tuyệt sắc giai nhân bực này".
Sứ giả ngẫm nghĩ chốc lát, bổ sung thêm: "Hai chân của Dung Ngọc đã tàn phế".
Lục Vương tử mừng rỡ liếm môi, vẻ mặt dâm tà: "Tàn phế thì tốt, tàn phế lại càng vui".
Vương tử của Nam Việt không phải kẻ duy nhất nhìn chằm chằm Dung Ngọc giữa đại điện rộng lớn, chẳng biết bao nhiêu người đang lén ngắm cậu. Cậu nổi bật vô cùng – y phục sắc đỏ đêm nay không hiếm, nhưng nét đẹp của cậu thiếu niên vốn đã cực kì thu hút.
Bộ đồ lộng lẫy kia tôn lên khí chất cao sang quyền quý, hai gò má tái nhợt ưng ửng vì hơi men, nom diễm lệ như thoa phấn hồng. Mắt hoa đào long lanh ngập nước, tựa cặp ngọc lưu ly bị sương mù che phủ.
Cậu nâng ly, vừa phóng khoáng lại vừa kiêu ngạo, rượu nhuộm đỏ đôi môi căng đầy, thi thoảng có một giọt lăn xuống, trượt qua yết hầu và biến mất sau gấm vải. Kẻ khác nhìn vào chợt muốn giúp cậu lau đi, cũng muốn nếm thử phần nào hương rượu ngọt thơm nơi ấy.
Một lọn tóc đen vương trên mặt, cậu bình tĩnh gạt đi, tay chống má, đầu nghiêng nghiêng, mắt nheo lại, đôi môi đỏ thẫm cong lên thành một nụ cười đầy mê đắm.
Ngọc say, núi đổ.
Trong đầu những kẻ khác chợt hiện lên cụm từ này.
Họ ghét Dung Ngọc nhưng lại không thể không bị cậu hấp dẫn, chỉ dám lén nhìn từ đằng xa.
Dung Ngọc không hiểu thấu những tâm tư bẩn thỉu hay phức tạp của lũ người này, mọi sự tập trung đổ dồn hết vào ly rượu. Rượu lần này khác với loại được dùng trong yến tiệc hoàng cung khi trước, tuy vậy cũng rất ngon, cậu uống hết nửa hũ vẫn chưa thỏa cơn thèm.
Mặc Thư không khuyên nổi, chỉ đành chiều theo ý cậu.
Nhưng uống nhiều rượu lại thành ra nóng trong người. Dung Ngọc thấy bứt rứt, bèn bảo Mặc Thư đưa ra ngoài hít thở không khí.
Cảnh vật hoàng cung đẹp hơn trong phủ: tường đỏ rực, mái ngói xanh đen, tuyết trắng xóa, phong cách cổ điển nhưng nặng nề. Họ thơ thẩn đi vào sâu trong, gặp được một rừng mai đỏ nở rộ.
Trên cành mai treo đèn lồng, ánh đỏ bao trùm nền tuyết trắng, hoa mai rơi trên tuyết cũng đỏ như son. Phóng tầm mắt chỉ thấy mai đỏ và tuyết trắng xen nhau tựa một biển đèn lồng rực rỡ, chẳng khác gì bồng lai tiên cảnh.
Dung Ngọc sững người, không nghe tiếng bước chân sau lưng mình vọng đến. Mặc Thư thì cảnh giác, nó quay đầu, cao giọng hỏi: "Ngươi là ai? Cấm tới gần hơn nữa!".
Lục Vương tử Nam Việt khẽ liếm môi, chẳng để tâm mà tiếp tục tiến đến chỗ Dung Ngọc.
"Ngươi là sứ giả Nam Việt ư?". Cuối cùng Mặc Thư cũng nhìn thấy khuôn mặt của kẻ này, nó nhận ra không cản nổi thì lập tức đứng chắn cho Dung Ngọc. "Nếu ngài có điều cần truyền đạt đến chủ nhân tôi, xin hãy đứng đó. Còn nếu cứ tiếp tục lại gần thì đừng trách tôi không khách sáo với ngài!".
"Ồn ào quá!". Lục Vương tử Nam Việt quát. Trước giờ gã vẫn quen thói ngang ngược khắp nơi, bị ngăn cấm đủ điều thì sao mà chịu được. Gã xông tới đánh Mặc Thư.
Mặc Thư đưa tay đỡ đòn, nhưng dù sao nó cũng chẳng phải là đối thủ của gã. Nó bị Lục Vương tử đánh ngất đi, ngã sõng soài trên mặt tuyết, chẳng còn động đậy.
Dung Ngọc lặng lẽ siết chặt ngọn roi, cậu không ngờ lại có kẻ dám gây sự giữa chốn cung đình nên không mang theo vũ khí phòng thân nào khác.
Nếu kẻ kia dùng vũ lực thì cậu khó thắng.
Cậu cảnh giác nhìn Lục Vương tử. Gã lại mỉm cười đê tiện, dần dần bước tới: "Mỹ nhân à...".
Lời còn chưa dứt, tiếng xé gió đã vang lên, sau gáy gã trúng một đòn rất hiểm. Lục Vương tử trợn mắt ngã xuống.
Dung Ngọc nheo mắt.
Bóng người cao to xuất hiện giữa những chiếc đèn lồng rực rỡ, âm thanh kẽo kẹt của đế giày giẫm trên nền tuyết ngày càng gần hơn. Và khi đôi giày đen kia xuất hiện, trái tim bỗng loạn nhịp phần nào.
Nhưng Dung Ngọc rất bình tĩnh – bình tĩnh đến mức nét mặt cậu gần như không đổi. Duy chỉ có bàn tay hằn rõ gân xanh giấu dưới lớp chăn mềm tiết lộ sự lung lay ấy.
Chăn rơi xuống đất.
Một bàn tay khác với những khớp xương thon gầy nhặt nó lên, phủi sạch vụn tuyết, đắp nó trên đùi cậu. Rồi người chủ của bàn tay quỳ xuống.
Đầu gối vùi trong tuyết lạnh, bộ áo bào quý phái vua ban, đai lưng xanh thẫm, bờ ngực rộng dày, và... một chiếc mặt nạ sói quen thuộc.
Dung Ngọc cụp mắt, đôi ngươi khẽ run rẩy dưới hàng mi, như ánh trăng chiếu rọi mặt hồ, lạnh nhạt, yên tĩnh.
Vệ Kinh Đàn cúi xuống, nâng một chân Dung Ngọc, phủi cánh hoa rơi trên mũi giày cậu thiếu niên. Hắn khom người hôn lên nơi ấy, thản nhiên và thành kính như một tín đồ ngoan đạo.
Nhưng khi ngước mắt, hắn lại nhìn Dung Ngọc với đôi đồng tử bỏng cháy điên cuồng: "Ta về rồi đây, công tử".
Ryal's note: Mình rất vui khi mọi người đồng ý đợi mình edit, dù mình đang trong mùa thi thứ n của trường đại học(>人<;)Nhưng thấy bình luận giục chương mới là mình tụt hứng edit đó nha:[