Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 82: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn, cậu thấy đúng không?"



Edit: Ryal

Sáng hôm sau mọi người cùng dùng bữa ở Thọ An Đường, bà cụ cầm tay Dung Ngọc mà nhìn cậu không chớp mắt. Nét mặt bà đầy hoảng hốt, cứ như đang sợ đứa cháu ngoại mình thương yêu sẽ rơi vào miệng cọp.

Nhị cữu mẫu cười cười: "Hôm qua con bị bắt, cụ nhà mình sợ lắm. Nếu không phải con có nhắn mọi người rằng phải bình tĩnh và không được phép hoảng loạn thì có khi cụ đã đích thân tới nha môn đòi con về rồi".

"Không chỉ có thế đâu". Đại cữu mẫu cũng tiếp lời. "Hoài Cẩn vừa về là cụ đã túm lấy nó hỏi đủ thứ chuyện, hỏi tại sao nó không đưa Ngọc ca nhi về cùng, hỏi có phải chúng ta thua kiện nên nó vội về chuẩn bị tiền lo lót hay không? Mãi đến khi Hoài Cẩn nói tạm thời con vẫn ổn và nó chỉ về đây tra hỏi một số người thì cụ mới chịu buông tay".

"Chỉ tiếc hai thằng ăn trộm kia đã chết". Bà cụ tỏ vẻ giận dỗi. "Nếu không nhất định ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau màn, chứng minh Ngọc nhi của ta hoàn toàn trong sạch!".

"Chắc hẳn kẻ giật dây sợ bản thân sẽ bại lộ nên mới xuống tay giết chúng".

"Ở cổng nha môn, con và Hoài Diệp đã nhìn thấy Dung Nguyệt. Khả năng cao chuyện này có liên quan đến cậu ta". Môi Dương Hoài Cẩn mấp máy, chàng bỗng nhiên cất lời.

Những ánh mắt ngạc nhiên lập tức đổ dồn lại, Nhị cữu mẫu huých tay Dương Hoài Diệp: "Là cái thằng con thứ do Bạch thị đẻ ra ấy à?".

Tuy Bạch thị đã được nâng làm vợ cả từ lâu nhưng từ trước đến nay người nhà họ Dương chưa bao giờ coi trọng thị, với họ thì thị mãi mãi chỉ là một người đàn bà làm lẽ. Con của vợ lẽ đương nhiên cũng chỉ là con dòng thứ mà thôi.

Dương Hoài Diệp gật đầu: "Phải ạ. Đây cũng không phải lần đầu tiên con nhìn thấy cậu ta, lúc trước ở Phiêu Hương Lâu con từng gặp cậu ta một lần".

Y kể lại đầu đuôi những chuyện đã xảy ra lúc trước.

Người nhà họ Dương biến sắc, bà cụ giận tím cả mặt: "Giỏi lắm, con đàn bà đê tiện, từ xưa khi Nhu Nương còn ở phủ họ Dung thì nó đã chuyên dùng những thủ đoạn thấp hèn để sỉ nhục con ta. Nay con trai nó lại khiêu khích Ngọc nhi của ta! Đúng là thứ rắn chuột sinh cùng một ổ, chúng đáng bị trời tru đất diệt!".

Nhu Nương là nhũ danh của mẹ đẻ Dung Ngọc. Vừa nhắc đến tên bà, bầu không khí chùng xuống ngay lập tức.

Sắc mặt của những trưởng bối nhà họ Dương đều chẳng được tươi tắn là bao, dù sao khi chết Dương thị cũng chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, vẫn còn trẻ trung lắm, huống chi lúc còn sống ở phủ họ Dung thì bà cũng phải chịu đựng vô vàn uất ức vì những âm mưu thủ đoạn.

Bà cụ tức tới nỗi khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, bàn tay cầm Phật châu khẽ run run. Mụ Trần vội đỡ bà ngồi tựa lưng vào chiếc ghế mềm rồi liên tục giúp bà xoa ngực.

Dung Ngọc đưa sang một chén trà sâm, nhẹ giọng trấn an bà: "Ngoại tổ mẫu đừng tức giận, nhỡ đâu lại hại đến sức khỏe. Chẳng phải con đã bình an quay về rồi đấy sao?".

"Đó là nhờ con thông minh, may nhờ con thông minh. Nếu con thực sự có chuyện bất trắc thì ngoại tổ mẫu còn mặt mũi nào mà gặp mẹ con dưới suối vàng được nữa".

Dung Ngọc có gương mặt gần giống với Dương thị, mỗi lần nhìn cậu là bà cụ lại nhớ tới người con gái đã mất khi tuổi đời còn quá trẻ, nỗi buồn trào dâng khiến hai mắt bà ươn ướt.

Ngày nào bà cụ cũng hối hận khôn nguôi, tại sao khi ấy bà không thể nhìn thấu bộ mặt thật của Dung Tu Vĩnh khi lão tới phủ cầu hôn con gái mình? Đứa con gái của bà cứ như một bông hoa mỏng manh lụi tàn trong biển lửa, một biển lửa mang tên phủ họ Dung xa hoa rộng lớn.

Khuôn mặt vốn nghiêm nghị của Dương Đại cữu cũng thoáng hiện nỗi buồn thương. Ông trầm giọng lên tiếng: "Mẹ à, Ngọc nhi là giọt máu duy nhất Nhu Nương để lại. Chắc chắn con sẽ bảo vệ Ngọc nhi, con xin thề trên cả gia tộc này".

Dương Nhị cữu cũng gật đầu: "Xin mẹ hãy yên tâm, nhất định chúng con sẽ bảo vệ Ngọc nhi thật tốt".

Cái chết của Dương thị vẫn luôn là vết thương trong lòng họ, họ vừa hối hận vừa tự trách bản thân đã không làm tròn trách nhiệm của một huynh trưởng, không thể bảo vệ em gái nhỏ của mình. Nay có Dung Ngọc, họ quyết tâm không giẫm lên vết xe đổ ngày xưa nữa.

Những người khác của nhà họ Dương không có ý kiến nào khác.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đây là lời dạy đã được khắc sâu vào đáy lòng của từng thế hệ nhà họ Dương, cũng là nguyên nhân họ vẫn giữ được vị thế vững chắc qua hai triều đại. Chỉ đoàn kết và gắn bó mới có thể giúp một gia tộc lớn không ngừng nối dài và phát triển.

Dung Ngọc cũng cảm động vì sự che chở vô điều kiện ấy, cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi mới cất lời: "Thực ra mọi người không cần lo cho con, Dung Nguyệt sẽ không làm gì con, bởi y cần bảo vệ cái danh huynh trưởng tốt của mình. Kẻ thực sự đáng để lưu tâm là người đang ở cạnh y, Tam Hoàng tử ".

"Tam Hoàng tử?".

"Phải ạ". Dung Ngọc đã hiểu rõ nguyên nhân của chuyện tai bay vạ gió lần này.

"Con không hoàn toàn là bia ngắm của sự việc ngày hôm qua, mục đích thực sự của chúng là nhà họ Dương mới phải. Tam Hoàng tử muốn có ngai vàng, ấp ủ âm mưu soán vị, hắn ta âm thầm nuôi dưỡng một đội quân riêng, thế nên đây là thời điểm hắn ta cần tiền nhất. Nếu con thực sự rơi vào bẫy của chúng và bị giam trong ngục thì nhất định các trưởng bối sẽ tìm cách cứu con bằng bất cứ giá nào. Ý đồ của chúng là lợi dụng cơ hội đó để biến nhà họ Dương thành đồng minh. Đến khi ấy nhà họ Dương sẽ bị ép phải tiếp tay cho Tam Hoàng tử, để mặc cho hắn lợi dụng, trợ giúp hắn lên ngai vàng".

Dứt lời, Dung Ngọc cúi xuống nhấp một ngụm trà.

Những gì cậu nói vừa hững hờ lại vừa ngắn ngủi, thế nhưng tất cả mọi người trong nhà họ Dương đều ngơ ngác.

Trước hết là bởi tính cách ưa nhàn nhã của Tam Hoàng tử đã được khắc ghi trong đầu muôn dân, không ai nghĩ hắn ta lại có ý đồ mưu phản. Thứ hai là bởi thoạt trông có vẻ chuyện hôm qua chỉ đơn giản là Dung Nguyệt muốn vu oan cho Dung Ngọc, ngờ đâu phía sau còn một âm mưu đáng sợ đến thế.

Bà cụ đập tay xuống bàn, lạnh lùng nói: "Nhà họ Dương ta đời đời làm ăn buôn bán, không nhúng tay vào chuyện triều đình! Chúng ta cũng tuyệt đối không được dính dáng đến chuyện mưu phản!".

Dương Đại cữu lên tiếng: "Mẹ à, chính vì dòng họ ta đời đời làm ăn buôn bán nên chúng mới thèm muốn số của cải tích lũy của một gia tộc có tuổi đời trăm năm".

"Đừng hòng!". Hai mắt bà cụ sắc bén không gì sánh nổi. "Ngay cả khi tiền triều có bạo loạn, khi quần hùng cát cứ muôn nơi, nhà họ Dương ta cũng chưa từng ủng hộ bất cứ ai mà luôn cẩn thận trong từng đường đi nước bước. Nhờ thế chúng ta mới giàu có và lớn mạnh. Một tên Hoàng tử dám nghĩ nhưng không dám làm mà cũng đòi uy hiếp gia tộc ta sao? Nằm mơ đi!".

Tất cả mọi người đều nghiêm mặt. Dương Thanh Linh nhỏ tuổi nhất đã được Nhị cữu mẫu sai nha hoàn đưa đi, nếu không chắc hẳn nàng đã bật khóc vì sợ hãi.

Bầu không khí tĩnh lặng kéo dài trong chốc lát, cuối cùng Dương Hoài Thận lên tiếng. Mắt hắn sâu thăm thẳm, đôi phần dã tâm không dễ phát giác hiện lên giữa đôi đồng tử đen như mực.

"Chỉ có thiên tử mới đáng để nhà họ Dương ta thần phục".

Bữa sáng trôi qua, tin tức từ nha môn cũng được truyền đến.

Dung Ngọc đoán không sai – Vương Nhị đã chết.

Nha dịch tới báo tin khẩn khoản mời Dung Ngọc về nha môn uống trà, còn nói nếu nhà họ Dương lo lắng thì có thể để một người đi theo, đến lúc ấy bà cụ mới chấp nhận và bảo Dương Hoài Diệp đi cùng Dung Ngọc.

Cậu được mời tới uống trà, hẳn nhiên không còn là lên công đường thẩm vấn nữa. Lần này Dung Ngọc đến thư phòng làm việc của Tống Tử Khiêm.

Dương Hoài Diệp phải dừng chân ở gian ngoài, Dung Ngọc được mời vào gian trong. Tống Tử Khiêm đang ngồi phê duyệt công văn trước bàn đọc sách, vô số văn kiện chất chồng lên nhau, dường như y vô cùng bận rộn.

Nghe thấy tiếng xe lăn, Tống Tử Khiêm ngẩng đầu: "Xin hãy chờ chốc lát, ta sẽ xong ngay".

Dung Ngọc mỉm cười đáp lại: "Xin Tống đại nhân hãy cứ tự nhiên".

Chẳng bao lâu sau, Tống Tử Khiêm gác bút rồi bước tới chỗ Dung Ngọc. Y rót cho cậu một chén trà, ngồi xuống phía đối diện: "Mời Dung công tử".

Dung Ngọc nâng chén trà lên nhấp một ngụm, vị hơi cay, hơi đắng, có mùi ẩm mốc, chẳng biết đã để được bao lâu. Cậu nhìn Tống Tử Khiêm, không rõ liệu có phải y đang cố tình ra oai phủ đầu.

Nhưng nét mặt Tống Tử Khiêm bình thản tới nỗi Dung Ngọc không cảm nhận được ác ý.

Cậu nghiêng đầu, đẩy một chén trà khác tới trước mặt Tống Tử Khiêm: "Đại nhân không uống sao?".

Tống Tử Khiêm đáp: "Ta không uống trà".

"Lá trà này ở đâu ra vậy?".

"Là do thuộc hạ của ta mang tới". Cuối cùng Tống Tử Khiêm cũng nhận ra điều gì đó, y nhìn ấm trà. "Sao vậy? Có vấn đề gì ư?".

"Không có vấn đề gì, ta chỉ muốn nói đại nhân nên đổi nơi bảo quản lá trà thì hơn". Dung Ngọc mỉm cười rồi tao nhã dùng khăn che miệng, phun ra toàn bộ nước trà đắng chát.

Tống Tử Khiêm ngẩn người, khuôn mặt y thoáng chút hổ thẹn: "Ta xin lỗi".

"Không sao. Có chuyện gì thì xin đại nhân cứ nói thẳng".

Nhắc đến công chuyện, Tống Tử Khiêm nghiêm mặt lại ngay lập tức: "Đêm qua Vương Nhị đã chết trong ngục".

Dung Ngọc vẫn cứ lau miệng, mãi đến khi không còn cảm nhận được vị đắng thì cậu mới đặt khăn tay xuống góc bàn rồi ngước lên nhìn Tống Tử Khiêm.

Tống Tử Khiêm chớp mắt: "Hình như Dung công tử không ngạc nhiên chút nào".

Dung Ngọc mỉm cười: "Chắc đại nhân không nghĩ ta là thủ phạm đấy chứ?".

Tống Tử Khiêm lắc đầu: "Ông ta đã tự sát. Cũng vì thế nên ta không thể dò xét được kẻ đứng sau".

"Nếu biết kẻ đó là ai, liệu đại nhân có xử trí công bằng?". Ánh mắt Dung Ngọc đượm nét sâu xa.

"Có vẻ Dung công tử đã đoán được".

Tống Tử Khiêm bỏ hẳn thái độ nghiêm nghị dùng để xử lí công chuyện, nét mặt giãn ra, y ngồi tựa lưng vào ghế.

"Ta đã tra được một số điều. Người bên cạnh Tam Hoàng tử hiện giờ là Dung Nguyệt, anh trai cùng cha khác mẹ với cậu, mối quan hệ giữa hai người rất kém nhưng so với cậu thì thanh danh của anh trai cậu lại vượt trội hơn hẳn. Dung công tử này, nghe nói những lời đồn về cậu ở kinh đô vô cùng khủng khiếp, thậm chí cậu còn được gọi là Tu La mặt ngọc, tại sao khi tới Dương Châu cậu lại sống khép mình đến thế?".

Dung Ngọc bị mạo phạm nhưng cũng không nổi giận, thậm chí cậu còn đáp lại bằng giọng điệu trêu đùa:

"Chẳng lẽ đại nhân thấy tình hình an ninh ở Dương Châu quá tốt nên cần ta giúp khuấy động chút đỉnh, đồng thời bổ sung thêm vài thành tích vào bản báo cáo của đại nhân?".

"Dung công tử là người thông minh, hẳn cậu cũng biết những chuyện đã xảy ra ở Dương Châu dạo này, thế nên ta nghĩ ta không cần nhiều lời thêm nữa. Đúng là ta đang cần đến sự trợ giúp của Dung công tử".

Những chứng cứ quan trọng về việc Tam Hoàng tử và Công chúa Lâm Ngu độc chiếm mỏ muối, lừa bán dân lành, chế tạo Thần Tiên Túy và một số vụ việc khác đã được tập hợp đầy đủ, nhưng Tống Tử Khiêm vẫn gặp phải chút rắc rối.

Ví dụ như mối quan hệ giữa đám quan lại có liên quan đến chuyện này là dây mơ rễ má cùng một giuộc, quá trình điều tra bị gián đoạn bởi họ bao che lẫn nhau, không chịu hợp tác. Ví dụ như việc điều tra chỉ có thể tiến hành một cách bí mật, ngoài mặt thì y và Vu Hồng vẫn là kẻ địch của nhau, vậy nên y không thể điều động quân binh, không đủ nhân lực...

Y cần một người giúp y khuấy đảo mọi chuyện, tốt nhất là khiến mọi người đều sứt đầu mẻ trán, chỉ khi ấy y mới có thể đục nước béo cò, tóm gọn một mẻ.

"Vì sao đại nhân lại tin ta?". Dung Ngọc liếm đôi môi đỏ thẫm.

Tay áo rộng thùng thình che khuất vết mực dính trên ngón tay Tống Tử Khiêm, y không quá để tâm đến nó, chỉ lau sơ qua một lần rồi đáp bằng giọng bình thản: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn, cậu thấy đúng không?".

Dung Ngọc im lặng nhìn Tống Tử Khiêm, đôi đồng tử màu hổ phách sáng lấp lánh tựa ngọc lưu ly.

Cậu cũng hơi tò mò, tại sao Tống Tử Khiêm lại biết về chuyện giữa cậu, Dung Nguyệt và Tam Hoàng tử?

Nếu chỉ thông qua những lời đồn đoán bên ngoài thì mối quan hệ giữa cậu và Dung Nguyệt vẫn chưa đến mức trở mặt thành thù. Trừ phi Tống Tử Khiêm cũng biết mục đích thực sự của Tam Hoàng tử – kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, cũng biết những âm mưu độc địa mà hắn ta đang cất giấu trong lòng, thế nên y mới muốn mượn tay cậu để cùng giải quyết hắn ta.

Có lẽ đúng như những gì Dương Hoài Cẩn đã nói, vị Tống đại nhân này thực sự không phải loại ăn trên ngồi trốc, nối giáo cho giặc như những gì y đang thể hiện. Ngược lại, bằng trí thông minh và sự kiên nhẫn hơn xa người thường, y đang từng bước dựng nên một bữa tiệc báo thù vô cùng hoành tráng.

Dường như Dung Ngọc đã thấy được điều gì rất đỗi thú vị. Cậu bỗng dưng bật cười, vừa đập bàn vừa cười nghiêng ngả.

"Tống Tri châu, Tống đại nhân, ngài quả là thâm tàng bất lộ". Dung Ngọc đưa tay lau nước mắt, giọng điệu hưng phấn. "Được, ta sẽ giúp ngài khuấy động vũng nước đục ở Dương Châu này!".

Lời tác giả:

Đầu tiên, cảm ơn mọi người vì đã đọc truyện của tui.

Thứ hai, tui biết vụ triệt phá ổ nha phiến ở Hổ Môn không phải là dùng lửa đốt, Ngọc Ngọc cũng biết.

Còn nữa, Thần Tiên Túy không giống ma túy ngoài đời thật đâu, nó phải được pha vào trà và uống qua đường miệng. Tui đã lấy linh cảm từ vụ án hồng trà Trường An từ tuyển tập những chuyện kì quái đời Đường, mọi người có thể coi nó như một loại chất gây nghiện phải được hấp thụ qua đường ăn uống, kiểu như trà chanh ấy. Nói chung là khi bị lửa đốt thì nó sẽ không có hại gì và người hít phải khói cũng không sao. Về phần nhân vật có thiếu cẩn trọng hay không, địa điểm xảy ra sự việc là một căn viện bỏ hoang ở thành Tây, vài dặm xung quanh không một bóng người, Ngọc Ngọc và chồng ẻm đứng trên nóc nhà, ánh lửa không chiếu tới mặt, nghĩa là lửa bắt đầu dấy lên từ trong viện cơ. Đến khi lửa lan ra khắp phòng và đốt thủng vại chứa Thần Tiên Túy thì hai đứa đã rời đi từ lâu rồi, mọi người không cần lo lắng quá.