Vệ Kinh Đàn quay lại căn nhà ở thành Tây khi trời đã sắp sáng, đúng lúc chạm mặt Khương Tề vừa từ phòng thẩm vấn bước ra.
Khương Tề lau máu dính trên tay, nét mặt tàn độc lạnh lẽo khác hẳn lúc bình thường, nhưng lại tỏ ra hớn hở ngay khi thấy Vệ Kinh Đàn xuất hiện.
"Thế tử xong việc rồi! Có vẻ tâm trạng người đang rất tốt". Cậu ta nở nụ cười đầy ngả ngớn, mãi sau mới trợn mắt lên. "Thế tử, sao lúc người vừa đi cổ mới xước có một vết mà lúc về đã thành ba vết rồi!".
Mèo con quấy chứ sao, Vệ Kinh Đàn sờ cổ, trong đôi mắt đen huyền là sự thỏa mãn chưa lui hết. Hắn lạnh nhạt liếc Khương Tề rồi xoay người xuống ngựa: "Thẩm vấn xong chưa?".
"Vâng, ông ta đã khai hết rồi". Khương Tề không cười nữa, ánh mắt của cậu ta cũng tối lại. "Không ngờ một sòng bài bé nhỏ lại che giấu nhiều chuyện bẩn thỉu đến thế".
Sòng bài của ông chủ Vương xuất hiện từ bảy năm về trước. Tuy Đại Chu không cấm đánh bạc nhưng cái nghề của lão xét ra cũng không đàng hoàng, vì thế lão bắt đầu chuẩn bị tiền lo lót để được làm ăn yên ổn.
Có điều các quan viên ở Dương Châu nhận hối lộ đã nhiều năm, lòng tham của họ càng lúc càng lớn, chút tiền trà nước mà ông chủ Vương dâng lên chẳng những không có tác dụng gì mà còn kéo một nhóm người tới đập phá sòng bài của lão.
Ông chủ Vương khổ không kể xiết, chỉ đành hối lộ nhiều tiền hơn. Mãi đến ba năm về trước, một Tri châu mới đến nhậm chức ở Dương Châu, lão đang vò đầu bứt tai nghĩ cách móc nối với vị quan này thì giải pháp đã tự tìm đến cửa.
Kẻ tìm đến lão là một người họ hàng xa. Lão nhớ mang máng rằng người này khăn gói lên kinh tìm việc từ nhiều năm về trước, nào ngờ ông ta đã trở thành quản gia của phủ Công chúa.
Quản gia bảo cần lão hợp tác trong một vụ làm ăn lớn, chỉ cần lão làm tốt thì sau này sẽ có cả núi vàng núi bạc.
Ông chủ Vương không quá tin những lời ấy, nhưng lão cũng động lòng. Chắc chắn quản gia đang làm việc theo lệnh của Công chúa, còn Công chúa thì sao? Dĩ nhiên mệnh lệnh của Công chúa cũng là ý muốn của Tống Tri châu mới nhậm chức rồi!
Mối làm ăn ngon nghẻ từ trên trời rơi xuống, ông chủ Vương rất mừng, bèn đồng ý ngay. Nếu có thể tạo dựng được quan hệ với Công chúa và Tri châu thì sau này lão cũng chẳng cần sống khép nép ở Dương Châu làm gì nữa.
Kể từ ngày ấy, ông chủ Vương trở thành tay sai của Công chúa Lâm Ngu.
Lão tôn vinh Thần Tiên Túy mà Công chúa Lâm Ngu ban cho mình là trà của thần tiên, bày bán trong sòng bài. Thần Tiên Túy đem lại cho lão nguồn lợi nhuận khổng lồ và thu hút không biết bao nhiêu khách hàng mới đến.
Không chỉ vậy, nghe theo mệnh lệnh của Công chúa Lâm Ngu, lão còn kiêm chức tú ông dẫn mối – chỉ khác với thanh lâu ở chỗ những người mà lão dẫn mối là đám quan lại quyền quý ở Dương Châu.
Pháp luật Đại Chu cấm quan viên chơi gái, người nào vi phạm sẽ bị cách chức ngay.
Vì có luật pháp ràng buộc nên những quan viên không kiềm chế nổi dục vọng thấp hèn của bản thân bắt đầu để mắt đến một vài nơi bí ẩn.
Không rõ ai là người đầu tiên gợi ý rằng có một sòng bài đang cung cấp dịch vụ kia, mà hơn hết, mọi "món hàng" ở đó đều còn trinh bạch.
Các quan viên truyền tai nhau, sòng bài của ông chủ Vương trở thành một nơi bí mật mà ai cũng biết.
Đâu ai ngờ tầng hai của một sòng bài bẩn thỉu tại thành Tây hỗn loạn lại là địa điểm cung cấp gái điếm cho lũ quan viên. Nhờ thế mà ông chủ Vương được nhiều cái lợi, chuyện làm ăn phất lên như diều gặp gió.
Các quan viên có chung lợi ích và điểm yếu, cuối cùng dần trở thành một phe, mặc cho Công chúa lợi dụng.
Ban đầu những "món hàng" trong sòng bài có được là do con bạc đánh thua không trả nổi nên bán con bán cháu trong nhà, sau lại có thêm con của những kẻ chìm trong Thần Tiên Túy.
Dần dần chúng không đủ người "sạch sẽ" để cung cấp, chỉ còn lại một con đường mà thôi.
... Lừa bán dân lành.
Người lớn thì đưa về mỏ muối bóc lột, các thiếu nữ và thiếu niên thì bắt về tầng hai của sòng bài, bị chơi chán rồi thì lại đưa sang mỏ muối.
Đây cũng chính là lí do không bắt được thủ phạm của các vụ án mất tích liên tiếp xảy ra trong thành Dương Châu – đám quan lại bao che lẫn nhau, tất cả đều là "thủ phạm", không một ai dám vén bức màn bí ẩn.
"Đám quan ở Dương Châu này đúng là lũ thối nát bại hoại, không có lấy một tên ra hồn!". Khương Tề ném mạnh chiếc khăn dính máu xuống đất, giận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
"Đã đến lúc bầu trời Dương Châu biến đổi". Vệ Kinh Đàn ngẩng đầu nhìn trời đêm, xa xa là một màu trắng bạc dần hiện rõ. Ánh bình minh đã ở ngay trước mắt.
Hắn dúi dây cương vào tay Khương Tề: "Tìm vài kẻ sắp xếp lại những gì ngươi vừa thẩm vấn được rồi loan truyền khắp Dương Châu đi".
Khương Tề thoáng sửng sốt, nhanh chóng hiểu được ý định của Vệ Kinh Đàn. Hai mắt cậu ta sáng rực: "Biện pháp của Thế tử quả là cao tay!".
Vệ Kinh Đàn im lặng một chốc: "Nhớ thêm thắt vào nữa".
Dung Nguyệt dám thêu dệt chứng cứ để vu oan cho báu vật của hắn, khiến Dung Ngọc phải lên công đường. Hắn sẽ thay Dung Ngọc tính sổ với y.
Nhiệt độ càng lúc càng cao, trời nắng nóng như đổ lửa, mặt đất nứt nẻ khô hạn.
Bách tính Dương Châu không chỉ khổ sở vì nắng nóng mà còn thoi thóp trong bệnh dịch.
Quan phủ đã đóng chặt cổng thành để tránh cho bệnh dịch lây lan, trong thành cũng chia làm hai khu cách ly là thành Tây và thành Nam để tập trung dân chúng nhiễm bệnh vào đó ở.
Phương thuốc mãi chưa được tìm ra, bao nhiêu người chết, cả quan lẫn dân đều bị bao trùm trong khủng hoảng.
Ngoài đường bạo loạn liên miên, cướp bóc rồi ẩu đả nhìn đâu cũng thấy, binh sĩ đứng ra trấn áp không xuể được.
Cùng lúc ấy, vô số lời đồn bắt đầu xuất hiện.
Có người nói vì đương kim thánh thượng là kẻ ngu dốt vô năng nên nhiệt độ mới tăng cao bất thường, đây là sự trừng phạt của trời xanh dành cho lão.
Có người nhớ tới vụ án mỏ muối cháy rụi ngày trước, lại thêm chuyện "ma trơi", họ nói đây là sự trả thù của những linh hồn đã chết oan chết uổng.
Người khác thì nói dịch bệnh lần này có liên quan đến sòng bài bán Thần Tiên Túy ngày trước, đồng thời Thần Tiên Túy lại có liên quan đến Công chúa Lâm Ngu. Cuối cùng lời đồn được kết lại thành Công chúa Lâm Ngu chính là người đã tạo ra dịch bệnh, mục đích là nắm quyền kiểm soát các thương nhân của thành Dương Châu trong khoảng thời gian này rồi lập nên đảng phái.
Nhưng bí mật khiến người ta thấy kinh ngạc nhất, cũng là bí mật được lan truyền mạnh mẽ nhất, là mối tình giữa Tam Hoàng tử đương triều và con trai trưởng Dung Nguyệt của Thị lang bộ Lễ tại kinh đô.
Vô số người quả quyết rằng họ đã tận mắt nhìn thấy Tam Hoàng tử và Dung Nguyệt luôn bên nhau như hình với bóng, lại chứng kiến những cử chỉ thân mật giữa hai người, chẳng giống bạn bè mà cứ như tình nhân đoạn tụ.
Trong thời kì dân giàu nước mạnh, hẳn bách tính sẽ kiêng dè thân phận của hai người này. Nhưng giờ dịch bệnh hoành hành khắp mọi nơi, sống trong cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, mọi người lại ôm tâm lí kích động chẳng còn gì để mất.
Ai mà biết liệu ngày mai họ có còn sống được hay không cơ chứ? Sự bất mãn với hoàng thất và triều đình tăng cao, lời đồn càng lúc càng lan rộng.
Nghe được tin ấy, Dung Ngọc rất vui. Cậu vừa ngâm nga khe khẽ vừa uống hết hai bát nước mơ chua ngọt.
Mặc Thư thấy cậu định múc thêm bát thứ ba thì vội vàng dọn sạch cả bát lẫn ấm, băng chạm vào thành ấm sứ nghe leng keng.
"Cậu không được uống nữa đâu ạ". Nó bưng khay cất sang chỗ khác. "Cụ lớn đã dặn mỗi ngày chỉ cho cậu uống hai bát thôi, ca nhi uống hết khẩu phần rồi, đến tối cũng không được uống nữa!".
Dung Ngọc không giận, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đang là hoàng hôn, tiết trời mát mẻ hơn ban ngày một chút.
Cậu nổi hứng: "Ta muốn xuất phủ".
Mặc Thư biến sắc, vội vàng xua tay: "Không được đâu, không được đâu ạ, ngoài kia toàn dịch bệnh, ca nhi không thể ra ngoài được đâu".
"Ta uống thuốc rồi, ngươi cũng uống rồi, khả năng nhiễm bệnh là rất thấp". Dung Ngọc giải thích với nó.
Thời cơ chưa đến, Dung Ngọc cũng không công bố phương thuốc ra ngoài, cậu chỉ giữ nguyên những vị thuốc gốc và thay thế vài vị thuốc bổ trợ để tạo hiệu quả phòng ngừa bệnh dịch. Tất cả mọi người trong phủ họ Dương đều đã uống thuốc này, cũng nhờ đó mà chưa một ai mắc bệnh.
Nhưng Mặc Thư không hiểu được điều đó, nó chỉ biết ngoài kia đang rất hỗn loạn, tuyệt đối không thể để công tử ra ngoài. Dù Dung Ngọc có dụ dỗ hay đe dọa ra sao thì nó cũng nhất quyết không chịu đồng ý.
Dung Ngọc giận tới nỗi ném đồ vào người nó, nó thấy công tử sầm mặt thì sợ hãi ngồi xổm xuống rồi quay lưng về phía cậu, hai tay ôm đầu.
Bên phía Dung Ngọc thì bầu không khí thoải mái dễ chịu, bên phía Dung Nguyệt lại chẳng dễ chịu chút nào.
Đám thuộc hạ sợ Tam Hoàng tử nên chậm chạp không bẩm báo, đến khi chúng bẩm báo thì lời đồn đã lan ra được hai ngày, không khống chế nổi.
Yến Minh Huyên nổi trận lôi đình, đánh chết hai tên, ngay cả Lâm Ngu cũng bị mắng.
Nguyên nhân là vì hắn ta ba lần bảy lượt giục Tống Tử Khiêm điều tra chuyện phủ Công chúa nổ tan hoang, thế nhưng lần nào đáp án cũng là vẫn đang điều tra – không đủ người – bận việc.
Trực giác của Yến Minh Huyên mách bảo rằng kẻ đã cho nổ phủ Công chúa cũng là kẻ tung ra những lời đồn hiện nay, mục đích là đẩy hắn ta lên đầu sóng ngọn gió, dùng dư luận chèn ép hắn ta, thậm chí còn lôi kéo sự chú ý của phía triều đình.
Lời đồn thật thật giả giả, tin thì là thật, không tin thì là giả. Một khi phụ hoàng đã nảy sinh lòng nghi ngờ với Yến Minh Huyên thì hắn ta xong đời rồi.
Đám người hầu khiêng cái xác mềm nhũn kia ra ngoài, vội vàng lau dọn vết máu trên nền đất. Dung Nguyệt nhìn cảnh tượng kinh hoàng ấy mà tái cả mặt.
Vẻ tàn bạo của Yến Minh Huyên hiện giờ khiến y nhớ về chuyện kiếp trước, khi ấy Vệ Kinh Đàn đã lên nắm quyền, y bị giam giữ cùng Yến Minh Huyên và Thái tử.
Chẳng rõ vì sao Vệ Kinh Đàn bị điên. Hắn giam lỏng họ, nhưng chỉ vì một mục đích là xem họ giao cấu.
Nếu họ không muốn thì Vệ Kinh Đàn sẽ sai người ép họ dùng thuốc, khiến họ phải làm tình với nhau như súc vật.
Hắn sẽ chỉ ngồi nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng, gương mặt không biểu cảm, hệt như đang xem một màn trình diễn chẳng có gì là thú vị.
Mang trong mình niềm kiêu hãnh của một Hoàng tử, Yến Minh Huyên không chịu nổi nỗi nhục này, nhưng vì muốn sống và muốn báo thù nên hắn ta vẫn chọn hạ mình nghe theo kẻ khác.
Lâu dần, hắn ta trở nên biến thái – hoặc hắn ta vốn đã biến thái, chỉ là ngày trước hắn ta đeo một chiếc mặt nạ lịch thiệp văn nhã mà thôi.
Khi ấy họ cứ tưởng nỗi nhục mà mình đang chịu đựng sẽ đổi lấy cơ hội trở mình mai sau, nào ngờ đến mai sau thì cái chết mới là thứ mà họ khao khát nhất.
"Nguyệt nhi".
Giọng nói của Yến Minh Huyên kéo Dung Nguyệt ra khỏi dòng hồi tưởng. Y nhìn đôi mắt âm u kia, cứng đờ người.
"Nguyệt nhi, đệ lại đây". Yến Minh Huyên có vẻ đã mất kiên nhẫn.
Dung Nguyệt bước sang: "Điện hạ".
Yến Minh Huyên kéo y ngồi lên đùi mình, nắm cằm y rồi bắt y nhìn sang bên cạnh. "Đệ xem, chúng đáng chết mà nhỉ?".
Mùi tanh xộc vào mũi, Dung Nguyệt không dám nhìn máu vương vãi trên nền đất, chỉ qua loa đáp lời: "Phải ạ. Họ làm việc không đến nơi đến chốn, suýt thì phá hỏng đại sự của điện hạ, tội ấy đáng chết vạn lần".
"Đệ nói đúng". Giọng Yến Minh Huyên lạnh lẽo vô cùng. "Bất cứ ai phá hỏng đại sự của ta cũng đều phải chết".
Dung Nguyệt hiểu được những gì mà hắn ta đang ám chỉ. Y nói: "Ta biết, hãy đợi ba ngày nữa để dịch bệnh lan ra khắp thành, khi ấy ta sẽ công bố phương thuốc chữa trị. Tất cả mọi công lao đều là của điện hạ, nhất định hoàng thượng sẽ ngợi khen điện hạ, bách tính cũng sẽ cảm động và khắc ghi ơn đức của điện hạ, rồi những lời đồn đãi ấy sẽ tự chìm xuống thôi".