"Không phải, bốn viên mới đúng". Gã thanh niên khàn giọng cười cười. "Ta đã bảo em rồi, nếu đếm sai thì sẽ bị phạt".
Hắn bóp đùi Dung Ngọc đẩy sang hai bên, thịt đùi đẫy đà trắng mịn căng tràn giữa những ngón tay thon dài.
"Ngươi lừa ta". Dung Ngọc thở dốc, cậu không thể nhớ nhầm được. Cậu đang nằm ngửa, hai chân dang rộng, đóa hoa ở giữa ngậm một chuỗi hạt châu, còn nửa chuỗi khoảng chừng ba bốn viên chưa vào hết.
Đóa hoa kia ửng lên một màu chín rục, những hạt châu trắng ngà cũng dính đầy mật ngọt trong veo lấp lánh.
"Ta đâu có lừa em, nếu em không tin thì ta đếm cho em xem nhé". Vệ Kinh Đàn cười.
Dung Ngọc cau mày, cậu nghĩ Vệ Kinh Đàn sẽ đếm những hạt châu còn sót lại, ngờ đâu tên biến thái kia lại đưa ngón tay vào bên trong rồi lần mò từng chút.
"Hưm...". Dung Ngọc không nhịn được mà rên rỉ. Ngón tay Vệ Kinh Đàn rất dài, vách trong chật hẹp vốn đã chứa đầy những hạt châu lại bị ép nong ra để đón nhận thêm hai ngón tay của hắn, vị trí mẫn cảm nhất bị kích thích liên tục.
Hắn nói khẽ bên tai cậu, ngữ điệu cợt nhả: "Một, hai...".
Những cử chỉ của Vệ Kinh Đàn chậm chạp đến mức dường như hắn đang cố ý giày vò Dung Ngọc, khoái cảm được khuếch đại tận cùng, chầm chậm lan ra trong tâm trí, khiến cả thân người cậu kịch liệt run rẩy.
Dung Ngọc níu chặt đệm giường, những đốt tay thon thả chuyển màu trắng xanh.
"Bốn". Vệ Kinh Đàn đưa lưỡi chạm vào răng, khàn giọng thốt ra một chữ, sau đó cúi xuống liếm cần cổ mướt mồ hôi của cậu. "Năm".
Khoảnh khắc hắn đếm xong cũng là lúc mọi hạt châu đang nằm trong cơ thể cậu đã được điểm qua một lượt, đóa hoa cũng đã bị chơi chín, mật ngọt càng lúc càng ứa ra thật nhiều.
"A, ta đếm nhầm rồi, bốn viên mới đúng". Vệ Kinh Đàn dán môi vào môi cậu, thì thầm, nghe chẳng hề áy náy mà ngược lại còn như đang trêu tức.
Cả người Dung Ngọc mềm nhũn, cậu làm gì còn sức để cãi với tên này. Cậu chỉ nói ngắn gọn: "Lấy ra".
Vệ Kinh Đàn lắc đầu: "Vẫn chưa vào hết".
Hắn nắm lấy chuỗi hạt, đẩy thêm một viên nữa vào bên trong. Đóa hoa nhạy cảm lại rỉ mật ngọt như muốn báo đáp.
Những hạt châu trong cơ thể đã ấm dần lên, nhưng những hạt châu sót lại bên ngoài thì vẫn còn lạnh lẽo. Cái lạnh từ viên ngọc tròn xoe khiến hai đùi Dung Ngọc không ngừng run rẩy, phần đùi trong ướt nhẹp, mật ngọt hòa với mồ hôi phủ lên da thịt cậu một lớp óng ánh.
Vệ Kinh Đàn chống một tay xuống giường để quan sát cảnh tượng ấy, giọng hắn khàn đi: "Em chảy nhiều nước thế, ướt hết chăn của ta kìa".
"Nói nhảm ít thôi, câm miệng!". Dung Ngọc chỉ thấy tức, cậu còn đang bị Vệ Kinh Đàn bỡn cợt mà hắn dám mở miệng chê bai, nếu không phải cậu không còn sức thì đã rút roi ra đánh hắn rồi.
Vệ Kinh Đàn cười khẽ, đặt một nụ hôn đầy lưu luyến lên bụng cậu: "Ý ta là cứ chảy xuống chăn thì tiếc quá".
Gã thanh niên ngồi quỳ giữa hai chân Dung Ngọc, cúi người, ngậm lấy đóa hoa mềm mại kia.
Hơi thở nóng rực bao trùm lên tất cả, Dung Ngọc run run, dường như mọi tế bào khắp toàn thân cậu đều đang rên rỉ vì sung sướng, như có ngọn lửa chảy vào trong kinh mạch, thiêu đốt dục vọng giữa máu tươi thẫm đỏ.
"Em thích chứ?". Vệ Kinh Đàn hỏi, cái lưỡi dài đè mạnh vào phần nhụy hoa, tách mở những cánh hoa mềm mại, gây áp lực lên nhị hoa đã sưng lên như hạt đậu vì ứ máu, cuối cùng đổi thành liếm mút.
Mật ngọt chảy không ngừng, Dung Ngọc chỉ thấy cả người mình tê dại, eo đau nhức, rã rời toàn thân.
Do căn phòng quá yên tĩnh, hoặc do cả năm giác quan đều đã không còn hoạt động, Dung Ngọc nghĩ cậu có thể cảm nhận được cái lưỡi nóng rực kia đang chu du trong cơ thể mình. Tai cậu lùng bùng như đeo chụp, tiếng ong ong hòa lẫn với âm thanh liếm mút mà Vệ Kinh Đàn cố ý khuếch đại lên, dường như phía dưới kia thực sự đã chảy đầy nước.
Quá gợi tình.
Khoái cảm ập đến như thủy triều dâng cao, hàng mi khép chặt run lẩy bẩy, nước mắt sinh lí chảy dài, gò má ửng hồng ướt đẫm. Vòng eo thon vẫn bị bàn tay gã thanh niên ghìm lại, run run, yếu ớt.
"Đừng, đừng có liếm nữa, muốn làm thì làm đi!". Dung Ngọc nghiến răng, giọng khàn khàn. Hạt châu và đầu lưỡi đều đang vần vò bên trong đóa hoa mềm mại, đè ép lẫn nhau, khiến cậu thấp thỏm đợi chờ từng giây từng phút. Cậu thấy bản thân mình như không chịu nổi sự giày vò này nữa.
Vệ Kinh Đàn chỉ mỉm cười, đôi môi sáng bóng. "Chẳng phải em đang sướng lắm sao? Công tử chảy nhiều nước quá, ta uống còn không kịp".
Hắn lại cúi đầu.
Toàn thân Dung Ngọc ướt đẫm như vừa được vớt ra từ trong nước, gã thanh niên thì vẫn ăn mặc chỉnh tề, nếp áo phẳng phiu, trông đứng đắn đến mức kì lạ.
Cậu nhíu mày, có gì đó không ổn.
Nếu là Vệ Kinh Đàn của trước kia, một khi đã đến nước này, dù có muốn trêu chọc cậu để cậu không được thỏa mãn thì hắn cũng sẽ cởi quần áo ra, để lộ dương v*t bỏng rát bừng bừng sức sống, rồi dùng nó cọ vào cơ thể cậu.
Nhưng Vệ Kinh Đàn của ngày hôm nay lại cứ như Liễu Hạ Huệ [1], cậu chỉ có thể nhận ra dục vọng của hắn nhờ đũng quần nhô cao.
[1] Bậc quân tử nổi tiếng với điển tích ở qua đêm với một cô gái trẻ mà rất lịch thiệp không làm gì.
Tâm trí đang đắm chìm trong khoái cảm bỗng chốc tỉnh táo lại, Dung Ngọc đẩy đầu Vệ Kinh Đàn ra, cũng nắm chặt bàn tay bên eo mình.
Vệ Kinh Đàn ngước mắt: "Em sao thế?".
"Đỡ ta dậy".
"Em muốn ngồi dậy sao?". Hắn cứ tưởng Dung Ngọc đã nằm quá lâu nên muốn đổi sang tư thế khác, bèn lót một chiếc gối cạnh đầu giường, một tay đỡ cổ cậu, tay còn lại đỡ eo, nâng cậu dậy rồi để cậu tựa lưng vào đó.
Ai ngờ Dung Ngọc lại túm chặt lấy cổ áo hắn, không nói câu nào mà lẳng lặng xé rách.
Dung Ngọc lại càng thêm chắc chắn rằng hắn đang che giấu chuyện gì, cậu nheo mắt, trước giờ Vệ Kinh Đàn chỉ biết thích thú phối hợp khi cậu xé rách quần áo hắn chứ chưa một lần ngăn cản.
Cậu mỉm cười: "Buông tay".
Vệ Kinh Đàn nhận ra vẻ lạnh nhạt trong cặp mắt hoa đào, đành thở dài như bất đắc dĩ: "Ta tự cởi, được chưa? Em coi chừng kẻo trật khớp thì đau lắm đấy".
Hắn cởi đai lưng, nới rộng cổ áo, để lộ một phần cơ ngực rắn rỏi.
Cậu thiếu niên nghiêm mặt túm lấy vạt áo hắn rồi kéo ra, quả nhiên vùng bụng hắn bị quấn kín băng gạc, riêng phần hông trái thấm đầy máu đỏ.
"Ngươi nói đêm qua ngươi có việc gấp. Ngươi đã bị thương". Dung Ngọc cụp mắt nhìn chằm chằm vệt đỏ ấy.
"Chỉ chảy máu một chút thôi, không nghiêm trọng". Vệ Kinh Đàn hờ hững nói. Thực ra hắn bị đâm, chảy máu không ngừng, dù Thái Thư kịp thời cứu chữa nhưng hắn vẫn hôn mê suốt ba canh giờ mới tỉnh lại.
Nhưng nhìn nét mặt cậu sầm xuống, hắn biết cậu không thích đáp án này – sao cứ có cảm giác Dung Ngọc đang nghi ngờ rằng năng lực giường chiếu của hắn đã chịu tổn thương.
"Chỗ đó của ta cũng không sao, chỉ là nếu cử động mạnh thì vết thương sẽ vỡ ra mất, em hãy chờ ta khỏe lại...".
"Đếch ai lại quan tâm chuyện đó, dù ngươi biến thành thái giám thì đã sao!". Dung Ngọc giận dữ hét lên, sắc đỏ tươi u ám thấm đẫm trong cặp mắt hoa đào diễm lệ.
"Là ai". Cậu hỏi bằng giọng thật trầm và lạnh lẽo. "Tam Hoàng tử, Công chúa Lâm Ngu, Thái tử, hay Tống Tử Khiêm? Kẻ nào?".
"Ta đã nói là ta có súng, có thuốc nổ, tại sao ngươi không chịu nhận lấy, tại sao ngươi không nghe lời ta!". Dung Ngọc nghiến răng, ngực phập phồng, sát khí đen như mực cuộn tròn trong mắt.
Cậu không hiểu nổi lí do mình giận dữ. Có người đã động tay vào đồ vật thuộc quyền sở hữu của cậu, xâm phạm lãnh địa mà cậu đang chiếm giữ, khiến cậu bực mình.
Cậu không muốn nghĩ về những nguyên nhân khác biệt và sâu xa.
Cậu giận bởi Vệ Kinh Đàn không tin cậu, vì hắn bị thương đến thế nhưng vẫn không chịu thật lòng. Cậu giận vì bản thân tàn phế, cả ngày chỉ được phép quanh quẩn trong bốn bức tường con con, không thể trả thù quân địch.
Cậu ép mình phải tỉnh táo, phải kiên trì, phải chờ thời cơ, nhưng tại sao những chuyện phiền phức cứ liên tục kéo đến tìm cậu? Tại sao cậu bị ép phải chịu đựng thế này?
Dường như tâm trí Dung Ngọc đang chìm trong khói lửa, đầu óc cậu choáng váng. Dường như cơ thể cậu đang phải gánh vác sức nặng ngàn cân, bị kéo xuống đại dương thăm thẳm không bến bờ, xung quanh là những xoáy nước vặn vẹo.
Cậu muốn gào, muốn hét, nhưng chỉ có vị mặn chát tràn vào thực quản. Nội tạng bị nghiền ép. Cậu gần như không thở được.
Cậu túm áo Vệ Kinh Đàn, đôi tay run rẩy chuyển màu trắng xanh, thì thầm bất mãn: "Tại sao ngươi không nghe lời ta? Tại sao ngươi không tin tưởng ta?".
Vệ Kinh Đàn ôm chặt lấy Dung Ngọc.
Chỉ trong một ngày mà cậu đã trở bệnh đến lần thứ hai, rõ ràng khi chơi với những hạt châu thì cậu vẫn còn rất thích thú. Vệ Kinh Đàn ý thức được một điều, càng lúc Dung Ngọc càng khó mà kiểm soát cơn giận.
Hắn vỗ vỗ lưng cậu: "Không phải ta không tin tưởng em, nhưng những chuyện ta đang làm quá bẩn thỉu. Ta chỉ mong đôi tay em được sạch sẽ".
Dung Ngọc lại túm áo Vệ Kinh Đàn: "Chẳng phải Vệ Ngũ kể cho ngươi nghe mọi chuyện ư? Ngươi không biết trong những ngày qua ta đã làm gì à? Ngươi tưởng ngươi mong đôi tay ta sạch sẽ thì ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo sao? Hả?! Ta là người, không phải chú chim bị ngươi nuôi nhốt trong chiếc lồng son! Hoặc ngươi tin tưởng ta và để ta giúp ngươi thực hiện những gì ngươi muốn, hoặc cút xa ta ra, từ nay về sau đừng bao giờ tới tìm ta nữa!".
Vết thương của Vệ Kinh Đàn lại vỡ ra, hắn cau mày, hít một hơi thật nhẹ.
Tiếng hít rất nhỏ nhưng đủ để Dung Ngọc dừng tay. Cậu nhìn hắn.
Cậu bình tĩnh lại chỉ trong thoáng chốc, đôi đồng tử không một gợn sóng, vừa quay mặt đi vừa đẩy hắn ra xa.
Vệ Kinh Đàn lần nữa ôm lấy cậu, nói bằng giọng đáng thương vô cùng: "Em không giúp ta sao?".
"Ngươi không cần ta".
"Ta cần em chứ". Đôi mắt Vệ Kinh Đàn sâu thăm thẳm, vô vàn cảm xúc hiện lên rồi lắng lại. "Em giúp ta đi".
Hắn đã quá ngây ngô khi ôm suy nghĩ ấy. Hắn cứ tưởng chỉ cần Dung Ngọc không nhúng tay vào những việc bẩn thỉu thì hắn có thể bảo vệ cậu, nhưng từ trước kia cậu đã bước một chân vào trong vũng bùn.
Nếu muốn bảo vệ Dung Ngọc, lẽ ra hắn nên đưa cậu đi. Nếu Dung Ngọc không thể đi thì hắn nên cõng cậu, ôm cậu, chứ không phải trói buộc cậu trong chiếc lồng giam mà bản thân hắn nghĩ là rất an toàn.
Dù con đường phía trước có trắc trở thế nào đi chăng nữa thì họ cũng phải bên nhau.
Hàng mi Dung Ngọc run run, một tia sáng nổi lên trong cặp mắt ảm đạm.
"Giờ em giúp ta bôi thuốc được không?". Vệ Kinh Đàn bĩu môi với cậu, dường như có hơi ấm ức. "Đau quá".
Hắn lấy băng gạc và thuốc đặt lên giường, cụp mắt nhìn những ngón tay trắng nõn của cậu thiếu niên giúp mình bôi thuốc và băng bó, cõi lòng mềm mại.
Hắn lại nghĩ tới câu nói vừa rồi của Dung Ngọc. Cậu không để tâm đến năng lực giường chiếu của hắn nữa, dù hắn có biến thành thái giám thì Dung Ngọc vẫn sẽ ở bên Vệ Kinh Đàn.
Ngày trước hắn cứ ngỡ chỉ có mình đang yêu, chỉ có mình mặt dày theo đuổi cậu, còn Dung Ngọc không cần gì khác ngoài những giây phút ái ân – bởi cậu chưa từng đáp trả tình yêu của hắn.
Nhưng giờ thì hắn hiểu, Dung Ngọc vẫn luôn đáp trả hắn bằng những cử chỉ lặng lẽ mập mờ.
Hắn ôm cậu vào lòng, chẳng còn quan tâm vết thương đau nhức, chỉ thấp giọng nói: "Em để tâm đến ta, em xót ta, em yêu ta".
Dung Ngọc thoáng khựng lại, nhìn Vệ Kinh Đàn như nhìn một tên ngốc. Cậu không hiểu hắn nghĩ tới nghĩ lui kiểu gì mà lại đưa ra một kết luận ráo hoảnh như thế nữa.
"Ngươi nói gì?".
"Em trả lời ta đi". Vệ Kinh Đàn cọ má mình vào má Dung Ngọc, sau lưng cậu là nhịp tim đầy phấn khích như trống dội từng hồi. "Em để tâm đến ta, phải không? Em ở bên ta không phải chỉ vì em muốn làm tình với ta, mà em cũng yêu ta, phải không?".
"Không phải". Dung Ngọc tỏ ra hung dữ, giọng điệu rất lạnh lùng. "Ta chỉ làm tình với ngươi vì ngươi được việc và sạch sẽ thôi".
Vệ Kinh Đàn càng nghĩ càng thấy vui, khóe môi cong cớn, hắn hôn chụt một cái lên má cậu. "Không tin".
Dung Ngọc:...
Chẳng mấy khi Vệ Kinh Đàn phấn khích đến thế. Hắn luôn giữ nét mặt lạnh lùng, kiệm lời hết mức, chỉ khi ở bên Dung Ngọc thì hắn mới tỏ ra ấu trĩ, bướng bỉnh, dễ buồn dễ vui.
Hắn quá yêu Dung Ngọc, yêu tới mức dường như hắn đã từng đánh mất cậu, cũng đã tìm lại cậu sau khi quỳ gối bái lạy trước tượng Phật cả trăm ngàn lần.
Ryal's note: Mấy nay mình đi chơi nhiều, tối bù chương sau nhe.
Bạn nào đủ 18 rồi thì mình siêu rcm đi xem Oppenheimer ('▽'ʃ♡ƪ) Phim tâm lí rất hay, diễn viên diễn cực kì tốt, kịch bản chất lượng. Mình xem xong ngồi thẫn cả người ra một lúc, còn muốn viết một bài cảm nhận cơ, mỗi tội bận quá (ノへ ̄、)