Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 94: Người chị đang bụng mang dạ chửa



Edit: Ryal

Dung Ngọc được Dương Hoài Thận đưa về phủ họ Dương lúc trời gần tối.

Mặc Thư mong ngóng suốt, cổ dài ra, khi nhìn thấy cậu thì suýt khóc lên thành tiếng.

"Ca nhi về rồi!". Nó hít mũi. "Bà Trần bên cụ đã sang đây hai chuyến, em phải nói ca nhi đang ngủ, ngủ một giấc từ sáng đến tận chiều, nếu ca nhi không về sớm thì lộ mất!".

Mụ Trần là mụ hầu già đã sống trong phủ mấy chục năm, tinh ranh chẳng khác gì một con cú vọ, Mặc Thư lừa mụ mà có cảm giác như đang đi trên chảo lửa. Nó cứ nghĩ mình sẽ bị nọc ra đánh bất cứ lúc nào.

Dung Ngọc liếc nhìn nó: "Đồ nhát gan".

Mặc Thư hậm hực bĩu môi như hờn trách: "Cậu chẳng chịu cho em theo cùng mà còn chê em nữa".

Nó thấy tóc cậu xõa tung, lại hỏi: "Ơ? Ca nhi ơi, cây trâm của ca nhi đâu rồi? Em nhớ sáng nay em đã cài cho cậu một cây trâm bằng ngọc có khắc hình đám mây, giờ nó rơi đâu mất rồi?".

Còn rơi đâu được nữa? Dĩ nhiên là rơi trên giường một tên háo sắc. Mí mắt Dung Ngọc giật khẽ, cậu ngắt lời Mặc Thư: "Chuẩn bị nước đi. Ta muốn tắm rửa".

Cậu hơi nheo mắt, đuôi mày nhướng cao, hình như đang nhẫn nhịn điều gì.

Bên phía căn viện đơn sơ của Vệ Kinh Đàn chỉ có một cái thùng gỗ duy nhất để tắm giặt. Vệ Kinh Đàn sợ Dung Ngọc không thích thùng gỗ thô ráp lởm chởm nên để cậu ngồi trên đùi mình, nhưng cậu vẫn không thoải mái.

Quá đáng nhất là tên biến thái kia còn nhét cả chuỗi hạt vào bên trong trước khi mặc quần áo cho cậu.

Hắn nói muốn cậu nghĩ đến hắn từng giây từng phút.

Xì! Tên thấp kém!

Dung Ngọc thầm chửi.

Mặc Thư không thấy có gì lạ, nó nghĩ công tử thích sạch sẽ nên muốn tắm thôi, ngoài kia trời nóng lắm. Nó nhanh chân chạy vào bếp, không quên lôi Vệ Ngũ theo để y nhóm lửa giúp mình.

Củi lửa lách tách trong lò, làn khói trắng bắt đầu uốn lượn. Mặc Thư ngồi thừ ra trên chiếc ghế nhỏ, mặt hồng hồng, một tay chống má, tay còn lại cầm cời vẽ linh tinh trên đất.

Nó càng nghĩ càng thấy sai, sao công tử mới ra ngoài một chuyến mà đã mất trâm cài đầu? Cây trâm ấy được cài rất chắc, nếu không chủ động tháo xuống thì không thể rơi ra được.

Hay có người lấy trộm trâm?

Nhưng có Vệ Ngũ và Hoài Thận thiếu gia ở bên công tử mà, kẻ nào dám lại gần công tử nữa chứ?

Mặc Thư quay đầu nhìn Vệ Ngũ đang đứng bên cạnh: "Hôm nay ca nhi đi những nơi nào?".

Vệ Ngũ vẫn cứ lạnh mặt đáp lời nó bằng hai chữ ngắn ngủi: "Thành Tây".

"À, chắc Hoài Thận thiếu gia đưa ca nhi đi xem sạp cháo". Mặc Thư lầm bầm. "Thế thì làm sao mà ca nhi lại mất trâm được?".

"Ca nhi đã gặp những ai?". Nó lại tò mò hỏi.

Vệ Ngũ im lặng.

"Ta đang hỏi ngươi đấy, có gì mà phải giữ bí mật với ta!".

Vệ Ngũ vẫn im lặng.

"Đúng là đồ hũ nút!". Mặc Thư nhíu mày, chỉ muốn lấy que cời trong tay cạy miệng y ra cho bằng được.

Nó đoán công tử đã gặp ai khác rồi, thế nên cậu mới làm mất cây trâm.

Mái tóc xõa tung, cây trâm biến mất, cần tắm rửa, đi gặp một người không thể nhắc tên...

Mặc Thư trợn to hai mắt, run run giơ que cời chỉ thẳng vào mặt Vệ Ngũ: "Ngươi! Ca nhi đi tìm Sở Đàn phải không?".

Vệ Ngũ cụp mắt, không trả lời.

Hành động ấy của y lại càng khiến Mặc Thư thêm chắc chắn, nó há miệng, môi run run. Nước trong nồi đã sôi. Mặc Thư bèn đổ nước ra thùng rồi quay lại.

Nó pha nước cho vừa, rắc thêm dược liệu và cánh hoa, cuối cùng hầu Dung Ngọc cởi quần áo. Những vết đỏ lốm đốm và dấu răng in hằn khắp làn da trắng nõn của Dung Ngọc.

"Ngươi lui xuống đi, để ta một mình". Dung Ngọc nói. Cậu phải lấy chuỗi hạt châu ra, nhưng có Mặc Thư ở đây thì xấu hổ chết mất.

Chẳng mấy khi Mặc Thư không hỏi han gì và cũng không đòi ở lại hầu công tử. Nó chỉ im lặng đi ra khỏi phòng, đứng tựa lưng vào cửa, trượt dần xuống.

Mặt trời đã sắp lặn, Mặc Thư nghiêng đầu nhìn nắng chiều dần phai, đôi mắt mở to đầy bối rối.

Nó không hiểu tại sao công tử cứ mãi dây dưa với Sở Đàn.

Chưa tính đến chuyện Sở Đàn mang thân phận thấp kém, chỉ riêng chuyện hắn lẳng lặng rời đi khiến công tử đau lòng đã là tội chết đáng bị đày xuống địa ngục.

Trong suốt những ngày ấy, Dung Ngọc buồn bã không vui. Cậu chưa bao giờ nói rằng mình đau khổ, nhưng nó cũng buồn lây – nó đã theo hầu cậu từ bé còn gì, không biết bao nhiêu lần nó lén khóc, tự trách bản thân sao không thể giết chết Sở Đàn để thay ca nhi xả giận.

Trong mắt Mặc Thư, Sở Đàn đã chẳng trung thành còn không chu đáo, chẳng có lấy một ưu điểm nổi trội, không xứng với công tử cành vàng lá ngọc mà nó tôn thờ.

Nhưng nó cũng nhận ra tình cảm công tử dành cho Sở Đàn. Mỗi lần tiếp xúc với Sở Đàn, những cảm xúc đã gần như tan vỡ trong lòng công tử lại được hàn gắn từng chút một.

Công tử cứ như con diều tự do sẽ bay đi chỉ trong chốc lát. Thế nhưng luôn có một sợi dây bé nhỏ níu giữ cậu.

Sợi dây ấy nằm trong tay Sở Đàn.

Công tử thích Sở Đàn, Mặc Thư nghĩ thầm, lòng đau đớn.

Chẳng biết bao lâu sau, giọng nói của Dung Ngọc lại vang lên.

Nó bước vào lau khô toàn thân giúp cậu, lại thay cho cậu một bộ quần áo sạch sẽ, đưa cậu lên giường nằm.

Tắm xong, Dung Ngọc thấy toàn thân khoan khoái hẳn. Cậu nằm nghiêng, một miếng ngọc bài sáng rực cùng sợi dây đỏ ươn ướt rủ xuống xương quai xanh, dù đang nhắm mắt nhưng vẻ thư giãn vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

"Ca nhi có hài lòng không?". Mặc Thư vừa lau tóc giúp cậu vừa nhẹ giọng hỏi.

Dung Ngọc biếng nhác đáp: "Cũng không quá tệ".

Mặc Thư lại im lặng một chốc, trong phòng chỉ có tiếng khăn lau cọ qua từng lọn tóc mượt mềm. Rồi nó lại hỏi: "Vậy Sở Đàn có khiến cậu hài lòng không?".

Dung Ngọc mở mắt, liếc nhìn Mặc Thư.

Mặc Thư tìm lá bùa bình an đã tháo ra trước khi tắm, đeo vào cho cậu, sau đó lại cầm một chiếc khăn lau khô miếng ngọc bài.

Nó nhớ vật này. Ban đầu công tử luôn trở nên kích động mỗi khi nhìn thấy miếng ngọc bài kia, nhưng một ngày nọ, cái ngày Sở Đàn về rồi bỏ đi lần nữa, cậu lại bảo nó đeo ngọc bài giúp. Kể từ ngày ấy, công tử chưa từng tháo miếng ngọc bài.

Mặc Thư đoán có lẽ vật này là do Sở Đàn để lại.

Nó quỳ xuống trước mặt chủ nhân, đôi môi mấp máy: "Nhất định hắn phải tu mấy đời mới có cái phúc được làm hài lòng cậu".

Dung Ngọc khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu Mặc Thư.

Mặc Thư cũng dụi đầu mình vào tay cậu. Nó chỉ mong công tử được hạnh phúc.

Còn Dung Nguyệt thì đang rất không hài lòng.

Y đứng trước một căn viện nhỏ, đã ba ngày rồi, và đây là lần thứ bảy y bị từ chối.

"Lý thần y, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, xin ngài hãy cho phép tôi vào gặp mặt!". Dung Nguyệt gọi to.

Dường như người trong viện đang hát hí khúc, giọng hát rất thong thả, chẳng coi y ra gì.

Gân xanh sau gáy Dung Nguyệt bắt đầu nổi lên, y tiếp tục gọi: "Lý thần y, chuyện này có liên quan đến sự an nguy của mọi người dân trong thành. Xin ngài đừng thờ ơ với họ!".

Tiếng hát trong viện thoáng ngừng, Dung Nguyệt mừng rỡ tưởng bản thân đã thuyết phục được người kia, nào ngờ chỉ một lát sau lại có những âm thanh i i a a vọng tới.

Cái tên Lý thần y này đúng là cứng đầu cứng cổ! Dung Nguyệt giận đến nỗi xám cả mặt, giơ chân đạp vào cửa viện một cái.

Lý thần y đã bị "mời" đến đây ba ngày rồi, nhưng trừ việc ông ta họ Lý thì Dung Nguyệt chưa tìm hiểu được bất cứ thông tin nào hữu ích.

Yến Minh Huyên không hề nóng ruột mà lại rất tin tưởng Dung Nguyệt, hắn ta chỉ bắt Lý thần y về vì sợ ông ta sẽ chữa hết dịch bệnh, vô hiệu hóa con át chủ bài mà hắn ta đang nắm giữ.

Nhưng Dung Nguyệt thì ôm ý đồ khác, y muốn thần y xem phương thuốc mà mình tự viết ra để căn chỉnh liều lượng cho hợp lí – bởi dù sao phương thuốc ấy cũng chỉ là chép lại những gì y còn nhớ được từ cuộc đời trước kia, vị thần y này mới là người có công thực sự.

Kiếp trước, Dung Nguyệt chưa từng đến Dương Châu mà chỉ ru rú trong kinh thành. Y chỉ nghe nói ở Dương Châu có dịch bệnh bùng phát khiến vô số người tử vong, sau này một thần y tình cờ đi ngang qua vùng đó đã nghiên cứu ra phương thuốc, chặn đứng dịch bệnh.

Đến khi Dung Ngọc về kinh, y mới biết thì ra Dung Ngọc cũng từng mắc bệnh nhưng may sao được thần y chữa khỏi. Chỉ có điều cơ thể Dung Ngọc vốn yếu ớt, di chứng để lại vô cùng nghiêm trọng, cậu mắc chứng ho khan.

Bà vú Tần và Mặc Thư vô cùng lo lắng, sắc thuốc cho Dung Ngọc đủ ba bữa một ngày.

Dung Nguyệt đã lấy được phương thuốc đó từ một nô tài trong Bích Ảnh Tạ.

Dạo gần đây Dung Nguyệt thường hay sầu não vì rắc rối liên tục xảy ra, thế nên y không dám chắc phương thuốc của bản thân là hoàn toàn đúng. Y vừa nghe tin vị thần y ấy xuất hiện ở Dương Châu đã phái người đi bắt ông ta về ngay lập tức.

Y tặng rượu ngon, tặng sơn hào hải vị, Lý thần y đều nhận cả. Có điều ông ta vẫn chẳng chịu giúp y.

Dung Nguyệt cũng từng nảy ra ý định tra tấn ông ta, nhưng ai ngờ vị thần y kia giỏi y dược mà cũng thạo về độc dược. Hai thuộc hạ của y còn chưa kịp chạm vào người ông ta đã chảy máu khắp thất khiếu rồi lăn đùng ra chết.

Thần y du ngoạn những vùng rừng sâu núi thẳm quanh năm, sao có thể không biết cách phòng thân cơ chứ.

Có uy hiếp hay dụ dỗ cũng chẳng ích gì, Dung Nguyệt nhìn cửa viện khóa kín, đau đầu không tả nổi.

Y bỗng dưng cảm nhận được những ánh mắt săm soi, bèn quay lại, trông thấy một đám hầu trẻ hầu già dắt nhau đi tới. Những người này là tỳ nữ của Công chúa Lâm Ngu, nàng vốn quen xa hoa lãng phí, dù đã bỏ phủ Công chúa để chạy sang nơi khác nhưng vẫn cần rất nhiều người hầu hạ.

Vài người trong số đó đang lén nhìn Dung Nguyệt, thấy y quay đầu thì sợ sệt cúi gằm mặt xuống đất.

Dung Nguyệt chẳng lạ gì những ánh mắt kia. Bao nhiêu lời đồn đang được lan truyền rộng rãi, đám hầu cũng có nghe, chúng không thể không xúm xít bàn luận.

Mối quan hệ giữa Dung Nguyệt và Tam Hoàng tử trở thành đề tài mà ai cũng hứng thú. Thực ra triều Đại Chu vốn cởi mở, nhiều người ưa thích chuyện nam nam, con em nhà quan lại cũng thường nuôi nam thiếp.

Nhưng người ta lên án câu chuyện này vì chị gái ruột của Dung Nguyệt lại là Trắc phi của Tam Hoàng tử, mà nghe nói nàng Trắc phi ấy hiện đang mang thai.

Người chị đang bụng mang dạ chửa mà anh rể lại tằng tịu với người em, quả là trái với nhân luân, mất hết tính người.

Chẳng trách người ngoài lại chỉ trỏ.

Từ khi còn bé Dung Nguyệt đã là con cưng của trời, sao y có thể chấp nhận được những lời đàm tiếu ấy? Y có cảm giác hổ thẹn như bị lột sạch quần áo và bị nhìn ngó đăm đăm.

Không phải y không đoán được kẻ tung tin đồn – dù sao chỉ có mình Dung Ngọc là người biết bí mật của y, có thù oán với y, và đang ở Dương Châu.

Chắc chắn Dung Ngọc đã nắm thóp được y khi y lén gặp Tam Hoàng tử ở phủ họ Dung từ trước, thế nên y mới bị người ta hãm hại.

Dung Nguyệt căm thù Dung Ngọc, y tự trách bản thân đã không lên kế hoạch tỉ mỉ nên không thể tống cậu vào ngục giam. Nếu có thêm cơ hội, nhất định y sẽ trả đũa gấp trăm gấp vạn lần.

Giờ thì y chỉ biết âm thầm nguyền rủa, nguyền rủa Dung Ngọc sẽ nhiễm bệnh như kiếp trước.

Kiếp này Lý thần y đã bị bắt, phương thuốc cũng nằm trong tay y, không ai cứu nổi Dung Ngọc.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, con ngươi của Dung Nguyệt khẽ co lại, y nở nụ cười tàn nhẫn.

Thần y không chịu giúp? Không sao! Ngoài kia có vô số người nhiễm bệnh chờ chết, y chỉ cần bắt chúng về và tiến hành thử nghiệm.

Thử nghiệm thuốc không dễ, chỉ cần hơi bất cẩn khi tiếp xúc với mầm bệnh là sẽ bị lây. Dung Nguyệt không dám liều nên buộc phải giao lại việc này cho người khác.

Y nghĩ ngợi một lúc, cho người rút lưỡi đám hầu thường hay chỉ trỏ bàn tán sau lưng, đưa chúng phương thuốc rồi nhốt chúng vào chung với người nhiễm bệnh. Dung Nguyệt lệnh cho những nữ hầu đó phải sắc thuốc để thử nghiệm mỗi ngày, nếu không muốn chết thì nên tự liệu mà dốc sức nghe theo.

Vậy là y vừa không cần mạo hiểm lại vừa có thể giữ bí mật tuyệt đối, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Dung Nguyệt xoay người rời đi, không nhìn thấy những ánh mắt oán hận của đám nữ hầu.

Tất cả đều được tiến hành một cách bí mật. Dung Nguyệt không nói gì với Yến Minh Huyên, y đã đảm bảo với Yến Minh Huyên rằng chắc chắn phương thuốc sẽ có tác dụng, nếu để Yến Minh Huyên biết y vẫn còn đang thử nghiệm thì hắn ta sẽ nghi ngờ.

Vả lại, trong mắt Yến Minh Huyên thì Dung Nguyệt luôn là một vầng trăng cao quý và thuần khiết. Hắn ta sẽ không bao giờ nghĩ y lại dính líu đến chuyện rút lưỡi người hầu.