Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 96



Edit: Ryal

Ở vùng ngoại ô của thành Dương Châu có một bãi tha ma, thi thể chất chồng như núi, phần lớn những người chết vì dịch bệnh đều bị kéo ra nơi này.

Để đảm bảo mầm bệnh không lây lan, hôm nào quan phủ cũng sai nha dịch đi đốt xác. Lớp tro dày bị thổi tung mỗi khi trời trở gió, tạo nên bầu không khí tang tóc tiêu điều.

Giữa lúc đêm khuya, một chiếc xe ngựa chạy tới. Hai bóng người bịt kín miệng mũi nhanh nhẹn quăng vài thi thể vào trong núi xác.

Tên thứ nhất định trèo lên xe, tên thứ hai lập tức cản lại: "Ê ê, cấp trên bảo phải xác nhận đám kia đã chết hết rồi mới được đi cơ mà".

Tên thứ nhất che mũi, vừa gạt tay đồng bọn vừa gắt lên: "Chúng nó chết là chết chứ sao, còn gì mà xác nhận. Ở đây toàn người nhiễm bệnh, mày thích xác nhận thì ở lại mà xác nhận đi, tao sợ lắm!".

Nghe vậy, tên thứ hai cũng sợ run cả người: "Đi, đi mau!".

Tiếng vó ngựa dần vang xa, đêm đen chìm vào tĩnh lặng.

Hôm sau, nha dịch đến đốt xác khi trời vừa tờ mờ sáng.

"Lại thêm bao nhiêu người chết!". Nha dịch Giáp nhìn núi thi thể chất chồng, thở dài đầy ảo não. "Chết rồi thì xuống âm tào địa phủ, chẳng biết bao giờ đến lượt tôi".

Nha dịch Ất lấy đuốc ra, mồ hôi đầm đìa: "Mau làm việc đi chứ. Sắp sáng rồi, nóng chết đi được".

Nha dịch Giáp cảm thán: "Hết lũ lụt rồi lại hạn hán, giờ đến bệnh dịch, cậu nghĩ lời họ truyền tai nhau có đúng không? Quỷ sứ lộng hành...".

"Cậu không muốn sống à, còn dám đọc lại nữa!". Nha dịch Ất vội vàng ngắt lời gã ta, hắn ngó nghiêng một lượt, thấy xung quanh vắng bóng người thì mới thở phào nhẹ nhõm. "Không đùa được đâu".

Nếu bị ai khác bắt gặp khi nói ra những câu bất kính thế này thì họ sẽ phải chịu tội chết.

Nhưng họ cũng chẳng cố ý loan tin. Nay thành Dương Châu cứ như địa ngục trên trần thế, nỗi căm hờn của dân chúng còn sâu đậm hơn ma quỷ, dĩ nhiên tất cả mọi người đều muốn tìm một đối tượng nào đó để xả giận. Cũng vì thế mà lời đồn càng lúc càng nghiêm trọng, có ai không lẩm bẩm vài câu?

Nha dịch Ất vừa nghĩ vừa quăng cây đuốc vào giữa đống xác người.

Đột nhiên có gì đó cục cựa. Nha dịch Ất cứ tưởng bản thân bị quáng gà, tập trung nhìn lại mới thấy một cô gái trẻ, tóc tai bù xù, áo quần đầy máu, dùng cả tay lẫn chân mà bò ra từ đống xác, vừa há cái miệng đỏ tươi vừa ngước mắt lên nhìn hắn.

Nha dịch Ất gào to: "Xác, xác chết sống dậy!".

Tại nha môn, Tống Tử Khiêm cầm trong tay một tờ giấy chi chít chữ. Y nhìn cô gái đã tắm rửa sạch sẽ, nét mặt nghiêm trang.

"Cô nói cô vốn là tỳ nữ trong phủ Công chúa, bị Dung Nguyệt rút lưỡi rồi nhốt chung với bệnh nhân để thử nghiệm phương thuốc. Phương thuốc hoàn thành, tất cả mọi người đều bị giết để bịt miệng".

Khuôn mặt cô gái trắng toát, cô há miệng cho Tống Tử Khiêm xem cái lưỡi chỉ còn một đoạn ngắn ngủn, lại khàn giọng kêu a a mấy tiếng rồi chỉ vào vết thương trước ngực mình. Lẽ ra nhát kiếm ấy đã đâm xuyên trái tim cô, chỉ vì tên thị vệ trượt tay nên cô mới sống sót.

Số cô còn chưa tận.

Tống Tử Khiêm nhìn cái lưỡi đứt đoạn của tỳ nữ kia rồi nhanh chóng dời mắt, giấu kín sự căm phẫn giữa đôi ngươi.

"Tam Hoàng tử muốn giết người diệt khẩu sao?". Y hỏi.

Tỳ nữ gật đầu, nỗi căm hờn hiện lên trong mắt. Cô lại viết xuống giấy: "Tam Hoàng tử bắt chúng tôi thử thuốc, khi phương thuốc đã được hoàn thành thì ngài ta muốn chúng tôi chết mất xác mới thỏa".

Tỳ nữ không biết việc họ bị bắt về là ý của một mình Dung Nguyệt, mãi sau Tam Hoàng tử mới nhận ra và giết người diệt khẩu để giữ kín chuyện này.

Nhưng thủ phạm là ai cũng thế thôi, cô chỉ cần biết mẹ mình đã bỏ mạng trong tay Tam Hoàng tử. Cô bò ra từ dưới xác mẹ để tìm đường sống trong chỗ chết.

Tỳ nữ muốn khóc nhưng không khóc được, trong đôi mắt ráo hoảnh chỉ có hận thù.

Tống Tử Khiêm cau mày. Mấy hôm nay y cứ cau mày mãi, giữa mi tâm có một nếp nhăn đã hình thành, khiến gương mặt vốn trẻ trung lại trở nên oai nghiêm và cứng nhắc.

Y trầm tư một lúc rồi hỏi lại: "Cô nói phương thuốc hoàn thành, nghĩa là họ đã chế ra phương thuốc chữa dịch bệnh rồi phải không?".

Tỳ nữ tiếp tục gật đầu.

"Vậy cô có nhớ phương thuốc đó không?". Tống Tử Khiêm truy hỏi.

Tỳ nữ nghĩ ngợi chốc lát, sau đó lắc đầu. Dung Nguyệt rất cẩn thận, nguyên liệu được kẻ khác đưa vào, mỗi người trong viện chỉ tiếp xúc với một loại duy nhất, y bảo họ khắc ghi hình dạng của chúng nhưng không bao giờ cho họ biết tên.

Những dược liệu được phơi khô trông đều na ná nhau cả, tỳ nữ chỉ nhớ được loại mà mình phụ trách.

Tống Tử Khiêm không thất vọng. Bao nhiêu năm là đủ để y hiểu được bản chất xảo trá của lũ người theo phe Tam Hoàng tử, y cũng không mong bản thân có thể chiếm hời.

Nhưng vào thời điểm này mà Tam Hoàng tử nghiên cứu thành công phương thuốc chữa dịch bệnh thì chẳng khác nào hắn ta đã có được kim bài miễn tử.

Tống Tử Khiêm mím môi, lập tức nghĩ xem mình còn có thể làm gì khác.

Y sai người sắp xếp chỗ nghỉ cho cô tỳ nữ rồi bước ra sau tấm bình phong. Một gã đàn ông áo tím đang ngồi trên chiếc ghế mềm, tay cầm quạt, phong thái đầy khí phách.

Còn ai ngoài Thái tử?

Tống Tử Khiêm khom người: "Bẩm Thái tử điện hạ, Tam điện hạ đã có được phương thuốc".

"Không cần khách sáo". Thái tử dùng cây quạt chỉ vào vị trí bên cạnh mình. "Yến An cứ ngồi xuống đi, rồi hai ta cùng trò chuyện".

Nét mặt gã rất bình thản, không hề có vẻ lo âu phiền muộn. Dường như gã còn chẳng định ra tay với Tam Hoàng tử nữa.

Tống Tử Khiêm ngồi xuống, cụp mắt.

"Yến An à, cậu nên đổi loại trà khác đi". Thái tử nhấp một ngụm trà rồi cau mày chê trách. Gã quay sang nhìn Tống Tử Khiêm, lần nữa mỉm cười. "Có được phương thuốc thì tốt quá chứ sao, bách tính ở Dương Châu này được cứu, lẽ ra ta và cậu nên vui mới phải".

Tống Tử Khiêm lạnh nhạt ngước mắt: "Thái tử quả lương thiện".

Y hiểu rõ một điều, cả Thái tử và Tam Hoàng tử đều chưa từng coi trọng sự sống chết của người dân thành Dương Châu. Dịch bệnh là bàn cờ cho họ đấu đá, phương thuốc cũng chỉ là một quân cờ quan trọng.

Mạng người cỏn con sao có thể sánh với ngai vàng trong điện Kim Loan ở nơi kinh thành xa hoa lộng lẫy?

Sắc mặt y sầm lại. Thái tử cười mím môi, gõ nhẹ quạt xếp vào cằm rồi nói bằng giọng đầy ẩn ý: "Yến An cứ bình tĩnh, đừng sốt ruột".

Trong lúc đang thắc mắc liệu Thái tử sẽ làm gì để chèn ép Tam Hoàng tử, Dung Ngọc nghe được một tin.

... "Thái tử đích thân đến Dương Châu để giải quyết thiên tai, chăm lo cho bách tính, không may nhiễm bệnh!".

Khi ấy cậu đang ngồi dùng bữa với người nhà họ Dương, chính Dương Hoài Diệp là người thông báo.

"Thái tử sao?". Ai nấy đều kinh sợ.

Dương Châu lúc này là một nơi vô cùng nguy hiểm, người bên trong muốn trốn cũng chẳng trốn được, sao người ngoài lại đến?

Huống chi người đến còn là Thái tử! Thái tử mang thân phận lá ngọc cành vàng, tương lai sẽ kế thừa đất nước, nếu gã gặp nguy thì quốc vận của Đại Chu cũng chịu ảnh hưởng.

Nhưng Thái tử cũng đã đến rồi, không chỉ đến mà còn bất cẩn nhiễm bệnh.

Dung Ngọc không nhịn được mà hỏi: "Chuyện bao lâu rồi? Nhiều người biết không?".

Dương Hoài Diệp đáp: "Sáng sớm nay ta vừa nghe nói, hẳn là khắp Dương Châu đã biết chuyện".

Vô số người sụt sùi thổn thức.

Trước giờ Thái tử vẫn giữ được danh vọng tốt trong lòng bách tính, ai cũng khen gã nhân hậu hiền từ, cần chính yêu dân. Tiếng lành đồn xa, dân chúng ở Dương Châu cách kinh đô vạn dặm cũng hết mực tôn kính Thái tử.

Tin Thái tử đích thân xuống vùng Giang Nam để giải quyết thiên tai đã lan đi khắp chốn. Mọi người đều vô cùng cảm động, thậm chí có người còn đến trước căn viện gã ở mà quỳ suốt ngày đêm, chỉ mong trời cao có mắt, cứu Thái tử một mạng.

Dung Ngọc không hiểu, lần này Thái tử đến Dương Châu với hai mục đích, trước hết là hỗ trợ nạn dân, đồng thời còn đảm nhiệm chức khâm sai tra án. Gã nên hành động thật kín đáo mới phải. Vậy mà giờ gã lại gióng trống khua chiêng khiến cả thành xôn xao bàn tán, rốt cuộc gã có ý đồ gì?

Cậu lẳng lặng cụp mắt, không động đũa.

Thấy Dung Ngọc trầm ngâm, Dương Hoài Thận khẽ nhíu mày. Hắn nhớ cậu từng tới gặp một người ở thành Tây.

Nghe được tin mừng, Yến Minh Huyên vô cùng háo hức.

Hắn ta biết tin sớm hơn những người còn lại. Một ngày trước, đám thị vệ phát hiện tung tích của Thái tử ở Dương Châu.

Hình như Thái tử đã nhiễm dịch bệnh, ngay cả Thái y mà gã mang theo cũng phải bó tay chịu trói, vì thế thuộc hạ của Thái tử đang tìm thầy thuốc khắp nơi.

Yến Minh Huyên hiểu ra ngay một điều – Thái tử chính là khâm sai thần bí.