Tối qua Thẩm Gia Ý có nói là sẽ dẫn Mạc Tầm Chu đi cắt tóc vậy nên sau khi kết thúc buổi học cậu liền thúc giục hắn nhanh lên.
'Nhanh nào nhanh nào !!!!!'
Thẩm Gia Ý trên lưng đã đeo cặp, cậu còn nhiệt tình đập bàn theo từng câu nói.
'Rồi rồi.'
Mạc Tầm Chu bất đắc dĩ phải đẩy nhanh tốc độ theo lời thúc giục của Thẩm Gia Ý. Không hiểu sao tóc mọc trên đầu hắn mà cậu lại quan tâm thế. Nói vậy nhưng Mạc Tầm Chu vẫn rất vui bởi hắn cho rằng cậu quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt này cũng có nghĩa là sẽ để ý nhiều đến hắn.
Mạc Tầm Chu vừa đứng lên đã bị Thẩm Gia Ý kéo đi.
'Từ từ thôi, ngã bây giờ.'
'Ay, sao mà chậm được. Lỡ giờ này nhiều khách thì sao? Để qua hôm sau thì tóc sẽ dài hơn đấy, nếu vậy sẽ tiếc lắm !!!!'
'.........\=.\=..........'
Hắn không phải con gái thì tiếc tóc làm gì??????
Thẩm Gia Ý đột nhiên bị kéo lại, lưng cậu bị đập vào ngực Mạc Tầm Chu. Cậu khó hiểu quay đầu.
'?????'
'Đã bảo đi từ từ thôi mà. Tay đâu?'
Mạc Tầm Chu thật sự sợ Thẩm Gia Ý vì vội quá mà bị té. Là ai thì khó nhưng với Thẩm Gia Ý gần như là chuyện không thể thiếu trong một ngày.
Hắn phát hiện ra được Thẩm Gia Ý rất bất cẩn. Đi học với cậu thì sẽ được nghe tiếng hét và tiếng mắng đến quen.
Không hiểu sao chỉ bằng một quãng đường ngắn thôi nhưng Thẩm Gia Ý có thể bị vấp đến vài lần.
Vì vấn đề này nên Mạc Tầm Chu phải luôn nhắc nhở cậu.
'Hử? Tay gì?'
Tuy hỏi vậy nhưng Thẩm Gia Ý vẫn rất vâng lời mà đưa tay lên cho hắn.
Mạc Tầm Chu vẫn kiên nhẫn để nói cho Thẩm Gia Ý hiểu.
'Lòng bàn tay cậu đỏ rồi này. Sau này đừng có đụng chạm lung tung nữa, lỡ bị thương thì sao đây?'
'Tôi không sao mà. Cái này nhằm nhò gì chứ !!!!!'
'Nhưng tôi lo !'
'........Ồ, biết rồi. Sau này không như vậy nữa.'
Lúc Mạc Tầm Chu nói hắn lo còn bày ra bộ dáng đáng thương, thậm chí mắt hắn có hơi đỏ nữa.
Vậy nên Thẩm Gia Ý vốn muốn cãi đành phải rút lại lời đã đến miệng. Sâu trong tiềm thức, Thẩm Gia Ý vẫn cho rằng Mạc Tầm Chu là một đứa trẻ yếu đuối bị thiếu thốn tình thương. Vì là một công dân ưu tú nên cậu phải luôn quan tâm đến cảm xúc của hắn.
Tuyệt đối không được để Chu Chu buồn !!!!!!
Thẩm Gia Ý đưa tay lên vỗ nhẹ hai cái vào đầu Mạc Tầm Chu. Cậu bày ra bộ dạng người cha già ra mà dỗ hắn.
'Ngoan nào, tôi không làm như vậy nữa. Không được khóc đâu a.'
'Ừm'.
Mạc Tầm Chu hết nắm lại nhéo bàn tay còn lại của Thẩm Gia Ý. Vì đang bận nghĩ đến trách nhiệm của một người cha nên cậu không để ý đến việc bản thân đang bị chọc ghẹo.
'Được rồi đi thôi !!!!'
'Ừm.'
Lần này không phải Thẩm Gia Ý kéo hắn nữa mà là Mạc Tầm Chu nắm tay dẫn cậu đi. Suốt đường đi có không ít ánh mắt chú ý đến hai người. Thẩm Gia Ý tất nhiên thấy nhưng cậu lại nghĩ là do bọn họ gặp được người đẹp đi với nhau nên mới nhìn lâu như vậy.
Mạc Tầm Chu biết lí do: '.............'
Dù sao như vậy cũng tốt, cứ để mọi người biết cậu là của hắn đi. Vậy thì những tên thấp kém đó sẽ không thể lảng vảng quanh Ý Ý của hắn nữa.
Nghĩ vậy, ánh mắt Mạc Tầm Chu nhìn cậu nhóc đang vui vẻ kể về bộ phim mình vừa xem được càng tối hơn.
Không biết được màu đen của vực thẳm ấy hay của màn đêm tối hơn. Nhưng chắc chắn rằng, cả hai đều vì ánh sáng của mình mà bị nhiễm bẩn.
Bầu trời đêm đen kịt như vậy là do ánh trăng sáng. Còn vực thẳm là vì mặt trời nhỏ của nó.
Hai người vô tư không lo nghĩ đi cắt tóc mà không biết trên diễn đàn đã ồn ào lần thứ n trong ngày.
Hoắc Nhất Thiên đầu ba dấu chấm hỏi bước ra khỏi căn phòng mà Mạc Tầm Chu và Thẩm Gia Ý vừa đứng ngay đó.
Con trai với nhau có thể thân thiết đến vậy sao a????
Tình đồng chí của học bá và học tra vững chắc thật !!!!!!
Có thể so sánh với một cây trụ thẳng cứng cáp không ai có thể làm gãy được !!!!!!
Hoắc Nhất Thiên tìm lại cho mình gương mặt lạnh lùng mà quang minh chính đại ra về.
'Oaaa, tình cảm của anh Thẩm với Mạc thần tốt thật a !!!!'
Đường Hạ Vũ nấp sau cánh cửa lớp nhìn về phía hai người vừa rời đi.
'Lão Tạ, cậu nói thử xem. Cái mà người ta hay nói về hai người họ trên diễn đàn là thật đúng không????'
'Ờ chắc vậy.'
Đường Hạ Vũ liên tục nói đến những điểm không hợp lí giữa tình đồng chí. Nói hăng say đến nỗi không để ý Tạ Minh Triết đang khoác vai nghịch tóc cậu.
Nhìn rõ bình thường nhưng cử chỉ nhẹ nhàng tùy hứng cùng với ánh mắt của Tạ Minh Triết đã nói lên sự bất bình thường trong đó.
Hầy, bảo bối của cậu ta vẫn khờ khạo như vậy.
Nhìn gương mặt Đường Hạ Vũ từ phía trên, Tạ Minh Triết có thể đễ dàng thấy được lúc cậu nói môi sẽ hơi chu ra.
A, thằng nhóc này của cậu ta là đáng yêu nhất.
'Tiếc là cảnh này tên Giang Tu Kiệt không thấy được. Phải nhắn tình hình cho cậu ta mới được.'
Giang Tu Kiệt về trước vì trong nhà cậu ta có chút việc đột xuất.
Đường Hạ Vũ vì nhớ đến người anh em sông nước của mình nên chia sẻ chiến lợi phẩm cho cậu xem cùng.
Ngón tay đang khẩy tóc của Tạ Minh Triết hơi khựng lại. Đôi mắt cậu ta hơi rũ xuống. Lúc này đây vì bị lông mi che khuất hoặc có thể do bị mắt kính cản tầm nhìn nên không ai có thể thấy được thứ cảm xúc đang cuộn trào dưới ánh mắt lạnh lùng ấy là gì.
Tạ Minh Triết rất ghen tị với Thẩm Gia Ý và Giang Tu Kiệt. Bảo bối của cậu ta rất quan tâm đến hai người, dẫu biết là bạn bè bình thường nhưng vẫn không thể ngăn cản được những suy nghĩ bất an trong đầu.
Liệu Đường Hạ Vũ sẽ bỏ cậu ta mà tìm bạn mới sao?
Sẽ có một ngày Đường Hạ Vũ không cần cậu ta ở bên cạnh nữa đúng không?
Đường Hạ Vũ rất hoạt bát, chỉ cần là người thì nhất định sẽ thích cậu.
Nếu vậy thì số người thích Đường Hạ Vũ hơi nhiều nhỉ?
Tuy vậy nhưng không cần lo lắng quá. Nhiều người thích thì sao chứ? Không phải Tạ Minh Triết có thể xử lí hết tất cả sao? Cái cậu ta sợ là Đường Hạ Vũ thích người khác.
Tạ Minh Triết chưa từng nghĩ đến việc Đường Hạ Vũ rời xa mình thì sẽ như thế nào. Bởi cậu ta biết, bản thân chắc chắn sẽ không để Đường Hạ Vũ chạy ra khỏi sự bao bọc của cậu ta.
Cái Đường Hạ Vũ cần là thời gian. Tạ Minh Triết sẽ kiên nhẫn chờ, chờ đến khi Đường Hạ Vũ nhận ra.
Nghĩ đến những điều này, sự khó chịu lúc trước đã vơi đi nhiều.
'Cậu có gì vui sao????'
'Ừ, rất vui.'
'Kể tôi nghe đi lão Tạ !!!!!!'
Đường Hạ Vũ tò mò mà ngẩng đầu lên nhìn Tạ Minh Triết với đôi mắt lấp lánh.
Tạ Minh Triết biết Đường Hạ Vũ rất nhạy cảm với cảm xúc của cậu ta. Nhìn xem, không cần làm gì mà bảo bối vẫn biết được là cậu ta đang vui này.
'Không !'
'Ể, tôi muốn nghe cơ ~~~~'
Đường Hạ Vũ vốn có một gương mặt nhìn non toẹt vậy nên lúc này đây Tạ Minh Triết có cảm giác như đang được một đứa con nít làm nũng.
Ánh mắt Tạ Minh Triết nhìn Đường Hạ Vũ sâu đi vài phần. Khác với sự đáng sợ hay dùng để cảnh cáo của Mạc Tầm Chu, ánh nhìn của Tạ Minh Triết kín đáo hơn nhiều.
Nếu nói Mạc Tầm Chu là một con cự xà nguy hiểm từ bề ngoài thì Tạ Minh Triết chính là một con cáo già nhìn vô hại.