Lưu Uyển sau khi rời đi liền tìm đến nơi cha mẹ được trôn cất, cậu quay lại nơi cha mẹ mình được trôn cấp lần cuối, sau đó liền tự tay mình phá hủy đi Hoàn Kiếm. Đây cũng là thời điểm hệ thống quay lại kiểm tra sau khi phát hiện ra Lưu Uyển muốn đem Hoàn Kiếm phá hủy liền nhanh chóng ngăn cản lại, tuy rằng vẫn kịp nhưng cuối cùng vẫn khiến Hoàn Kiếm bị hỏng nặng.
...
Nhìn Lưu Uyển như vậy Tề Lạc rất muốn ôm lấy cậu nhưng lại không dám, Lưu Uyển lúc này cố gắng lấy lại bình tĩnh quay lại hỏi hệ thống trong đầu lúc này.
Hệ thống sau khi biết Lưu Uyển khôi phục trí nhớ liền hơn sợ cậu, nó run rẩy đáp lời Lưu Uyển chả lời từng câu một, sau đó Lưu Uyển mới biết được Cố Dạ Nghi đã làm những gì, cậu khiếp sợ cũng có đau lòng cũng có.
Cậu không dám lấy đi sức mạnh của Tề Lạc vì sợ anh sẽ biết mất, nhận thấy ánh mắt này của Lưu Uyển không hiểu sao trong lòng Tề Lạc hơn ngẩn ra, anh hỏi cậu lúc nào thì lấy năng lượng của anh.
Lưu Uyển nghe xong lắc đầu liên tục không muốn trả lời ánh mắt có chút hoảng hốt, điều này khiến Tề Lạc không hiểu ra sao, cuối vẫn là hệ thống lên tiếng khuyên nhủ.
Hệ thống:" Lưu Uyển hiện giờ nếu cậu không lấy đi năng lượng của Tề Lạc Hoàn Kiếm sẽ không thể trở về được, mà không thể trở về cả 2 thế giới sẽ bị hủy diệt, đến lúc đó Tề Lạc cũng không thể sống được. Lưu Uyển nghe lời tôi cậu mau lấy năng lượng của Tề Lạc cho Hoàn Kiếm đi. Nếu cậu sợ Tề Lạc không thể sống vậy cứ yêm tâm, tôi có thể đảm bảo cho cậu anh ta sẽ sống sót …"
Cũng không biết hệ thống đã nói gì với Lưu Uyển tiếp theo điều khiến Lưu Uyển hoàn toàn ngây người một lúc, cậu nhìn về phía Tề Lạc không biết nói sao, cuối đứng dậy đi đến ôm chặt Tề Lạc nói:" Chúng ta sẽ còn gặp lại ".
Nói rồi không đợi Tề Lạc phản ứng xong đó trực tiếp lấy đi sức mạnh của anh, do được Tề Lạc chấp nhận nên nó liền thuận lợi một cách dễ dàng, thời khắp Tề Lạc ngã xuống Lưu Uyển liền nhanh tay đỡ lấy, Lưu Uyển đưa năng lượng cho Hoàn Kiếm dung nhập, sau đó bắt đầu chờ đợi kết quả.
Cơn bão với vừa qua đi xong khi được Lưu Uyển cũng cấp năng lượng liền lại nổi ra lần nữa, một cánh cửa không gian trên không lập tức hiện ra trên không trung. Mắt thấy thời gian không còn nhiều Lưu Uyển trước khi biết mất chỉ có thể nói thêm một câu.
Khoảng khắp lúc Hoàn Kiếm chui vô không gian đó, Lưu Uyển cũng theo đó biến mất cách cửa không gian cứ thế khép lại. Đợi lúc mọi người kịp hoàn hồn thì mọi thứ đã quay trở lại ban đầu rồi, mọi thứ xuất hiện một cách nhau chóng, biến mất cũng nhanh chóng nếu không phải nhìn thấy hoàn cảnh bị tàn phá để lại ở đây.
Có lẽ họ còn tưởng đây chỉ là rất mơ luôn rồi, mà Tề Lạc xong khi nhìn thấy Lưu Uyển biến mất trái tim thắt lại, anh cũng không kịp làm gì cơ thể cũng theo đó dần tan biến theo như Lưu Uyển vậy.
Để lại đám người nhìn thấy cảnh này lập tức há hốc mồm, bọn họ bị cú sốc này đến cú sốc khác làm cho không tin nổi, đặt biệt là nhóm người Ưng Vệ nhìn thấy cả hai biết mất, chợt mắt chạy đến chỗ Tề Lạc và Lưu Uyển vừa mới biến mất, xong đó hơn run rẩy nước mắt không biết vì sao bắt đầu chảy xuống.
Uy Lan rơi nước mắt cảm thấy hơi khó chịu được Tần Duệ ôm vào lòng an ủi, tuy Tần Duệ không rơi nước nhưng trong lòng anh lúc này cũng cảm thấy buồn bã không kém.
Có lẽ là vì bọn họ đã nhận ra gì đó, họ biết có thể Lưu Uyển đã quay trở về thế giới của cậu rồi nhưng còn Tề Lạc tại sao lại biến mất bọn lại không dám nghĩ ra đáp án.
Nhưng họ biết một điều có lẽ Lưu Uyển và Tề Lạc sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
...
Bên này Lưu Uyển sau khi quay trở lại thế giới của mình, cậu dùng chính tay mình một lần nữa đặt Hoàn Kiếm trở lại vị trí ban đầu. Khoảng khắc Hoàn Kiếm quay lại cũng là lúc mọi thứ dần kết thức, cả hai thế giới bắt đầu xoay chuyển mọi thứ nên tồn tại thì tồn tại, còn những thứ không tồn tại thì biến mất, rất nhanh sau đó cả 2 thế giới liền trở lại vị trí quỹ đạo vốn có của nó.
Mọi người xung quanh đều đồng loạt nhận ra điều gì đó, một bên thì hoan hô vui mừng còn một bên lại chìm đắm trong nỗi đau không ngừng khóc lóc.
Mà bản thân Lưu Uyển người gây ra mọi chuyện, sau khi giải quyết xong cậu không ở lại thế giới này nữa. Trước khi đó cậu rời đi nơi mình từng sống, cậu đứng trên cao nhìn xuống nơi này một lượt, cuối cùng cùng hệ thống rời khỏi thế giới này.