Khi Tô Phù Vãn tỉnh dậy, xung quanh đã yên tĩnh. Đầu vẫn hơi đau, chân tay mềm nhũn và bất lực. Nàng chống hai tay xuống đất, cố gắng ngồi dậy, quay đầu nhìn xung quanh. Cách đó không xa, nhóm hộ hoa sứ giả đang nằm bừa bộn. Giống như nàng, một số người vừa mới tỉnh lại mặt ngơ ngác đánh giá bốn phía.
Một thân ảnh quen thuộc thản nhiên ngồi xổm ở trước mặt bọn họ, không nể nang gì lấy tay vỗ bốp bốp người đàn ông bất tỉnh.
"Chớ ngủ, dậy đi nào!"
Như là y tá đi đánh thức từng cái bệnh nhân nằm trên giường ăn xong đau bụng không dậy nổi. Người kia theo trình tự kêu một vòng, cuối cùng đi đến trước mặt nàng, đôi mắt hồ ly xinh đẹp mở to:
"A, tỉnh rồi? Chúc mừng ca phẫu thuật thành công!"
Tô Phù Vãn: "..."
Nàng bất lực nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt, "Khúc sư tỷ thật biết chê cười."
Khúc Kỳ nhìn Tô Phù Vãn từ trên xuống dưới, thấy trên làn da trắng như ngọc của nữ chính vẫn còn vài vết thương màu đỏ sậm chưa lành. Hình dạng nhỏ trông giống như một bông mộc lan trắng đã được tưới nước bởi mưa phùn. Sự tinh tế và mong manh khiến người ta thương hương tiếc ngọc.
Nhưng ai thương tiếc thì cứ việc chứ nàng không hề có nhu cầu nha: Nữ chính không hổ là nữ chính, chiến đấu liên tiếp như vậy mà cô ta vẫn đẹp.
Tô Phù Vãn hỏi: "Khúc sư tỷ, những con chuột vừa nãy đâu?"
Khúc Kỳ bình tĩnh nói: "Một con chột mắt chết rồi, đám còn lại đang bao vây ngoài kia."
Tô Phù Vãn giật mình: "Bên ngoài?"
Khúc Kỳ nghiêng người một bước,. đem cảnh tượng bên ngoài biểu hiện ra cho Tô Phù Vãn nhìn.
Bên trong mặt trên bằng đồng có một bảng hình chữ nhật giống như một màn hình LCD siêu âm 4K sang trọng có thể hiển thị rõ ràng cảnh tượng bên ngoài cách xa chục cm.
Tô Phù Vãn hơi nheo mắt lại và nhìn thấy đám chuột lúc nhúc bao quanh đỉnh đồng thau, nó duỗi ra những móng vuốt sắc nhọn và tấn công mạnh mẽ vào thành đồng, tạo ra ánh tia lửa chói lóa như hàn điện! Tuy nhiên, dù có dùng móng vuốt cứng như sắt thép đến đâu, chúng cũng chỉ có thể tạo ra một vài vết xước sáng trên bức tường dày bên ngoài.
Khúc Kỳ thở dài một tiếng, "Cái khối đồng Evangelion này của ta không có gì ngoài da dày."
Hạn chế duy nhất là khả năng cách âm không tốt lắm, âm thanh cạo tới cạo lui như là hàng xóm nhà bên cạnh mới sáu giờ sáng lục đục khiến cho mình khó chịu.
Đàn chuột bên ngoài tượng đồng cật lực gắng lắm cào tới nhưng phát hiện ra rằng con quái vật khổng lồ này không hề thay đổi. Nó đứng bất động, tứ chi buông thõng, trên tường đồng và sắt có vài vết xước không đáng kể, trông có vẻ mỉa mai không thể giải thích được, như muốn nói:
"Ngươi cứ việc mà tới nha!"
Lúc bọn chúng ra sức công kích thì có con chuột to lớn đang ngồi nhàn nhã ở phía sau đồng cổ. Đó là một con chuột khổng lồ có kích thước gấp bốn đến năm lần bọn khác. Nó có thân hình vạm vỡ và có đôi mắt sắc bén. Đây là vị vua chủng tộc mạnh nhất trong tộc chuột, khi những con chuột khác nhìn thấy hắn, tất cả đều cúi đầu kính cẩn để thể hiện sự tôn trọng với người đứng đầu.
Chuột lớn tóm lấy chuột nhỏ ra lệnh: "Đi hỏi phía trước có chuyện gì?"
Con chuột nhỏ ngựa không ngừng vó câu đi, một lát sau hấp tấp chạy trở lại:
"Báo —— chưa thể đánh xuyên địch quân bọc thép!"
Thử Vương sắc mặt âm trầm: "Lại báo! Dò nữa!"
"Vâng!"
Bọn ma thú trước đến giờ trong bí cảnh ỷ vào quân nhiều người đi làm xằng làm bậy, bây giờ còn là lần đầu tiên gặp thấy khó giải quyết như thế, như thế khó mà đánh chiếm địch nhân, Thử Vương lập tức cảm giác quyền uy của mình bị khiêu khích.
Nếu không thể dẫn đầu những con chuột đánh thắng đám này tu sĩ, nó sao lấy lại uy nghiêm! Quân sư râu trắng bên cạnh an ủi: "Đại ca, ta cảm thấy những tu sĩ này không dễ chọc tức, chúng ta nên từ bỏ."
Thử Vương: "Muốn ta chạy trốn sao? Bọn hắn liền đánh chết hắn ngay trước mặt ta. Làm sao có thể bắt ta nuốt tức giận?"
Nhớ đến con chuột chột kia, nó không khỏi lộ ra bi phẫn thần sắc. Nhớ năm đó bản thân cùng mấy bằng hữu khác kết nghĩa, huynh đệ hắn xin thề quyết tâm từ bí cảnh chờ đợi cơ hội xông ra ngoài, không nghĩ tới có cảnh hôm nay.
Râu trắng quân sư: "Đâu thể gọi là chạy trốn? Đây là một kế hoạch rút lui thưa đại vương!"
Nó trong lòng cũng rất gấp gáp, rõ ràng đánh không ăn được đối phương còn đòi xông đi lên, đây không phải là tự chui đầu vào chỗ chết sao!
Thật sự là ngu xuẩn như heo!
Cả hai bên đều cho rằng mình đúng. Lũ chuột ở tiền tuyến không chống đỡ được nữa và lần lượt ngã xuống.
Khúc Kỳ nghe thấy tiếng cào chói tai dừng lãi, thò đầu ra nhìn một chút:
"Hết chưa? Giờ đến lượt ta nha."
Sau đó, cô cuộn tròn nằm trên ghế và duyên dáng nói: "Bây giờ là thời gian của ta."
"Cháy lên đê các tiểu ca ca."
Vừa dứt lời, những âm hồn đen nghịt xòe cánh từ miệng đỉnh bay ra, rất hung hăng, bay trực tiếp tới đám ma chuột trên mặt đất!
Bọn nó sợi râu run rẩy, đôi mắt nhỏ đột nhiên trừng lớn, chuẩn bị tư thế chiến đấu!
Hai bên giao tranh quyết liệt, bọn chuột trước đó cật lực cào lên khối đồng đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, và những âm hồn bay lượn trên không nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Âm khí nồng nặc dâng trào như khói đen cuồn cuộn, như biển gào thét, trong nháy mắt bao trùm khu rừng sâu!
Khúc Kỳ thì ngồi trên đỉnh thau, từ tốn nhai trái cây, thỉnh thoảng uống ngụm nước suối thượng hạng, vẻ mặt lười biếng vô tư, như thể chuyện xảy ra bên ngoài không liên quan gì đến mình.
Tô Phù Vãn nhìn theo bóng lưng cô, từ đáy lòng muốn hỏi:
Vì cái gì? Rõ ràng ta mới là đoàn sủng, rõ ràng là ta tới trước... Rốt cuộc ngươi là nữ chính hay ta là nữ chính!
Nàng thực sự không thể kìm nén được đố tị trong, tướng mạo đẹp thanh lệ khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà hơi hơi vặn vẹo.
Hệ thống nhắc nhở: "Kí chủ, xin chú ý quản lý biểu cảm."
Tô Phù Vãn: "Một con nhân vật phụ quèn so với ta còn thoải mái hơn, bảo ta làm sao có thể chịu?"
Nhìn thấy người kém cỏi hơn mình hiện tại cường đại như vậy, so với chết nàng còn khó chịu hơn!
Hệ thống: "Kí chủ, nàng đang cứu ngươi."
Tô Phù Vãn lạnh lùng nói: "Vậy thì sao? Vốn dĩ nàng phải cứu ta!"
Nàng vốn chính là nữ chính được chúng tinh phủng nguyệt, toàn thế giới này phải xung quanh nàng, không phải sao?
Khúc Kỳ không biết sau lưng Tô Phù Vãn đang nghĩ gì, nhìn thấy trên màn hình mấy con chuột đều đã chết, hài lòng gật đầu toan tính đi ra ngoài loot mẻ chiến lợi phẩm.
Cô gõ nhẹ vào mặt trên của khối đồng, khiến nó xòe tay ra, sau đó nhảy lên lòng bàn tay to lớn được nó đưa xuống mặt đất.
Trên mặt đất ngổn ngang xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông, khung cảnh vô cùng gắn mác R18G.
Khúc Kỳ nhịn không được nhíu mày, buồn nôn trào lên cổ họng. Bản thân ở hiện đại, chỉ xem phim và game kinh dị thôi phải lấy gối che mắt.
Vừa nãy trực tiếp giết chết con chuột chột, đã là cực hạn của nàng rồi!
Âm hồn môn thấy Khúc Kỳ khó xử, nó chủ động đi xử lý thi thể, vơ vét chiến lợi phẩm. Bọn chúng ra sức làm việc như chú ong mật chăm chỉ.
Cơ thể nhỏ bé phát ra huỳnh quang màu trắng như tuyết, kích hoạt năng lượng âm hồn làm phân hủy xác chết.
"Chi! Chi chi —— "
Khúc Kỳ hết sức vui mừng, hai tay chắp sau lưng, dạo bước mà đi, cứ như ông chú lãnh đạo trung niên bụng phệ tới kiểm tra tình hình sản xuất nhà máy.
Được mùa làm sếp chỉ tay năm ngón, rất vui vẻ!
Đi được nửa đường, nàng nhìn thấy một con chuột khổng lồ ngã chổng vó nằm rạp trên mặt đất, cô không khỏi nhìn nó thêm vài lần nữa. Đã mang họ chuột còn béo hơn cả con mèo.
Thật dọa người, không phải nó nuốt trái dưa hấu sao!
Khúc Kỳ lẩm bẩm xoay người, lơ là cảnh giác
"Chết đi"
Đại lão sư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lướt qua một đạo hàn mang!
Những móng vuốt sắc bén xuyên thủng âm khí đục ngầu, tản ra một luồng sức mạnh cùng ý chí chiến đấu hung hãn, lao về phía sau lưng nàng như một tia chớp! Nó biết rằng nếu lần này không thành công thì lần sau có thể sẽ không có cơ hội nữa.
Khúc Kỳ lập tức nhảy dựng lên, quay lại thì thấy đại ca nào đó đã chắn trước mặt đỡ đòn thay cho nàng!
Linh hồn màu trắng trong nháy mắt mất đi ánh sáng, từ trên không rơi xuống, giãy giụa đến chết.
"Đại ca..... "
Tia sáng trên linh hồn dần dần mờ đi, đôi cánh của nó run rẩy và cuối cùng ngừng đập. Nó nhìn Khúc Kỳ thật sâu như muốn nói điều gì đó.
"Đây là...."
Nó không biết tại sao nó lại muốn cứu cô nương này... Có lẽ là lương tâm ngắn ngủi trỗi dậy, có lẽ là qua một đường làm bạn, để nó nhớ lại bản thân lúc còn sống.
Nó đã từng là tiểu cô nương hoạt bát, mang theo hoài boãi cùng tham vọng bước vào bí cảnh, lại ngoài ý muốn chết dưới ma trảo quái thú, rồi mắc kẹt ở đây.
Có lẽ nó không muốn nhìn thấy cô nương đó chết cô độc bên trong bí cảnh đến hài cốt không còn, chung số phận với bản thân.
"Muốn... Về nhà..."
Khúc Kỳ cúi người, hai tay run rẩy nhặt lên nó, cảm nhận được linh hồn của đại ca đang dần hóa thành bụi sáng trong suốt và tan biến trong gió.
Nàng cắn chặt bờ môi, chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn dần dần đỏ lên vì tức giận, càng là tăng thêm mấy phần xinh đẹp.
Mỹ nhân cười đẹp như tranh vẽ, Thử Vương lại không có cái kia mệnh đi thưởng thức.
Ở sau lưng Khúc Kỳ, âm hồn tức giận ào xuống như thiên quân vạn mã tuôn hướng Thử Vương, đẩy nó ngã xuống đất!
Khúc Kỳ đi lên trước, trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nâng cao trường kiếm.
Thử Vương chậm rãi hai mắt nhắm nghiền, thản nhiên tiếp nhận vận mệnh. Quân sư nói đúng, nó đúng là một đại vương hữu dũng vô mưu.
Hy vọng hạ lúc gặp nhau, các huynh đệ sẽ không quá trách tội nó. Sắc bén lưỡi kiếm đâm thủng trái tim của nó, cắm sâu vào lớp đất đỏ nâu đẫm máu để hoàn thành nhát cuối cùng.
"Đại ca, địa ngục quá lạnh, chuột này đến tuẫn ngươi."
Khúc Kỳ nhìn lên không trung, thì thào nói, "Một đường đi tốt!"
Con chuột râu trắng trốn trong bụi rậm, lắc đầu thở dài
"Một bầy đồng đội ngu như heo! Lúc chạy thì không chay, lần này hảo, ai mà cứu được bay."
Nó đảo tròn mắt, "Đám người này khó đối phó, xem ra chỉ có cầu người đó ra tay..."
Thừa dịp đám kia tu sĩ không chú ý, chuột râu trắng cực nhanh nhảy lên nhập trong bụi cỏ, hướng một cái phương hướng chạy như điên.
Khúc Kỳ ngồi lên bàn tay khối đồng, lại trở về trong đỉnh. Một bên mặt nàng cùng gấu váy đều nhuốm máu đỏ tươi, bản mệnh kiếm giống như là từ trong huyết hà mò ra, một gương mặt biểu tình âm trầm, vừa thấy dáng vẻ liền rất khó dây vào, đám người hào hứng muốn hỏi lại nuốt trở vào.
Đám âm hồn bay tới, đem tất cả chiến lợi phẩm vừa mới vơ vét đến giao cho nàng. Chỉ nhìn thấy một túi vải nhỏ đựng khoảng hai mươi vật hình tròn màu hồng đến tím sẫm tỏa kim quang.
Mọi người thấy kia bao vải, không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt.
Đây là linh dược bên trong của linh thú hoàng kim đỉnh cao. Một viên có thể nâng cao tu vi lên mười năm!
Đối với bọn hắn Trúc Cơ hậu kỳ mà nói, chỉ cần dùng một hai viên đã dễ dàng kết đan, bước vào cảnh giới Kim Đan sơ kỳ!
Tóm lại, họ và Khúc Kỳ không hợp nhau thì làm sao có thể cho họ đồ miễn phí được?
Tô Phù Vãn không khỏi tính toán khi nhìn những nội đan đó. Nàng hiện tại cơ hồ có thể luyện chế đan dược, nếu có một viên, nàng sẽ là kim đan cấp bậc đệ nhất trong nội môn!
Nhưng hình ảnh cô vừa nhìn thấy qua, tỏ vẻ khinh thường. Tô Phù Vãn nghĩ thầm: Không phải liền là một con linh hồn sao, chết thì chết đi, còn làm bộ làm tịch buồn bã?
Nàng làm ra vẻ mặt thống khố, ôn thanh an ủi nói: "Khúc sư muội, hồn chết không thể sống lại, ngươi cũng đừng quá khó chịu."
Khúc Kỳ nhìn nàng một cái, sắc mặt hơi nguội: "Tiếp tục đi đường đi."
Nàng đặt túi tiên dược lên ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, lau mặt bằng nước suối thu được và luyện kiếm thần.
Mọi người đều mong chờ được nhìn thấy Khúc Kỳ cầm chiếc túi nhỏ đưa Quý Lĩnh. Guiling vừa tỉnh dậy từ giấc mơ và rất yếu đuối.
Quý Lĩnh mới vừa từ trong ảo giác tỉnh lại, rất là suy yếu, lại không biết bản thân gián tiếp gây thù. Hắn nhìn xem Khúc Kỳ, suy yếu nói: "Sư tỷ, nén bi thương."
Khúc Kỳ xuất ra một viên nội đan, cùng một chút linh thảo bổ tinh khí thần, đặt ở bên tay hắn: "Ngươi cầm dùng đi đi."
Quý Lĩnh ngẩn người, lắc đầu nói: "Ta không thể, đây là đồ vật sư tỷ, ta vừa rồ như không có giúp một tay."
Khúc Kỳ trực tiếp nhét vào trong tay hắn: "Cho ngươi liền cho ngươi, nhanh cầm, đừng nói nhiều."
Quý Lĩnh còn muốn từ chối nhã nhặn, bỗng nhiên có người sau lưng nhịn không được nói: "Khúc sư muội, nếu hắn không muốn, không bằng phân cho chúng ta đi."
Khúc Kỳ quay đầu, nhìn chằm chằm hắn nhìn một hồi:
"Ngươi đang dạy ta làm việc? Ngươi là ai a?"
Người kia đỏ lên mặt, không thể tin nói: "Ta là đồ đệ dưới tòa chưởng môn, Trương Dư!"
Khúc Kỳ: "Ờ." Không có ấn tượng, NPC pháo hôi.
Trương Dư: "Khúc sư muội, đừng trách ta nói chuyện khó nghe. Ngươi nếu là niệm tình đồng môn, nên chủ động chia sẻ nội đan cho mọi người."
Có mấy người mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng ở trong lòng âm thầm phụ họa hắn.
Khúc Kỳ: "Dựa vào cái gì? Chỉ bằng các ngươi không giúp mà đòi hưởng lợi?"
Trương Dư giật mình trừng mắt nàng: "Ngươi nói gì vậy? Mọi người ở Vong Tích phong thượng cộng đồng sinh hoạt nhiều năm, tình như thủ túc, ngươi không có chút nào nhớ thương lấy tình thân? Sư phụ cũng nói qua, tu Kiếm đạo người ứng ý chí thiên hạ, không so đo được mất..."
Khúc Kỳ đánh gãy hắn: "Sư huynh nói tốt, nếu mọi người tình thân như thể tay chân, vậy lương tháng các ngươi có bao nhiêu? Mỗi tháng có thể chia cho ta phân nửa được không?"
Mấy người vô ý thức né tránh ánh mắt của nàng.
Khúc Kỳ cười lạnh: "A, muốn nói đạo đức với ta? Ta căn bản không có đạo đức."
Trương Dư nghẹn một cái, ngón tay run rẩy chỉ về phía nàng: "... Ngươi!"
Khúc Kỳ ném nội đan lên không trung rồi lại tóm lại, cười sảng khoái một tiếng, mặt mày linh động: "Cũng không cho ngươi."
Nói xong, nàng vượt qua Trương Dư, đi tới bên cạnh Nguyễn Đường. Nguyễn Đường vừa giải trừ ảo giác, còn tại mơ mơ màng màng bên trong, liền cảm giác có người ở trước mặt mình ngồi xuống, đặt một viên nội đan cùng một chút đồ vật ở lòng bàn tay nàng.
Nàng cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ trước mắt gương mặt: "Ngươi..."
Nữ hài nhẹ nhàng nói: "Đa tạ Nguyễn sư tỷ trước đó cho ta hộ tâm kính, thật giúp rất nhiều. Mấy nội đan coi như là quà đáp lễ, ngươi trước dưỡng thương cho thật tốt."
Nguyễn Đường dù thấy không rõ người, nhưng cuộc hội thoại vừa rồi nàng đã nghe thấy được. Nàng mờ mịt nhìn xem bóng mờ nữ hài, mím môi nói:
"Ngươi... Nhất định phải cho ta sao?"
Khúc Kỳ cười nhẹ: "Đúng, ta sống chết tặng cho ngươi, sư tỷ ngươi bất đắc dĩ cất đi."
Tiếng cười nhẹ vàng trong tai, Nguyễn Đường nghe vậy, gương mặt nóng lên:
"Nói hươu nói vượn! Ngươi, ngươi thế học ta nói chuyện!"
Khúc Kỳ thè lưỡi: "Hảo đi, vậy ta không nói."
Một trận gió mát phất qua, thiếu nữ nhấc lên váy rời đi.
Chỉ còn Nguyễn Đường ánh mắt mờ mịt, phía sau lưng nương tựa tường, nhiều lần bình định hô hấp, nhịp tim lại như cũ đập bình bịch không ngừng.
Khúc Kỳ đi tới Hạ Chi Dao, tặng nội đan đưa cho nàng.
Hạ Chi Dao nghiêng đầu một chút, mặt mũi tiều tụy lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sư muội xác định là cho ta?"
Khúc Kỳ: "Là."
Ta liền nhìn không được người như vậy bị nữ chủ "khi dễ".
Hạ Chi Dao cùng nàng đối mặt, không hiểu từ trong kia phát giác ánh mắt một chút thương hại, bật cười nói: "Vậy thì cám ơn sư muội."
Gặp nàng thu hồi nội đan, Khúc Kỳ liền yên tâm đi ra.
Một số ít người chưa lấy được linh dược bên trong đột nhiên nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp. Khúc Kỳ bước lại chiếc ghế bên cạnh thì thấy Tô Phú Vãn đang đứng sắc mặt tái nhợt, như cây sậy mềm trước gió, yếu đuối không thể ngăn cản. Nàng lập tức lấy ra một viên thuốc khác đưa cho Tô Phú Vãn, trong lòng thầm nghĩ:
Coi như là lấy lòng một chút nữ chính đi, dù sao Tô Phù Vãn trước đó luôn luôn giúp nàng nói chuyện.
Tô Phù Vãn kinh nói: "Cám ơn Khúc sư muội!"
Trong lòng nàng mười phần đắc ý, nói: "Ngươi nhìn, quả nhiên nàng cho ta."
Thế giới này liền nên vây quanh bản thân chuyển không sai.
Hệ thống trầm mặc một lát, nói: " Cái hang động nơi ký chủ cách đây không xa chính là mục đích nhiệm vụ của chúng ta. Phần sâu nhất của hang động đen che giấu kết giới của tuyệt thế thần binh. Chúng ta cần phải đến đó và tìm cách đi vào hang và rơi vào hố đen.."
Tô Phù Vãn: "Hang động? Ở hướng nào?"
Hệ thống: "Phía đông nam."
Tô Phù Vãn trầm tư một lát, sinh lòng một kế.
Nàng ôn nhu đối Khúc Kỳnói: "Khúc sư muội, cách nơi này không xa có cái huyệt động, không bằng chúng ta tới đó nghỉ ngơi điều chỉnh một lát, rồi lại tiếp tục đi?"
Khúc Kỳ quay đầu nhìn xem thương binh la liệt, đáp:
"Được thôi, kia liền nghỉ ngơi một chút."
Nàng điều khiển cỗ máy Evangelion dừng lại ở cửa huyệt động, đưa những người bị thương ra khỏi đỉnh. Sau khi rời khỏi nơi đỉnh đồng nóng bỏng, không khí trong lành ùa vào, mọi người đều tươi tỉnh hơn
Khúc Kỳ nhóm lửa ở cửa hang và chuẩn bị nấu nướng. Nàng lấy ra hộp đựng thức ăn đã nấu chín và ném vài miếng linh thực có thể ăn được vào đó, rau củ lập tức chín vàng và bốc khói.
Khúc Kỳ: Oa nga, màu vàng truyền thuyết ~
Mấy người kia dù đã sớm Tích Cốc nhưng nhìn cô nương ăn từng miếng rồi từng miếng húp sì sụp, trên mặt vui vẻ thỏa mãn, như là đang ăn sơn hào hải vị vậy, bọn họ không khỏi cũng có chút thèm.
Lúc này, tiếng kêu của Tô Phù Vãn từ sâu trong hang truyền tới.
Khúc Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu, bà nữ chính kia lúc nào đi vô hang động kia thế?
Nhưng rồi nàng thấy mọi người vẫn phản ứng bình thường, cứ như tiếng kêu này chỉ có bản thân nàng có thể nghe.
Có lẽ Tô Phù Vãn cách quá xa, bản thân đã là Kim Đan kỳ khả năng mới có thể nghe?
Khúc Kỳ rơi vào trầm tư.
Nữ chính đang bị thương, nếu như lần này lại gặp nguy hiểm...
Thôi được rồi, coi như tích đức cho bản thân đi, ai bảo nàng tốt tính làm chi!
Khúc Kỳ nhìn xung quanh và thấy một nhóm thanh niên ốm yếu đang co ro trên mặt đất và nghĩ: Những người trước mặt này quá không đáng tin cậy. Hãy để họ nghỉ ngơi trước.
Nàng đi tới Quý Lĩnh, phân phó nói: "Ta đi tìm Tô sư tỷ, ngươi hỗ trợ trông chừng ở đây."
Quý Lĩnh lo lắng nói: "Sư tỷ, nếu không ta cùng đi với ngươi?"
Khúc Kỳ nhìn hai chân hắn còn đứng không vững, nhất quyết từ chối:
"Đừng! Lão nhân gia ngài cứ ở lại đây đi."
Nàng dẫn một nhóm âm hồn vào sâu trong hang để tìm kiếm nữ chính. Ánh sáng quá tối nên nàng xuất ra đèn lưu ly, một bên lớn tiếng gọi: "Tô sư tỷ —— "
Tiếng gọi của cô vang vọng liên tiếp giữa vách núi trống trải, kỳ lạ và có chút đáng sợ. Qua ánh sáng của đèn lưu ly, nàng nhìn thấy hai bên động dường như được chạm khắc những bức bích họa kỳ lạ, chim trời cá nước tựa hồ cũng đang triều bái một pho tượng.
Nhưng bích hoạ bởi vì trải qua tàn tích thời gian trở nên phai mừ, Khúc Kỳ không hiểu được, liền vội vàng thu hồi ánh mắt: "Tô sư tỷ—— "
Lần này, phía dưới rốt cục truyền đến một tiếng đáp lại: "Khúc sư muội, ta ở đây!"
Tô Phù Vãn làm theo chỉ dẫn của hệ thống, nhưng vạn lần không ngờ hang động lại ẩn sâu như vậy, cảnh vật xung quanh quá mờ mịt. nên nàng vô tình bị trượt ngã.
Bốn phía im lặng, không có ánh sáng và bóng tối, giống như một đám sương mù dày đặc không thể tan đi.
Tô Phù Vãn thắp sáng bó đuốc, một mình lò dò cứ đi thẳng nhưng rồi đi tới đi lui chợt ngẩng đầu một cái lại phát hiện địa động vẫn trên đỉnh đầu!
Điều đó có nghĩa là đi một hồi vẫn về chỗ cũ!
Tô Phù Vãn không thể tin được. Nàng ta đi thử thêm vài lần nữa, bóng tối sâu hun hút như vô tận, vô luận đi như thế nào đều trở lại chỗ xuất phát.
Không phải là gặp quỷ đả tường sao!
Nàng vốn là sợ hãi mấy thứ linh dị thần quái, nhát chết không dám ho he động đây.
Tô Phù Vãn không còn cách nào khác đành phải kêu cứu, chưa từng nghĩ tới người đến cứu mình là Khúc Kỳ.
Nàng cùng người này là oan gia sao!
Dưới mắt, nàng cũng đành phải chờ người này đem bản thân trước vớt lên đi...
"Ầm!" Có thứ gì đó rơi từ trên cao xuống.
Tô Phù Vãn: ?"
Khúc Kỳ mở miệng đứng dậy trách móc: "Ôi dào, nơi rách nát này lại còn có hang động sao?"
Tô Phù Vãn: "..." Được rồi, còn tiếp tục kêu cứu đi.
Khúc Kỳ vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái lỗ đó chỉ nhỏ bằng móng tay, chỉ có một tia sáng mờ nhạt chiếu ra, nàng không khỏi kinh ngạc. ngạc nhiên:
"Động này sâu thế?!"
Nói nhảm! Tô Phù Vãn tức giận nói: "Nơi này là hắc tổ."
Khúc Kỳ: "!" Hắc tổ, đây không phải cửa ải ẩn giấu của bí cảnh sao???
Nàng quan sát nữ chính bắt đầu thấy nhức nhức cái đầu. Nguyên lai nữ chính chạy tới loot đồ, bản thân cũng không nên tới tranh đồ với cô ta.
Rồi lần này thì tốt đi! Trời ơi phải đụng mặt Boss ẩn! Quả nhiên không thể tùy tiện cứu người, người tốt còn chẳng được báo đáp!
"Khúc sư muội, ta nghe nói nơi đây có giấu thần binh, chúng ta đi xem có manh mối gì không."
Khúc Kỳ: "Được thôi."
Cô là nữ chính, tôi nghe cô, có chuyện gì tôi đẩy cho cô gánh.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, không ai lên tiếng, Khúc Kỳ đành phải tự tiêu khiển tự giải trí nói:
"Đến chỗ sâu nhất của bí cảnh, hắc tổ! Hắc tổ... Ai nha mê hoặc ở đó đi!"
Tô Phù Vãn cảnh giác quay người: "Mê hoặc ở đâu?"
Dứt lời, nàng cảm giác phản ứng của mình hơi lố, ho khan vài tiếng quên đi, yếu đuối nói:
"Ta nói là... Ta cũng muốn nhìn thấy chỗ đó trong truyền thuyết mê hoặc cỡ nào, đến cùng lợi hại như đồn thổi không."
Khúc Kỳ: "Ta cũng giống vậy."
Hai người không hài lòng, Khúc Kỳ cúi đầu lấy ra đèn lưu ly, nhìn xem ánh sáng mờ nhạt tỏa ra, trong lòng chua chua.
Nàng ta khẳng định thấy ánh sáng liền tìm tới mình, giờ Boss ngươi ở đâu?
Đèn lưu ly được thắp lên, một tia Yểm khí thoát ẩn thoát hiện ló ra đọng trên mắt nàng. Khúc Kỳ chớp chớp mắt, đang không hiểu chuyện gì thì phát hiện tầm mắt thế mà dần dần rõ ràng!
Nàng nhìn thấy một làn sương mù dày đặc đen đặc lơ lửng trong hang động trống trải, và tình cờ họ đang đứng ở giữa màn sương mù dày đặc. Sương mù dày đặc như là một bùa chú che mắt chặn đường họ tiến về phía trước.
Khúc Kỳ như có điều suy nghĩ: Vậy là họ nãy giờ đi loanh quanh trong chướng khí bởi vậy luôn quay về điểm xuất phát?
Nàng bảo Tô Phù Vãn: "Tỷ đi theo ta."
Khúc Kỳ xua đi chướng khí khiến khung cảnh xung quanh rõ ràng, cứ thế mà đi tới. Tô Phù Vãn đuổi theo sau, đi được một lát các nàng bắt gặp môt hành lang chật hẹp. Một đốm ánh sáng trắng mơ hồ nhìn thấy đang nhấp nháy ở cuối hành lang tối tăm.
Tô Phù Vãn ngạc nhiên: "Sao muội biết rõ chạy tới đây?"
Khúc Kỳ: "Đừng hỏi, trực giác mà thôi."
Tô Phù Vãn không hỏi nữa, chỉ là trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
"Hệ thống, sao ta cảm giác nàng ta biết nhiều hơn chúng ta tưởng?"
Hệ thống: "Vừa kiểm tra trước mắt trên người nàng không xuất hiện bug, có lẽ tự nhiên trùng hợp thôi."
Tô Phù Vãn hơi yên tâm nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ, nàng đi theo sau Khúc Kỳ, hai người không chút chậm trễ tiến vào hành lang.
Bên trong không gian chật hẹp cùng với lượng âm khí nồng nặc.
Khúc Kỳ thấy đốm sáng trắng ngay trước lối ra ngày càng rõ rệt. Không lâu sau, Khúc Kỳ dẫn đầu bước ra khỏi lối ra, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nàng không khỏi há hốc mồm. Tô Phù Vãn ở phía sau cũng ngẩng đầu lên, cũng không nhịn được hít một hơi lãnh khí.
"Tê —— " "Tê —— "
Giữa không gian heo hút tưởng chừng vô tận với những loài thực vật mọc thưa thớt xung quanh là một sinh vật khổng lồ. Tứ chi nó thon dài với cái đuôi cong lên, bộ dạng của nó giống y hệt tượng nữ thần tự do, nhưng kì quái ở chỗ đôi mắt nó được đặt trên lòng bàn tay. Bàn tay đó chuyển động để đôi mắt cẩn thận quan sát xung quanh.
Hóa ra đốm trắng trước đó căn bản không phải ánh sáng, mà là cái mắt to của nó đang nhấp nháy.
Tia sáng bao la từ trên trần nhà tĩnh lặng khổng lồ chiếu xuống khuôn mặt nó, thần thái khô héo vặn vẹo thập phần quỷ dị. Hai người nhìn nhau, đều sợ hãi và bối rối.
Điều khiến Khúc Kỳ sốc nhất là bên trong nguyên thư con Boss trùm lúc này đang ở trạng thái ngủ say được trăm năm, nữ chính may mắn lợi dụng lúc nó ngủ trộm đi bảo vật.
Khúc Kỳ: "Nó xấu quá."
Cái gì mà Boss ẩn, đây liền còn chả xứng với chức danh.
Tô Phù Vãn: "Không nên để nó trông thấy chúng ta?" Nếu mà bị bắt gặp, liền đẩy nàng ta ra làm lá chắn.
Hai người rón rén chui vào góc chết của con quái vật kia, trốn ở trong bụi cỏ run lẩy bẩy.
Trong nguyên tác đã viết, một khi tiến vào hắc tổ là không có đường lui. Về phần sức mạnh yêu quái đang bảo vệ Heizu, nếu muốn thoát ra khỏi đây nhất định phải rút được thanh kiếm ra. Chỉ bằng cách này, Heizu mới sụp đổ và lối ra mới xuất hiện.
Mà con Boss đang canh giữ kia, cũng là chủ nhân bí cảnh này, thực lực nó đạt cảnh giới Luyện Hư, khó khăn lắm dưới Đại Thừa kỳ.
Nói tóm lại, hai người các nàng cứ thừa thắng xông lên chắc khác nào chui đầu vào chỗ chết.
Khúc Kỳ trầm tư: "Nhất định phải có một người đánh lạc hướng nó, người còn lại lén lút đi rút thanh kiếm."
Tô Phù Vãn vô ý thức cắn môi, nàng nghiêng về lựa chọn đi rút kiếm, dù sao chủ động tới trước mặt Boss, quá là nguy hiểm đi.
Khúc Kỳ nhìn Boss kia cao hơn mình gấp mấy trăm lần, bỗng nhiên nói:
"Ta có nhiều pháp khí phòng ngự, thử đi đánh lạc hướng nó, ngươi tranh thủ rút kiếm đi."
Nàng nhìn về phía Tô Phù Vãn, xác nhận nói: "Có vấn đề gì sao?"
Tô Phù Vãn hai mắt sáng lên, không phải trùng hợp ý định của nàng sao!
Nhưng vẫn ra vẻ lo lắng: "Sư muội, ngươi đi một mình quá nguy hiểm."
"Trước mắt cũng không có biện pháp tốt hơn." Khúc Kỳ hít một hơi thật sâu, mắt sáng lên, "Ta đi!"
Khúc Kỳ gật đầu, một hơi triệu hồi ra Neon Genesis Evangelion, từ trong bụi cỏ nhảy ra: "Demacia!"
Nàng tự tin dám đi hấp dẫn Boss, một là pháp bảo phòng ngự cực nhiều, hai là nàng tin nhân cách của nữ chính.
Là một thánh mẫu chuẩn ngốc bạch ngọt, khẳng định Tô Phù Vãn không phải loại tiểu nhân hai mặt âm hiểm.
Cho nên Khúc Kỳ yên tâm giao cho đối phương hỗ trợ phía sau.
Khúc Kỳ chạy đến tầm mắt con Boss, hai bàn tay kia rất nhanh liền thấy nàng, ngay lập tức phát ra tiếng rống vang dội.
Khúc Kỳ: "Đừng kêu, có bản lĩnh tới bắt ta!"
Evangelion mã lực tăng đến tối đa bắt đầu tránh né nhảy lên nhảy xuống điên cuồng hấp dẫn boss.
Con khỉ kia không kiềm được cơn giận, duỗi ra cự chưởng đánh tới tượng đồng!
Khúc Kỳ liên tục né tránh, quay đầu phát hiện mặt đắt dính cự chưởng đã lõm xuống thàn hố sâu khổng lồ.
Khúc Kỳ: "...". Sức công phá kinh người.
Lúc này Tô Phù Vãn liên tục thuận theo chuyển động bàn tay con Boss đi vào điểm mù, lúc nàng cách bảo vật còn mấy chục mét thì một cái tay khác chợt phát hiện nàng, con mắt màu trắng trợn trừng khiến đất rung núi chuyển.
Hai người thầm kêu không ổn, Tô Phù Vãn mắt thấy bàn tay kia che trời lấp đất chuẩn bị đáp tới bản thân, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lúc này, tượng đồng trượt tới bên Tô Phù Vãn, thân hình cao lớn như dãy núi cản ở trước mặt nàng: "Chạy!"
Tô Phù Vãn lấy lại tinh thần, chạy như điên tới bảo vật!
Mà tượng đồng rơi xuống nặng nề dưới lực tát của con Boss, lăn mấy vòng trên mặt đất nhanh như chớp, nháy mắt tan tành chia năm xẻ bảy.
Khúc Kỳ mắt tối sầm lại, bên tai vang ong ong, thiếu chút nữa thì bất tỉnh. Nàng chậm qua thần lúc, bản thân đang ngồi giữa một đống sắt vụn, đau đầu muốn nứt.
Khúc Kỳ dùng sức chớp mắt, một mắt tầm nhìn đã trở nên mơ hồ, không cách nào loại bỏ trong miệng mùi rỉ sắt.
Khúc Kỳ buồn bã: "Evangelion của ta, ngươi chết thật thê thảm a —— "
Nếu nàng nhìn bộ dạng chính mình lúc này, nhất định sẽ giật mình: Khóe mắt, khóe miệng vết máu đều chảy dòng dòng, một mắt trở nên mờ mờ nhắm lại một cách đau đớn.
Khúc Kỳ không kịp than thở quá lâu, bàn tay khổng lồ lại vung xuống giống như vị Phật Tổ trấn áp Tôn hầu tử.
Nàng lập tức xuất ra pháp khí phòng ngự, hô to: "Liền chỗ này!"
Boss trợn mắt nhìn: "Ngao —— "
Đôi mắt bởi vì phẫn nộ mà đỏ rực, tốc độ tấn công của nó ngày càng nhanh hơn, pháp khí phòng ngự không chịu nổi mà gãy ngay, liền trực tiếp vỡ vụn.
Nàng lại móc ra một cái mới, lập tức đeo lên.
Khúc Kỳ lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, rút kiếm ra đỡ đòn tấn công của con khỉ, nghiến răng nghiến: "Cảm giác... Giống như đang đánh con sói!"
Mà bên kia Tô Phù Vãn đang chạy như điên, tim nàng ta đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng khi nhìn thấy khoảng cách bảo vật đó càng ngày càng gần.
Năm mươi mét, mười mét, mười mét... Đến!
Hơi thở của Tô Phù Vãn nặng nề, niềm vui điên cuồng lập tức bắn ra từ trong mắt nàng ta. Nàng ta giơ tay lên và nắm chặt chuôi kiếm. Vào lúc đó, trong đầu nàng chợt nảy ra một ý nghĩ: Nếu mình rút kiếm ra và cùng Khúc Kỳ bước ra ngoài, liệu thanh kiếm này có thuộc về người đó không?
Khúc Kỳ không màng nguy hiểm vì để rút thanh kiếm này được, chắc chắn sẽ không từ bỏ nó đâu!
Ý nghĩ đó ngăn cản hành động của nàng, Tô Phù Vãn động tác chậm lại ngẩng đầu liếc nhìn Kuchi đang vùng vẫy cách đó không xa, ánh mắt dần dần rũ xuống.
Nàng không để cho ai cướp đi bảo vật của nàng.
Tô Phù Vãn cũng không biết, Khúc Kỳ thật ra đối "mê hoặc" không có hứng thú, nàng chỉ là đơn thuần nghĩ muốn thoát khỏi nơi này thôi.
Liên tiếp mười cái pháp khí bể nát, trong nhẫn của Khúc Kỳ không còn nhiều vật phẩm có thể dùng để phòng thủ trong chiếc nhẫn có thể dùng cho phòng ngự đồ vật lác đác không có mấy. Nàng sắp ngã xuống khi cầm kiếm, toàn thân sức lực đã được phát huy đến mức tối đa , gầm thét:
"Tô Phù Vãn —— ngươi mau lấy thanh kiếm ra đi —— "
Tô Phù Vãn nhìn về phía nàng, bỗng nhiên hô to: "Sư muội, ta đến giúp ngươi!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nàng vung một thanh kiếm và đánh về hướng của lòng bàn tay khổng lồ. Tưởng chừng như bị "ném lên trời", nhưng nó lại bay thẳng qua khe hở trong lòng bàn tay khổng lồ và bay thẳng về phía Khúc Kỳ!
Khúc Kỳ cảm thấy đau ở chân phải và đầu óc nàng tràn ngập cảm giác buồn nôn:
"Ta phục ngươi cái heo đồng đội!"
Chân phải của cô ấy dường như bị thương nặng, cô ấy không thể tự chủ mà trượt xuống đất và đôi mắt tối sầm. Thanh kiếm trên mặt đất gãy một tiếng. Nhìn thấy nàng không thể động đậy, Tô Phù Vãn không khỏi mỉm cười đắc thắng.
Nàng nắm chặt thanh kiếm và dùng sức kéo, toàn bộ hắc tổ rung chuyển và thế giới sụp đổ.
Sỏi rơi xuống như những bông hoa và làm nứt bề mặt trên mặt đất.
Đá vụn như thiên nữ tán hoa rơi xuống dưới, trên mặt đất vỡ ra mấy đạo vực sâu kẽ đất.
Tô Phù Vãn né tránh trái phải, tìm kiếm lối ra, lúc ngẩng đầu liền thấy trước mặt bức tường đá đã sụp đổ, lộ ra một cửa hang lớn! Trong lòng nàng vui mừng cầm thần binh trên tay chạy ra ngoài.
Con khỉ ở giữa bãi đất trống phát ra một tiếng kêu đau đớn, mắt đỏ hoe, miệng phun ra máu, cơn giận trút ra như nắm đấm, đánh vào cô gái bất tỉnh trên mặt đất.
Mắt thấy bàn tay khổng lồ kia liền muốn đụng phải đỉnh đầu của nàng, đèn lưu ly bỗng nhiên nhẹ nhàng lay động lên.
Bóng tối trên mặt đất giống như một vòng xoáy cuồn cuộn, sau đó biến thành một làn sóng cực lớn, trong nháy mắt đập nát bàn tay to thành từng mảnh! Một bóng đen mảnh mai nổi lên từ mặt đất. Nữ nhìn cụp mắt xuống, hơi liếc nhìn người Khúc Kỳ, đôi mắt vàng óng dày đặc lệ khí
Cô cúi xuống nhẹ nhàng ôm cô gái vào ngực, cẩn thận che vết thương đỏ tươi, ngón tay khẽ run lên. Bóng tối trên mặt đất nhanh như một lưỡi dao sắc bén, chém đứt tay còn lại của con khỉ kia liên tiếp rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Con khỉ nhận ra có điều gì đó không ổn, đôi mắt chợt mở to, run rẩy vì sợ hãi. Con khỉ đá thì thầm một ngôn ngữ cổ xưa và đục ngầu: "Là Yểm..."
Thịnh Tây Chúc đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo không ánh sáng.
"Ngươi đây là muốn chết."
------
T ko có raw nên mấy đại từ chịu luôn đấy. Ai đó giúp mình với xem edit ntn