[một, trả thù vợ chồng Tô Cầm Tuyết, làm cho bọn họ chịu hình phạt thích đáng]
[hai, tự mình tạo dựng sự nghiệp, làm cha mẹ ruột hối hận]
[ba, xé xuống bộ mặt ngụy trang bạch liên hoa của Thẩm Gia Kỳ, cho hắn một lần giáo huấn khắc cốt ghi tâm]
Mỗi một tiểu thế giới người ủy thác đều có thể đưa ra ba yêu cầu nhiệm vụ, ba yêu cầu của nguyên chủ phân biệt đề cập đến cha mẹ nuôi, ch mẹ ruột, còn có giả thiếu gia tu hú chiếm tổ, có thể thấy được oán niệm đối với những người này sâu đến mức nào.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Không Thanh chấp hành nhiệm vụ, vì chiếu cố người mới, hệ thống 666 cố ý lựa chọn nhiệm vụ tương đối đơn giản, muốn cho Không Thanh làm quen một chút, đối với sự tri kỷ của 666, Không Thanh vẫn tương đối cảm tạ, năng lực nghiệp vụ hiện tại của cậu căn bản không quen thuộc, nếu ngay từ đầu trực tiếp xuyên qua một tiểu thế giới siêu khó yêu cầu trình độ cao, Không Thanh cảm thấy chính mình có khả năng sẽ chết trước khi hoàn thành.
Trong lúc Không Thanh đang miên man suy nghĩ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một y tá tuổi tác không lớn lắm chậm rãi đi đến, nhìn thấy Không Thanh đã mở mắt, trên mặt y tá hiện lên một tia xấu hổ.
Vừa rồi cô còn cùng đồng nghiệp còn bàn tán drama trước mặt đứa nhỏ, ẻm có nghe thấy không nhỉ?
Tuy rằng y tá nhỏ cảm thấy mình không có ác ý nhưng bàn tán sau lưng người ta trong lúc làm việc tóm lại vẫn không quá thích hợp.
Vì giảm bớt xấu hổ, y ta mặt mỉm cười, chủ động bắt chuyện với Không Thanh: "Em tỉnh rồi hả? Cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"
Không Thanh chớp chớp mắt, chậm rãi từ trên giường bệnh ngồi dậy, xem nhẹ giọng nói cứng đờ mất tự nhiên của y tá, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: "Chị y tá, em hôn mê bao lâu rồi ạ?"
"Một ngày một đêm, em có chỗ nào không thoải mái sao?"
Không Thanh lắc lắc đầu, trong mắt có một tia mất mát, sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: "Chị y tá, chị hiện tại có thể làm giám định thương tật không?"
Y tá nhỏ vốn dĩ đồng tình với Không Thanh, nghe thấy Không Thanh dò hỏi, cũng không chê phiền toái, nghiêm túc giải thích cho Không Thanh: "Đương nhiên có thể, em là trẻ vị thành niên, được hưởng <<Luật bảo vệ trẻ em>>, mặc kệ là cha mẹ nuôi hay là cha mẹ ruột, đánh con tàn nhẫn như vậy, chính là ngược đãi, thân là người bị hại, em hoàn toàn có thể tố cáo lên cơ quan công an, chờ đến khi giấy ủy quyền được thẩm định, lại tự mình đến phòng khám pháp y khám bệnh, đưa giấy ủy quyền cho pháp y yêu cầu giám định, sau đó liền có thể nhận được giấy giám định thương tật."
Không Thanh làm bộ dáng ngây thơ mờ mịt, lập tức muốn xuống giường, đến Cục Công an báo án.
Y tá khuyên vài câu, nói Không Thanh không cần sốt ruột, nhưng Không Thanh không nghe, hết cách, y tá chỉ có thể gọi bác sĩ phụ trách, sau khi kiểm tra xong, xác định Không Thanh sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, mới đồng ý cho Không Thanh tạm thời rời khỏi bệnh viện, nhưng chờ sau khi sự tình kết thúc, vẫn phải về sớm một chút, tiếp tục nằm viện.
Cảm tạ chị y tá tốt bụng, Không Thanh đổi một thân quần áo sạch sẽ, rời khỏi phòng bệnh.
Tiền trên người Không Thanh cũng không nhiều, chắp vá lung tung mới gom đủ tiền gọi xe, tài xế Taxi là một người đàn ông trung niên bụng phệ, nhìn thấy khuôn mặt đầy vết thương của Không Thanh, mở miệng là muốn đi cục cảnh sát, ánh mắt hắn tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.
Không Thanh không phản ứng, sau khi xuống xe lập tức đi cục cảnh sát báo án, sau đó thuận lợi nhận được giấy ủy quyền.
Lúc sau, Không Thanh không hề trì hoãn, lại đi phòng khám pháp y khám bệnh, đăng ký, chụp ảnh, kiểm tra, một loạt các thủ tục, kết hợp cùng báo cáo do bệnh viện cung cấp, không bao lâu Không Thanh được nhận một phần báo cáo giám định thương tật chuyên nghiệp.
Sau khi làm xong, trong lòng Không Thanh mới thấy hơi chút thoải mái
Trở lại phòng bệnh, vừa mới mở cửa, liền thấy trong phòng xuất hiện hai vị khách không mời mà đến, chính là Đoạn Mạn Nhu cùng Thẩm Quốc Hào, cha mẹ ruột thịt trên mặt sinh lý của nguyên chủ.
Bởi vì yêu cầu của nguyên chủ không phải cùng cha mẹ thân sinh sinh sống hòa thuận, Không Thanh liền lười diễn trò tình phụ tử từ hiếu với bọn họ, tiếp đón cũng chẳng làm, tìm cho chính mình một chỗ ngồi xuống, thuận tay buông túi văn kiện xuống.
Thái độ lạnh nhạt của Không Thanh chọc giân Đoạn Mạn Nhu, không phải do chính mình nuôi lớn, quả nhiên không thân thiết với mình, chỗ nào giống đứa nhỏ Thẩm Gia Kỳ, tuy rằng không phải do mình sinh ra, lại bên người mình lớn lên từ nhỏ, cùng chính mình thân cận.
Nghĩ đến Thẩm Gia Kỳ, Đoạn Mạn Nhu trong lòng càng khó chịu, con trai mình nuôi mười mấy năm lại không phải thân sinh, Tô Cầm Tuyết mặt dày vô sỉ mà chạy tới cùng mình tranh đoạt, thật là cái đồ không biết xấu hổ, dựa vào cái gì mình cực cực khổ khổ nuôi con, chờ con lớn, từ một đứa trẻ đáng yêu mềm mại thành một thiếu niên dương quang hoạt bát đáng yêu, Tô Cầm Tuyết bỗng nhiên nhảy ra hẫng tay trên, đây là cái đạo lý quỷ gì!
Đoạn Mạn Nhu tâm tình bực bội đem oán hận trên người Tô Cầm Tuyết giận chó đánh mèo lên người Không Thanh, cũng không quan tâm con trai rời khỏi bệnh viện một ngày để đi đâu, mở miệng là chất vấn: "Ở trong bệnh viên cũng không yên! Đúng là lớn lên trong nhà bình dân, không biết quy củ, không làm người bớt lo đi được một chút!"
Thẩm Quốc Hào đối với đứa con ruột này lòng vẫn mang áy náy, nếu không phải bọn họ làm cha mẹ không đến nơi đến chốn, cũng sẽ không làm con ruột lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, nhìn đến Đoạn Mạn Nhu chất vấn Không Thanh, lập tức mở miệng hòa giải: "Bớt tranh cãi đi."
Đoạn Mạn Nhu rất không cao hứng mà hừ một tiếng, trừng mắt liếc Không Thanh một cái, đi sang một bên.
Thẩm Quốc Hào bất đắc dĩ, chỉ có thể chủ động mở miệng bắt chuyện với Không Thanh: "Không Thanh, ngày hôm nay con đi đâu vậy? Ba và mẹ tới thăm bệnh, nhìn trong phòng không một bóng người, đều sợ hãi"
Không Thanh ngẩng đầu nhìn Thẩm Quốc Hào, cảm thấy người này thật có ý tứ, nói dối mắt không chớp lấy một cái, kỹ thuật diễn tốt như vậy, không vào giới giải trí cũng thật đáng tiếc.
Bị đôi mắt to xinh đẹp ngậm nước của Không Thanh nhìn chằm chằm, Thẩm Quốc Hào tuy tự xưng là trầm ổn cũng nhịn không được chột dạ.
"Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân, có gì nói thẳng đi!"
Thầm Quốc Hào vừa nghe thấy xưng hô này liền nhăn chặt mày, vừa định mở miệng nói bọn họ là cha mẹ ruột của Không Thanh, nếu Không Thanh không tin, bọn họ có thể lấy ra giấy ra giấy xác nhận giám định quan hệ cha con ruột. Nhưng Thẩm Quốc Hào chưa mở miệng, Đoạn Mạn Nhu đã chịu không nổi mở miệng nói: "Cái gì mà Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân, chúng ta là cha mẹ ruột của cậu, cậu cứ cùng cha mẹ nói chuyện như thế sao?"
Không Thanh vẫn bộ dáng lãnh đạm, trong mắt Thẩm Quốc Hào cùng Đoạn Mạn Nhu đều không có khâm phục, không có ôn nhu, chỉ có lạnh nhạt.
Thẩm Quốc Hào đoán, đứa nhỏ này nhất định là không tiếp thu được đả kích to lớn như vậy, thái độ lạnh nhạt chẳng qua là cậu ngụy trang, nhưng sớm thôi, Thẩm Quốc Hào sẽ biết loại suy nghĩ này chỉ là ông đơn phương mơ tưởng. Đứa nhỏ này so với ông nghĩ còn thanh tỉnh hơn, lạnh nhạt hơn.
Không Thanh cười nhạo một tiếng, nhìn Đoạn Mạn Nhu, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập trào phúng, nói ra hơi kém một chút đem Đoạn Mạn Nhu chọc giận.
"Nguyên lai là cha mẹ trên ý nghĩa sinh lý của tôi, nói ra cũng thật châm chọc, tôi đã mười tuổi, mà đây lại là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt!" Nhắc đến việc này, Không Thanh thậm chí còn cười ra tiếng, sau đó cố ý hỏi ngược lại: "Đối với người xa lạ lần đầu gặp mặt, không xưng hô là tiên sinh, phu nhân thì có thể xưng hô cái gì? Chẳng lẽ vừa gặp liền gọi cha gọi mẹ sao? Ngại quá, tôi cũng không có thói quen xấu tùy tiện gặp người lạ đã kêu cha mẹ!"
Một lời một lời đều là người xa lạ, Thẩm Quốc Hào nghe được trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, đây là con trai ruột của ông, kết quả lại đối với vợ chồng bọn họ lạnh lùng đến như thế, không biết chỉ sợ còn tưởng giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì, nhưng rõ ràng hai vợ chồng bọn họ trong lòng cũng áy náy, cũng muốn bồi thường cho đứa nhỏ này.
"Không Thanh, con không cần phòng bị chúng ta như vậy, chúng ta là cha mẹ ruột của con, sẽ không hại con, chờ vết thương của con tốt lên, chúng ta liền đón con về nhà."
Không Thanh không chút nào che giấu hoài nghi của bản thân, quay đầu nhìn về phía Thẩm Quốc Hào, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi: "Đón tôi về nhà? Vị Thẩm nhị thiếu gia kia thì làm sao?"
Thẩm Quốc Hào buột miệng thốt ra: "Thẩm gia không thiếu chút tiền nuôi con này, chờ sau khi con về nhà, chính là Thẩm gia tam thiếu gia..."
Không đợi Thẩm Quốc Hào nói xong, Không Thanh không kiên nhẫn ngắt lời ông, ngữ khí trào phúng nói: "Thẩm tiên sinh, có câu nói cá cùng tay gấu không thể cùng sở hữu, các người cứ như vậy trắng trợn cướp con người khác, không quá thích hợp đi."
Thẩm Quốc Hào ngẩn người, không kịp nói chuyện, Đoạn Mạn Nhu liền tức, chỉ vào mặt Không Thanh nói: "Quả nhiên là do gia đình bình dân nuôi ra, lòng dạ hẹp hòi không nói, mắt còn thiển cận, cậu còn chưa trở về Thẩm gia đã nghĩ đến việc xa lánh anh em, chờ đến khi cậu thật sự về Thẩm gia, đứa nhỏ đáng thương Gia Kỳ kia chẳng phải bị cậu khi dễ gắt gao!"
"Đủ rồi!" Mắt thấy Đoạn Mạn Nhu càng nói càng kỳ quặc, Thẩm Quốc Hào cũng thấy phiền, mở miệng quát bảo ngưng nói: "Làm trò trước mặt con nhỏ, nói hươu nói vượn!"
Thái độ này của Đoạn Mạn Nhu, cũng không trách đứa nhỏ vừa về bên cạnh bọn họ không thân cận, Thẩm Quốc Hào sầu sắp chết.
"Thẩm Quốc Hào, anh có ý gì? Gia Kỳ chính là đứa con chúng ta nuôi mười mấy năm, là anh nhìn nó lớn lên, chẳng lẽ vì nó không phải cốt nhục của anh liền cùng nó xa lạ sao? Rõ ràng vừa mới đồng ý với Gia Kỳ là sẽ xem nó như con ruột mà đối xử cơ mà!"
Thẩm Quốc Hào vẻ mặt xấu hổ, quay đầu về phía Thẩm Không Thanh, phát hiện vẻ mặt trào phúng của đối phương, càng cảm thấy mặt nóng phát hoảng.
Trong lúc Thẩm Quốc Hào do dự ở lại hay rời đi trước, lần sau lại tìm cơ hội cùng con ruột liên lạc tăng cảm tình, Không Thanh bỗng nhiên mở miệng nói: "Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhận, tôi nghĩ các người nuôi con mười mấy năm cũng không muốn chắp tay nhường cho người khác, nghe nói Tô nữ sĩ, chính là mẹ nuôi của tôi gần đây vẫn luôn ầm ĩ không thôi, mưu toan đòi lại quyền nuôi nấng Thẩm gia nhị thiếu gia, tôi ở đây vừa hay có một biện pháp tốt, có thể nhất lao vĩnh dật mà giải quyết tranh cãi quyền nuôi nấng, Thẩm tiên sinh cùng Thẩm phu nhân nếu không ngại có thể trước hết nghe xem"
Đoạn Mạn Nhu trong khoảng thời gian này bị Tô Cầm Tuyết cuốn lấy tâm phiền ý loạn, nghe Không Thanh ý muốn giúp bà giải quyết phiền toái, ấn tượng đối với đứa con ruột này nháy mắt tốt lên không ít, Thẩm Quốc Hào trong lòng lại có dự cảm xấu.
Đáng tiếc, không đợi Thẩm Quốc Hào nghĩ lại, Đoạn Mạn Nhu liền gấp không chờ nổi mà mở miệng truy hỏi: "Biện pháp tốt gì? Cậu mau nói!"
"Thẩm tiên sinh cùng Thẩm phu nhân không phải muốn lấy thân phận cha mẹ nuôi tiếp tục nuôi nấng Thẩm gia nhị thiếu sao? Rất đơn giản, làm cho Tô nữ sĩ cùng Chu tiên sinh dùng thân phận cha mẹ ruột từ bỏ quyền nuôi nấng là được, Thẩm gia nhị nhiếu gia liền có thể tiếp tục ở lại Thẩm gia"
"Cậu cho rằng chúng ta không nghĩ tới sao? Nhưng Tô Cầm Tuyết là người điên, tôi đem tất cả lợi ích mà Thẩm Gia Kỳ ở lại Thẩm gia liệt kê rõ ràng, nhưng bà ta chính là không nghe, sống chết một hai phải đón con ruột về!" nhắc tới Tô Cầm Tuyết, Đoạn Mạn Nhu một bụng tức.
Không Thanh biết, Tô Cầm Tuyết khăng khăng phải mang con ruột về, không phải không thay Thẩm Gia Kỳ suy xét, ngược lại thay Thẩm Gia Kỳ suy xét quá nhiều, bà sợ Thẩm Không Thanh trở về sẽ nhắm vào Thẩm Gia Kỳ, càng sợ Thẩm Quốc Hào cùng Đoạn Mạn Nhu vì con ruột mà giận chó đánh mèo Thẩm Gia Kỳ, thậm chí còn ngược đãi Thẩm Gia Kỳ, cho nên mới khăng khăng mang Thẩm Gia Kỳ rời đi.
Hơn nữa, Tô Cầm Tuyết làm như vậy còn có mục đích khác, bị người tranh đoạt mới tốt, giống nguyên chủ chẳng sợ tìm về cha mẹ ruột, nhưng bởi vì cha mẹ ruột vội vàng cùng cha mẹ nuôi tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Thẩm Gia Kỳ, tồn tại của cậu có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Tô Cầm Tuyết cố ý tỏ ra ích kỷ, không màng tiền đồ con ruột, cũng là đang ám chỉ Đoạn Mạn Nhu, bà cùng Thẩm Gia Kỳ quan hệ thật ra cũng không thân cận, như vậy, lấy sự yêu thích của Đoạn Mạn Nhu với Thẩm Gia Kỳ cũng sẽ không vì mình là giận chó đánh mèo Thẩm Gia Kỳ.
Chờ Thẩm Quốc Hào cùng Đoạn Mạn Nhu vất vả từ vợ chồng Tô Cầm Tuyết cướp được quyền nuôi nấng Thẩm Gia Kỳ, bởi vì không dễ dàng đạt được nên càng quan tâm yêu quý Thẩm Gia Kỳ, đến lúc đó, dù cho nguyên chủ có là thiếu gia chính thức cũng không uy hiếp được địa vị của Thẩm Gia Kỳ.
Không thể không thừa nhận, Tô Cầm Tuyết xác thực rất giỏi việc thao túng nhân tâm, Đoạn Mạn Nhu từ đầu đến cuối đều bị bà chơi xoay vòng vòng
Nếu Tô Cầm Tuyết trăm phương ngàn kế muốn làm con mình ở lại Thẩm gia như vậy, Không Thanh nghĩ nếu không thành toàn cho bà ta chẳng phải mình quá vô tình hay sao
"Các người không thể làm Tô nữ sĩ cùng Chu tiên sinh nhả ra, chủ động từ bỏ quyền nuôi nấng Thẩm gia nhị thiếu, không có nghĩa là tôi không thể" Không Thanh nhìn về phía Đoạn Mạn Nhu, định liệu trước mà nói: "Thẩm phu nhân, gọi điện thoại cho Tô nữ sĩ đi, gọi vợ chồng bà ta lại đây, nếu không có gì bất ngờ, hôm nay có thể giải quyết việc này"
Dự cảm xấu trong lòng Thẩm Quốc Hào càng mãnh liệt, đang muốn hỏi một chút xem Không Thanh rốt cuộc có biện pháp tốt gì, nhưng Đoạn Mạn Nhu ở một bên lại thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt vui sướng lấy di động ra gọi cho Tô Cầm Tuyết.