Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 48



Edit: Cresent Munn

"Hãy cẩn trọng với những người xung quanh."

Hoài Giảo về đến nhà, đầu óc vẫn quanh quẩn với câu nói đó. Ổ khóa cửa chống trộm trông thảm hại với những vết trầy xước dọc theo bề mặt. Người bảo vệ ở phòng an ninh tốt bụng đã đưa cho cậu một danh sách số điện thoại và bảo rằng đừng hy vọng ban quản lý tài sản sẽ thay khóa sớm. Họ chậm trễ mãi thôi. Không có gì đảm bảo rằng kẻ trộm sẽ không quay lại lần nữa, ổ khóa lại còn bị hư rồi, nên cậu nên thay ngay cho chắc ăn.

Nữ cảnh sát cũng dặn như vậy khi rời đi.

Người thợ khóa dự kiến sẽ đến vào khoảng sáu, bảy giờ, sau bữa tối. Hoài Giảo ngồi thẫn thờ trên sô pha, tâm trí cứ lởn vởn những gì đã xảy ra từ đêm qua đến giờ.

[Người cạy khóa tối qua có lẽ chính là kẻ đã lẻn vào nhà mình trước đây.] Cậu nghĩ, không phải câu hỏi, mà là một sự khẳng định chắc nịch. Dựa vào trực giác hay cách phân tích, Hoài Giảo đều tin rằng từ đầu đến cuối chỉ có một kẻ bám theo cậu. Hệ thống 8701, dù nhìn thấu mọi chiêu trò trong phó bản mà người chơi không nhận ra, cũng chỉ có thể hỏi: [Tại sao?]

[Người này hiểu rõ mình hơn mình nghĩ, và...] Cậu ngẫm nghĩ. So với những lần đột nhập trước, chuyện xảy ra đêm qua không giống một vụ trộm.

Mà giống như... hắn chỉ đang dọa cậu.

Hắn ta thậm chí có thể lẻn vào căn hộ cũ và ở chung phòng với Hoài Giảo trong nhiều ngày mà không để lại dấu vết gì. Hắn tránh được mọi camera giám sát, không để lộ bất kỳ manh mối nào về thân phận. Nếu không phải nhờ những gợi ý từ hệ thống và dấu vân tay mà hắn cố tình để lại trên người mình, có lẽ Hoài Giảo vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của hắn cho đến tận bây giờ.

Nếu hắn có thể theo cậu đến tận nơi ở mới, việc ra vào của hắn cũng không bị camera giám sát ghi lại. Người như vậy sao có thể không mở được khóa cửa? Hắn còn làm ra những tiếng động lớn như vậy, như muốn Hoài Giảo nghe thấy, khiến cậu phải sợ hãi.

"Chín mươi phần trăm là người quen phạm tội."

"Hãy cẩn thận với những người xung quanh cậu."

Trong phó bản này, cuộc sống của Hoài Giảo khá đơn giản, mối quan hệ cá nhân cũng không nhiều. Cậu không thường đi đâu quá xa, ban ngày chỉ quanh quẩn giữa trường học và nhà. Những người cậu tiếp xúc hàng ngày cũng chỉ có ba người.

[Tần Dã, Nghiêm Thù, Thẩm Thừa Ngộ.] Hoài Giảo thầm đọc tên họ trong đầu.

8701 hỏi: [Cậu có nghi ngờ kẻ bám đuôi có thể nằm trong số họ không?]

Hoài Giảo thản nhiên trả lời: "Không."

8701 dường như bất ngờ: [?]

Hoài Giảo có chút ngượng ngùng: "Tại... không cần thiết. Nghiêm Thù và Thẩm Thừa Ngộ đều có thể dọa tôi ngay lập tức, đâu cần phải giấu giếm, lén lút chui rúc trong nhà tôi cả ngày trời làm gì."

8701 không nói gì, chỉ có một dòng trạng thái hiện lên: [...] Má, cậu ta nói cũng có lý thật.

Đây có phải là minh chứng cho câu "kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc" không nhỉ?

[Thế còn Tần Dã thì sao?] 8701 tiếp tục hỏi.

Hoài Giảo lưỡng lự: [Tôi không biết, nhưng tôi không cảm thấy...]

8701 im lặng một chút: [...]

Nếu vấn đề không nằm ở ổ khóa, và cậu cũng không nghi ngờ ai, vậy thì...

[Tại sao cậu lại thay ổ khóa?]

Hoài Giảo ngạc nhiên: [Người bình thường lẽ ra nên thay ổ khóa vào lúc này mà? Mọi người đều biết nhà tôi bị trộm. Nếu không thay ổ khóa, hàng xóm sẽ nghĩ gì về tôi? Họ sẽ bảo rằng cậu này kỳ lạ thật đó.]

8701 thở dài trong tâm trí: [...] Cậu bây giờ mới là người kỳ lạ ấy. Nó không biết có nên khen cậu gan dạ hay đãng trí quá mức. Đêm qua còn sợ hãi như chim cút, giờ thì thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Thôi, định an ủi cậu, mà không biết có cần nữa không.

Việc trình báo cảnh sát không phải không có hiệu quả.

Ví dụ như Nghiêm Thù không hiểu sao lại biết tin, đến gặp Hoài Giảo ngay trong đêm. Khi người thợ khóa vừa rời đi, chuông cửa đã vang lên. Hoài Giảo liếc mắt qua lỗ mắt mèo, thấy Nghiêm Thù đứng bên ngoài trong bộ vest đen. Cậu sửng sốt một lúc rồi mở cửa.

Nghiêm Thù xuất hiện một mình, áo gió dài đen phủ lên bộ vest chỉnh tề. Ngay cả mái tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, để lộ vầng trán cao, như thể anh vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng nào đó.

"Em đã gọi cảnh sát chưa?" Nghiêm Thù hỏi ngay khi bước vào, đồng thời không ngần ngại cởi chiếc áo gió đưa cho Hoài Giảo.

Hoài Giảo ngây người, lúng túng ôm lấy chiếc áo: "..."

Trông cậu lúc này chẳng khác gì một người vợ hiền, đứng đón chồng sau giờ tan sở.

"Trước tiên treo áo lên đã, rồi qua đây nói chuyện."

Nghiêm Thù nói bằng cái giọng như thể đây là nhà của anh chứ không phải nhà của Hoài Giảo, rồi thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân một cách rất tự nhiên. Hoài Giảo mím môi, cảm thấy không vui. Rõ ràng là anh có thể tự cởi áo khoác và để sang một bên, tại sao lại phải đưa cho cậu làm gì?

Chiếc áo khoác của anh sờ vào cũng cảm giác đắt tiền, Hoài Giảo đâu có dư tiền để mà đền, nên đành phải ngoan ngoãn treo nó cẩn thận lên móc.

Cái sofa trong phòng khách không phải nhỏ nhưng cũng chẳng to, ngồi hai người đàn ông thì có chút kì cục. Mặc kệ Nghiêm Thù vẫn đang chìa tay chờ cậu, Hoài Giảo đi thẳng qua chân anh, định trèo lên giường ngồi cho lành.

Ai ngờ vừa bước được nửa đường thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại, cậu mất thăng bằng ngã thẳng vào lòng Nghiêm Thù. Không cần chen chúc nữa, cậu giờ nằm gọn trong vòng tay anh rồi.

"Người đó có theo em đến đây không? Tối qua hắn cũng tới đây phải không?" Giọng nói của Nghiêm Thù trầm hẳn lại, nghiêm túc đến mức Hoài Giảo đang định giãy ra cũng ngừng lại mà suy nghĩ.

Hoài Giảo giờ đang ngồi nghiêng trên đùi Nghiêm Thù, bị anh vòng tay ôm eo. Anh tiếp tục nói, giọng đều đều mà cậu nghe xong vừa buồn cười vừa bực: "Em không muốn ở cùng tôi, cũng chẳng muốn tôi ở bên cạnh. Nhưng em nhát như thỏ, sợ thì định làm gì? Trốn vô góc nào khóc lóc à?"

Hoài Giảo: "..." Không, vừa rồi tôi bận nghi ngờ anh cơ.

Cậu cố gỡ tay Nghiêm Thù ra, nhưng anh nắm tay cậu chặt hơn rồi kéo ngón tay cậu đặt lên lồng ngực mình.

"Đêm qua trên núi Định Sơn vừa tìm thấy thi thể, 20 tuổi, là nam giới bị báo mất tích ở đồn công an." Giọng anh bình thản nhưng cũng đủ để làm Hoài Giảo khựng lại. Cậu không nhúc nhích, tay còn đặt trên ngực Nghiêm Thù, cảm nhận rõ từng nhịp tim đập đều đặn qua lớp áo vest.

"Mất tích bao lâu rồi?" Hoài Giảo hỏi, cảm giác bất an nổi lên.

"Cảnh sát chưa công bố chi tiết."

"Tôi muốn hôn em."

Hoài Giảo: "......"

"?"

"Cho tôi hôn một cái đi, Hoài Giảo." Hắn đột ngột yêu cầu một cách vô lý.

Bàn tay rộng và to của đối phương bao phủ mu bàn tay của Hoài Giảo, tư thế cậu ngồi trên đùi của Nghiêm Thù, nên hắn phải ngẩng đầu lên để nhìn Hoài Giảo. Hoài Giảo khẽ cau mày, mím môi nói: "Đây có được tính là trao đổi công bằng không?"

Nghiêm Thù nhíu lông mày thật sâu, có khí thế và sự kiềm chế chỉ có ở người đàn ông trưởng thành, ôm Hoài Giảo nghiêm túc nói: "Không, em muốn biết gì tôi cũng sẽ trả lời."

"Chỉ là tôi không nhịn được, muốn hôn em."

"Em có thể đẩy tôi ra, cũng có thể, ngoan một chút."

Nghiêm Thù mỗi lần khống chế không được, lại thường nói những lời nhạy cảm với Hoài Giảo. Nếu không phải trên mặt cậu hiện ra chút ửng hồng, có lẽ Hoài Giảo thật sự sẽ nghĩ rằng Nghiêm Thù không khác gì mấy kẻ không đứng đắn thích bao nuôi trai trẻ, như lời Thẩm Thừa Ngộ từng nói.

Hoài Giảo không nói gì, tay cậu bị Nghiêm Thù đặt trước ngực. Đối phương thò qua tới, cậu còn chưa kịp nhắm mắt thì đôi môi lạnh đã dán lên miệng Hoài Giảo, nhẹ nhàng ép cánh môi mềm mại của cậu xuống một chút. Người đàn ông hai mươi tám tuổi, có kinh tế, có sự nghiệp, cho dù là lần đầu hôn người mình thích, cũng biết tự kiềm chế hơn người thường.

Dù sao cũng tốt hơn so với Hình Việt.

Đôi môi mỏng lạnh lùng của Nghiêm Thù áp lên môi Hoài Giảo, nhẹ nhàng ép đôi môi hồng hào của cậu xuống. Một người đàn ông trưởng thành, có sự nghiệp thành đạt, biết kiềm chế bản thân tốt hơn người thường, dù đó là lần hôn đầu tiên của mình.

Hoài Giảo chưa có kinh nghiệm hôn, cũng chưa hôn ai ngoài Hình Việt, nên chỉ có thể so sánh. Hình Việt hôn cậu rất hung dữ, với răng nanh sắc nhọn, ngay từ đầu đã cắn, mút môi, cạy miệng, mút lưỡi và liếm bên trong khoang miệng mềm mại của cậu. Giống như một con chó. Đau miệng Hoài Giảo lắm.

Nghiêm Thù tốt hơn Hình Việt. Đó là suy nghĩ của Hoài Giảo lúc này.

Nghiêm Thù cúi xuống, hơi thở của anh nhẹ nhàng phả vào gương mặt Hoài Giảo, mang theo mùi hương nước hoa nam tính không quá nồng nhưng đủ để cậu cảm nhận. Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve đôi môi Hoài Giảo, ngón tay khẽ lướt qua môi dưới căng mọng, như thể anh đang khám phá từng góc cạnh nhỏ nhặt nhất. Điều đáng nói là, mặc dù khoảnh khắc này tràn đầy sự gần gũi, Nghiêm Thù vẫn cất giọng trầm ấm, hỏi rất lịch sự: "Em có thể mở miệng được không?"

Hoài Giảo không thích mở miệng khi hôn, một phần vì lần duy nhất cậu trải qua cảm giác này là với Hình Việt. Cách hôn của Hình Việt khiến cậu cảm thấy bối rối, khi nụ hôn kéo dài đến mức nước dãi chảy ra nhiều, và rồi cậu bị hút vào nụ hôn đó, không thể nào thoát được. Với cậu, nụ hôn luôn đi kèm với sự lúng túng và bất lực.

Nhưng lần này thì khác. Cậu đang ngồi trong lòng Nghiêm Thù, hoàn toàn bị anh ôm trọn. Đôi tay cậu dù đặt lên ngực anh nhưng không hề có chút phản kháng nào. Nghiêm Thù vẫn tiếp tục nhắc nhở, giọng anh tuy bình tĩnh nhưng hơi thở trở nên gấp gáp, nhịp tim đập nhanh như không thể kiểm soát.

"Em biết đấy, ngay cả khi em có gọi cảnh sát sau vụ đột nhập, nó cũng chẳng giúp ích gì," anh nói, giọng đều đều nhưng ánh mắt sắc bén. "Nếu muốn thu hút sự chú ý của họ, em chỉ cần... cầu xin tôi thôi." Nghiêm Thù cúi đầu, đôi môi nhếch nhẹ như đang thách thức.

Hoài Giảo đỏ mặt, cảm giác xấu hổ lẫn bối rối tràn ngập trong lòng. Cậu chưa bao giờ quen với việc hôn nhau như thế này, nhưng những lời nhẹ nhàng của Nghiêm Thù, cùng với hơi thở ấm áp của anh, khiến cậu không tự chủ mà khẽ mở miệng.

"Tốt quá," Nghiêm Thù mỉm cười khi thấy cậu đáp lại.

Người ngồi trước mặt quay lưng về phía ngọn đèn sợi đốt trong căn hộ, đôi mắt cậu mờ đi vì ánh sáng, làn da trắng mịn hiện lên nét thuần khiết. Cậu ngồi trên đùi Nghiêm Thù, khuôn mặt xinh đẹp như một bức tranh, mũi cậu đỏ bừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, môi mím lại ra vẻ e thẹn.

Tim Nghiêm Thù đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng anh vẫn phải kiềm chế bản năng, nhẹ nhàng nhéo nhéo má Hoài Giảo. Anh đặt hai ngón tay lên một bên mặt cậu, từ từ nâng cằm cậu lên, chăm chú nhìn vào đôi môi như đang thưởng thức một món ngon.

"Bên trong cũng hồng." Giọng anh khẽ thì thầm, đôi môi ẩm ướt chạm vào hàm răng dưới, như sợ rằng người khác sẽ phát hiện ra.

"Em đã bao giờ hôn người khác chưa?" Nghiêm Thù hỏi, mặc dù lòng đầy ghen tuông, nhưng vẫn không nỡ lấp liếm sự thật.

Ngay cả một nữ sinh đầu óc lãng mạn cũng có thể không nghiêm túc bằng anh, khi gặng hỏi về những trải nghiệm hôn hít của người khác với ánh mắt ghen tị.

Hoài Giảo lặng im.

"Không, không có." Cậu biết rằng nếu lúc này nói thật thì coi như xong. Mặc dù cậu đã bị Hình Việt hôn lên môi nhiều lần, nhưng đó chỉ là chuyện của phó bản trước, không tính.

[...] 008 nghĩ hoá ra cậu ta cũng biết nói dối.

Nghiêm Thù hài lòng, hiếm khi cười, nhưng lúc này lại không khỏi mỉm cười với Hoài Giảo, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng vậy, tôi chỉ hôn mình em thôi."

...

" Nghiêm Thù, trễ rồi, anh phải về..." Âm thanh nhỏ bé bất lực của chủ căn hộ vang lên từ trong phòng ngủ, xen lẫn những âm thanh mơ hồ từ giữa hai người đang ôm nhau trên chiếc ghế sofa đôi.

Hoài Giảo bị Nghiêm Thù ôm chặt, suýt chút nữa bị hôn đến choáng váng. Ba phút trước, cậu còn thật sự nghĩ rằng Nghiêm Thù và Hình Việt khác nhau.

Giờ đây, cậu chỉ biết mình hối hận khi đôi môi bị hé ra, cằm bị kéo lên để bị lấp đầy bởi người khác.

Đàn ông 28 tuổi với sinh viên 22 tuổi cũng giống y như nhau thôi!

"Không về, còn sớm, em mới nói sẽ đáp ứng tôi..."

Bọn họ đều tự ý đổi trắng thay đen, điều này khiến Hoài Giảo cảm thấy không thể nói lý.

"Mất tích một tuần, chuyện tiểu khu Minh Hâm kia thời gian không sai biệt lắm...... Tổ Trọng án đã tiếp nhận." Lúc thấy Hoài Giảo muốn đổi ý, hắn bắt chẹt điểm yếu của cậu, dùng một chút thông tin vụn vặt câu lấy, được một tấc lại muốn tiến một thước, làm hắn chơi muốn nghiện.

"Cái gì cũng đều nói cho em biết, ngoan."