Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 58



Hang Động Đá Vôi Quái Ảnh

Edit: Cresent Munn

【 Trong một ngôi làng hoang sơ tên là Đào Nguyên, có một hang động đá vôi nguyên sơ chưa hề bị khai phá. Bên trong là những mảng đá sắc nhọn kỳ dị, dòng sông ngầm sâu thẳm, và những hang hốc bí ẩn lạ thường, tất cả tạo nên một không gian đầy mê hoặc và kỳ bí.

Điều đáng nói là, hang động đá vôi này vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị ai khám phá và đặt tên. Một nhóm sinh viên, vốn mang đầy ý đồ xấu, đã đến nơi đây với chiêu bài thám hiểm du lịch. Chúng lừa gạt những người dân hiền lành trong làng để được dẫn vào hang động...

Nhưng khi tiến sâu vào bên trong, họ bắt đầu nhận thấy điều bất thường.

Những thành viên trong nhóm bị tập kích một cách bí ẩn, cơ thể xuất hiện các vết thương ghê rợn, lương thực và vật dụng lần lượt biến mất. Ở tầng dưới cùng của hang, những sinh vật bò sát toàn thân xanh trắng kỳ quái bắt đầu xuất hiện... Càng đi sâu, cảnh tượng càng trở nên khủng khiếp với những mảng đá hình xương cá, dòng sông ngầm đen ngòm, và bóng quái vật lởn vởn trong các hang nhỏ. Hang động mà dân làng gọi là "thiên nhiên kỳ thú" thực ra lại là cánh cửa địa ngục dành cho những kẻ mạo hiểm. 】

【 Người chơi Hoài Giảo đã tiến vào trò chơi. 】

【 Cốt truyện chính đã tải xong, phó bản sẽ được mở lại ngay sau đó. 】

"Đinh!" Phó bản mở lại thành công.

【 Lần này, thời gian chơi không giới hạn. Người chơi chỉ cần giải đố và thoát khỏi hang động đá vôi là có thể hoàn thành. 】

【 Chuẩn bị sẵn sàng, người chơi Hoài Giảo! Lần này, phó bản chính thức mở với độ khó cấp B.

Tên phó bản: Hang Động Đá Vôi Quái Ảnh】

Nhìn thấy tóm tắt cốt truyện, Hoài Giảo cảm thấy không ổn chút nào.

Trước đó không lâu, hệ thống đã cho cậu Hoài Giảo một lựa chọn.

8701 đã nói với cậu: "Lần tới khi cậu vào phó bản, nó sẽ là cấp B. Tớ đã xem qua danh sách và thấy có hai phó bản phù hợp: Minh Hôn và Hang Động Đá Vôi Thám Hiểm. Nếu cậu có sở thích cụ thể, tớ có thể xin hệ thống phê duyệt."

Hoài Giảo đáp ngay: "Tớ không thích có quỷ..."

Thế là, đúng như ý muốn, 8701 đã chọn cho cậu phó bản Hang Động Đá Vôi Thám Hiểm.

Nhưng sau khi đọc tóm tắt, ngoài việc bị dọa cho bấn loạn, Hoài Giảo cũng nghĩ rằng lần này thân phận của mình có lẽ vẫn là một sinh viên gì đó. Đến khi thực sự vào phó bản, cậu mới biết mình đã nhầm lẫn nghiêm trọng.

...

Trước mặt cậu là một chiếc bàn gỗ dài chừng một mét, trên đó bày biện đơn giản vài món ăn nhỏ cùng một bát cơm trắng.

Di chứng của việc truyền tống phó bản khiến đầu Hoài Giảo hơi choáng váng trong vài giây. Khi ý thức dần trở lại, một người trước mặt đã nhận ra điều bất thường.

"Làm sao vậy? Bụng lại không thoải mái à, Tiểu Giảo?"

Chiếc muỗng gỗ đong đầy cơm được đưa tới ngay trước mặt, khiến Hoài Giảo nhìn sững trong thoáng chốc, rồi ngẩng đầu nhìn người đối diện với vẻ mơ hồ.

Không gian xung quanh là một căn phòng gạch đất ở nông thôn, tuy có vẻ cũ kỹ nhưng được dọn dẹp sạch sẽ. Trên chiếc bàn gỗ lớn giữa sảnh, cậu và một người thanh niên da ngăm đen đang ngồi đối diện nhau. Người thanh niên có làn da sạm đi vì phơi nắng quanh năm, nhưng ngũ quan đoan chính, toát lên vẻ điển trai mộc mạc. Anh ta cầm chén cơm, trông như đang chuẩn bị đút cho ai đó ăn.

Hoài Giảo chưa kịp phản ứng, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm người đối diện. Lúc người thanh niên hơi nhíu mày và đặt bát xuống, cậu mới nhận ra có điều gì đó rất kỳ lạ.

"Ngoan nào, ăn xong rồi anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi," người thanh niên nói dịu dàng.

Hoài Giảo cúi đầu nhìn hai bàn tay mình. May quá, ngón tay vẫn thon dài, vẫn là tay của chính cậu. Nhưng... tại sao lại có chuyện này xảy ra?

"Anh chẳng phải đã đút cho em rồi sao, tại sao còn làm nũng hả, Tiểu Giảo?" Người thanh niên vừa nói vừa nhẹ nhàng nhéo má Hoài Giảo.

Cú nhéo bất ngờ làm cậu hé miệng, và ngay lập tức, một muỗng cơm nóng hổi được đưa vào miệng.

"Ngoan nào, tiếp tục ăn đi." Người thanh niên vuốt ve khuôn mặt cậu, mỉm cười khích lệ.

Hoài Giảo, 20 tuổi, với vẻ mặt đờ đẫn, ngoan ngoãn ăn hết từng muỗng cơm do người khác đút cho.

Hoài Giảo từ lúc bước vào phó bản, đến khi nhận ra mình vào vai một nhân vật với chỉ số IQ có phần hạn chế, chỉ mất chưa đến ba phút.

—— Mọi người ơi, phúc lợi đến rồi này!

—— Cười chết mất, vai diễn này khó cỡ cấp F, Tiểu Giảo chỉ cần là chính mình thôi là đạt vai rồi (đùa thôi)

—— Lầu trên bình tĩnh, lão bà mà đọc được thì không vui đâu haha.

Sau khi đút cho Hoài Giảo ăn, người thanh niên đó dặn dò vài câu rồi rời khỏi nhà, kéo cửa gỗ lại từ bên ngoài. Hoài Giảo ngồi ngẩn ngơ một lúc, rồi nghe lời ngoan ngoãn leo lên giường nằm.

Đang giữa mùa hè oi bức, chiếc giường đất lát bằng gạch có trải đệm mỏng và một lớp chiếu. Với điều kiện vùng nông thôn xa xôi, đây đã là khá thoải mái rồi, nhưng Hoài Giảo đã quen nằm trên nệm êm nên cảm giác có phần không quen.

Dù vậy, sự khó chịu này chẳng là gì so với việc chấp nhận vai diễn và thân phận hiện tại của mình.

【8701...】 Hoài Giảo nằm thẳng trên chiếu, nhìn lên trần nhà và khẽ hỏi, giọng có chút run run: 【Vì sao tớ vào phó bản lại phải đóng vai một đứa ngốc?】

8701 suýt nữa bật cười thành tiếng.

【Không phải đâu, tớ đã kiểm tra rồi, nhân vật này chỉ là phát triển hơi chậm thôi. Do một số lý do nhất định mà trí tuệ có chút thụt lùi, nhưng không hẳn là ngu ngốc đâu, chỉ là một cậu bé bình thường thôi mà.】

Hoài Giảo nghi ngờ: 【 Có cậu bé bình thường nào 20 tuổi mà vẫn cần người khác đút cơm sao?】

8701 thản nhiên đáp: 【là như vậy, Tiểu Giảo của chúng ta hơi... nhõng nhẽo một chút.】

Hoài Giảo: 【...】

"?"

Hoài Giảo khiến 8701 nghiêm túc trêu đùa vài câu, rồi quay lại chăm chú xem xét cốt truyện tóm tắt. Cậu phát hiện ra rằng, ngoài nhóm sinh viên thám hiểm, nội dung liên quan đến thôn dân lại rất ít, gần như không có gì được nói đến.

Cậu không rõ thân phận của mình trong phó bản này, và cũng không biết mình đang vào vai nhân vật gì. Hiện tại, cậu chỉ biết nguyên chủ có chỉ số trí tuệ không cao, còn mọi thứ khác đều mù mịt.

Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran, không khí thì hơi oi bức. Trong phòng không có quạt, Hoài Giảo nằm trên chiếu mà vẫn cảm thấy nóng, mồ hôi sau cổ dính vào tóc. Cậu vén tóc lên một chút và cố gắng phẩy phẩy cho mát.

Thấy cậu lăn qua lăn lại như bị nóng quá, 8701 lên tiếng: 【Tớ sẽ cho cậu quạt gió, đừng có lăn qua lăn lại nữa.】

Ngay khi vừa dứt lời, bỗng nhiên có một làn gió mát lạnh ập đến, giống như trong cái nóng 40°C có điều hòa. Hoài Giảo lâu lắm chưa được trải nghiệm cái mát như vậy, nên không thể ngăn nổi tiếng hừ hừ thích thú. Chẳng bao lâu sau, cậu đã thiếp đi trong giấc ngủ.

...

"Chốc nữa đi gặp thôn trưởng, cậu ngoan ngoãn chút nhé, không cần nói chuyện hay gây ồn ào, được không?"

Sáng sớm, trời còn hơi tối, trên đường bờ ruộng, bóng dáng thôn dân vẫn đang lao động. Hoài Giảo đi theo người thanh niên da ngăm đen, nhớ lại bữa cơm mà người này đã đút cho mình, vừa đi vừa quan sát xung quanh.

"Em không được nói chuyện, đừng có nhìn đông nhìn tây." Ngón tay bị nhéo nhẹ, Hoài Giảo liền thu đầu lại, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Thôn trưởng ở một vị trí khá xa, họ mất gần mười phút mới đến nơi. Có lẽ vì Hoài Giảo ngoan ngoãn, người thanh niên da đen trong lúc nắm tay cậu còn khen cậu vài câu.

"Hôm nay Tiểu Giảo thật ngoan, không có chút nào nháo, về nhà ca ca sẽ khen em."

Hoài Giảo: "......"

Nhìn chung, việc sắm vai một người ngu ngốc thật sự không yêu cầu kỹ xảo gì phức tạp; cậu chỉ cần hành xử bình thường, không nói lời nào là được. Khi đến nhà thôn trưởng, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Trước mặt cậu là một ngôi nhà gạch thô lớn hơn hẳn nơi cậu ở, với cửa chính rộng mở, sân đất được dọn dẹp gọn gàng, và phía trên là mái plastic lều treo hai ngọn đèn vàng ấm áp.

"Nhị ngưu, sao lại đến sớm như vậy?" Một thôn dân quen biết chào hỏi nam nhân đi bên cạnh cậu. Khi cậu lộ mặt ra sau lưng người kia, một người đàn ông cũng ngăm đen như anh ta nhìn thấy cậu, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, và sau một hồi lâu mới nói: "Tiểu Giảo cũng tới à."

Cậu gật đầu, rồi bị nam nhân kia kéo ngồi xuống ghế trong sân. Mọi người trong thôn lần lượt tụ tập, chỉ chờ một lát là đã đông đủ. Họ đều nhìn về phía cậu với ánh mắt ngạc nhiên. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, làm như mình là một cậu bé ngốc nghếch không hiểu gì.

"Hôm nay, tôi triệu tập mọi người đến đây vì có việc quan trọng cần thông báo." Thôn trưởng, một người có tuổi, đứng trước cửa nhà, giọng nói vang vọng, khiến cả cậu và những người ngồi phía sau đều nghe rõ mồn một.

"Trong hai ngày tới, sẽ có một nhóm sinh viên đến thôn để khám phá hang động đá vôi sau núi." Khi nghe đến hai từ "sinh viên" và "hang động đá vôi", tai cậu lập tức dựng đứng lên.

Nam nhân bên cạnh thấy cậu có phản ứng, cho rằng cậu muốn gây rối, liền ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng nói: "Hư, đừng nháo."

Cậu: "???"

Bị kẹp trong lòng người kia, cậu không thể thoát ra. Chờ đến khi được buông ra, cậu chỉ nghe thôn trưởng nói một câu sau cuối.

"Được rồi coi như hết chuyện, tan họp tan họp, đều trở về đi."

Cái gì ! Nói cái gì! Sao mới đây đã tan họp rồi!

Hoài Giảo cả người đều ngơ ngác.

Trên đường trở về, nam nhân đen da còn hứa hẹn sẽ dắt cậu đi chơi. Thật là tức chết cậu mà, đôi môi nhấp chặt nhất quyết không thèm trả lời.

Khi đêm đến, trong căn phòng lãng vãng mùi nhan muỗi do người đàn ông đặt, cậu nằm trên giường vẫn lăn qua lộn lại, cố gắng suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong cuộc họp vừa rồi. Liệu cậu có bỏ lỡ điều gì quan trọng trong cốt truyện hay không?

Tới gần nửa đêm, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa gỗ. Cậu nằm trên giường, mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe thấy tiếng gõ nhưng không định xuống giường mở cửa.

"Tiểu Giảo, Tiểu Giảo, Hoài Giảo!"

Người ngoài cửa gõ thêm hai tiếng nữa. Thấy cậu vẫn không có phản ứng, người đó nghĩ rằng cậu còn đang giận dỗi, nên chuyển sang gõ cửa sổ bên cạnh.

Âm thanh "gõ gõ" ở bên tai khiến cậu cảm thấy bực bội, không thể nhịn thêm nữa, cậu lê giày đi ra mở cửa.

"Làm cái......"

Cửa gỗ vừa mới kéo ra một cái chớp mắt, người đứng bên ngoài nhào vào ôm chầm lấy cậu vào lòng.

Người này ban ngày vẫn còn nghiêm túc, chăm sóc cậu cẩn thận như một ca ca nhà bên tốt bụng, nhưng giờ đây, khi màn đêm buông xuống, bốn bề vắng lặng, hắn lại gõ cửa đòi vào phòng ôm cậu.

—— Ôi không! Ngưu nam nhân!

—— Ngưu nam nhân này ban đầu tôi đã thấy không phải người đứng đắn!

—— Lão bà là trứng trắng chưa bóc vỏ, ai da, này thật cao tay, chậc, nhị ngưu ca vẫn là hiểu chúng ta!

*Chắc do nhân vật này da đen nên bị gọi là ngưu nam nhân, mình dịch ra là người đàn ông trâu hay anh trâu thì nó kì kì nên mình giữ nguyên nha.

Mùa hè, cậu mặc một chiếc áo ngắn tay đơn bạc, để lộ cánh tay gầy gò. Khuôn mặt nhỏ của cậu lạnh băng và mịn màng, giống như một viên ngọc được ngâm trong nước lạnh, nhìn đáng yêu đến mức làm người khác phải xiêu lòng.

"Hôm nay Tiểu Giảo hảo nghe lời, ăn cơm ngoan ngoãn, còn sẽ tự mình đi đường..." Nam nhân ngồi ở mép giường, như thể đang nắm chặt một đôi tay nhỏ của cậu, ánh mắt chăm chú quan sát.

Cậu chống tay lên trán hắn, lần đầu tiên bị người như vậy khen, xấu hổ đến mức run run kêu một tiếng "Ca".

"Ai, dễ nghe quá! Tiểu Giảo hôm nay lại xinh đẹp lại ngoan."

"Giữa trưa, còn muốn ôm ôm Tiểu Giảo, sao lại nghe lời như vậy chứ?"

Hoài Giảo: "......"

Cậu cứng đờ, không biết phải nói gì trước vẻ đẹp tuấn tú của người đàn ông. Đột nhiên, hắn ôm cậu vào lòng, nói: "Thôn trưởng bảo anh đi trấn trên đón mấy sinh viên, anh có thể mang Tiểu Giảo theo được không?"

Cậu đẩy hắn ra, nhưng nghe câu nói của người đàn ông khiến cậu ngừng lại ngay lập tức.