Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 109: Cấp độ bốn.



Đối với Hàn Băng sơn, Trần Phong đương nhiên thỏa mãn hơn dị tượng trước rất nhiều. Hấp thu xong một lượt hai mươi mốt khu vực cấp độ ba này, kinh mạch cậu đã được bao phủ hoàn toàn bởi lớp sương mỏng, đem lại cảm giác khoan khoái của phục hồi.

Tại điểm chứa nhiều hàn khí nhất, cậu có thể cảm nhận được bên trong kinh mạch mình cũng đã có dấu hiệu của chữa trị. Tuy cảm giác của nó chưa đáng là bao, nhưng rõ ràng đã có sự biến chuyển nhất định. Có thể thấy được, phương pháp cậu đang sử dụng là hợp lý, cứ tiếp tục quá trình này, cậu nhất định có thể khôi phục trở lại.

Tuy nhiên cùng với sự biến mất của Hàn Băng sơn cuối cùng, đem la bàn nâng cấp thêm một bậc, thanh niên cao lớn đối với mức độ dày đặc hàn khí của cấp độ này cũng đã đạt đến điểm bão hòa. Dù gì cậu hiện tại cũng đã là ngũ tinh pháp tôn, nguồn năng lượng mà nhất tinh cũng có thể giải quyết đương nhiên chẳng tính là bao đối với cậu.

Mặt khác, chưa bao giờ cậu cảm thấy đúng đắn khi dựa vào Linh Nhi như lúc này. Nguồn năng lượng mà Cửu Sắc Băng Tâm thảo sở hữu so với các loại Băng Tâm thảo khác mà nói là dồi dào hơn rất rất nhiều. Tinh chế nó ra mà sử dụng, hiển nhiên sẽ được rất lâu và hiệu quả là cực kỳ lớn, bất quá ở đây dị hỏa của người yêu cậu thậm chí còn nâng cấp nó thêm một bậc. Không những nuôi dưỡng linh thảo để nó có thể phục hồi, đem lại dược lực nhiều hơn đáng kể, hiệu quả của nó cũng là tốt hơn rõ rệt.

Bước đến rìa dị tượng cấp độ bốn, hai người dừng chân một chút đánh giá tình hình. Về cơ bản, Trần Phong thiếu một tinh thực lực so với pháp sư thông thường nếu muốn đảm bảo độ an toàn để tiến vào nơi này. Nhưng đấy là bình thường, còn cậu thậm chí còn có thể vượt giai khiêu chiến, đối với mấy cái đánh giá đó không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Điều mà họ đang dò xét không phải là liệu mình có đủ thực lực giải quyết nơi này không, mà là ngoài cơn bão tuyết khủng khiếp trước mặt ra thì còn thứ gì cản bước hai người hay không. Tầm nhìn của họ bị hạn chế vô cùng, vì vậy thị giác không giúp ích được gì, nhưng đến cả pháp lực cũng bị cản trở một chút thì quả thực nơi đây không tầm thường chút nào.

Thanh niên cao lớn đem linh hồn lực ra cảm nhận, tự vẽ ra cho mình một tấm bản đồ trong đầu. Linh Nhi tạo ra một tòa pháp trận phòng hộ di động, vừa hỗ trợ họ vượt qua bão tuyết, vừa đề phòng hiểm họa bất ngờ có thể xảy đến. Xong xuôi đâu đấy, hai người khẽ gật đầu, từ tốn bước về phía trước.

Nếu như Hàn Băng sơn thậm chí còn có một cái tên riêng, tuy cũng có nguy hiểm nhưng vẫn còn yên bình, dị tượng cấp bốn này chỉ đơn giản là một thảm họa thực sự, chẳng có chỗ nào đáng để quan tâm, sớm giải quyết nhanh chút nào tốt chút đó. Cơn bão điên cuồng trút những lớp tuyết dày đặc lên mặt đất, những cơn gió liên tục ập tới, tạo lên áp lực nặng nề trong không gian. Độ lạnh thì chẳng cần phải bàn cãi, vượt xa sức chịu đựng của bất cứ tứ tinh pháp tôn nào.

Một nam một nữ di chuyển trong cơn bão tuyết cuồng nộ, tuy không bị cản trở quá nhiều, nhưng tốc độ so với thông thường thì chẳng nhanh chút nào. Họ một phần vì muốn hiểu rõ địa hình nơi này, một phần vì đề phòng cẩn thận, nhưng lý do lớn nhất chính là độ cổ quái của dị tượng cấp bốn.

Nơi này đối với việc vẽ bản đồ của Trần Phong bị cản trở vô cùng lớn, khi mà không gian bên trong nó biến đổi liên tục. Tuy nhiên với một người đã quen thuộc với mê lộ như cậu thì việc nghiên cứu quy luật cũng không phải quá khó khăn. Mất chút thời gian thích ứng, bản đồ của cậu dần dần không cần cảm nhận linh hồn mới có thể hình thành mà đã có thể dự đoán trước.

Sau nửa giờ thời gian, cuối cùng thanh niên cao lớn cũng giải quyết được vấn đề. Cậu xác định được ngọn núi, nguồn năng lượng của dị tượng cấp bốn kế tiếp sẽ xuất hiện ở những vị trí nào. Không lâu sau, cả hai liền có thể đặt chân vào cửa hang, tránh đi lớp tuyết dày đặc không ngừng trút xuống.

Hang động bên trong ngọn núi này, có chút ngược lại với cái ở Hàn Băng sơn. Nếu như nơi trước sáng ngời, lung linh, lấp lánh những pha lê và bông tuyết, thì nơi này được bao phủ bởi những thạch nhũ tối màu. Bề mặt trong suốt nhưng tựa mang hắc sắc khiến cho bầu không khí rùng rợn, lạnh lẽo thêm mấy phần, chỉ được thắp sáng bởi những mảnh băng nhỏ xinh kỳ ảo. Sàn hang không chỉ có một hoa tuyết khổng lồ như ở cấp độ ba, mà đan xen bởi chín hoa tuyết lớn, cầu kỳ, phức tạp và hoa mĩ hơn rất nhiều.

Hai người nhanh chóng tiếp tục công việc đang làm giở, trong khi vẫn giữ nguyên kết giới phòng hộ. Hàn lực nơi này rất mạnh, vì thế mà cảm giác được tiến độ nhất định có thể tiến rất xa, Trần Phong trên lý thuyết phải cảm thấy hào hứng hơn so với thông thường, tuy nhiên lại ngay lập tức nhíu mày khó chịu.

Có lẽ ở ba cấp độ dưới, vì hàn khí quá mỏng nên không tiện thực hiện, tuy nhiên đến cấp độ này, cậu mơ hồ cảm giác một chút bài xích của cơ thể đối với hàn khí tiến vào. Lý do của nó, cậu dễ dàng nhận ra là sự xuất hiện của Dị Tộc năng lượng. Trong lòng bất an dâng lên rất nhiều, độ cảnh giác của cậu có thể nói là đạt đến cực hạn.

Tuy nhiên may mắn đã mỉm cười với họ lần này, suốt quá trình tinh luyện và chữa trị, không có bất cứ hiểm nguy nào xảy đến với họ. Dị tượng thứ tư đầu tiên theo thời gian cứ thế từ từ biến mất, trả lại sự bình yên cho thiên địa nơi đây.

Thanh niên cao lớn thở ra một hơi thật dài. Hiệu quả của cái này rõ ràng là lớn hơn hẳn Hàn Băng sơn, nhưng làm việc mà cứ lo lắng nơm nớp như vậy thì quả là tổn thọ mất mấy năm. Cậu nhìn gốc thảo dược được bao phủ bởi dị hỏa lúc này chỉ còn một phần nhỏ, cười hỏi:

– Sắp xong rồi nhỉ?

– Ừm, chắc một lần nữa là hoàn tất!

Linh Nhi gật đầu, cất đi mấy chiếc lọ. Trần Phong lấy la bàn ra, bất giác nheo mắt lại. Thiếu nữ cạnh bên thấy vậy, hỏi:

– Sao vậy?

– La bàn… đột nhiên lạnh ngắt đi!

Cả hai cảnh giác chung quanh. Nhưng khu rừng vẫn là bình yên như vậy, chẳng xảy ra bất trắc gì, còn la bàn trong tay thanh niên cao lớn thì càng ngày càng lạnh hơn, và dao động dữ dội, tỏ ý muốn bay vụt đi. Cậu nhìn người yêu:

– Nên không?

– Cẩn thận một chút!

Nàng đáp, trong lòng vừa sợ vừa giận. Nàng không biết Dị Tộc đứng sau loạt dị tượng này, nhưng vẫn có thể mơ hồ đoán được khi trông biểu hiện của ý trung nhân, theo đó thì với một loạt vấn đề từ xưa đến nay, nàng chẳng có chỗ nào thích thú với chúng.



Hai người di chuyển với tốc độ nhanh hơn thông thường một chút, bởi vì la bàn kia dao động thì càng lúc càng mạnh, nhiệt độ thì đồng dạng cũng như bị quỷ ám vậy, lạnh ngắt đi, thậm chí còn lạnh hơn cơn bão tuyết ở cấp độ bốn kia. Chẳng mấy chốc, họ tiếp cận rìa cái thứ hai, trong lòng gần như xuất hiện cảm giác kinh ngạc.

Rõ ràng cùng là cấp độ bốn, nhưng so với cái trước, nơi đây mức độ khủng khiếp vượt trội cả chục lần là ít. Họ cảm nhận được hàn khí ở chỗ này chẳng thèm che giấu chút nào, dày đặc đến vô thực, thiết nghĩ chẳng có thất tinh pháp tôn nào sống sót được bên trong nó, lập tức sẽ bị đóng băng đến tận xương tủy.

– Xảy ra chuyện gì vậy?

Trần Phong nhíu mày, trong lòng như quặn thắt lại. Đây là rìa ngoài cùng của Thiên Huyền lâm, tức khu vực mà binh đoàn Thanh Phong Đế Quốc đảm nhiệm xử lý. Tuy nói thực lực của người dám đặt chân vào khu vực này, hẳn là một trong thập đại tướng quân, nhưng thứ trước mặt kia cần đẳng cấp khoảng Pháp Vương mới có thể giải quyết. Linh Nhi biết cậu đang gấp, ngay lập tức tạo ra pháp trận bảo hộ quanh hai người, nắm lấy tay cậu:

– Đi thôi!

Thanh niên cao lớn khẽ gật. Vừa bắt đầu bước vào trong thứ trước kia gọi là dị tượng cấp bốn, cậu liền bung hết linh hồn lực lượng của mình ra để kiểm tra địa hình. Đại não cậu điên cuồng làm việc, vừa vẽ bản đồ, vừa suy nghĩ quy luật. Năng suất làm việc của cậu lúc này, nếu có thể đo được bằng con số, sẽ khiến cho người khác than thầm sợ hãi.

Cả hai đứng yên tại rìa dị tượng khoảng năm phút thời gian, Trần Phong mở bừng mắt, nắm tay Linh Nhi tiến thẳng về phía trước, băng qua cơn bão tuyết khủng khiếp. Khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, đôi mắt cậu hiện lên một tia khinh thường.

Nơi này nồng độ hàn khí tăng lên, sức mạnh của cơn bão cường hãn hơn, nhưng quy luật của nó vẫn chỉ đơn giản như trước, có chăng chỉ là khó hơn một chút. Cậu không biết thứ này do tên nào bày ra, nhưng trình độ thiết lập mê cung của hắn quá là tầm thường!

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến được vị trí của ngọn núi tuyết. Không biết bên trong thì thế nào, nhưng hình dáng của nó bên ngoài là khổng lồ hơn so với cái trước họ thấy rất nhiều. Mà ở địa điểm này, hàn lực thậm chí có thể dùng từ đậm đặc mà mô tả, mắt thường nếu như tinh anh cũng có thể quan sát được một chút.

Đảm bảo không có nguy hiểm nào khác, thanh niên cao lớn mới tiến vào bên trong, tay vẫn đan lấy tay người yêu. Hơi ấm của hai người như tiếp thêm sức mạnh cho họ bên trong cái thế giới băng giá khắc nghiệt này.

Tuy nhiên ngay khi quan sát được không gian bên trong ngọn núi, Trần Phong chết lặng ngay tại chỗ. Nơi đây dày đặc hàn khí cùng năng lượng của Dị Tộc. Vô số hình thù kỳ quái được vẽ lên khắp các thành hang và mặt sàn, rất nhiều thứ đại diện cho những con quái vật ghê rợn; lại có những thứ tuy chỉ là biểu tượng, nhưng chỉ cần nhìn vào cũng có thể nhận ra ý nghĩa của nó khủng khiếp đến mức nào. Bất quá, hơn tất thảy những điều đó, thứ làm cho trái tim cậu như bị bóp nghẹt, chính là bức tượng băng nằm chính giữa hang núi.

– Gia gia…

Cậu thầm nói, gần như không thể tin vào mắt mình. Bóng hình quen thuộc đang ở ngay đó, nhưng chẳng có chỗ nào ổn định: Đôi mắt mở to đầy kinh hãi, miệng há rộng, khóe miệng xuất hiện dấu hiệu thổ huyết, toàn thân căng cứng lên do quá tải lực lượng, và rõ ràng nhất, toàn thân ông bị bao phủ bởi lớp băng dày cả thước.

Linh Nhi nghe cậu gọi người trước mặt thì cũng giật mình, nàng không ngờ Thanh Phong Đế Quốc nhanh như vậy đã giải quyết đến dị tượng cấp độ này. Tuy nhiên đó cũng không phải việc đáng quan tâm lúc này. Nàng nói:

– Mau, rút toàn bộ năng lượng hàn băng ra khỏi cơ thể gia gia!

Thanh niên cao lớn gật đầu. Hai người vội ngồi xếp bằng xuống, bốn tay đều là áp lên bức tượng băng. Trong khi Linh Nhi dùng ngọn lửa hùng mạnh nhất của mình thiêu đốt toàn bộ hàn khí, cậu đem toàn bộ khả năng luyện hóa của mình ra mà hấp thu chúng từ tượng băng.

Công việc diễn ra gặp rất nhiều cản trở, khi mà lực lượng chung quanh họ như thể có linh trí riêng, ập tới bao quanh, ngăn không cho hai người làm tan băng. Tuy nhiên, ngọn lửa khủng bố kia được phát ra bởi một Pháp Vương chân chính, nơi ban đầu chỉ cần lục tinh pháp tôn có thể xử lý thì cho dù có biến dị đến mức nào cũng không thể cản chân nàng quá lâu.

Giằng co chừng mười phút thời gian, cuối cùng băng cũng có dấu hiệu tan chảy. Linh Nhi khống hỏa bao bọc hai người, ngăn không cho hàn khí được bổ sung, trong khi Trần Phong tiếp tục quá trình, cật lực hấp thu hàn lực dư thừa bên trong cơ thể Trần Tuấn.

Thêm năm phút trôi qua, vị lão tướng được giải thoát khỏi băng đá, ngã gục về phía trước. Thanh niên cao lớn đỡ lấy ông, sau đó cố gắng giúp ông ngồi xếp bằng trở lại. Thiếu nữ khẽ gật đầu với cậu, sau đó mở một khe hở cho cậu ra ngoài vòng lửa. Kế tiếp, cậu sẽ xử lý toàn bộ năng lượng còn lại của dị tượng, trong khi Linh Nhi sẽ chăm sóc cho Trần Tuấn.

Trần Phong ánh mắt đã giảm đi lo lắng, thêm vào mấy phần thịnh nộ. Lực hấp thu vẫn là như cũ, luyện hóa hàn khí chung quanh với tốc độ cực nhanh. Kinh mạch cậu hiện tại vẫn trong quá trình hồi phục, vẫn cần rất nhiều lực lượng hàn băng, vì vậy mà năng lượng ở đây chẳng khác nào thuốc bổ với cậu. Còn Dị Tộc lực lượng mơ hồ kia, dễ dàng bị Thần Văn giải quyết.

Để ta xem các ngươi còn bày thêm bao nhiêu thủ đoạn?

Linh Nhi sau khi xử lý toàn bộ năng lượng hàn khí bên trong vị lão tướng thì chăm sóc ông rất cẩn thận. Những đan dược dùng để chữa trị đều là loại tốt nhất có thể, vậy nên rất nhanh Trần Tuấn liền hồi phục trở lại, ngồi xếp bằng điều hòa cơ thể.

Thiếu nữ mỉm cười nhìn ông đã hồi phục, trở lại với việc tinh chế linh dược. Giữ lại một lượng hỏa diệm bảo vệ hai người và hỗ trợ Trần Phong khi cần thiết, nàng đem toàn bộ phần còn lại chuyển hóa thành dị hỏa khác. Cửu Sắc Băng Tâm thảo không còn bao nhiêu năng lượng, hẳn lần này sẽ có thể hoàn thành công việc.

Trong khi đó, thanh niên cao lớn bên ngoài tuy cũng gọi là hấp thụ hàn lực, nhưng chẳng khác nào chiến một trận căng thẳng. Băng tuyết ở đây rõ ràng cổ quái hơn cái dị tượng cấp bốn trước rất nhiều. Chúng không chỉ ở dạng đơn thuần, mà thậm chí tập trung lại, hóa hình thành những quái thú mà lao tới tấn công cậu.



Những hoa văn kỳ quái trên thạch nhũ, sàn băng ban đầu lúc này hấp thu một lượng hàn khí nhất định, thực thể hóa, phối hợp với những quái thú băng kia tạo thành thế công rất hung hãn. Bọn chúng hàn lực có, pháp lực có, thậm chí linh hồn lực cũng xuất hiện, tầm ảnh hưởng cổ quái vô cùng.

Tuy nhiên, với việc thân thể được khổ luyện từ những ngày đầu, cậu hoàn toàn có thể chống chịu được sát thương tầm xa của chúng, còn những công kích ở cự ly gần thậm chí còn chưa chạm tới cậu đều đã bị giải quyết xong xuôi. Dị tượng này, dù có được tăng cường cỡ nào, thì cái lõi năng lượng của nó vẫn là cố định như vậy, nó không thể tỏa ra quá nhiều lực lượng một lúc. Mà với một người đã từng phải giao thủ với cả Pháp Vương, thứ này xa xa vẫn còn chưa đủ mạnh.

Trần Phong lấy Nhật Long kiếm ra khỏi giới chỉ, đem ý niệm điều chỉnh bọc lấy toàn thân. Trong khi Hỗn Độn bản nguyên và Phong Thần Văn vẫn điên cuồng luyện hóa lực lượng, cậu vung kiếm, chém bay đầu đám ma thú kỳ dị dám lao tới tấn công. Lũ quái vật này đương nhiên cảm xúc không thể tồn tại, nhưng dường như chúng lại do tên nào đó điều khiển, vì vậy mà cậu vẫn có thể đọc được ý định tấn công của hắn mà lựa chọn bước đi tiếp theo sao cho hợp lý.

Tạo hóa thuật liên tục được thi triển, đánh cho kẻ địch không thể nào chống đỡ. Tưởng chừng với số lượng đông đảo với sức mạnh không tệ thì chúng có thể tạo ra một thế trận áp đặt, nhưng ý định ấy từ khi thanh niên cao lớn bắt đầu xuất kiếm liền bị chém nát thành từng mảnh.

Không gian chung quanh theo thời gian cạn đi hàn khí, pháp lực và linh hồn lực, theo đó mà đám quái vật không thể nào tồn tại được nữa, trả lại khung cảnh thông thường cho dị tượng cấp độ bốn. Đến lúc này thì nguy hiểm đã trôi qua với ba người, công việc của họ theo đó mà đơn giản hơn rất nhiều. Trần Tuấn sau khi hồi phục hoàn toàn thì rời khỏi vòng lửa, hỗ trợ Trần Phong giải quyết hàn khí chung quanh.

Thiên Huyền lâm trở lại với tầm mắt của mọi người, cổ xưa, yên bình, không còn dấu hiệu của hàn băng dị tượng. Thanh niên cao lớn chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi thật dài, quay sang bên nhìn thân ảnh quen thuộc, cười nói:

– Gia gia, đã lâu không gặp!

Vị lão tướng cũng quan sát cháu mình, mặt không giấu nổi vẻ xúc động:

– Tiểu tử, đã trưởng thành thật rồi!

Hai người đứng dậy, hàn huyên một chút. Hơn bảy năm trôi qua, Trần Tuấn đã già đi ít nhiều, nhưng sức mạnh cũng là cường hãn hơn khi đã đạt tới bát tinh pháp tôn. Nhưng đứa cháu đích tôn của ông, người mà trước kia trên dưới Trần phủ khinh miệt cũng đã đột phá tới ngũ tinh. Tốc độ tinh tiến này, để mọi người biết được, hiển nhiên bất cứ ai cũng sẽ phải than thầm sợ hãi. Ông không tưởng tượng được, đứa cháu đã từng bị người ta khinh thường đã phải trải qua những gì để có thể mạnh lên vừa nhanh, vừa vững chắc đến vậy.

Trần Phong cũng không kể cho ông quá nhiều, chủ yếu là những chuyện cơ bản thường ngày ở ngoại tông, còn đâu đều là giữ bí mật. Cậu kể xong, vừa hay Linh Nhi cũng bước đến bên cạnh. Lúc này, nàng đang ở nguyên dạng của mình, một Cửu Vĩ hồ xinh đẹp. Cậu nhìn nàng, nói:

– Phải rồi, giới thiệu với gia gia, đây là Đường Linh Nhi, ý trung nhân của nội tôn.

– Linh Nhi kính chào gia gia!

Thiếu nữ mỉm cười, cúi đầu chắp tay với lão tiền bối. Tuy xuất thân ở Thanh Phong Đế Quốc nhưng Trần Tuấn lại chẳng có chỗ nào dị nghị Yêu tộc, ngược lại luôn giữ hòa khí với họ. Mặt khác, ông cũng không có ý định giấu giếm tâm tình của mình làm gì, mỉm cười đáp:

– Không cần đa lễ! Vừa rồi nếu không có hai đứa, ta lúc này có lẽ đã mất mạng bên trong tảng băng kinh dị đó. Trần Phong, mắt nhìn của cháu, thực sự rất là tốt, mối quan hệ này, ta không có gì phản đối!

Thanh niên cao lớn bật cười, khẽ nắm lấy tay người yêu mình, như vậy có thể nói, chuyện của hai đứa sau này sẽ là thuận lợi hơn rất nhiều. Vị lão tướng vuốt bộ râu dài, nhìn họ hỏi:

– Tiếp theo hai đứa định thế nào? Liệu sẽ về thăm Trần phủ chứ?

Trần Phong suy tính một chút, cuối cùng lắc đầu:

– Chúng cháu vẫn còn chút việc phải giải quyết, khi nào sắp xếp ổn thỏa mới về ra mắt gia đình được. Gia gia, chúng ta sẽ tạm từ biệt tại đây.

Trần Tuấn gật đầu, ông cũng không định ép hai đứa làm gì. Hàn huyên với họ thêm một lát, ông rời đi, trở về Thanh Phong Đế Quốc. Thanh niên cao lớn nhìn theo bóng lưng ông đến khi khuất hẳn rồi quay qua Linh Nhi:

– Dị biến này có lẽ không chỉ xuất hiện ở đây?

– Sợ là diễn ra tại toàn bộ dị tượng cấp bốn trở lên!

– Nếu đã vậy, chúng ta nên lập tức lên đường thôi!

– Ừm!

Hai người lấy ra la bàn cấp bốn, di chuyển với tốc độ cao nhất cố thể. Hiểm họa bất thường này, nên một lượt giải quyết càng sớm càng tốt.