Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 122: Mục đích.



Trong lúc Trần Phong nghĩ ngợi đủ thứ, Thiên Lạc vẫn ngồi đó, chờ đợi một câu trả lời của y, hoàn toàn không có chút nào bồn chồn, nóng ruột. Cuối cùng, sau một hồi khá lâu, Phong Hiệp thở ra một hơi thật dài, đưa cho chàng trai ngồi cạnh một chiếc lọ trong giới chỉ, nói:

– Cậu giúp ta dùng đan dược trong này!

Thiên Lạc nhận lấy, mày hơi nhíu rồi đứng lên đi ra ngoài. Trần Phong đoán người kia tưởng rằng y muốn uống thuốc độc để tự tử nên định tìm nhờ tiểu đệ kiểm chứng. Dù sao lòng tin thì chưa có, người này lại không thông thạo dược phẩm cho lắm nên y cũng chẳng buồn thanh minh, để mặc cho cậu ta rời đi.

Mặt khác, y có chút cảm thán về thói quen tưởng chừng hơi bất thường của mình. Người khác nếu như có nhiều giới chỉ thì sẽ đeo cân đối ở cả hai bàn tay, điều này vừa tiện hơn, vừa tránh được vạn nhất. Ở đây y đeo tập trung hết bên trái vì bàn tay phải vốn là nơi tọa lạc Phong Thần Văn, một lý do mà ngay cả sư phụ cũng cho là ngớ ngẩn. Nhưng rồi hôm nay, chính vì sự dị thường của y mà tất cả vật phẩm y có trước giờ mới được bảo toàn nguyên vẹn.

Không lâu sau, cả hai huynh đệ trở lại, đều là đem ánh mắt có vài phần kinh ngạc nhìn Phong Hiệp. Thiên Y hỏi, giọng vui mừng:

– Tiền bối muốn dùng chúng?

– Ừm!

Không nói thêm gì nhiều, chàng trai trực tiếp tiến lại, hỗ trợ cho y nuốt hai viên đan dược trị thương. Sau đó, huynh đệ song sinh rời đi, để y có thời gian nghỉ ngơi. Nhắm mắt một lúc, Trần Phong chậm rãi trở lại giấc ngủ trong khi dược liệu cao cấp từ từ đi khắp lục phủ ngũ tạng chữa trị.

Tuy nhiên, y không thể ngủ được quá lâu, khi mà những cơn ác mộng vẫn cứ hành hạ y. Chợp mắt chắc được vài tiếng đồng hồ, y lại vì chúng mà bị cưỡng chế tỉnh lại. Dường như dù có nhận ra là mình không thực sự muốn chết thì sự ra đi của những người quan trọng nhất vẫn cứ ám ảnh nặng nề y.

Cố gắng lấy ra một viên Tinh Vân đan, Hỗn Độn bản nguyên gần như lập tức điên cuồng mà cắn nuốt nó, hỗ trợ cho công cuộc chữa trị. Khu vực mà y đang dưỡng thương hiện tại không biết là ở đâu nhưng nồng độ pháp lực là quá thấp, có thể nói là gần như không có. Trước kia khi muốn chết càng sớm càng tốt thì điều này là phù hợp, nhưng giờ thì nó quá tệ với y.

Tình trạng của y hiện tại có một viên Tinh Vân đan thực sự là rất tuyệt. Hấp thu xong nó, mặc dù thương thế vẫn còn rất rất nặng nhưng y cảm nhận được độ cải thiện là khá lớn. Vừa lúc đó, Thiên Lạc quay lại, ngoài lọ đan dược của y còn mang thêm ít lương thực. Như thể cảm nhận được tàn dư của Tinh Vân lực trong phòng, chàng trai tò mò hỏi:

– Tiền bối vừa làm gì vậy?

– Một việc cần thiết để hồi phục!

Phong Hiệp nhìn cậu ta, nói. Thiên Lạc tiến lại, giúp y dùng thêm đan dược và đút cho y món súp, hỏi:

– Tiền bối muốn khỏe lại rồi?

– Có lẽ vậy, nhờ có huynh đệ hai người. Cảm ơn!

Thiên Lạc không đáp ngay, mặt khác hơi trầm mặc một chút. Lát sau, cậu ta thành thật nói:

– Thực ra chúng ta cứu tiền bối không hẳn là vì lòng tốt, chỉ có Thiên Y là toàn tâm toàn ý, còn tại hạ và dân làng đều là có lý do khác.

– Ta biết!

Trần Phong không tỏ ra bất mãn, đáp. Y không phải người tinh tế, nhưng so với huynh đệ này thì trưởng thành hơn không ít, hơn nữa trông họ có vẻ đều là người tử tế, không giỏi nói dối. Y chỉ là đợi họ mở lời mà thôi.

Chàng trai có chút bất ngờ với phản hồi của y, hỏi lại:

– Người biết chuyện rồi sao?

– Chi tiết thì chưa, cơ mà ta biết là có chuyện!

Thiên Lạc hơi bối rối, không dám nói gì, sợ mất lòng y. Phong Hiệp nhẹ nhàng nói, giúp cậu ta ổn định:

– Cứ nói đi, ta sẽ giúp!

– Vậy… tại hạ sẽ nói thật. Nơi mà chúng ta đang ở đây là ngôi đền của làng Viễn Nham, chính là điểm cực Tây của Đại Viêm Đế Quốc, một trong bốn vương quốc của thế giới dung nham bao quanh Đông Thần Vực.

Trần Phong hơi nhíu mày trước thông tin vừa tiếp nhận. Y hỏi:



– Nói vậy, đáy của Đại Vực Thẳm chính là các vương quốc dung nham sao?

– Tại hạ đoán vậy, dù sao tiền bối cũng là người đầu tiên từ trên đó rơi xuống đây mà vẫn còn sống.

Phong Hiệp đương nhiên chẳng cảm thấy vui vẻ gì về việc đó, mặt khác ra hiệu cho chàng trai tiếp tục kể. Cậu ta gật đầu:

– Vâng… Đại Viêm là Đế Quốc phía Nam của dung nham thế giới, bị ngăn cách tuyệt đối với Đế Quốc phía Tây bởi bức màn bất diệt nhưng lại tiếp giáp với Đế Quốc phía Đông. Hai đất nước giao tranh liên tục suốt năm mươi năm qua, khiến cho gần như toàn bộ nhân dân đều phải ra trận. Trước kia, thanh niên trai tráng từ mười tám tuổi trở lên đều phải rời làng đến trại tập trung để huấn luyện trước khi tham gia quân đội. Phần lớn họ đều là một đi không trở lại, những ai trở về hoặc là vì tuổi quá cao, hoặc lại vì đã vĩnh viễn trở thành phế nhân, khiến cho đời sống người dân hết sức cơ cực. Tuy nhiên năm vừa qua lại bắt đầu có thay đổi, chỉ những ai mười tám tuổi trở lên và tu vi đạt pháp vũ cảnh mới phải rời làng, hơn nữa số lượng cũng là giới hạn chỉ hai mươi người. Ngoài ra, những ai từ bốn mươi tuổi trở lên nếu có nguyện vọng đều có thể trở về nhà. Theo quy định mới, những người này miễn đi tất cả những đợt sau và dù có muốn họ cũng không được trở lại chiến trường nữa.

– Và dân làng muốn ta đi, đúng chứ?

– Vâng… với việc tiền bối rơi từ trên đó xuống nhưng vẫn còn sống, mọi người nghĩ người thực lực rất mạnh, nếu hồi phục kịp thì sẽ có thể lấp đi một vị trí.

Trần Phong gần như bật cười nhưng không nói gì. Hai người sau đó giữ bầu không khí trầm mặc, chỉ từ tốn hoàn thành bữa ăn, sau đó Thiên Lạc rời đi, để y có không gian yên tĩnh mà thoải mái suy ngẫm, nghỉ ngơi.

Về cơ bản, mọi chuyện cũng không quá xa khỏi dự liệu của Phong Hiệp, có chăng chỉ là nơi này phức tạp hơn y toan tính một chút. Bất quá, y cũng không thể lo nghĩ gì quá nhiều, việc quan trọng trước nhất vẫn cứ là hồi phục.

Lần tiếp theo y bị ác mộng làm tỉnh giấc, người ngồi cạnh y là tiểu đệ trong cặp song sinh. Nhận thấy y đã tỉnh, chàng trai hỏi:

– Tiền bối đã khá hơn rồi chứ?

– Tốt hơn rất nhiều rồi. Cảm ơn!

Thiên Y khẽ cười, tiếp tục:

– Đại ca của tại hạ đã kể cho tiền bối mọi chuyện rồi phải không?

– Ta không nghĩ vậy, đoán là vẫn còn chút khúc mắc nữa. Ví dụ như, dù có ta tham gia thì vẫn còn thiếu vài người nữa chẳng hạn.

Chàng trai gần như giật mình với câu trả lời của y, sau đó khẽ gật đầu:

– Quả là vẫn còn thiếu một người. Vị trí đó hoặc là do một thanh niên thực cảnh đỉnh phong đi hoặc là do tại hạ đảm nhiệm. Bởi tuy chỉ là hư cảnh trung kỳ nhưng linh hồn cảnh giới của tại hạ lại mạnh nhất làng. Điều băn khoăn chính là không biết người kiểm tra sẽ làm thế nào để lấy đủ số lượng.

Trần Phong trầm mặc một chút, sau đó hỏi:

– Từ trước tới giờ cậu vẫn luôn lương thiện đến vậy?

– Tại hạ không rõ thế nào gọi là “lương thiện”, chỉ là tính cách tại hạ vốn như vậy, thích giúp người khác bằng hết khả năng của mình.

Thiên Y thật thà, mỉm cười nói. Phong Hiệp trong lòng có chút nặng nề, không phải gì cả, chỉ là người đang ở cạnh mình đây tính cách, sao mà giống với người ấy đến vậy. Yên lặng hồi lâu, y hỏi:

– Nếu như những hành động cứu giúp người khác của cậu bị kẻ gian lợi dụng, cậu cảm thấy thế nào?

– Tại hạ không bận tâm lắm, bởi dù sao thì đó vẫn là việc tại hạ phải làm. Đối với tại hạ, nếu như lo lắng mình sẽ bị lợi dụng mà không cứu người thì sẽ tạo ra một tạo nghiệp không bao giờ có thể tha thứ.

Trần Phong bật cười, lòng thoải mái hơn rất nhiều. Dựa vào ý niệm, y cảm nhận được người này hoàn toàn thật tâm. Có thể nói, đây chính là một người thuần khiết, lương thiện tận tâm can, không chút vương thói xấu của đời, thậm chí có phần nào đó hơn cả Linh Nhi.

Thiên Y rời đi, ra ngoài hiên, đem tiêu ra thổi. Thanh âm nhẹ nhàng, tinh tế truyền qua không gian đến bên Phong Hiệp đang nằm dưỡng bệnh. Y lấy ra hai khỏa Tinh Vân đan, bắt đầu luyện hóa. Với việc bình phục hơn một chút, khả năng cắn nuốt năng lượng của bản nguyên Hỗn Độn đã tăng lên gấp bội, y muốn đẩy nhanh tốc độ hấp thu lên hết mức có thể.

Một tuần cứ thế trôi qua, Trần Phong cứ như vậy hồi phục hết sức chậm rãi, cuối cùng cũng đã có thể cử động được một chút. Tuy nói việc ngồi dậy vẫn là chưa thể nhưng một số hành động nhỏ nhặt như trở mình chút xíu thì đã làm được. Lý do của việc này chính là lục phủ ngũ tạng tổn thương quá nặng, gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn. Y không quá bất mãn, khi mà trong thời gian này suy nghĩ rất nhiều về sự đời, vô thức trưởng thành hơn.

Những giấc ngủ thì vẫn cứ tệ hại như vậy. Một ngày y ngủ thành nhiều giấc ngắn, luôn bị cưỡng chế tỉnh dậy bởi ác mộng. Dù cho có nghĩ thoáng ra được một chút, cái chết của gia đình và Linh Nhi như cũ vẫn ám ảnh y, không cách nào thoát được.

Huynh đệ Thiên Lạc, Thiên Y vẫn thay nhau đến trò chuyện và hỗ trợ y trị thương. Tuy nói là tiếp xúc chưa quá lâu nhưng cũng hình thành chút quan hệ và thiện cảm. Có thể nói họ bắt đầu hiểu tính cách của nhau hơn, mặc cho hai bên chưa biết chút nào về quá khứ của đối phương.

Thời gian này buổi trưa thường là thời điểm mà tâm trạng của Phong Hiệp tệ nhất. Cả đêm ngủ không được nhiều, vì vậy mà sáng thường sẽ là lúc y cố gắng chợp mắt bù. Tuy nhiên cùng lắm y cũng chỉ bớt mệt được một chút, không đáng là bao. Mở mắt ra sau những cơn ác mộng thường lệ, y cảm nhận được cơn đói kéo đến, hành hạ bao tử đang bình phục của mình. Tuy nói pháp sư thường không cần ăn nhiều nhưng y hiện không như thế, thậm chí một ngày còn phải ăn tới bốn bữa.



Tuy nhiên người đang ngồi bên cạnh giường đợi y lúc này lại không phải huynh đệ song sinh mà là một người hoàn toàn xa lạ. Ông ta trông tuổi có lẽ đã ngoại tứ tuần, đôi mắt tinh anh chăm chú quan sát y, vầng trán cao lộ rõ do mái tóc dài buộc gọn thành búi trên đầu. Khuôn mặt cực kỳ nghiêm nghị, quần áo giản dị, gọn gàng nhưng vẫn toát lên khí chất của một người lãnh đạo. Trần Phong khẽ thở ra, hỏi:

– Có phải người đang tỉ mỉ quan sát ta đây là trưởng làng Viễn Nham?

Y không có ý chê trách hay đá xéo gì ông ta, chỉ là không thích bị nhìn chằm chằm từ lúc ngủ cho đến lúc tỉnh vẫn chưa thèm dừng như vậy. Cảm giác giống như bị khinh thường, như một vật gì đó không có chút cảm xúc, một hành động mà y nghĩ là khá khiếm nhã. Tuy nói là y mang ơn họ, nhưng xét cho đúng thì đó là Thiên Y, còn dân làng vốn đã định bỏ mặc y, y không có nghĩa vụ phải đội ông ta lên đầu.

– Nghe nói ngươi đã bình phục hơn rất nhiều nên ta đến xem thế nào, nhưng có vẻ như vẫn còn tệ lắm!

– Như ngươi thấy thôi!

Phong Hiệp nhàn nhạt nói. Y thừa biết ý định của ông ta đến đây là gì, nhưng đừng nghĩ bằng cách nào mà có thể tự nhiên y giúp không. Y cũng thích giúp người, nhưng không như Thiên Y hay Linh Nhi, y tính toán hơn rất nhiều, đặc biệt với tâm trạng hiện tại, nếu ông ta làm không đúng, có khả năng ông ta còn không ra được khỏi phòng.

Trưởng làng trông biểu hiện của y có lẽ trong lòng cũng có chút không được tốt cho lắm. Tuy nhiên sống từng ấy năm, bản thân đồng thời còn là người biết điều, ông cũng hiểu vị trí hiện tại chỉ có Thiên Y mới có thể lên giọng với Trần Phong, mà tiểu tử đó thì tuyệt nhiên không bao giờ làm ra chuyện đó. Đằng hắng một cái, ông nói:

– Nghe nói ngươi đã đồng ý với Thiên Lạc?

Phong Hiệp không nói, chỉ ra dấu là có chuyện đó, để cho ông ta tiếp tục. Trưởng làng đằng hắng thêm lần nữa:

– Ta hi vọng ngươi có thể giúp chúng ta đảm bảo vị trí cuối cùng là của Thiên Y!

Trần Phong vẻ mặt có chút trào phúng. Y không trả lời ngay, mặt khác để đối phương chờ một lát rồi mới nói:

– Thanh niên thực cảnh đỉnh phong đó là con trai ngươi phải không?

– Chuyện không đơn giản như vậy!

– Thế như nào?

Phong Hiệp hỏi lại. Y không biết ngôi làng này vốn thế nào, nhưng dám chắc vị trí Thiên Y trong làng là hết sức quan trọng, nếu như lão sẵn sàng chỉ vì muốn con trai mình không phải đi lính mà đẩy vị thầy thuốc rời làng thì y cũng rất sẵn lòng đem ý niệm căm ghét mà cho ông ta một chưởng.

Vị trưởng làng thở dài, sau đó nhìn ra ngoài như muốn đảm bảo không có ai thì mới quay lại nhìn y, kể:

– Bắt đầu từ nguồn gốc của huynh đệ song sinh đó, chúng vốn không phải người dân của làng này, mà thực ra ta cũng không nghĩ chúng là cư dân của bất cứ tộc người nào. Mười bảy năm trước, một con rồng cực kỳ khổng lồ từ trên bầu trời làng Viễn Nham rơi xuống, va thẳng vào bức màn bất diệt rồi đâm sầm xuống mặt đất bên dưới tạo thành một hố sâu tới cả ngàn trượng. Dân làng cực kỳ hốt hoảng trước sự kiện này. May mắn là khu vực rộng lớn bên dưới bức màn không phải nơi dân cư sinh sống nên không có bất cứ thương vong nào. Tuy nhiên dưới đáy vực sâu, chúng ta không nhìn thấy bất cứ xác con rồng nào mà thay vào đó là hai đứa trẻ sơ sinh khỏe mạnh đang say ngủ.

– Tình trạng của cả hai từ lúc đó đã như vậy rồi sao?

Trần Phong thấy ông dừng lại liền hỏi. Trưởng làng hiểu y nói gì, đáp:

– Ừ, có lẽ do tách ra từ con rồng kia nên chúng mới như vậy.

– Tiếp tục đi!

Phong Hiệp nói. Nguồn gốc của huynh đệ song sinh tuy nói có chút đặc biệt nhưng chẳng liên quan gì đến việc hai người đang bàn cả. Trưởng làng hơi do dự một hồi, cuối cùng nói:

– Ta không biết vùng đất của ngươi thì thế nào, nhưng cư dân của dung nham thế giới rất tin vào những lời tiên tri, và rất nhiều trong số chúng đã trở thành hiện thực. Làng Viễn Nham vốn chỉ là một ngôi làng nhỏ nơi biên giới, nên nhà tiên tri của chúng ta không quá tiếng tăm trong Đế Quốc, nhưng bà ấy vẫn đưa ra không ít những tiên đoán có thật. Và lời tiên tri cuối cùng của bà ấy chính là: “Sẽ có một Thiên Long từ trên thiên giới rơi xuống làng Viễn Nham, và sức mạnh của nó sẽ thống nhất dung nham thế giới.”

Trần Phong hơi nhíu mày trước thông tin này. Vế sau thì không biết thế nào nhưng quả thực nhà tiên tri này đã đúng về việc có một con rồng từ trên trời rơi xuống. Tuy nói lúc này nó đã tách thành huynh đệ song sinh nhưng về cơ bản sức mạnh nó vẫn ở đó, sớm thôi sẽ uy danh khắp Đế Quốc Đại Viêm.

Trưởng làng để cho y thời gian suy nghĩ, sau đó mới cẩn trọng nói:

– Ta hi vọng ngươi hiểu được khát vọng của người dân chúng ta. Chiến tranh đã kéo dài quá lâu rồi, chỉ cần có một cơ hội chấm dứt, cho dù có nhỏ bé thế nào, chúng ta nhất định sẽ nắm lấy!

Ông ta rời đi, bỏ lại không gian yên tĩnh cho y, trước khi Thiên Lạc đến giúp y dùng bữa và trị thương.