Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 131: Nghĩa vụ quân sự.



Lý Hồng tinh thần là như vậy, gọi những trại viên nào “rảnh rỗi” đi sửa sang lại các khu vực huấn luyện. Tuy nhiên không phải ai cũng nghe lời hắn, vẫn còn không ít những kẻ mặc kệ nỗi sợ lâu nay của mình với cựu trại trưởng, tuyệt đối chống lệnh không làm.

Với những kẻ này, Lý Hồng không giống như suy nghĩ của mọi người, không hề trừng phạt chúng, hoàn toàn bận tâm tới chúng nữa, cứ thế làm việc của mình. Bởi hắn biết thực chất, những người có nhiệt huyết thực sự đã đi theo Thiên Lạc cả rồi, những kẻ đang làm việc cùng hắn chỉ là làm theo lệnh hắn vậy thôi, chứ chẳng có chỗ nào hứng thú hay tập trung cả. Minh chứng cho việc đó, chính là năng suất làm việc của đám người này cực kỳ thấp, tổng phần họ làm lại có khi còn không bằng của mình hắn.

Những ngày cuối cùng trước khi kỳ đi nghĩa vụ quân sự hằng năm đến cứ như vậy trôi qua. Ai luyện tập cứ luyện tập, ai tu sửa cứ tu sửa, ai an yên cứ an yên. Tuy nói trại tập trung này vẫn còn một chút tĩnh lặng của sự trì trệ, nhưng quá nửa trong nó đã có bầu không khí hồ hởi, sôi động, và khoảng một phần tư là một sự nhiệt huyết không ra nhiệt huyết, tẻ nhạt không ra tẻ nhạt.

Buổi sáng hôm ấy, tất cả mọi người tập trung tại sân trước, tuy nhiên không phải là cái bầu không khí buồn rầu như mọi khi, mà nó hừng hực khí thế như một quân đoàn chuẩn bị ra trận. Những người đi theo Thiên Lạc có thể nói là chưa bao giờ hăng hái đến vậy, chỉ ít lâu nữa thôi, bọn họ sẽ được cùng thần tượng của mình rời đi, gia nhập quân đội Đế Quốc. Suy nghĩ ấy mới chỉ hai tháng trước thôi, là một điều điên rồ viển vông nào đó, nhưng giờ đây nó lại trở thành một sự thật mà rất nhiều người đều công nhận.

Trần Phong đứng tại trung tâm tất cả trại viên, chờ đoàn người đến tuyển. Phía sau y có ba nhân ảnh: Thiên Lạc, Thiên Y và Lý Hồng. Nhị đệ tử của y, đến sáng hôm nay cuối cùng cũng chịu mở mắt ra mà báo tin mừng, thực là có chút khiến y phải lo lắng, nhưng dường như ông trời vẫn đang ủng hộ kế hoạch của y.

Đoàn người từ quận Hỏa Thung không để mọi người phải đợi quá lâu, khoảng ba canh giờ sau khi mặt trời lên liền có mặt tại cổng, rồi theo vài người do pháp sư tóc bạc sắp xếp mà tiến vào trong. Người đứng đầu trong số họ cảm thấy hơi lạ lẫm, đặc biệt là khi trông thấy Lý Hồng đứng sau một thân ảnh cụt tay mà hắn ta nhìn thế nào cũng không có cảm giác là người của Đại Viêm Đế Quốc.

Khi chỉ còn cách nhau chừng năm bước chân, bọn họ dừng lại. Hai bên chắp tay chào hỏi, riêng Phong Hiệp chỉ đơn giản là khẽ cúi đầu một cái. Y cũng mỉm cười, mở lời trước:

– Đoán chừng các hạ chính là Lương Thành, người lo việc tuyển binh suốt mười năm qua ở xã Vực Diễm này?

– Chính là tại hạ! Không biết các hạ là ai?

Lương Thành đáp, ánh mắt khó hiểu, hết nhìn Trần Phong lại quay qua Lý Hồng đang đứng phía sau y. Pháp sư tóc bạc mỉm cười, thân thiện đưa tay ra:

– Ta là Trần Phong, trại trưởng đương nhiệm!

– Đoán chừng trại tập trung thời gian qua đã có thay đổi?

Bắt tay với Phong Hiệp, người tuyển binh hỏi. Ánh mắt hắn có chút kinh ngạc khi nhìn ra khí thế của những trại viên nơi đây, đồng thời cũng cảm nhận được sự biến chuyển của Lý Hồng. Hắn không tưởng tượng được, người trước mặt đây bằng cách nào mà có thể làm cho cái nơi tồi tàn, u ám này chuyển mình mạnh mẽ đến vậy, đặc biệt là khi ngoại hình của người này nói thô ra thì có chút đáng thương hại.

Trần Phong chẳng quan tâm những gì hắn nghĩ, cũng đưa mắt nhìn toàn trường một chút rồi đáp:

– Quả là có thay đổi, nhưng lần tuyển binh này hãy cứ như mười năm qua đi!

Không thể nào!

Đó không chỉ là suy nghĩ của mình Lương Thành, mà còn là gần như tất cả mọi người ở đây lúc này. Đối với những người đi tuyển binh, bọn họ vốn nghĩ là vẫn như những năm trước, vậy nên không có mang theo dụng cụ nào kiểm tra cả. Vì thế mà khi chứng kiến nơi đây thay đổi quá nhiều như vậy, họ cảm thấy có chút sững sờ và lo lắng. Nhưng rồi một lời kia của vị tân trại trưởng lại khiến tâm trạng của họ tốt hơn rất nhiều.

Những trại viên muốn ở lại vốn dĩ đang khá bồn chồn vì sẽ phải đi nghĩa vụ, nghe được câu này thì khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ mừng rỡ. Giống với mấy người kia, lâu nay vẫn tưởng sẽ phải kiểm tra đi lính nên giờ đây họ có chút không tin nổi.

Những người đi theo Thiên Lạc thì cực kỳ bất mãn. Họ đã lần đầu tiên lấy lại nguồn cảm hứng tu luyện sau mười năm trời, một câu nói kia của pháp sư tóc bạc chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh vào họ. Cho dù có nằm mơ họ cũng không tin được ngài ấy lại hành xử ra như thế. Họ không phải quá sắc bén, tinh tế nhưng dư sức nhận ra trại tập trung được như hôm nay là nhờ tác động không nhỏ của ngài ấy.

Tuy nhiên kinh ngạc nhất có lẽ chính là huynh đệ song sinh. Thiên Lạc tuy nói hai tháng vừa qua chỉ đột phá được một tinh thực lực nhưng những thành tựu cậu đạt được thì rất đáng trân quý. Cậu có được rất nhiều tiến bộ, không chỉ về thực chiến, khả năng thao túng pháp lực mà còn cả vô số mối quan hệ nữa.

Thiên Y đỡ hơn đại huynh mình một chút nhưng cũng không hề bình tĩnh cho lắm. Cậu nay về pháp lực mới là hư cảnh hậu kỳ nhưng linh hồn lực dám chắc là cực mạnh, chuyện đi lính cậu đương nhiên có thể làm được. Cậu biết sư phụ có lý do của mình nên mới làm thế, nhưng cậu vẫn nghĩ để tất cả mọi người ở lại, không cho ai một cơ hội được đi thì có chút bất công.

Lương Thành đồng dạng cũng như mọi người, nhưng rất nhanh liền lấy lại phong độ, cười nói:



– Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ trở về ngay lo việc giấy tờ, Trần Phong tân trại trưởng bảo trọng!

Hắn chắp tay chào, tỏ ý chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên Phong Hiệp cũng mỉm cười, nói:

– Ta đã nói là “lần tuyển binh này”, không có nghĩa là lần sau cũng thế. Mấy người các hạ hôm nay nói đến kiểm tra chúng ta nhưng không mang theo bất cứ thứ gì, bảo làm sao chúng ta có thể phô diễn trình độ? Lần sau hãy mang món pháp bảo nào xịn xịn một chút, nếu không ta không chỉ là để về không thế này đâu!

– Các hạ nói thế là có ý gì? Nếu nói về dụng cụ kiểm tra thì ta luôn mang bên mình?

Lương Thành nheo mắt nói, rõ ràng nhận ra hàm ý trong ngữ điệu của đối phương, tay lấy ra một tấm khiên nho nhỏ. Thứ này tuy nói cũng là pháp cụ có thể đo được pháp lực nhưng hết sức tầm thường, ước chừng chỉ đo được đến ngũ tinh pháp vũ là cùng, độ bền theo đó cũng chỉ tốt hơn cái mà trại tập trung có một chút.

Trần Phong không thèm nhìn nó lấy một chút, ánh mắt vẫn sắc lạnh quan sát người đối diện, pháp lực trong cơ thể tùy ý vận lên, tỏa về phía hắn ta. Uy áp của y lập tức khiến cho hắn hít thở không thông, rồi chỉ tích tắc sau, hắn phải buông cái dụng cụ kia ra, để mặc cho nó rơi xuống đất, sau đó hai tay đưa lên cổ, liên tục cào cào vào không khí như đang cố gắng gỡ bàn tay vô hình đang bóp cổ hắn ra.

Toàn thân hắn bay lên không trung trong khi giãy giụa. Vẻ mặt hắn cực độ thống khổ cùng khiếp đảm, tưởng chừng như chẳng còn bao lâu nữa sẽ vì không hô hấp được mà tử vong. Toàn bộ các trại viên của trại tập trung không hẹn mà cùng cúi đầu xuống trước vị trại trưởng, trong khi những tên còn lại của đoàn kiểm tra thì sợ hãi lui lại. Pháp sư tóc bạc nhìn chúng, hỏi:

– Theo các ngươi, thứ đó có đáng cho bọn ta dùng không?

Không ai trong số chúng dám trả lời, chỉ run rẩy lắc đầu, dù là kẻ nào cũng là cực kỳ khiếp sợ và hoảng loạn. Đoàn người bọn chúng thực lực dao động từ nhất tinh đến nhị tinh pháp quan, nhưng người trước mặt kia có thể đứng yên mà trấn áp như vậy thì e rằng yếu nhất cũng đã là pháp tông cảnh. Thứ pháp cụ nho nhỏ kia hiển nhiên chẳng đáng để đưa ra sử dụng.

– Có hay không?

– Không không không không không…

Bọn chúng liến thoắng đáp, ánh mắt khẩn cầu người kia tha cho chúng một mạng. Phong Hiệp tiếp tục từ tốn:

– Năm sau có mang cái tốt hơn đến không?

– Có có có có có…

– Chắc không?

– Chắc chắc chắc chắc chắc…

Nhìn chúng thiếu điều khóc thét lên, Trần Phong mới bỏ uy áp ra khỏi người tên kia, để mặc hắn ngất ra đấy, nói:

– Mang hắn cút về!

Bọn chúng ngay lập tức lao tới khiêng tên đứng đầu lên sau đó luống ca luống cuống chạy đi, cực kỳ hớt hải. Toàn bộ trại viên nhìn thấy một màn vừa rồi thì trong lòng có rất nhiều mâu thuẫn, thành ra không biết nên biểu lộ cảm xúc như thế nào.

Cảnh tượng ấy hai tháng về trước cũng gần tương tự, pháp sư tóc bạc đối đầu với một người mà dù là ai ở đây cũng phải kiêng nể nhưng lại vẫn bá đạo áp chế người đó đến thảm thương, từ đó tước đi quyền lực. Điều này kể ra mà nói vừa có chút tức cười, vừa có chút hả lòng hạ dạ, lại có một chút thán phục.

Bọn họ an phận mười năm, nay quyết chí muốn ra trận nhưng bị tân trại trưởng ngăn cấm, vì vậy mà cảm thấy rất bức xúc. Tuy nhiên vừa rồi theo như họ hiểu, việc y làm chính là cho đám người kiêu ngạo kia một bài học, không cho chúng khinh thường trại tập trung xã Vực Diễm, như vậy chính là đòi lại mặt mũi vốn đã mất lâu nay của họ. Bọn họ hiện tại cảm thấy khó hiểu về suy nghĩ của y, nên cũng phân vân giữa việc nên cảm thấy biết ơn hay là tiếp tục trách cứ. Huynh đệ song sinh tâm trạng cũng là hỗn loạn, chỉ là bình tĩnh hơn bọn họ ít nhiều. Chỉ duy nhất Lý Hồng là tin chắc Phong Hiệp đang đứng về phía tất cả bọn họ.

Và hắn không sai. Đợi mọi người ổn định lại một chút, Trần Phong đem linh hồn lực lượng truyền ra chung quanh, sau đó truyền âm đến họ:

Có phải không ít người trong số các ngươi oán trách ta vì không để các ngươi được làm bài kiểm tra năng lực?



Mặc xác các ngươi!

Các ngươi nghĩ chỉ vì dụng cụ kiểm tra kém chất lượng nên ta mới không muốn cho tiến hành khảo thí?

Các ngươi nghĩ mình đáng giá như vậy sao?

Kể cả hôm nay chúng mang những pháp bảo tốt nhất đến kiểm tra thì các ngươi cũng cứ ngồi yên đó!

Các ngươi hiện tại chẳng có tư cách, cũng không đủ khả năng làm được cái quái gì cả!

Tất cả chỉ là một đám rác rưởi không hơn không kém!

Hai tháng trước, các ngươi đến việc nấu cơm rửa bát còn không muốn làm, nay liền nói đến chuyện muốn hi sinh tính mạng để bảo vệ Tổ Quốc, xả thân mình vi đại cục?

Các ngươi nghĩ mình vĩ đại đến thế cơ à?

Một lũ hèn nhát trốn tránh nghĩa vụ quân sự đến mười năm từ bao giờ lại có suy nghĩ của những anh hùng thiên cổ, của một đấng cứu thế vậy?

Giả nhân giả nghĩa, khốn nạn đốn mạt cũng phải có mức độ thôi chứ?

Đó là chưa kể đến cái thực lực tầm thường mà các ngươi đang tự hào kìa? Một pháp sư dám từ bỏ việc tu luyện đến mười năm ròng, các ngươi nghĩ sức mạnh nho nhỏ đó ai cần đến?

Cái thứ yếu ớt vô dụng đó thì bảo vệ được thứ chết tiệt gì trong cả thế giới rộng lớn này?

Lo cho thân mình còn chưa nổi thì đừng có mơ tưởng đến việc bảo vệ tổ ấm!

Nực cười nó vừa vừa thôi!

Tự luyến bản thân quá lố chẳng khác nào sỉ nhục chính dòng họ của mình đâu!

Ta cho các ngươi một năm. Sau thời gian đó kẻ nào đủ phẩm chất và năng lực ta sẽ cho tham gia bài kiểm tra, những kẻ còn lại liệu hồn mà rèn luyện tiếp.

Giờ thì cút đi!

Lời pháp sư tóc bạc đã dứt, nhưng toàn trường chưa ai có thể nhấc chân lên mà rời đi. Những lời nói của y chính là tát thẳng vào mặt, khiến họ tỉnh khỏi những giấc mộng tươi đẹp họ đang có thời gian qua. Tuy nhiên sau hồi lâu, một người trông có vẻ thuộc nhóm muốn yên phận cuối cùng cũng như sực tỉnh lại mà trở về phòng. Có hắn ta đi trước, những người khác mới bắt đầu làm theo, hết sức nghiêm chỉnh, yên lặng, không ai dám nói một lời nào.

Dù là ai lúc này đều vẫn đang vang vọng giọng nói của vị trại trưởng trong đầu. Những lời ấy dù là khó nghe nhưng không một ai dám oán trách, mặt khác cực kỳ thấm thía từng câu, từng chữ một. Lý Hồng đồng dạng cũng rời đi với họ mà không phản kháng nửa lời, bởi bản thân hắn cũng nằm trong số những kẻ Phong Hiệp nói tới, không những vậy hắn còn chính là kẻ cầm đầu.

Duy chỉ có huynh đệ song sinh là còn nán lại với Trần Phong, tâm trạng có chút rối ren. Họ biết tính tình sư phụ cổ quái và có chút nghiêm khắc, nhưng đây quả là lần đầu họ thấy y nặng lời với người khác đến vậy. Không đợi họ lên tiếng, pháp sư tóc bạc nói:

– Hai cậu cũng tự biết mình cần làm gì trong thời gian tới rồi đấy!

Xong, Phong Hiệp rời đi, để lại hai người Thiên Lạc, Thiên Y. Họ bắt đầu phần nào hiểu được, thế giới này khắc nghiệt đến đâu, và những gì sư phụ làm so ra vẫn còn ân cần rất rất nhiều, và mục đích chỉ là để họ chuẩn bị cho những sóng gió sau này mà thôi.