Trong rừng cây rậm rạp, một đạo bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, thỉnh thoảng ánh mắt xuyên thấu quay lại nhìn qua khe hở của nhánh cây.
Phía sau cậu, cách chưa đến trăm thước, đang có vô số thân ảnh đuổi theo, sát khí nồng đậm không chút che giấu toả ra.
Trời hơi tối, Trần Phong ngẩng đầu quan sát rồi điều chỉnh hô hấp vững vàng không dao động. Hiện tại cậu đang khá bất lợi, trong khi đối thủ có đến một pháp tông, bảy pháp quan, pháp vũ cảnh không thể đếm hết, cậu chỉ là một cửu tinh pháp vũ nho nhỏ.
Địa hình này tuy rằng rất thích hợp cho việc phục kích nhưng cậu lại không có đủ thời gian và khoảng trống để chuẩn bị.
Nếu như để bắt kịp, e là phải nhờ đến sư phụ mới có thể an toàn mà rời đi. Nói cách khác, một khi bại lộ, chỉ sợ cũng có một chút phiền phức, dù sao Bạch Lang đoàn, xét trong toàn bộ Huyền thành cũng là một nhất lưu thế lực.
– Cẩn thận! Phía bên tay phải cũng có người!
Phong Thần đột nhiên lên tiếng. Thiếu niên giật mình:
– Cũng là kẻ địch sao?
– Không rõ nhưng tránh đi thì hơn!
Trần Phong gật đầu. Dù họ là ai thì mục tiêu hiện tại cũng là cậu. Nhưng cố gắng đến đâu thì thực lực hai bên vẫn cách nhau quá xa, cậu dần dần bị cả thế lực nọ lẫn Bạch Lang đoàn thu hẹp khoảng cách, cuối cùng là bắt kịp.
Tên thủ lĩnh của Bạch Lang đoàn chắp tay với thế lực còn lại:
– Mã Đại huynh, không biết Kim Điểu hội có thể hay không nhường đường một chút. Đây là ân oán của Bạch Lang đoàn chúng ta.
– Đổng Hùng huynh nói đùa rồi, chúng ta đương nhiên không muốn xen vào chuyện của Bạch Lang đoàn. Chỉ là tình cờ đi qua chỗ này mà thôi.
Thủ lĩnh Kim Điểu hội lên tiếng. Bọn họ tạm thời chưa muốn trở mặt với Bạch Lang đoàn, bất quá đồng thời cũng không muốn gây sự với thân ảnh bí ẩn kia.
Đổng Hùng gật đầu. Hắn thừa biết đám người Kim Điểu hội còn lâu mới có chuyện tình cờ đi qua. Nhất định tên giảo hoặt kia đợi bọn chúng và thiếu niên trước mặt giao chiến rồi làm ngư ông đắc lợi.
Trần Phong nheo mắt nhìn hai thế lực. Lúc này nếu như có cách làm cho bọn chúng đối đầu nhau rồi thoát đi là tốt nhất.
– Mã Đại tiền bối, không biết Kim Điểu hội có hay không hứng thú với Huyết Hoả linh chi?
Cậu hướng Kim Điểu hội mà hỏi. Tên thủ lĩnh khoé miệng giật giật, nét mặt hiện lên một tia tiếu ý:
– Ta hành tẩu giang hồ đã mấy chục năm nay, ngươi tưởng chỉ bằng một gốc linh chi nho nhỏ thế mà dụ được sao?
Đổng Hùng bên cạnh nhìn Mã Đại liền có chút chột dạ. Tên kia bên ngoài thì mạnh miệng lắm nhưng thực chất đã động tâm rồi.
– Mã Đại huynh, hay là thế này, chúng ta cùng liên thủ bắt tên nhãi kia lại rồi người thì phía chúng ta nhận còn Huyết Hoả linh chi thì do Kim Điểu hội giữ, như thế có được không?
– Thành giao!
Kim Điểu hội đồng ý tức thì. Hai phương thế lực cùng hướng Trần Phong mà tiến.
Bất quá, mặc cho bị áp đảo cả về quân số lẫn thực lực, thiếu niên vẫn hiên ngang mà đứng, không để lộ ra vẻ gì yếu đuối. Cậu cười nhạt hỏi:
– Hai người các ngươi coi vậy mà cũng ngây thơ thật hả?
Mã Đại và Đổng Hùng cùng lúc sững lại, mặt có chút khó hiểu:
– Ý ngươi là sao?
– Các ngươi nghĩ tại sao hôm nay ta lại tham gia đấu giá hội?
Trần Phong cao giọng, chắp tay sau lưng nhìn hai phương thế lực. Đổng Hùng nheo mắt:
– Ngươi đến bán pháp kỹ lấy được từ Bạch Lang đoàn ta và hi vọng gặp được bảo vật, không phải sao?
Bốp! Bốp! Bốp!
Thiếu niên vỗ tay tán thưởng hắn ta:
– Không sai! Mục đích của ta hôm nay chính là như vậy. Bất quá… Các ngươi đã bao giờ nghĩ tới… Tại sao ta lại có thể dám một mình xuất hiện như vậy không?
Cậu nheo mắt nhìn bọn chúng. Mã Đại cùng Đổng Hùng nhất thời ngốc trệ. Lòng tham và thù hận đã làm chúng gần như quên đi việc đó.
– Hơn một năm trước, ta ra tay giết chết mấy chục người của Bạch Lang đoàn. Mới gần đây thôi ta lại phế đi bản nguyên của một nửa thành viên các ngươi nữa.
Trần Phong vừa thừa nhận, vừa chậm rãi nhắc lại những chuyện đối đầu, chém giết trước kia, dĩ nhiên không phải do cậu làm hoàn toàn nhưng chúng cũng chẳng cách nào kiểm tra. Cậu đem ánh mắt sắc bén quan sát hai thế lực.
Bọn chúng sau khi được nhắc lại điều ấy như đột nhiên nhận ra điều gì, không hẹn mà đều lui lại một bước.
Trước mặt Kim Điểu hội và Bạch Lang đoàn, hai phương thế lực nhất lưu tại Huyền thành, dù chỉ là một cửu tinh pháp vũ nhưng vẫn điềm nhiên nói chuyện một cách ngang hàng. Một thân một mình không chỉ là đả thương mà còn phế bỏ cùng giết hại quá nửa thành viên Bạch Lang đoàn trong địa phận của họ; sau đó không lựa chọn chạy trốn mà trực tiếp xuất đầu lộ diện giữa Huyền thành, sỉ nhục Bạch Lang đoàn và đồng thời kể ra quá khứ. Nghĩ đến đây, đột nhiên lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, Đổng Hùng kinh hãi nhìn cậu, lắp bắp:
– Ngươi… Chẳng lẽ ngươi…
Thiếu niên mỉm cười. Đối diện với tên thủ lĩnh còn lại mà thở dài, nhẹ nhàng nói:
– Ta đã cho Kim Điểu hội các ngươi một cơ hội kết giao, vậy mà ngươi không những từ chối lại còn làm ta phải thất vọng ngay. Đáng tiếc… Đáng tiếc…
– Đợi một chút!
Mã Đại vội vàng nói. Khuôn mặt cứng ngắc cố rặn ra một nụ cười, lấy lòng Trần Phong:
– Hà Hà! Vị đại nhân này làm ơn chậm đã! Vừa rồi là do ta bồng bột lỗ mãng nên suy nghĩ có chút nông cạn, mong đại nhân bỏ quá cho.
Trần Phong thản nhiên không nói, chỉ chắp tay sau lưng như vậy. Thủ lĩnh Kim Điểu hội thấy thế thì càng cười tươi hơn.
– Hà Hà! Đại nhân, hay là thế này đi! Đây vốn là ân oán của ngài và Bạch Lang đoàn, chúng ta hoàn toàn không có liên quan gì. Kim Điểu hội sẽ lập tức rời đi, về sau vẫn mong được ngài chiếu cố!
Thiếu niên gật gật đầu:
– Tốt! Tốt! Rất thức thời!
Mã Đại cười cười chắp tay rồi lập tức dẫn quân rời khỏi, không dám quay mặt lại.
Trần Phong sau khi đuổi được Kim Điểu hội thì quay sang Bạch Lang đoàn, ánh mắt hiện lên hàn ý:
– Còn các ngươi?
Đổng Hùng cứng người, đôi mắt khẽ nheo lại:
– Làm sao? Mưu kế của ngươi lừa được Mã Đại chứ không lừa được ta đâu!
– Mưu kế?
Thiếu niên nhếch mép, nụ cười càng rộng hơn, tay phải từ trong giới chỉ lấy ra một tấm thạch phù, trên đó có khắc một chữ.
– Lục…
Đổng Hùng thì thầm, trong lòng xuất hiện vô số câu hỏi. Bất quá cho dù thế nào, tấm thạch phù kia cũng không phải là giả. Văn tự trên đó hắn đã được trông thấy không biết bao nhiêu lần.
Thủ lĩnh Bạch Lang đoàn gắt lên. Toàn bộ binh đoàn nhanh chóng quay đầu mà đi, tên nào tên đấy đều nhìn Trần Phong đầy ẩn ý.
– Thủ lĩnh, chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
Điển La cau mày hỏi Đổng Hùng. Bạch Lang đoàn sau khi rút lui thì hạ trại, cách vị trí ban nãy khoảng vài dặm.
Trên khuôn mặt Đổng Hùng cũng hiện lên vẻ khó hiểu. Hắn ta đang đợi thuộc hạ trở về từ thành Cổ Linh.
Đã hai ngày trôi qua kể từ cuộc chạm trán. Có lẽ không lâu sau hắn sẽ có đáp án cho câu hỏi này.
Bỗng nhiên có một thân ảnh từ đâu xuất hiện, tiến đến bên cạnh Đổng Hùng, thì thầm vào tai hắn.
Giây phút tiếp theo, toàn thể Bạch Lang đoàn đều phải khiếp sợ. Thủ lĩnh của bọn họ lúc này đã chân chính bạo nộ, uy áp pháp tông không kìm nén mà tất cả biểu lộ ra.
– Đuổi theo! Lần này ta muốn băm vằm hắn ra làm trăm mảnh!
Trần Phong di chuyển với tốc độ tối đa, không dừng lại nghỉ một chút nào. Nhờ có linh hồn cảm giác của sư phụ tránh đi ma thú, tốc độ này trong Thiên Huyền lâm mà nói quả thật là nhanh đến biến thái!
– Sắp tới rồi!
Cậu nhìn thị trấn trước mặt, lẩm bẩm. Chỉ cần ra khỏi khu rừng này, cậu sẽ bước vào địa phận của Thiên Huyền tông. Ở đó cậu không cần lo bị đám người kia truy đuổi nữa.
Bốn ngày trước, cậu đã lừa Bạch Lang đoàn cùng Kim Điểu hội, hai thế lực nhất lưu tại Huyền thành một cách ngoạn mục, không tốn một giọt mồ hôi, một chút pháp lực nào.
Tấm thạch phù ngày đó Lục lão đầu đưa ra đánh bẫy cậu cuối cùng hôm nay lại giúp cậu một phen không tưởng. Chuyện này đúng thật cậu chưa từng nghĩ tới.
Tuy nói nhờ thế mà cậu có thể an toàn một chút nhưng chắc hẳn với mạng lưới thông tin của bọn chúng, phát giác ra sự thật cũng không quá lâu.
Đột nhiên một đạo hắc quang pháp lực mạnh mẽ bay tới sát sườn, Trần Phong vội lách mình qua một bên, tránh đi.
Sau khi lấy lại thăng bằng, cậu tiếp tục chạy, sử dụng Phong Hành mà né tránh toàn bộ công kích.
– NGƯƠI ĐỨNG LẠI CHO TA!
Một tiếng quát đinh tai vang lên, cùng với đó là lượng pháp lực khủng bố đột nhiên ập tới sau lưng.
Kình!
Thiếu niên vội vàng vận pháp lực, bắt chéo hai tay mà đỡ lấy. Nhưng không đối cứng mà mượn thế đánh của Đổng Hùng lui lại, trực tiếp đặt chân vào thị trấn dưới chân núi.
Thở ra một hơi dài, cảm nhận cơn đau ê ẩm trên hai tay, cậu quan sát những người dân đang tiến đến bên cạnh mình rồi sửng sốt vô cùng. Tất cả bọn họ thực lực yếu nhất cũng đã là ngũ tinh pháp vũ, số lượng pháp quan cảnh có thể tính đến hàng chục.
Đổng Hùng dẫn quân đến trước dân làng, trông thấy một màn này thì cực kỳ e ngại, bất quá miệng hắn nhanh chóng cong lên:
– Tiểu tử, ngươi chỉ biết núp bóng kẻ mạnh thôi sao?
Kế khích tướng không tồi!
Đúng như vậy, hành động của Trần Phong hiện tại, chính là dựa vào sức mạnh của người dân nơi đây mà chống lại Bạch Lang đoàn. Cậu không muốn đánh một trận vô ích, chắc chắn sẽ bại.
Một người dân tiến tới cạnh cậu, hỏi:
– Ngươi chắc không phải người vùng này?
Thấy thiếu niên gật đầu, người đó nói:
– Người dân ở Thiên Huyền trấn này vốn rất hận đám dong binh đoàn kia. Bọn chúng xuất hiện ở đây tất nhiên chúng ta sẽ đánh đuổi, bất quá cũng không đơn giản như vậy. Ngươi là người đã kéo chúng đến đây, lẽ đương nhiên ngươi sẽ là người phải giải quyết chuyện này. Nếu như không được, chúng ta mới ra tay.
Trần Phong ngây người, bắt một cửu tinh pháp vũ chống lại cả một thế lực nhất lưu tại Huyền thành, chuyện này thật là hoang đường a?
– Cư dân Thiên Huyền trấn chúng ta rất coi trọng nghĩa khí, vậy nên cũng không có bắt nạt ngươi làm gì. Chúng ta sẽ đảm bảo cho ngươi một trận đấu công bằng. Ngươi chỉ cần đánh với tên thủ lĩnh là được.
Thiếu niên cười nhạt. Một trận đấu giữa cao thủ pháp tông cảnh, thủ lĩnh Bạch Lang đoàn với một cửu tinh pháp vũ vô danh? Đúng là chuyện cười!
Bất quá thiếu niên cũng có tôn nghiêm của riêng mình. Nếu đã buộc phải vậy, cậu sẽ đánh hết sức. Cái hành động núp bóng kẻ khác thực sự rất đáng khinh. Đã là nam nhi thì phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Đã làm thì phải nghiêm túc, không được phép hời hợt.
Trần Phong chậm rãi bước lên trước cổng làng, khuôn mặt nghiêm nghị, không biểu lộ một chút e ngại.
Ở phía đối diện, có vẻ Đổng Hùng cũng đã biết quy tắc ở đây nên bảo bọn thuộc hạ lui xuống, một mình bước lên phía trước. Hắn nhe răng cười:
– Nhóc con, trước khi trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết, nói ra tên họ của ngươi đi, để Bạch Lang đoàn ta còn biết nhà mà gửi xác!
Thiếu niên nheo mắt nhìn thủ lĩnh dong binh đoàn, thân hình thẳng như trường thương, hiên ngang nói rõ từng chữ:
– Ta là Trần Phong!
Dứt lời, cậu rút ra song kiếm, mạnh mẽ lao lên. Đổng Hùng khinh thường, đánh ra một chưởng.
– Thiên Nhận!
Trần Phong gầm lên, hai tay hai kiếm liên tục chém tới chưởng lực hắc ám. Năng lượng Thần Văn cũng là triệt để hiển hiện ra, cường hoá sức mạnh pháp kỹ lên cao nhất có thể. Vô tận phong cương bạo phát, cắt đứt thủ ấn của Đổng Hùng.
Thủ lĩnh Bạch Lang đoàn kinh ngạc. Không nghĩ tới người kia vậy mà lại có thể đỡ được hắc thủ chưởng. Một chiêu vừa rồi của hắn tuy không quá mạnh nhưng không phải một thứ mà pháp vũ cảnh có thể chống đỡ được.
Hắn ta lao đến, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, trảo thủ vung ra hung hiểm, định nắm lấy cổ Trần Phong.
Thiếu niên cất lực né tránh. Đối với địch thủ vượt quá xa pháp lực thế này kéo dài trận đấu là ngu xuẩn nhất. Cậu phải cố gắng kết thúc nó càng nhanh càng tốt.
Cùng lúc thi triển Phong Hành né đi những công kích hiểm độc của thủ lĩnh Bạch Lang đoàn, thiếu niên hai tay xoay ngược kiếm lại, pháp lực trong kinh mạch thi triển đến tận cùng, phối hợp với linh hồn lực, không chút bảo lưu đánh tới:
– TINH THẦN VẪN DIỆT!
– HẮC DIỆT THẦN CHƯỞNG!
Đổng Hùng thấy cậu đột nhiên phản công thì hơi giật mình, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn là vô cùng phong phú, chút ít bất ngờ đó không đáng là bao. Hắn lập tức vận công đánh ra pháp kỹ chống lại.
Một vụ nổ kinh thiên động địa liền đó mà xuất hiện, kéo theo trảng đất trống ngăn giữa Thiên Huyền trấn và Thiên Huyền lâm lập tức xuất hiện hố sâu đến cả chục trượng.
Hai thân ảnh ở chính giữa vụ nổ giằng co nhau liên tục. Tuy pháp lực bỏ xa đối phương nhưng lúc này Đổng Hùng cực kỳ ngỡ ngàng, vô phương kiểm soát lực lượng cường hãn đó, chỉ có thể đánh ra một phần sức mạnh.
Tuy vậy, Trần Phong cũng chẳng cảm thấy dễ chịu gì. Hai cánh tay đau đớn đến cùng cực, hoàn toàn có thể bị đẩy lui bất cứ lúc nào.
Nếu đã như vậy…
Thiếu niên đột ngột mở cả hai tay ra, hủy đi quyền pháp đang đánh tới. Song kiếm trong tay cũng là theo phong bạo mà bay đi.
Đổng Hùng sửng sốt trước hành động của đối phương. Chẳng lẽ hắn ta đã giơ tay chịu chết?
Trần Phong tập trung cao độ, chuyển quyền pháp thành chưởng pháp gần như ngay lập tức. Cậu gầm lớn:
– THIÊN TÂM CHƯỞNG!
Uỳnh!
Thêm một vụ nổ kinh khủng nữa nổ ra, đánh bay cả hai người ra hai phía đối diện.
Đám người Bạch Lang đoàn nhìn thấy như vậy thì cực kỳ sợ hãi. Cho dù là tam phó thủ lĩnh, những người mạnh nhất trong bọn chúng, cũng không cách nào đấu với Đổng Hùng mà làm được thế này.
Phía bên kia, người dân Thiên Huyền trấn cũng không khỏi hít một ngụm lãnh khí. Trong mắt bọn họ, cửu tinh pháp vũ căn bản quá yếu ớt, không cách nào chống chọi lại, dù chỉ là nhất tinh pháp tông cường giả.
Cái này vượt tới hai giai khiêu chiến, rõ ràng là chỉ có trong tưởng tượng. Vậy mà ngay trước mặt họ, dù không biết kết cục ra sao, thiếu niên kia rõ ràng đã chứng tỏ điều đó là hoàn toàn có thể.
Cái tên Trần Phong, kể từ ngày hôm nay, nhất định họ sẽ không bao giờ quên được!
Dưới đáy hố, hai thân ảnh gần như không động đậy nổi, dù là bên nào cũng thở hổn hển không thôi.
Thiếu niên khó nhọc gượng ngồi dậy, máu chảy ướt sẫm bộ võ phục tối màu, cánh tay trái cùng hai chân còn cử động được nhưng đau nhức và mỏi nhừ. Pha va chạm vừa rồi rõ ràng cậu đã nhận một lượng sát thương cực kỳ lớn, khiến cho tay phải cậu dường như đã gãy. Cậu ho khan vài tiếng. Miệng chảy ra máu lẫn cùng nước miếng không cách nào cản lại. Rõ ràng nội tạng của cậu cũng bị thương không nhẹ.
Phía đối diện, Đổng Hùng bề ngoài khá khẩm hơn rất nhiều bất quá cũng không tốt đẹp gì. Khoé miệng hắn đầy những vết máu. Tóc tai rối bù lên, khuôn mặt lấm lem sợ hãi như kẻ khùng. Pháp lực trong bản nguyên còn không ít, bất quá lại nhộn nhạo, điên cuồng không cách nào khống chế. Cơ thể hắn run lẩy bẩy nhìn thiếu niên đối diện như gặp phải ma, khi thấy cậu ta đứng dậy thì bắt đầu giơ tay lên che mặt, không dám nhìn thêm.
Trần Phong nhặt một thanh kiếm lên, chậm rãi lê từng bước chân đến cạnh Đổng Hùng. Trông dáng vẻ sợ hãi của hắn, cậu cũng than thầm một tiếng.
Tinh Thần Vẫn Diệt, chiêu thức nếu như chưa dùng thành thục, chỉ xét về uy mãnh của pháp lực thì đạt đến huyền giai cao cấp.
Bất quá lúc này, linh hồn của cậu đã đạt đến phàm cảnh đỉnh phong. Từ đó mà có thể làm cho pháp kỹ mạnh đến mức khủng khiếp trên phương diện linh hồn. Chính nhờ như vậy mà cậu mới có thể giằng co với Đổng Hùng lúc hắn tung sát chiêu.
Nhưng Thiên Tâm chưởng thì khác, nó tàn phá hoàn toàn linh hồn hắn ta và không bảo vệ cậu trước pháp lực đang ập tới cơ thể, gây ra tình trạng như hiện tại.
Một sát chiêu của pháp tông cảnh, cho dù không đánh toàn lực cũng thừa sức giết chết cửu tinh pháp vũ. Cái may của Trần Phong là cậu đã giảm bớt độ cường hãn đi trước khi nhận trực diện nó, nếu không cho dù cậu có tu luyện cơ thể đến thế nào cũng vô dụng.
Tuy nhiên cảnh giới linh hồn của thủ lĩnh Bạch Lang đoàn lại cách cậu quá xa. Trung kỳ cùng đỉnh phong Phàm cảnh khoảng cách, giúp cho sức mạnh của Thiên Tâm chưởng triệt để phát huy, không cách nào ngăn cản, khiến hắn trở nên điên khùng thế kia.
Đám thổ phỉ thấy Đổng Hùng như vậy không hẹn mà cùng lao thẳng vào trận chiến, sát ý không thèm che giấu, hướng đến thiếu niên cao gầy.
Nhưng người dân Thiên Huyền trấn cũng không để yên cho chúng hành động, tất cả cùng lao lên hỗn chiến, ngăn chặn bọn chúng.
Toàn bộ bãi đất trở thành chiến trường. Tiếng chém giết vang lên khắp nơi, mùi huyết tinh bốc lên nồng nặc. Nhưng tất cả đều diễn ra xung quanh cái hố, nơi chỉ có hai thân ảnh mà khoảng cách đang dần thu hẹp.
Trần Phong nghiến răng chịu đựng cơn đau đang xâm chiếm ý thức. Toàn cơ thể cậu đang kêu gào phản đối, buộc cậu ngã xuống trong khi cậu phải tiếp tục tiến bước.
Con rắn độc trước mặt đã làm hại biết bao nhiêu người dân lương thiện, hôm nay nếu cậu không phế bỏ hắn, nhất định tương lai Bạch Lang đoàn vẫn cướp của giết người, gây họa cho bách tính muôn dân.
Bước đến trước thủ lĩnh Bạch Lang đoàn, thiếu niên thở dốc không cách nào kiểm soát.
– Thiên Nhận!
Cậu lầm bầm rồi vận sức, sử dụng pháp kỹ quen thuộc chỉ bằng một tay. Kiếm bão chém tới Đổng Hùng.
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên cùng những vết cắt xuất hiện càng nhiều trên cơ thể của thủ lĩnh Bạch Lang đoàn. Nhưng tất cả đều chỉ là thương tích ngoài da, đương nhiên không thể nào tổn hại đến bản nguyên của hắn ta.
Theo nhát chém cuối cùng của Thiên Nhận, thiếu niên cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực mà khụy một gối xuống đất.
– Haaa…
Toàn thân đau nhức đến cùng cực, cậu gầm lên, cố gắng đem chút pháp lực cuối cùng ngưng tụ lên bàn tay trái rồi đánh thẳng vào ngực Đổng Hùng.
Hắn ta vẫn cái vẻ điên khùng sợ hãi gào thét trong đau đớn nhưng không phản kích, hiện tại hắn không cách nào làm chủ bản thân mình. Cứ như vậy, lực lượng từ công kích của thiếu niên xuyên thẳng vào pháp lực bản nguyên của hắn mà phá hoại, không bị ngăn cản.
Thủ lĩnh Bạch Lang đoàn, một trong những nhất lưu thế lực đại danh đỉnh đỉnh khắp Huyền thành từ nay đã trở thành phế vật. Mà kẻ đã gây ra điều này lại là một pháp sư trẻ tuổi thực lực chỉ mới đạt tới cửu tinh pháp vũ. Thiếu niên ấy tên là…