Cố đại nhân húp hết một bát canh thịt nóng ngon lành, sau đó nhấc ống tay áo quệt mồ hôi trán. Hai chân tréo nguẩy nhìn Vô Tâm, gã mở miệng nói: “Tôi có tiền.”
Vô Tâm ngồi ngã trái ngã phải, nom điệu bộ biếng nhác chẳng buồn động, hai mắt cũng như nhắm như không: “Ừ.”
Cố đại nhân vốn suốt ngày cợt nhả, lúc này cũng hiếm thấy nghiêm túc: “Ngày hôm qua tôi ra ngoài một vòng, nghe nói thằng oắt Trương và tên Đinh đầu to xích mích, đang quay ra đánh nhau ở Huyện Văn kìa!”
Thằng oắt Trương là chỉ Trương đội trưởng, Đinh đầu to là Đinh lữ trưởng, đều là kẻ thù của Cố đại nhân. Mà Vô Tâm trên người ấm áp, trong bụng cũng ấm áp, thoải mái đến lười động, ngay cả hô hấp cũng ngừng: “Ừ.”
Cố đại nhân chống tay lên bàn, giữa hai hàng mày rậm toát lên ánh hung tàn: “Tôi muốn lấy tiền ra chiêu binh mãi mã. Chờ hai thằng ngu ấy đánh mệt rồi, tôi lại đánh úp bất ngờ!”
Vô Tâm khẽ gật đầu: “Ừ.”
Cố đại nhân thấy hắn lười đến chẳng nghe vào tai, gấp đến độ dùng ngón tay gõ mặt bàn: “Cho nên tôi muốn đi lấy tiền!”
Vô Tâm khẽ vung tay ra ngoài cửa: “Được, đi lấy đi, hẹn gặp lại.”
Cố đại nhân nhất thời tức méo mũi: “Khốn kiếp! Nếu một mình tôi có thể lấy được, mắc cái đếch gì còn nói với cậu? Tôi cho cậu biết, tôi có ba rương vàng, là năm đó đào mộ tại Phùng Gia Truân mà ra, trị giá bao nhiêu tiền tôi chưa tính, dù sao lúc đó tôi đã lén giấu trong núi Thủ Lợn rồi! Giờ cậu giúp tôi chuyển vàng ra, tôi không để cậu làm không công đâu, chắc chắn không bạc đãi cậu. Cậu xem cậu ngoại trừ giả thần giả quỷ ra cũng chả có tài cán gì. Đúng, cậu không chết đói được, nhưng cậu cũng phải nghĩ cho Nguyệt Nha chứ? Chỉ cần cậu ngoan ngoãn giúp tôi, tương lai vàng vụn lọt từ kẽ tay tôi xuống cho cậu, cũng đủ cho hai người sống nửa đời sung sướng rồi.”
Lời vừa nói ra, Nguyệt Nha tức thì thả rau vào trong chảo dầu, “Xèo” một tiếng rõ to, cô có phần thống khoái nghĩ bụng Cố đại nhân nói chuyện quá khinh người, rõ ràng có việc nhờ người ta, ấy thế mà còn dám dõng dạc, như thể hai vợ chồng cô sống không nổi ý, còn chờ vụn vàng rớt từ kẽ tay gã cơ đấy!
Nguyệt Nha khua khoắng cái xẻng, xào một chảo đồ ăn đến “đao quang kiếm ảnh”. Mà Vô Tâm “tâm vững như núi”, hoàn toàn mắt nhắm lại: “Mắc mớ gì phải tìm tôi?”
Trong phòng đầy khói dầu, Cố đại nhân ho khan một tiếng, lập tức đáp: “Từ khi thằng oắt Trương tạo phản, tôi chẳng tin ai sất.”
Vô Tâm hỏi vặn lại: “Chẳng tin ai, lại chỉ tin tôi?”
Trong không khí lẫn toàn mùi khói dầu đồ ăn, Cố Đại Nhân bỗng sinh ra cơn dũng khí mạnh mẽ, âm thầm siết hai nắm đấm to, gã quay ra cửa mà rằng: “Thầy bói nói tôi là một tướng công thành vạn cốt khô, ông đây còn chưa ‘ra trận làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng”, còn chưa giết ra ngàn vạn mạng người đâu, sao có thể nói đứt là đứt được? Sư phụ, cậu xem đi, tương lai nếu ông đây thực sự lên hương, mặc kệ cậu rốt cuộc là thứ gì, đều không thể thiếu phần vinh hoa phú quý cho cậu! Cho nên…”
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Cố đại nhân đấm mạnh mặt bàn, đoạn nhìn chằm chằm Vô Tâm như hổ rình mồi, gằn từng tiếng: “Cậu phải cùng tôi đến núi Thủ Lợn!”
Vô Tâm chớp chớp mắt nhìn gã, vẻ mặt phải nói là ngạc nhiên: “Cố đại nhân, anh đông một câu tây một câu nói cái gì đâu? Tôi cho anh biết đầu của tôi bây giờ cực kỳ mềm, gió thổi một chút cũng đau, tại sao tôi phải lên núi với anh?”
Cơm nước bưng lên, Vô Tâm và Cố đại nhân hẵng còn đấu khẩu. Kỳ thật lên núi Thủ Lợn cũng không sao, núi Thủ Lợn không xem là lớn lắm, xứng với tên gọi, nhìn xa rất giống cái thủ lợn. Mà trấn Mõm Lợn vừa khéo ở dưới núi, trông từ tựa như mõm lợn, tên của cái trấn nhỏ này từ đó mà ra. Nhà Vô Tâm ở tại rìa trấn, lên núi thật sự là quá dễ dàng. Nếu muốn đi lên một chuyến, cũng không tính là quá khó xử. Chỉ là Cố đại nhân nói chuyện rất khó lọt tai, cái kiểu trên cao nhìn xuống luôn muốn làm ông nội người ta; cho nên Vô Tâm cố ý trì hoãn không chịu đồng ý, mãi đến khi Cố đại nhân gấp đến đỏ mặt tía tai, hắn mới thoáng nhân nhượng.
Đến chiều, Cố đại nhân không sợ bị phát hiện nữa, tự mình đi vào trấn mua dụng cụ leo núi. Vô Tâm cùng Nguyệt Nha ở nhà. Nguyệt Nha ngồi trên giường đất, lật giở rổ kim chỉ, hỏi: “Thật sự lên núi à?”
Vô Tâm bò ở một bên, ý đồ tới gần Nguyệt Nha: “Anh muốn chia chác ít vàng. Cuộc sống sau này còn dài, cần nhiều tiền.”
Nguyệt Nha cúi đầu nói: “Vậy tôi cũng đi theo các anh.”
Vô Tâm thử thăm dò gác cằm lên vai Nguyệt Nha: “Lên núi mệt lắm, ở nhà chờ anh đi!”
Hai má Nguyệt Nha nổi lên rặng mây đỏ, trên mặt nóng, trong lòng lại càng nóng cháy, hai người cách gần như vậy, nhưng đến cả hơi thở của đối phương cô cũng không cảm thụ được. Bất chợt buông khay đan, cô vươn tay ấn lên lồng ngực Vô Tâm.
Bên trong ngực im lặng, chẳng cảm nhận được nhịp tim đập.
Nguyệt Nha không hỏi nhiều, buông tay đáp: “Tôi không sợ mệt, tôi chỉ sợ vất vả chờ mấy anh trở về, trên người anh lại mất đi thứ gì đó.”
Vô Tâm nở nụ cười nhìn sườn mặt Nguyệt Nha, sau đó ngoẹo đầu sáp tới gần, cuối cùng dán môi lên mặt đối phương. Nguyệt Nha run run, chỉ cảm thấy như say rượu, nửa người đều tê rần, quả tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cùng lúc đó, Cố đại nhân đang mua dây thừng.
Dây thừng chất đống trên đất, đều là loại thừng hảo hạng, dây cỏ gai bình thường ai cũng biết bện, không đáng bày ra bán. Giữa chiều, trên đường cái của trấn Mõm Lợn người đến người đi, vô cùng náo nhiệt; Cố đại nhân ngồi xổm chọn dây thừng, đang chọn chợt cảm giác trên lưng ngưa ngứa, làm như có ai đang nhẹ cào mình, không khỏi quay đầu giận dữ hỏi: “Ai?”. truyện ngôn tình
Sau lưng chả phải nhân vật lớn nào, chỉ có cô bé quần áo rách nát mặt mũi nhem nhuốc, mặt đầy bùn là bùn, bẩn đến nhìn không ra mặt mày. Cố đại nhân tuy rất mê gái, nhưng không có hứng với ăn mày, vì thế há mồm liền mắng: “Đi đi đi, ranh con chui đâu ra đây!”
Cô bé kia mặt không chút thay đổi, cúi người điểm lên mi tâm của gã một cái. Cố đại nhân bị nó điểm nhẹ một cái, lại cảm giác tâm thần nhoáng lên, giống như bị móc hết đầu óc tim phổi ra ngoài vậy. Lòng đầy bực tức hất mạnh tay đối phương, Cố đại nhân thẳng người lên, đỏ mặt tía tai định đánh nó. Mà cô bé kia lui về sau một bước, xoay người nhanh chân bỏ chạy. Tiểu thương bên cạnh thấy vậy, vội bảo Cố đại nhân cẩn thận tiền bạc trên người, sợ là đám trộm vặt trên đường dùng chiến thuật dương đông kích tây muốn làm bậy.
Cố đại nhân mua xong vật dụng cần thiết đi về nhà, dọc trên đường đầu váng mắt hoa, loáng thoáng còn có chút buồn nôn. Đến cạnh giếng dưới gốc cây, mắt thấy phía trước chính là cửa nhà, nhưng kiểu gì cũng không đi được. Ngồi trên thành giếng thở hổn hển nửa ngày, gã cảm giác tỉnh táo phần nào, mới đứng dậy lê hai chân, tiếp tục đi về trước.
Mãi đến khi Cố đại nhân vào cửa, sau gốc cây chợt hiện ra một bóng người nho nhỏ, dưới ống tay áo dơ bẩn, hai cánh tay nhỏ gầy buông xuống, ngón cái và ngón trỏ của tay phải chậm rãi ma sát không ngừng.
Nhạc Khởi La không ngờ dương khí của Cố đại nhân nặng như thế.
Dương khí nặng, sát khí cũng nặng, dựa vào đạo hạnh của cô, không thể câu được hồn phách của gã trong một lần. Tốc độ ma sát của hai ngón tay nhanh dần, cô dùng tay trái từ trong túi áo móc ra một xấp giấy vàng cắt thành hình người nho nhỏ, trải ra trên thành giếng. Mắt thấy bốn phía không có ai, cô cắn nát đầu ngón trỏ tay phải, viết huyết chú lên một loạt người giấy, đồng thời trong miệng lẩm bẩm. Dùng sức viết ra nét cuối cùng, tay trái cô ta vung mạnh về phía cửa nhà Vô Tâm, ống tay áo phải bay theo: “Chân phù của ta, sai khiến vạn linh, bay lên Tam Cảnh, đến Hợp Đế Thành, lập tức tuân mệnh!”
Một ngọn lửa chợt bốc lên, người giấy bỗng chốc hóa thành tro bụi. Trên thành giếng sạch sẽ, chẳng có chút dấu vết đốt lửa. Mà Nhạc Khởi La căm hận nâng tay ôm mặt, cất bước biến mất sau gốc cây già.
Cô ta vốn có hơi thích Vô Tâm, không phải vì Vô Tâm phá tan đại trận cứu cô, mà là lúc cứu cô, Vô Tâm để trần trông rất đẹp. Lúc ấy cô nằm trong quan tài, ánh mắt xuyên qua bùa vàng thấy rõ nhất cử nhất động của hắn. Hắn tứ chi thon dài, khuôn mặt tuấn tú, điểm chết người là, hắn thảng như không có gì sợ hãi, không biết sợ.
Lúc còn ở nhân gian, vô tình hay cố ý cô luôn dọa người khác sợ, thành thử Vô Tâm vậy mà hiếm có. Nhưng mà Vô Tâm chẳng những phụ lòng tốt của cô, còn dùng máu độc làm thương mặt cô. Trời biết cô thích gương mặt của mình cỡ nào, cô ta luôn nghĩ mình thật đáng yêu thật xinh đẹp, nhưng vì để lấp vào lỗ thủng trên mặt, cô ta phải hóa trang thành ăn mày, đào móc xác người khắp nơi để luyện đan, dùng pháp thuật khôi phục dung nhan.
Cô ta cực kỳ bận rộn, song lại không chịu dễ dàng buông tha Vô Tâm. Nếu không dùng tên họ Cố kia được, cô ta đành phải tự chế tạo vài tên bộ hạ, tạm thời làm tai mắt cho mình, miễn cho cô nhất thời sơ sẩy, từ đó mất dấu đối phương.
Cố đại nhân vô tri vô giác bước vào sân, Nguyệt Nha xuyên qua cửa kính nhìn thấy, vội trốn vào góc tường. Vô Tâm đuổi theo, cướp lại hôn cô một cái. Môi hai người đều có hơi sưng, Nguyệt Nha dùng sức, kéo tay hắn từ trong áo mình ra, “Đừng có mãi thế! Sớm hay muộn đều là của anh, ban ngày ban mặt anh gấp cái gì?”
Cửa phòng vang lên, Cố đại nhân vào đến, mày Vô Tâm nhíu thành chữ bát八, xuống giường ra cửa nhìn gã: “Đồ mua đủ cả chưa?”
Cố đại nhân một tay xách dây thừng, một tay chống xẻng: “Đủ cả rồi, chúng ta đi ngay được không?”
Vô Tâm gật đầu một cái: “Đi, nhân lúc trời còn tối đi sớm về sớm.”
Sau khi ăn cơm chiều, Cố đại nhân eo dắt dao phay, lưng vác xẻng, tay xách dây thừng đi tiên phong. Gã là người bản xứ, lúc nhỏ không ít lần chạy lên núi Thủ Lợn chơi, nhắm mắt cũng có thể dạo quanh núi. Nay chỉ cần vào núi đào vàng, rồi dùng dây thừng cột lên lưng cõng về là xem như xong. Rương không lớn lắm, chỉ cần có sức, khuân vác không thành vấn đề; mà chính gã khỏe, Vô Tâm cũng khỏe, Nguyệt Nha lực ăn cũng không tầm thường, xem ra không phải là cô gái chân yếu tay mềm. Ba người lớn, còn xử không nổi ba cái rương?
Vô Tâm đi theo sau, một tay nhét trong túi, một tay nắm Nguyệt Nha. Trong túi nhô lên một cục lông xù, là một miếng da đầu cũ của hắn lén giấu, xương thịt của hắn không thối rữa, mà sẽ từng chút một khô lại thành sợi khô, cuối cùng thành tro. Giờ da đầu còn chừa lại một lớp mỏng mềm, nếu không đi xử lý, cuối cùng cũng sẽ tự nhiên biến mất. Dù sao cũng sẽ biến mất, không bằng mang theo trên người, cũng không phải vật xấu, ít nhất có thể dùng để trừ tà.
Ba người lặng lẽ đi qua dải đất hoang, vào trong núi. Núi Thủ Lợn cũng không hiểm trở, nhìn từ xa chính là một cái đầu lợn lớn rất tròn, gặp bây giờ đang cuối hạ đầu thu, trên núi cỏ cây xanh tốt, thành thử vẫn là một cái đầu lợn xanh. Nguyệt Nha đang đi bỗng chợt quay đầu, không thấy gì cả, thuận miệng hỏi Vô Tâm: “Trên núi có sói không?”
Cố đại nhân cũng không quay đầu đáp: “Không sói! Có sói càng tốt, tôi làm đệm giường bằng da sói!”
Nguyệt Nha quay đầu lại nhìn, vỗ vỗ ngực nói: “Làm tôi giật cả mình, tôi còn tưởng có một cặp mắt xanh đang nhìn mình, té ra là hai con đom đóm.”