Nhạc Khởi La nghĩ mình cần phải bồi bổ, thậm chí hy vọng mình tiếp tục trưởng thành, thoát khỏi hình dáng của một trăm năm trước. Cô ta nhận định bản thân là một mỹ nhân, đáng tiếc tuổi tác ngưng đọng tại giai đoạn chớm nở. Một đóa hoa tươi vừa ló nụ, không được nở rộ một lần thật sự là đáng tiếc.
Vểnh cái miệng nhỏ, cô ta say sưa mút thịt non mềm như đậu hũ của đứa bé. Thịt mềm như canh, canh lại sóng sánh như thịt, cô ta ăn cả cái lẫn nước, bỗng hài lòng ợ no một tiếng, cô ta hỏi: “Đại ca, sao anh không ăn?”
Trong làn khói bốc lên, Vô Tâm lắc đầu: “Tôi là người, người không ăn thịt người.”
Nhạc Khởi La phun ra một cây xương nhỏ: “Ai nói người không ăn thịt người? Anh chưa từng thấy người ăn thịt người ư?”
Vô Tâm đáp: “Người bị ăn phải chết, kẻ ăn thịt người cũng sẽ chết. Thay vào đó, chi bằng không ăn.”
Nhạc Khởi La duỗi cánh tay, dùng đũa vơ vét trong nồi: “Đại ca, đáng tiếc máu thịt của anh có độc, nếu không em nhất định nếm thử anh rồi.”
Vô Tâm ngẫm nghĩ, đoạn hỏi: “Đoạn Tam Lang ăn ngon không?”
Nhạc Khởi La đổi thìa, chưa thỏa mãn mà múc thịt nhừ nát ra: “Anh cũng biết đoạn Tam Lang? Đoạn Tam Lang chả có gì hay, lúc ấy em chỉ là thu hồn phách của y ra chơi, chơi chán, liền bảo y đi chết.”
Vô Tâm nở nụ cười: “Nhưng mà nhà họ Đoàn không dễ dàng tha cho cô!”
Nhạc Khởi La mím chặt môi, đầy ý cười ngoẹo đầu nhìn hắn: “Nhà họ Đoàn là cái thá gì, sa cơ thất thế mà thôi. Có kẻ muốn đối phó em, kiểu gì cũng tìm được cơ hội; tính mạng của Đoàn Tam Lang, chính là cơ hội của hắn!”
Vô Tâm đầy hứng thú nhìn cô ta: “ ‘Hắn’ là ai?”
Nhạc Khởi La uống xong một ngụm thịt canh, sau đó lắc lắc thìa canh: “Không nói cho anh biết.”
Vô Tâm đứng lên: “Vậy tôi đi.”
Nhạc Khởi La buông thìa: “Không được đi!”
Vô Tâm xoay người bỏ chạy, loáng cái lao ra cửa tiệm cơm. Mà Nhạc Khởi La mắt thấy không đuổi kịp, bèn đứng dậy từ trong ngực kéo ra một chuỗi người giấy thật dài. Người giấy bay lơ lửng lên, mà cô ta đồng thời lẩm bẩm, vẽ phù giữa hư không. Cuối cùng vung ống tay áo về phía cửa sổ, cô ta hét lớn: “Đi!”
Người giấy theo gió táp bay ra ngoài, loáng thoáng hóa thành hình người, giương nanh múa vuốt đuổi theo Vô Tâm. Vô Tâm sợ thì không sợ, mà lười dây dưa vật lộn với một đám người giấy. Chạy một lèo hai dặm, hắn chợt nảy ra ý tưởng bất ngờ rẽ vào một khúc quanh tại ngã ba, kết quả mém chút nữa bị chiếc xe ngựa hở mui đang phi nhanh đến nghiền thành bánh bột ngô.
Xe ngựa to lớn uy vũ, đằng trước hai con ngựa Ả rập chạy song song, phía sau treo hai ngọn đèn đi bão sáng như tuyết. Phu xe cuống quít ghìm dây cương, chỉ nghe một tràng người la ngựa hí, xe thắng gấp, người ngồi sau bất ngờ không kịp phòng bị, la oai oái ngã sấp về trước. Vô Tâm chợt nghe “đùng” một tiếng, một cây phất trần từ trên trời giáng xuống, nện vào đỉnh đầu mình.
Vô Tâm biết bản thân gây họa, vội cúi người nhặt phất trần. Hành khách trên xe vốn ngã sấp mặt, lúc này cũng tự đứng lên. Vô Tâm phóng tầm mắt nhìn lên, chỉ thấy đối phương đầu đội đạo quan, thân mặc đạo bào, chính là một đạo sĩ vũ khí hiên ngang. Đạo sĩ vung ống tay áo, chắp tay với Vô Tâm, cao giọng nói: “Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn!”
Vô Tâm không ngờ đạo sĩ này giỏi kiềm chế như vậy, té sấp mặt như chó ăn phân thế kia mà còn không chửi người. Một mực cung kính hai tay dâng phất trần, hắn toan xin lỗi, nào ngờ đạo sĩ kia bất thình lình trở mặt, vung tay tát cái bốp: “Giỏi cho tên hỗn hào nhà ngươi, hơn nửa đêm chạy cái gì? Nhỡ bổn đạo gia có gì bất trắc, ngươi có bồi thường nổi không?”
Vô Tâm thình lình ăn một bộp tai, nhất thời bụm mặt giận dữ hỏi: “Ông là ai? Cớ chi tùy tiện đánh người?”
Đứng bên cạnh đèn bão, gương mặt gã đạo sĩ lộ ra rõ ràng, ngạo nghễ đáp: “Bần đạo pháp danh Xuất Trần Tử, đương kim Đại Tổng Thống còn phải gọi ta một tiếng chân nhân, tối nay đánh ngươi, ngươi còn không phục sao?”
Vô Tâm nhịn xuống, giơ tay sau lưng chỉ: “Đạo trưởng, đằng trước có quỷ! Tôi tốt bụng chạy đến ngăn ông, ông còn không cảm kích sao?”
Xuất Trần Tử cười lạnh một tiếng, tiến lên đoạt lấy phất trần, đoạn xoay người ngang nhiên lên xe. Đoan đoan chính chính ngồi vững xong, y vung phất trần, tự cao tự đại nói: “Buồn cười! Bần đạo ở đây, ngược lại muốn xem xem kẻ nào dám quấy phá!”
Lời vừa dứt, phía trước lập loè bóng trắng bay ra, chính là người giấy đuổi đến. Phu xe ngồi lên xe, rõ ràng rất sợ, quất roi ngựa không dám ra tiếng, mà Xuất Trần Tử cười nhạt, giọng như chuông đồng nói: “Không cần sợ, đi!”
Phu xe nhắm tịt mắt, vung roi ngựa, chiếc xe ngựa to lộc cộc lăn bánh. Xe càng tiến về trước, bóng người giấy càng mờ, đợi xe ngựa rẽ vào đường lớn, bóng người giấy đúng là biến mất. Xuất Trần Tử trong lòng đắc ý, móc khăn tay bằng lụa trắng ra lau đất trên tay, đoạn thuận theo gió ném ra sau, ném xong cảm thấy có gì đó sai sai, đột nhiên quay đầu nhìn, vừa vặn đối mặt Vô Tâm!
Vô Tâm vẫn bấu sau xe, lúc này bị Xuất Trần Tử phát hiện hành tung, thế là dùng cả tay chân leo lên ngồi cạnh Xuất Trần Tử. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, cuối cùng vẫn là Vô Tâm mở miệng trước: “Đạo trưởng, ông có phải là trụ trì Thanh Vân Quan không?”
Xuất Trần Tử không trả lời, nhíu mày chất vấn hắn: “Ai cho ngươi lên xe? Xuống!”
Vô Tâm quan sát Xuất Trần Tử từ trên xuống dưới, thầm nghĩ người này hình như có vài phần bản lĩnh thật, mình không thể dễ dàng buông tha y được. Cho dù y không chịu ra mặt hỗ trợ, có thể cho vài lá bùa cũng tốt.
Vô Tâm tính toán xong, lại ở trên xe ngựa sống chết không xuống. Một đường đến thẳng Thanh Vân quan. Mà lúc hừng đông, Nhạc Khởi La rời tiệm cơm, một mình đi về phía Huyện Văn.
Trước khi rời đi, cô ta giở trò đùa ác, cho vợ chồng chủ quán ngồi xuống sau đống hỗn độn trên bàn. Sau khi ra cửa cô ta thả hồn phách hai người họ ra, chưa tới một lát, vợ chồng họ sẽ cùng hoàn hồn. Sau khi hoàn hồn đối mặt với xương cốt đầy bàn, Nhạc Khởi La không tưởng tượng nổi họ sẽ có phản ứng gì.
Những trò đùa như này, cô ta vĩnh viễn chơi không chán. Nếu Vô Tâm không đề cập tới Đoạn Tam Lang, có lẽ cô ta sẽ hoàn toàn quê béng đối phương. Cái chết của Đoàn Tam Lang rất náo nhiệt, là con rối thứ hai của cô ta; con rối thứ nhất là tiểu nha hoàn bên người cô, tiểu nha hoàn nhất định không rõ vì sao mình yêu tiểu thư tha thiết như thế… bởi vì hồn phách của nó đều nằm trong tay cô ta.
Nhạc Khởi La muốn tìm chỗ nương thân, Vô Tâm thích làm người, vậy cô ta sẽ dùng người đến chinh phục hắn. Kỳ thật chinh phục có lợi ích gì? Hình như cũng không có ích gì. Cô ta không thể ăn Vô Tâm, mặc dù đem Vô Tâm luyện thành đan, cô cũng không có gan dùng. Làm cho hắn yêu cô ở cùng cô? Nhưng lâu cũng sẽ chán, huống hồ hắn căn bản cũng không yêu cô.
Con đường Nhạc Khởi La đi rất vắng, bên cạnh chẳng thấy ai đi ngang qua. Với tay vào trong áo phủ lên một bên ngực nhỏ hơi gồ lên, dưới ánh mặt trời chói chang cô nheo mắt trái.
Mắt phải dính một giọt máu của Vô Tâm, đã bị mù.
Đêm hôm đó, Vô Tâm về đến nhà.
Trong nhà hết thảy thái bình, Nguyệt Nha đang mòn mắt trông hắn. Vô Tâm từ trong lòng ngực lấy ra một xấp bùa giấy đưa cho Cố đại nhân: “Trụ trì lão đạo của Thanh Vân Quan đích thân vẽ, nếu vô dụng nữa, tôi cũng không còn cách nào khác!”
Cố đại nhân nửa đêm ngủ không ngon, bị sái cổ, ngoẹo cổ nhận bùa giở lật từng trang xem. Xem xong phấn khởi nói: “Sư phụ, vẫn là cậu được việc! Vậy đêm nay chúng ta lên núi nữa chứ?”
Vô Tâm nhận khăn mặt từ tay Nguyệt Nha, lau đầu cổ một lượt: “Bọn tôi không đi, mình anh đi đi!”
Cố đại nhân nhất thời há hốc miệng: “Hả?”
Vô Tâm trả khăn mặt cho Nguyệt Nha: “Anh có biết trụ trì Thanh Vân quan hách dịch thế nào không? Tôi bỏ cả mặt mũi, quấn lấy y năn nỉ vẽ cho tôi từng ấy bùa. Cố đại nhân, tự anh đặt tay lên ngực nghĩ xem, tôi đối với anh xem như hết lòng hết dạ có phải không?”
Nguyệt Nha nghe Vô Tâm nói vậy, cảm giác vô cùng có lý, không phải một anh chồng hèn yếu. Mà Cố đại nhân hoàn toàn ngu người, cầm nắm bùa giấy mà cứng họng.
Vô Tâm không để ý đến gã nữa, kêu Nguyệt Nha vào phòng tây. Lấy ra một tờ giấy một cây bút, hắn bảo Nguyệt Nha lấy bùa vàng trong túi tiền ra, y theo đó mà vẽ ra, định đến Thanh Vân quan thêm một chuyến để Xuất Trần Tử xác nhận lai lịch của nó. Không thể ngồi ở nhà chờ Nhạc Khởi La đánh tới cửa được, hắn phải sớm chuẩn bị.
Có điều hắn không nhiều lời với Nguyệt Nha, nhất là không đề cập tới Nhạc Khởi La. Chỉ sợ mình nói lớ, khiến Nguyệt Nha sợ hãi.
Ba ngày trôi qua, Cố đại nhân do do dự dự cũng không lên núi một mình, mà Vô Tâm lại chạy bộ đến Thanh Vân quan.
Thanh Vân quan ở trên núi Thanh Vân, khí thế nguy nga, chẳng khác thiên cung. Xét một cách công bằng, núi Thanh Vân ngoài cái tên dễ nghe ra, ở phương diện khác cũng không thấy cao minh hơn núi Thủ Lợn là bao, đơn giản là có Thanh Vân quan, mới trở thành một nơi danh thắng hiếm thấy.
Thanh Vân quan thuộc chính phái, không khí bên trong xem như tự do. Vô Tâm được một tiểu đạo sĩ dẫn vòng qua chính điện, không biết đi qua mấy cái hành lang, rẽ vào mấy khúc quanh, cuối cùng tại một sân viện thanh tịnh tựa tranh vẽ, hắn gặp được đạo trưởng Xuất Trần Tử.
Xuất Trần Tử thân vận quần áo dài trắng bằng lụa, xõa tóc đứng trong hành lang, tay bưng một ly Martell đến từ kinh thành. Từ trên cao nhìn xuống Vô Tâm, y nghiêng người dựa lên cột hành lang, đồng thời nâng ly nhấp một ngụm rượu: “Nghe nói ngươi có một lá bùa kỳ quái muốn cho ta xem?”
Vô Tâm có việc nhờ người, vô cùng cung kính, hai tay mở ra tờ giấy trắng được gấp lại, tiến lên đưa đến trước mặt Xuất Trần Tử. Xuất Trần Tử nhận lấy nhìn từ trên xuống dưới vài lần, trên gương mặt trắng được bảo dưỡng tốt không có biểu tình gì: “Chép lại từ đâu?”
Vô Tâm đáp: “Từ trên một cái quan tài.”
Xuất Trần Tử bỗng cười ra hai hàng nếp nhăn của 40 tuổi: “Ta xem không hiểu.”
Vô Tâm gật gật đầu, chắp tay với Xuất Trần Tử: “Quấy rầy đạo trưởng rồi, nếu đạo trưởng xem không hiểu, vậy ta đành cáo từ. Đúng rồi, đạo trưởng, ta quên nói cho ông biết —— người trong quan tài, một thời gian trước, đã ra ngoài rồi.”
Chỉ nghe “choang” một tiếng giòn giã, ly rượu thủy tinh tuột khỏi tay Xuất Trần Tử, rơi trên phiến đá vỡ tan tành