Nhạc Khởi La đứng trên một cái ghế, cúi đầu nhòm vào vạc.
Trong vạc chứa một đống da thịt rời rạc, da đã nhũn như sắp rách thành sợi, xương cốt cũng lỏng lẻo rời ra đến không chịu nổi bị va chạm, một nhúm da đầu rối nùi khoác trên cùng, trên đó đặt một cái nhãn cầu đã khô quắt.
Nhạc Khởi La mắt thấy thân thể Vô Tâm biến thành một vại rác chướng khí mù mịt, bất lực một cách khó hiểu. Mà gã Đinh Đầu To cười hớ hớ đứng ở cửa, sắc mặt nhợt nhạt, cười đến mặt đầy nếp nhăn nheo khô quắt. Người thiếu hồn thiếu phách không thể sống lâu, chỉ e là y chống đỡ không bao nhiêu ngày.
Nhạc Khởi La quơ lấy một cây gậy gỗ, khuấy vào trong vạc, bụi mù bay lên khiến cô ta ho sặc sụa.
Cùng lúc đó, Cố đại nhân cũng đứng trước một vại nước lớn đặt trong phòng. Nguyệt Nha quét sân bên ngoài lạo xạo; mà trong vại bốc lên hơi nóng, là vừa đổ nước ấm vào.
Sau vài ngày, Vô Tâm lại biến dạng.
Cố đại nhân hơi cúi người nhòm vào trong vại, chỉ thấy một con sâu thịt hồng hồng dài hơn nửa người ở trong nước, so với mấy ngày trước, trên người nó chỗ lõm thì càng sâu, chỗ lồi thì càng nhô, bộ dạng nom đúng gập ghềnh, Cố đại nhân dù thần kinh cứng cỏi cũng có phần chịu không nổi. Mỗi sáng đều phải kiểm tra một vòng, bởi vì con sâu thịt đã biết ngọ nguậy, thường xuyên là Cố đại nhân vừa mở mắt, liền phát hiện lông sâu đã đâm vào mũi.
Cố đại nhân thật sự là chịu không nổi, ban đêm dứt khoát bỏ Vô Tâm vào trong vại ngâm, đợi trời sáng, bản thân tinh lực đủ dũng khí mạnh, sẽ vớt nó từ trong vại ra, đặt lên giường phơi nắng một chút. Nhưng mà Vô Tâm dường như cũng không cảm kích, Cố đại nhân lơ là một cái, nó liền tự động muốn chui vào trong ổ chăn vừa thối vừa tối.
Cố đại nhân cầm một cái thảm nhỏ bịt miệng vại lại, sau đó đẩy cửa nói với Nguyệt Nha: “Đêm hôm khuya khoắt quét sân cái gì, trời còn đang đổ tuyết, có quét cũng bằng thừa. Vào nhà nghe máy hát đi, bên ngoài lạnh cóng dễ chịu sao?”
Nguyệt Nha vịn chổi, tay và mặt đã lạnh đến đỏ bừng: “Ảnh hôm nay thế nào rồi?”
Cố đại nhân phất phất tay: “Vẫn ổn, dài càng nhanh.”
Nguyệt Nha lại hỏi: “Có hình người chưa?”
Cố đại nhân thuận miệng đáp: “Có một chút rồi, cô đừng có gấp.”
Nguyệt Nha trở về phòng tây, bếp lò nhỏ trong phòng cháy hừng hực, cô thở dài, thật muốn đi nhìn Vô Tâm một cái, nhưng mà Cố đại nhân chết sống không cho. Cố đại nhân ngăn cản là một mặt, mặt khác, trong lòng cô cũng có chút lăn tăn. Cố đại nhân không hổ già đời hơn cô, nói đều có ý. Nếu thật sự thấy phải cảnh tượng quá đáng sợ, cô cũng lo lắng trong lòng mình sẽ sinh ra chướng ngại tâm lý, cả đời cũng không qua được. Hiện tại cô nhắm mắt nghĩ tới Vô Tâm, vẫn dáng vẻ năm xưa, mặt trắng mày đen, ngẫu nhiên cũng sẽ xen kẽ qua một con sâu lớn màu hồng, nhưng con sâu không chiếm thượng phong, cô luôn cảm thấy con sâu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Vô Tâm.
Trong phòng đặt một cái máy hát đĩa quay tay, chuẩn bị sẵn một tá đĩa nhạc khác, đều là kinh kịch. Nguyệt Nha nghe xong một đoạn, trong vô tình vô tự lại thở dài một tiếng, chỉ hy vọng Vô Tâm lớn nhanh chút.
Cố đại nhân ở trong tứ hợp viện rất an nhàn, cách dăm ba bữa gã bạn béo sẽ đến cửa, hai người họ lại trò truyện rôm rả. Nguyệt Nha tránh trong phòng, nghe họ ở nhà giữa bàn luận trên trời dưới biển, mỗi câu đều là Lão Soái như nào, như thể Cố đại nhân muốn đến dưới tay Lão Soái kiếm cơm ăn, nhưng Lão Soái một mực ở Bảo Định luyện binh, chưa chắc khi nào mới về. Mà tên béo cùng Lão Soái có chút giao tình, đến lúc đó nguyện ý làm người trung gian, dẫn một con đường cho Cố đại nhân.
Đối với tiền đồ của Cố đại nhân, Nguyệt Nha vẫn không tin cũng không hứng thú, vừa nghĩ đến Vô Tâm còn chưa ra hình người, trong lòng cô liền hoảng đến mọc cỏ.
Vô Tâm nói hắn trường sinh bất tử, nhưng mà mắt thấy là thật, tai nghe là giả. Một bàn tay thật sự có thể lớn thành một con người sao? Nếu như lớn thành thứ gì đó, làm sao bây giờ? Vẫn tiếp tục sống với hắn? Nhưng sống thế nào?
Nguyệt Nha rầu thúi ruột, lại không tiện nói với Cố đại nhân, thành thử lượng cơm ăn bớt một phần ba, một bữa chỉ ăn nửa bát cơm tẻ thêm một cái bánh nướng là no rồi.
Cố đại nhân cũng chẳng nhạy cảm, không hề để ý đến vẻ mặt u sầu của Nguyệt Nha. Gã đến Thiên Tân là mục đích trèo cao, cành cao nay lại ở Bảo Định, gã nhất thời không trèo được, dứt khoát tập trung ngủ đông trong Tứ hợp viện này. Rảnh rỗi sinh nông nổi, gã ngày ngày nghiên cứu Vô Tâm. Ban đầu Vô Tâm biến thành sâu lông, gã còn tưởng đối phương tiếp theo sẽ kết kén hóa nhộng, cuối cùng kén vỡ ra, bên trong chui ra một Vô Tâm hoàn toàn mới. Nhưng mà sâu lông ngày càng lớn, dường như cũng không có ý phun tơ, Cố đại nhân không hiểu nổi, không biết Vô Tâm muốn biến thành người kiểu gì.
Buổi chiều, Cố đại nhân vào phòng Nguyệt Nha nghe nhạc, nghe đã bèn sai Nguyệt Nha vào bếp nấu cơm xào rau, gã thì trở về phòng, định bụng đem Vô Tâm bỏ vào vại. Không ngờ vừa đẩy cửa đi vào, gã phát hiện tấm chăn trải trên giường nhô lên, là Vô Tâm chui vào trong chăn gã.
Gã ngại trên người Vô Tâm có mùi lạ, nên nhất thời nhíu mày. Đóng cửa phòng, gã sải bước tới hất chăn lên, toan mắng vài câu, nhưng phóng mắt nhìn, gã bỗng phát hiện vấn đề —— phần lồi lên ngày càng rõ ràng, đường nét con sâu dần có chút giống thân người!
Vươn tay sờ cái đầu tròn của con sâu thịt, bên trong mềm mềm cứng cứng, nhìn kỹ xuống, giữa lùm lông trắng gã phát hiện một lỗ nho nhỏ. Thử thọc ngón tay vào, cũng mềm mềm.
Cố đại nhân kinh ngạc, theo bản năng lầm bầm: “Rốn?”
Gã tức thì nghĩ lại, lại dấy lên hoài nghi: “Chả có nhẽ là hậu môn?”
Rút ngón tay mở đèn điện, Cố đại nhân lật con sâu thịt qua lại nhìn kỹ. Lớp lông mao dài dài ngắn ngắn càng mọc dày hơn, thịt cũng không còn mềm trong như trước. Cố đại nhân nhìn không ra chi tiết, chỉ cảm thấy con sâu hơi hơi cử động, dường như còn muốn chui vào ổ chăn.
Cố đại nhân không làm lớn lên, như thường lệ thả con sâu thịt vào trong vại nước, sau đó rửa tay đi ăn cơm chiều. Cứ thế lại qua bốn năm ngày, đêm nay gã nắn bóp con sâu từ đầu tới đuôi, cuối cùng xác định bên trong thịt đã mọc xương.
Xách cả con sâu lên, đã sắp dài bằng ngực Cố đại nhân, phân đoạn có lớn có nhỏ, đã nhìn ra loáng thoáng hình dạng đầu cổ. Dưới cổ vẫn là một mớ tròn vo, lông mao màu trắng tuy rụng một ít, nhưng vẫn mọc một chút, dán lên lớp da hồng sinh trưởng, còn chỗ lông dài nhọn lại rụng dần, không hề mọc thêm.
Cố đại nhân vẫn giả câm vờ điếc, nội tâm vô cùng bình tĩnh, cảm giác mình sau này bất kể thấy loại quái vật gì cũng sẽ không ngạc nhiên nổi nữa. Thả Vô Tâm vào vại nước, gã quyết định những ngày tiếp theo sẽ mặc kệ nó, tạm thời xem như trong phòng chẳng có vật sống nào cả, bằng không mỗi ngày cứ trái lo phải nghĩ với một con sâu thịt, gã sẽ chẳng còn sức đi tìm cách mà trèo cao nữa rồi.
Đối với Nguyệt Nha, gã vẫn ăn ngay nói thật: “Xem ra sư phụ thật sự không nói đùa, hiện tại sắp có xương cốt, tuy không nhiều lắm, nhưng đều rất cứng rắn. Trên thân còn có thêm một cái lỗ, chả biết là rốn hay là hậu môn, dù sao có còn hơn không, nhỉ?”
Nguyệt Nha cực kỳ cao hứng: “Có xương rồi?”
Cố đại nhân vỗ đùi: “Tôi có thể gạt cô sao? Nhưng mà vẫn rất khó coi, cho nên cô cứ nghe lời tôi là được, không cần xem!”
Nguyệt Nha trong lòng có hy vọng, tay chân không ngừng làm việc, ninh một nồi canh thịt to để đủ ấm, bảo Cố đại nhân bưng vào đổ cho Vô Tâm. Cố đại nhân nghe lời đổ canh thịt vào, đoạn bịt cái vại lại, chẳng quan tâm.
Đến chiều hôm sau, gã không nén được tò mò, lại đi nhìn vào trong vại. Nước canh thịt trong vại không còn, con sâu thịt lại phát triển thêm, dần dần mọc thêm xương, tán loạn co vòng trong vại, đen thui cũng không thấy rõ. Cố đại nhân đã bịt chặt nắp vại, nhìn không rõ, cũng không muốn nhìn rõ.
Chớp mắt, hơn một tháng đã trôi qua. Nguyệt Nha và Cố đại nhân suốt ngày thui thủi trong tứ hợp viện, cả hai đều nhất trí làm biếng. Cố đại nhân không dám để Nguyệt Nha ra ngoài một mình, sợ cô đi lạc; cũng không dám ra ngoài hai người, bởi vì lo lắng cho Vô Tâm đang trong vại. Mắt thấy sắp tới tết Nguyên Đán, Lão Soái vẫn chưa trở về, Vô Tâm cũng chưa thành người, ngược lại gã bạn Béo phái người đưa tới đồ dùng trong ngày lễ, lại mời Cố đại nhân đến uống rượu đánh bài dạo kỹ viện.
Cố đại nhân trong lòng có tâm sự, trong túi không có tiền, cho nên không chịu đi, từ sáng đến tối thà nằm bẹp trên giường. Ban ngày ngủ đủ, tối lại ngủ, không sợ xảy ra vấn đề mất ngủ. Một ngày ba bữa không chậm trễ, ăn uống no đủ lại lên giường, ngủ càng ngon.
Ban đêm đang ngủ say sưa, gã mắc tiểu tỉnh dậy. Ngoài trời đang đổ tuyết to như lông ngỗng, gã lười đi vào nhà xí, đẩy cửa ưỡn bụng ra bên ngoài, tiểu xèo xèo một trận, nghĩ bụng sáng mai Nguyệt Nha dậy quét sân, thấy một vũng nước tiểu đóng băng kiểu gì cũng mắng cho mà coi, cơ mà mắng thì mắng đi, ngày mai nói sau, chã nhẽ mình đi chấp nhặt với một đứa con gái?
Đóng cửa phòng xoay người, gã mắt lim dim mò mẫm lên giường, nhưng vừa giơ một chân ra, gã bỗng nghe được một tiếng rên rỉ.
Rất nhẹ, là một tiếng “hừ…” yếu ớt, giọng của Vô Tâm!
Gã tức khắc quay đầu nhìn vại nước trong góc phòng, bởi vì Vô Tâm gần đây vẫn là nửa người nửa sâu không thay đổi gì lớn, cho nên đã hai ngày gã không nhìn nữa, canh hay nước gì cũng không đổ.
Cuống quít giơ tay mở đèn điện, gã đi qua đi xốc cái thảm nhỏ đắp trên vại. Cúi người nhòm vào, gã chỉ thấy một cái hình người co ro trong vại, bên trên tròn tròn trông như cái đầu người, mọc lông mao màu trắng loạn xì ngầu, từ cổ trở xuống lồi ra một dãy như hạt châu, hình như là cột sống. Hình dáng bả vai còn chưa hiện ra, nhưng hai bên thân thể lúc trước mọc ra phần thịt tròn như bánh bao, sau từ cục thịt nhỏ phát triển lớn như cục bướu, bây giờ biến thành đường cong mảnh khảnh, đã có hình dáng cánh tay rồi.
“Sư phụ?” Cố đại nhân dè dặt lên tiếng: “Có… có phải cậu sống dậy không?”
Cái thứ trông gần như hình người kia khẽ run, cái đầu rũ xuống, lại rên rỉ một tiếng đứt quãng.
Cố đại nhân duỗi tay xuống, nhẹ chạm vào nó, lạnh như băng. Vì thế gã lại hỏi: “Cậu lạnh sao?”
Thu tay về thẳng người lên, Cố đại nhân đi đến bên giường ngồi xuống, luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần bông: “Cậu chờ đó, tôi đi đun nước ấm!”