Nguyệt Nha đứng cạnh giường, một chậu nước ấm đặt trên ghế gỗ. Cuộn cổ áo vào trong, cô xõa tóc khom lưng, muốn gội đầu. Ngoài cửa sổ nắng rọi lên đất tuyết sáng chói mắt, trong phòng bếp lò thiêu nóng, trên tấm kính thủy tinh kết một lớp băng sương.
Cửa phòng bỗng mở, Cố đại nhân đi vào, gã lạnh đến khô cả tay và mặt, vừa bước vào cửa, đón đầu chính là không khí ẩm ướt hòa lẫn mùi xà phòng hít đầy mũi, vừa ấm vừa thơm mang theo hơi nước, rất có sức mê hoặc của nữ tính, như là bước vào nhà tắm nữ công cộng vậy. Nguyệt Nha loay hoay gội đầu, vô tình để lộ ra eo thon mông to của cô, cổ áo sau mở lớn, lộ một phần lưng trắng hồng đầy đặn mang theo một lớp mồ hôi.
Cố đại nhân trước nhìn Nguyệt Nha, lại nhìn Vô Tâm. Vô Tâm đang nằm trên giường, bả vai xương hông đã mọc ra hình, lông mao trắng trên người vẫn chưa trút hết, mắt cũng chưa mở, mí mắt mỏng, mơ hồ có thể thấy được con ngươi to bên trong. Chỉ từ ánh mắt nhìn, hắn có chút giống một cái thai người. Một tay cầm một cái gáo hồ lô nhỏ, hắn múc nước ấm nâng lên, rất chuẩn xác mà dội lên đầu Nguyệt Nha. Bọt xà phòng trắng như tuyết bị trôi xuống, Nguyệt Nha thoải mái hít một hơi: “Đúng, thêm gáo nữa!”
Cánh tay nhỏ xíu của Vô Tâm dường như rất suy yếu, run rẩy múc thêm một gáo, lớp lông mao ngắn trên ngón tay bị làm ướt, khiến móng tay mỏng manh trong suốt. Cố đại nhân tiến lên vài bước đoạt gáo qua, vừa dội nước vừa nhòm dáng người Nguyệt Nha, thuận tiện nói: “Nguyệt Nha, trong bếp sao chẳng còn gì ăn thế? Hôm qua không phải còn một giỏ lê sao?”
Nguyệt Nha nghiêng mặt dùng khăn lau tóc: “Ôi, đừng nói nữa, ảnh ăn hết ráo rồi!”
Cố đại nhân thả cái gáo nhìn Vô Tâm, mà Vô Tâm tuy tứ chi nhỏ gầy, cột sống lại linh hoạt mạnh mẽ. Không đợi Cố đại nhân mở miệng, hắn đã như con rắn trườn vào ổ chăn nơi góc giường. Nằm đưa lưng về phía Cố đại nhân, hắn bỗng ý thức mông còn lộ ở bên ngoài, bèn chui tọt vào trong, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Cố đại nhân.
Nguyệt Nha ướt đầm đìa ưỡn thẳng lưng, cũng càu nhàu: “Lượng cơm ăn nhiều đến đáng sợ, một canh giờ phải cho ăn một lần, mỗi lần ăn một chậu. Cũng may là không phải ăn suông, không tin anh sờ thử, xương cốt ảnh rắn chắc, tay và chân cũng có thịt.”
Nguyệt Nha bận rộn từ sớm đến tối, lúc nào cũng nổi lửa trong bếp. Một ngày quét giường tám lần, mỗi lần đều có thể quét ra một nùi lông. Vất vả đến lúc không cần làm cơm cũng không cần quét giường, cô ngồi trên giường, tranh thủ thời gian may vá. Mấy thứ tơ lụa Cố đại nhân cầm về, màu sắc mới mẻ thuộc về cô, màu trang nghiêm thì của Cố đại nhân; Cố đại nhân nói không rõ khi nào sẽ đi gặp nhân vật lớn, cho nên cô phải nhanh nhanh làm vài bộ đồ đẹp cho Cố đại nhân. Âu phục cô không dám làm, sườn xám thì xưa nay chỉ có vậy, cô không cần học cũng biết. Mà lúc cô xe chỉ luồn kim, Vô Tâm liền bò ra gối lên đùi cô.
“Lại đến quấn em làm gì?” Cô tập trung đo độ dài sợi bông, đồng thời nhẹ giọng hỏi: “Để ý đến anh, anh lại chui vào ổ chăn; mặc kệ thì anh lại chui ra.”
Vô Tâm dường như không thể khống chế những động tác quá tinh vi, ví dụ như nói chuyện, nói không lưu loát, giọng lúc cao lúc thấp không ổn định: “Bộ dạng của anh… dọa em…”
Nguyệt Nha nở nụ cười: “Ôi, còn biết xót người cơ đấy?”
Cố đại nhân bưng một khay táo đỏ vào, Vô Tâm cảm giác ra thân phận của gã, ré lên một tiếng cực chói tai: “Cố đại nhân!”
Cố đại nhân giật bắn mình, làm văng mất ba quả táo: “Ôi trời ơi, mẹ nó cậu lại ré lên như quỷ khóc tôi bóp chết cậu!”
Vô Tâm kéo chăn bông lên che người, đổi giọng nói nhu hòa ân cần hỏi: “Táo đỏ ngọt không?”
Cố đại nhân đặt khay táo lên giường, sau đó cúi nhặt táo: “Cũng ngọt.”
Nhặt ba quả táo thẳng người lên, Cố đại nhân phát hiện cái khay táo đã biến mất. Nguyệt Nha cúi đầu may vá, không lên tiếng, nhưng mà cười đến đỏ cả mặt, lộ ra cả hàm răng thẳng tắp.
Cố đại nhân tức khắc vỡ lẽ, chỉ đống chăn bông mấp máy không ngừng bên cạnh Nguyệt Nha cả giận nói: “Mẹ nó, dám ăn mảnh trước mặt ông!”
Dưới ổ chăn xuất hiện một khe hở, một quả đấm tay trắng bệch vươn ra, trong nháy mắt thả tay lại rụt trở về. Trên giường xuất hiện năm quả táo khô, trên táo còn dính vài sợi lông mao trắng không ngắn không dài.
Nguyệt Nha không thể nhịn được nữa, cầm kim chỉ cười nghiêng ngả. Cố đại nhân cũng vừa tức vừa buồn cười. Hiện tại Vô Tâm có tính động vật rất nặng, rất ham ăn, cho nên Cố đại nhân quyết định không chấp nhặt với hắn.
Tân niên sắp tới, vị Lão Soái mà Cố đại nhân ngày nhớ đêm mong rốt cục cũng từ Bảo Định trở về Thiên Tân. Gã bạn béo của Cố đại nhân đến nhà, vào nhà chính rì rầm thảo luận với Cố đại nhân. Nguyệt Nha theo thường lệ núp ở phòng tây, quét giường xong ngồi lên, kéo cánh tay Vô Tâm qua quan sát: “Sạch hơn hôm qua không ít rồi.”
Buổi sáng Vô Tâm dụi mắt, xoa xoa dụi dụi thế nào mà mí mắt trái mở ra. Tròng mắt thấy mặt trời, là một loại trắng đen rõ ràng trơn bóng. Một con mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Nha, hắn bỗng bò khỏi ổ chăn ôm cổ cô, thấp giọng nói: “Nguyệt Nha, cám ơn em.”
Nguyệt Nha mò chăn qua bọc lấy hắn. Vô Tâm rất gầy, bên ngoài thêm một lớp chăn bông mới ôm vừa vặn. Hai người mặt dán mặt, Nguyệt Nha nâng tay sờ cái ót tròn mà cứng của hắn, vuốt được một tay toàn lông mao: “Cũng phải cảm tạ Cố đại nhân người ta nữa.”
Vô Tâm gật gật đầu, gác cái cằm nhọn lên vai Nguyệt Nha: “Ừ.”
Nguyệt Nha còn nói: “Em thấy anh có vẻ như luôn luôn nhận ra em. Ban đầu em đặt anh lên giường, anh liền xáp tới gần em.”
Vô Tâm đáp: “Anh lúc nào cũng tỉnh táo, chỉ là không thể cử động, cử động được rồi, lại sợ dọa đến em.”
Sau đó hắn dường như không đủ sức mà cong lưng, gương mặt vừa vặn dán lên ngực Nguyệt Nha: “Anh còn nhớ rõ chúng ta từng cùng ngồi xe lửa.”
Nguyệt Nha giơ tay vỗ hắn: “Đồ xấu xa, hôm nay vừa mặc bộ đồ mới, lại bị anh trét dính lông đầy người. Sau này không ôm anh nữa, ôm anh một lần, em phải quét tước cả người nửa ngày!”
Vô Tâm chẳng hề để ý ngẩng đầu lên, chu môi với Nguyệt Nha, thấy Nguyệt Nha vẫn đang cười với mình, hắn liền như con độc nhãn long thích làm nũng, hôn môi Nguyệt Nha.
Hai người hôn say sưa, Vô Tâm khoác chăn bông, động thân muốn ôm Nguyệt Nha đè xuống, không ngờ đương lúc tình nồng, trong sân bỗng vang lên tiếng hoan hô nói cười, là Cố đại nhân tiễn gã bạn béo về.
Cố đại nhân hào hứng ưỡn cao, tiễn bạn xong liền vào phòng tây. Nguyệt Nha sớm có chuẩn bị, đẩy Vô Tâm ra sau vừa vuốt tóc vừa lau miệng; mà Vô Tâm thấy Cố đại nhân đi đến gường, đồng thời mặc một bộ trường bào màu tím rất đẹp, bèn mỉm cười nhào tới, giang hai tay ôm cổ gã: “Cố đại nhân, cám ơn anh.”
Cố đại nhân bất ngờ không kịp phòng bị hắn ôm chặt, cảm giác còn ngượng ngùng. Nâng tay chỉ đầu Vô Tâm, gã nói với Nguyệt Nha: “Lưỡi linh hoạt hơn mấy ngày trước, đúng không?”
Nguyệt Nha không dám nhắc nhở Cố đại nhân để ý lông của Vô Tâm, Cố đại nhân cũng vừa mặc bộ đồ mới, cô sợ Cố đại nhân nổi nóng, sẽ túm Vô Tâm đánh một trận.
“Phải…” Cô do dự đáp: “Giọng cũng dễ nghe hơn, mấy ngày trước cứ mở miệng nói được chút là sẽ ré lên, sau khi bị anh mắng vài lần, không kêu nữa.”
Cố đại nhân vỗ vỗ lưng Vô Tâm: “Xem này, bả vai cũng lớn rồi, ngón chân cũng đầy đủ hết. Được, xem như hắn đã vượt qua được ải lớn, lại thành người rồi! Nguyệt Nha à, cô theo tôi ra cửa một chuyến. Ngày mai tôi phải đi gặp người, để đầu không khó coi, cô tư vấn cho tôi, tôi muốn tranh thủ chợ sớm mua cái mũ về!”
Sau đó gã cúi đầu hỏi: “Sư phụ, cậu cần gì không?”
Vô Tâm buông Cố đại nhân ra, trần truồng quỳ ngồi trên giường. Nâng mí mắt trái lên liếc Cố đại nhân một cái, hắn không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.
Cố đại nhân giục Nguyệt Nha xỏ giày mang khăn quàng cổ, sau đó cũng rất tiêu sái đi ra cửa. Vô Tâm ngồi xổm trước cửa sổ, mắt thấy họ khóa cổng sân, bèn duỗi chân xuống đất, khoác cái áo bông cũ của Nguyệt Nha chạy vào bếp, xách về một chậu nước ấm.
Bàn tay nhúng nước làm ướt da, hắn nghiến răng nghiến lợi dùng sức chà xát, chà đến lông mao tróc ra từng nhúm. Trước kia lúc không ai quan tâm, hắn thường sẽ chui xuống đất chầm chậm trưởng thành, chờ đến trưởng thành xong xuôi, mớ lông mao trắng trên người cũng sẽ tự nhiên tróc ra sạch sẽ; nhưng nay hoàn cảnh ấm áp, dinh dưỡng đầy đủ, tốc độ trưởng thành của hắn đúng là tăng rất nhanh, thế cho nên người thì thành hình, nhưng lông vẫn còn.
Sau khi tắm xong một hồi đằng đẵng, hắn trần truồng đứng trên đất soi gương, đồng thời nghĩ đủ cách mở mắt phải. Trên hốc mắt hiện ra màu xanh lờ mờ, là lông mày sắp mọc ra. Vô Tâm cho rằng bộ dáng mình bây giờ xem như không làm thất vọng Nguyệt Nha và Cố đại nhân, hai tháng trước, cũng thật sự làm khó họ rồi.
Cố đại nhân dẫn Nguyệt Nha vào tiệm bán mũ, tiểu nhị mặt tươi cười chào đón, sau dăm câu xã giao, tiểu nhị cười nói: “Trong phủ ngài nuôi chó lông xù phải không ạ? Ngài chờ chút, tôi phủi cho ngài.”
Cố đại nhân cúi đầu, bấy giờ mới phát hiện cả vạt áo trước đều là lông trắng.
Mua một cái mũ dạ lớn, Cố đại nhân vừa ra cửa liền mắng Vô Tâm, Nguyệt Nha muốn bênh nhưng vậy thì quá vô lý, có lời lại nói không ra miệng.
Cố đại nhân đội mũ mới, Nguyệt Nha xách hai bao điểm tâm, hai người sóng vai bước về nhà. Mở cửa sân đi vào trong, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Vô Tâm mặc trường bào mới của Cố đại nhân, đang đứng giữa sân không biết muốn đi vào phòng nào. Xoay người cười phía cửa viện, da hắn trắng đến trong suốt, lại bị gió lạnh thổi cho ửng đỏ.
Nguyệt Nha cùng Cố đại nhân đều ngớ người, không ngờ mình chỉ đi ra ngoài nửa ngày, Vô Tâm thế mà hoàn toàn biến thành một người xinh đẹp sạch sẽ.
Cuối cùng, là Nguyệt Nha nở nụ cười trước, cười có điểm thẹn thùng, cầm điểm tâm không cất bước; Cố đại nhân lại vỗ tay, vô cùng phấn khởi lớn tiếng cười nói: “Giỏi cho lão bất tử nhà cậui, trộm đồ của ta!”
Vô Tâm nhìn Nguyệt Nha, lại nhìn Cố đại nhân, không nói lời nào, đắc ý dào dạt cũng chỉ là cười.
Không khí đương vui vẻ, một chiếc xe hơi vang còi lái tới. Khẩn cấp thắng ngay cửa sân, cửa xe vừa mở, bên trong ló ra một gương mặt béo thở phì phò: “Cố huynh đệ, anh về thật đúng lúc, tôi đến báo cho anh một tiếng, ngày mai đi không được, trong nhà Lão Soái đã xảy ra chuyện!”
Cố đại nhân lập tức xoay người: “Xảy ra chuyện? Chuyện gì?”
Tên béo vừa thở vừa trả lời: “Tiểu thiếu gia nhà y sinh tà bệnh, sắp tèo rồi!”