Cố đại nhân ăn một bụng cơm thịt rau, lau mép đứng dậy ra cửa. Đến chạng vạng gã trở về, nách cắp bọc đồ, hai hàng lông mày rậm phủ đầy sương.
Gió rét căm căm phóng vào phòng tây, gã ném bọc đồ lên giường: “Nói xong rồi, ngày mai sẽ có xe hơi đến đón chúng ta đi phủ Soái. Này, cậu muốn áo cà sa của hòa thượng, xem có vừa người không, nếu không vừa thì mau đưa Nguyệt Nha sửa lại!”
Vô Tâm giờ chỉ có hai việc lớn: ăn ngủ, đã chui vào chăn từ sớm. Nguyệt Nha đang đứng lau bàn, bấy giờ vừa kéo tạp dề lau tay, vừa đi tới mở bao xem đồ mới.
“A!” Cô giũ ra một tấm áo cà sa màu đen: “Chất liệu tốt phết, dày bền, chưa là cũng không có nếp nhăn.” Đoạn vui vẻ quay sang ngoắc Vô Tâm: “Lại đây thử xem, đã lâu không thấy anh giả làm hòa thượng rồi!”
Vô Tâm chẳng buồn động, cuộn tròn trong ổ chăn khép hờ mắt: “Không cần thử, vừa nhìn là biết vừa.”
Nguyệt Nha thả áo cà sa tiếp tục lật giở bao đồ: “Ý, còn có một cái áo choàng này?”
Cố đại nhân nâng tay xoa sương trên lông mày: “Không phải hắn muốn cải trang đại pháp sư sao? Tôi phải chuẩn bị quần áo đầy đủ cho hắn chứ! Cho dù không sánh với Xuất Trần Tử, cũng phải xịn hơn hòa thượng bình thường đúng không?”
Vô Tâm tuy cơ bản đã có hình dáng con người, thật ra những chỗ nhỏ nhặt vẫn chưa ngừng sinh trưởng, khiến hắn lúc nào cũng lừ đừ không đói thì cũng buồn ngủ. Hắn ngáp lấy ngáp để ngồi lên băng ghế nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối, hai mắt nhắm nghiền. Nguyệt Nha đun một chậu nước ấm, nhúng ướt khăn mặt lau chân cho hắn, muốn chà rụng hết lông mao trắng còn thừa. Cố đại nhân cầm nhíp ngồi chồm hổm một bên, nhổ sạch lông trắng trong lỗ tai cho hắn. Vô Tâm bị hai người quậy cho buồn bực, lại không thể bắt bẻ, đành im lặng chịu đựng. Thân thể dần nghiêng về trước, cuối cùng hắn gác cằm lên vai Nguyệt Nha, ngủ thiếp đi.
Cố đại nhân cúi đầu thổi bay mấy sợi lông trắng trên nhíp: “Cô xem đức hạnh của hắn kìa, thật khiến tôi lo lắng. Ngộ nhỡ ngày mai ở phủ Soái gây ra trò cười, tôi còn có đường sống không cơ chứ!”
Nguyệt Nha gánh đầu Vô Tâm nên không dám động: “Làm như ảnh chịu theo anh đi phủ Soái vậy, còn không phải anh cứ một hai ép ảnh đi?”
Cố đại nhân thở dài, trong lòng thấp thỏm. Lo sợ bất an trở về phòng ngủ một đêm, hôm sau gã rời giường rất sớm, thấy trong sân một lớp khói bếp cuồn cuộn bay sát dưới đất, chính là Nguyệt Nha đang ở trong bếp nhóm lửa.
Vội vàng mặc đồ rửa ráy, gã thay một bộ sườn xám trắng mộc mạc, cầm mũ chóp cao bằng vải nỉ dày đi vào trong sân: “Nguyệt Nha, nấu cơm chưa?”
Trong bếp truyền ra tiếng Nguyệt Nha: “Chín ngay đây, không làm các anh trễ nãi ra cửa đâu. Vô Tâm cũng dậy rồi, anh vào nhà chờ đi!”
Cố đại nhân cầm mũ tiến vào phòng tây, đẩy cửa bước vào, vừa khéo đối mặt Vô Tâm. Vô Tâm đã mặc áo cà sa vào, áo cà sa mơ hồ phản xạ ánh mặt trời, buông rũ men theo dáng người gầy yếu. Áo cà sa đen tuyền, áo trong trắng như tuyết, làm nổi bật lên gương mặt tinh sạch đến cùng cực của Vô Tâm, thậm chí dưới lớp da mỏng tang còn lộ ra mạch máu xanh đỏ. Qua một đêm, lông mi hắn đã mọc ra, cặp mắt to chôn sâu trong hốc mắt, mang theo chút quỷ khí âm trầm.
Cố đại nhân bỗng nhiên nhìn ra một vấn đề: “Thiếu một chuỗi Phật châu, hôm qua quên mua cho ngươi.”
Vô Tâm đi đến trước bàn ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà nóng: “Không sao, thiếu một hai thứ cũng không quan trọng. Cố đại nhân, đợi vào đến phủ Soái, anh không có việc gì đừng tìm tôi nói chuyện.”
Cố đại nhân ngẩn ra: “Vì sao?”
Vô Tâm tìm ra điểm tâm ăn còn thừa hôm qua, vội cho vào miệng ăn chung với trà nóng: “Anh cứ nghe tôi là được!”
Hai người ăn cháo cùng bánh bao mà Nguyệt Nha chuẩn bị, ngoài sân vang lên tiếng còi xe, chính là đến lúc xuất phát. Nguyệt Nha phủi phủi vụn bánh bao trên người Vô Tâm, lại giăng áo choàng ra cho hắn mặc vào. Vô Tâm vừa được Nguyệt Nha săn sóc, vừa thở dài: “Hầy, một trăm năm chưa làm hòa thượng đứng đắn rồi, kinh cũng không nhớ nữa.”
Nguyệt Nha vỗ lưng hắn: “Nghe anh nói chuyện mà sợ khiếp được! Đi sớm về sớm, bớt gây chuyện vớ vẩn, đừng có hồ đồ theo Cố đại nhân, nghe thấy không?”
Vô Tâm ngoan ngoãn đáp ứng, sau đó nhấc mũ trùm đầu của áo choàng đội lên cái đầu bóng lưỡng. Mũ trùm đầu có hơi lớn, vành mũ che khuất mặt mũi, Cố đại nhân cũng đội mũ chóp cao của gã lên, hai người một trước một sau xa khỏi cửa.
Chiếc xe hơi quả nhiên dừng trong con ngõ, một viên phó quan thanh niên vận quân phục xuống xe, đang đi tới lui bên cạnh xe. Bỗng bắt gặp có người đẩy cửa bước ra, gã vội bước lên trước hỏi: “Cho hỏi ngài là Cố tiên sinh?”
Cố đại nhân lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”
Phó quan lại quan sát hòa thượng sau lưng Cố đại nhân, vì không thấy được mặt mũi, chỉ thấy môi cằm, cho nên cảm giác đối phương thần bí đến cực điểm, nhất thời càng không dám tùy tiện hỏi, chỉ cười cười với Cố đại nhân. Mà Cố đại nhân lúc này hiểu ý, bộ dạng hòa nhã giới thiệu: “Đây là pháp sư mà ta nói.”
Phó quan liên tục gật đầu, nghiêng người đưa tay vào xe hơi làm động tác “mời”: “Hai vị mời lên xe nhanh, Lão Soái cả đêm không ngủ, hiện đang chờ hai vị.”
Cố đại nhân không dám thất lễ với người của Lão Soái, mặc dù chỉ là một viên sĩ quan phụ tá. Mà Vô Tâm lại chẳng nói một lời, theo Cố đại nhân chui vào xe.
Xe hơi chạy ra khỏi con ngõ, rẽ vào đường lớn bằng phẳng. Vô Tâm quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ thế giới lại thay đổi lớn như vậy. Mà Cố đại nhân cười tít mắt tán gẫu với phó quan không ngừng, dò hỏi được rõ ràng tình huống trong phủ: hiện tại trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự xung hỉ cho tiểu thiếu gia rồi, ngày hôm qua Thủ tướng từ Bắc Kinh gọi điện thoại đường dài cho Lão Soái, bảo lão đến Thanh Vân quan trên núi Thanh Vân Sơn ở huyện Trường An, tìm đạo trưởng trụ trì trong quan đến xem thử. Lão Soái không biết đạo trưởng trụ trì của Thanh Vân quan, có phần không tin tưởng lắm, cho nên vẫn chưa phái người đi.
Cố đại nhân biết Xuất Trần Tử có bản lĩnh thật sự, cho nên huých đùi Vô Tâm một cái, ý tứ bảo hắn xốc tinh thần, tuyệt đối đừng để Xuất Trần Tử lên sàn đoạt cơ hội. Vô Tâm quay đầu nhìn gã, vẫn không nói không rằng.
Xe hơi chạy vừa ổn vừa nhanh, chẳng mấy chốc đã đỗ trước cổng một dinh thự. Vô Tâm nhìn ra xa, phát hiện nhà cửa giờ khác trước rất nhiều, tất cả đều xây bằng gạch xi-măng, có một loại cảm giác nguy nga đặc biệt. Mà Cố đại nhân rướn cổ từ kính chắn gió nhòm ra ngoài, xa xa chỉ thấy một đám người đứng trước cổng biệt thự, trong đó một vị có kích cỡ bất phàm, chính là bạn tốt của gã: Tô tiên sinh.
Sau khi xe hơi dừng hẳn, phó quan trên ghế lái phụ xuống xe trước, đặc biệt mở cửa xe sau cho Cố đại nhân và Vô Tâm. Cố đại nhân xuống trước, bởi vì thấy mặt Tô tiên sinh rất nghiêm túc, nên lập tức khẩn trương. Đợi Vô Tâm cũng đi ra, gã tay chân luống cuống đi đến đám người, cười cũng không được không cười cũng không được, mà Tô tiên sinh hiểu ý, quay sang nói với một vị quân nhân vóc dáng nhỏ: “Lão Soái, đây chính là cố Huyền Vũ.”
Lão Soái trông không già lắm, bộ dáng chỉ tầm năm mươi tuổi, người gầy gò song rất có tinh thần, nuôi kiểu râu vểnh giống Wilhelm – hoàng đế Đức*, mắt không lớn, song con ngươi lóe ánh sắc bén. Cố đại nhân lần đầu tiên trong đời gặp Lão Soái, một bụng lời chào hỏi ân cần chuẩn bị trước đó loáng cái biến thành hư không, nói cũng không biết nói, chỉ cuống cuồng khom lưng chào, trán thiếu điều húc bụng Lão Soái. Mà Lão Soái chỉ gật đầu với gã một cái, lập tức bắn ánh mắt về phía Vô Tâm.
* Wilhelm – hoàng đế Đức:
Vô Tâm giơ tay đẩy mũ áo choàng ra sau, chấp tay hơi cúi đầu, giọng trầm thấp tụng một tiếng: “A di đà Phật.”
Lão Soái cũng chắp tay đáp một câu A di đà Phật, sau đó vội vã nói: “Pháp sư, mời ngài vào trước đã.”
Vô Tâm không để ý tới người bên cạnh, vung tay áo đi lên trước, theo Lão Soái dẫn đầu vào cổng lớn. Chòm râu Lão Soái ít chăm sóc, bên vểnh bên rũ, rung rung theo lời y nói. Ngửa mặt nhìn Vô Tâm, Lão Soái vừa miêu tả tình hình của con trai, vừa thầm hoài nghi, nhìn sao cũng không thấy Vô Tâm giống một vị cao tăng đắc đạo. Không giống cao tăng, lại cũng chẳng giống bọn bịp bợm giang hồ, rốt cuộc giống cái gì, Lão Soái cũng nói không nên lời.
Trong sân Soái phủ là một khoảng đất trống lớn, chính giữa xây đài phun nước, mùa đông trời giá rét, đài phun nước khô cạn, có thể thấy được ống nước cao thấp bên trong ao xi-măng. Sau đài phun nước là một tòa nhà kiểu tây dương, cửa sổ ốp pha lê nhiều màu, nhìn rất hiện đại. Lão Soái vẫn không ngừng lải nhải, Vô Tâm cái nghe cái không thưởng thức tòa nhà, đến khi ngắm đủ, hắn thản nhiên hỏi một câu: “Lệnh lang ở nơi nào?”
Lão Soái vội chỉ phía trước: “Trong phòng.”
Vô Tâm chắp tay sau lưng, cảm giác trong Soái phủ hồn phách xao động, âm khí khá nặng, làm bôi xấu kiến trúc mỹ lệ trong phủ.
Lão Soái gấp đến độ có phần lộn xộn, đông một câu tây một câu nói: “Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo pháp danh sư phụ…”
Vô Tâm trực tiếp đi vào nhà, cũng không quay đầu đáp: “Vô Tâm.”
Vô Tâm cùng Lão Soái bước đi mạnh mẽ, dẫn đầu tiến vào nhà, đám phó quan người hầu phía sau chen chúc đuổi theo, cả đám im phăng phắc. Cố đại nhân đỡ quả cầu bự Tô tiên sinh, tụt lại sau, cũng cố gắng đuổi theo. Cố đại nhân ở phía sau, gã chỉ thấy Vô Tâm đứng ở cửa bậc thang trải thảm Ba Tư, cởi áo choàng, thản nhiên giao cho Lão Soái bên cạnh. Lão Soái hiển nhiên cũng sửng sốt một chút, song lập tức đón lấy áo choàng, không dám lên tiếng.
Vô Tâm ngửa đầu nhắm mắt lại, tay phải rút ra một mảnh vải đen từ ống tay áo bên trái. Căng mảnh vải che lại hai mắt, hắn vung tay nói với Lão Soái bên cạnh: “Đi theo ta.”
Sau đó hắn chuẩn xác bước lên bậc thang, bước về trước từng bước một. Lão Soái đem áo choàng của hắn khoác lên khuỷu tay, nhắm mắt theo đuôi lên lầu.
Dưới lầu một đám người do do dự dự không biết có nên tiếp tục đi theo. Pháp sư bước lên cầu thang mà không hề bước hụt chân lăn xuống, Lão Soái cũng không dám thở mạnh như chuột tránh mèo. Mắt thấy bọn họ một trước một sau rẽ ngoặt, Tô tiên sinh quay đầu bật ngón tay cái với Cố đại nhân: “Đúng là cao nhân!”
Cố đại nhân ôm mũ chóp cao, cứng họng nhìn Tô tiên sinh, nghĩ bụng Vô Tâm thật không biết kiêng nể gì, ngộ nhỡ không cứu được mạng tiểu thiếu gia, liệu có bị Lão Soái nhai sống không đây?