Vô Tâm mặc áo bào rộng thùng thình, cất bước chạy trông đến là phiêu phiêu như tiên. Nhấc cao chân phóng qua một lùm cây rậm rạp, Cố đại nhân và Lão Soái chỉ thấy hắn loáng cái đã mất tích, y hệt thần tiên bình thường bay tới bay lui, bóng dáng khó lường.
Vô Tâm ngồi sau một lùm cây, cắn chặt răng chẳng thốt một lời —— lúc đáp xuống đất đứng không vững, mông hắn ngồi phải một gốc cây trồi lên. Nói là gốc cây, thật ra còn không to bằng cổ tay em bé, là gốc cây con bị người ta đốn gãy, đâm ngay mông, khiến hắn đau thiếu điều tắt thở. Phía trước ngờ ngợ có thể thấy bóng dáng bà Mười Hai —— mượn xác hoàn hồn quả nhiên không phải chuyện dễ dàng, thi thể của bà Mười Hai đông cứng ở dưới đất tuyết quá lâu, lúc hành động lắc đông lắc tây, tay chân không nghe điều khiển, bàn tay phải máu chảy đầm đìa còn không nhàn rỗi, kéo cổ áo tiểu thiếu gia tha về trước. Tiểu thiếu gia đã mất vẻ năng động vừa rồi, đầu và tứ chi đều rũ xuống, cam chịu số mệnh bị kéo lê lưu lại một vệt dài trên tuyết.
Vô Tâm không rảnh mà than đau, cắn răng đứng lên, tiếp tục đuổi theo dấu vết trên tuyết. Cố đại nhân và Lão Soái thấy hắn bỗng bất ngờ nhảy tót lên, đều ngây người, sau đó định thần lại, Cố đại nhân tuy tay không tấc sắt, nhưng vẫn xông về phía lùm cây; Lão Soái không cam lòng tụt hậu, vừa cao giọng thét bộ hạ, vừa rút cây súng lục chạy theo Cố đại nhân. Y không phải vì tò mò xem chuyện lạ, pháp sư có xé nát bà Mười Hai y cũng mặc kệ, y là quan tâm con trai út của mình!
Nhưng dù sao y cũng đã có tuổi, mùa đông mặc dày, dáng người lại nhỏ. Cố đại nhân vừa nhấc chân liền băng qua lùm cây; y cũng bắt chước băng theo, “Xoẹt” một tiếng rách đũng quần, lộ ra quần len màu mận chín bên trong. Cố đại nhân nghe thấy thế xoay người, ân cần trung thành chẳng khác nào đầy tớ ba đời trong phủ, lập tức đưa tay đỡ Lão Soái. Lão Soái nhón chân bay qua lùm cây, cảm thấy tên nhóc họ Cố này đúng thông minh, còn hữu dụng hơn phó quan trưởng trong nhà nhiều.
Bà Mười Hai nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn rất nhanh, vọt tới trước một cách quỷ mị. Hiện tại thân thể Vô Tâm còn non mềm, dưới lớp tuyết mỏng đều là cây khô đá vụn, đâm phải hai chân đau đớn. Lảo đảo một cái ngã nhào ra đất, hắn thuận thế nhặt lên một cục đá cỡ nắm đấm, ném mạnh về phía lưng bà Mười Hai. Lúc ném hắn không nhắm, nhưng cục đá cũng trúng giữa ót bà Mười Hai. Bà Mười Hai nhoáng về trước, bước chân không ngừng, tiếp tục tiến sâu vào rơi rậm rạp. Mà Vô Tâm nhân lúc cô ta khựng lại trong giây lát tăng nhanh bước chân, rút ngắn khoảng cách hai bên rất nhiều. Mắt thấy tiểu thiếu gia tuy xụi lơ, nhưng thở rõ mạnh, Vô Tâm liền biết thằng bé không sao, chẳng qua là sức mạnh tà ác chi phối cậu ta ban nãy đã tiêu hết, bây giờ cậu vừa mệt vừa sợ, đến cả sức lẫn gan kêu khóc cũng không có.
Bà Mười Hai cũng phát giác Vô Tâm tới gần, quay phắt người đối mặt với hắn, cô ta hợp tay trên cổ tiểu thiếu gia, miệng phát ra thanh âm không rõ: “Ngươi dám đến đây, ta sẽ giết nó!”
Vô Tâm lập tức ngừng chân: “Ngươi bắt tiểu thiếu gia làm con tin, chẳng lẽ còn uy hiếp Lão Soái?”
Môi dưới của bà Mười Hai khẽ lay theo gió, khiến cô ta nói chuyện rất vất vả: “Đúng! Ta muốn khiến y chết!”
Vô Tâm cho rằng Lão Soái căn bản không có nhân tính, chết thì chết, chỉ là sống chết của y can hệ đến tiền đồ Cố đại nhân, cho nên mình nhất định phải bảo vệ y. Giấu hai tay vào tay áo, hắn nghĩ lúc này nếu Xuất Trần Tử ở đây thì tốt rồi —— Nhạc Khởi La ở đây, phần thắng càng cao hơn mười phần. Nghe nói đạo thuật luyện đến cảnh giới nhất định, có thể thao túng một lá bùa xuất thần nhập hóa, chỉ đâu đánh đó; mà dựa vào bản lĩnh hiện tại của hắn, dù có gấp bùa thành hạc giấy, bay thuận gió cũng không được xa.
Ngón tay âm thầm vò lá bùa thành cuộn dài nhỏ, hắn kẹp cuộn giấy giữa hai ngón tay. Nở một nụ cười quỷ quyệt với bà Mười Hai, hắn nâng tay cởi bỏ áo choàng, quăng một bên. Chậm rãi cuộn tay áo rộng, hắn chầm chậm đi đến trước.
Bà Mười Hai trên mặt không biểu tình, nhưng ngữ khí có biến hóa: “Làm gì?”
Vô Tâm bất ngờ đột kích, từ xa đã quơ quả đấm với cô ta. Mà bà Mười Hai vốn uy hiếp muốn giết chết tiểu thiếu gia, nhưng quyền cước xông tới mặt, cô ta tuy là một cái xác không hồn, không sợ thương tổn, nhưng theo bản năng cũng muốn né tránh. Vô Tâm nhân cơ hội kéo áo tiểu thiếu gia, hét lớn một tiếng nhấc lên, không nói lời nào ném ra sau. Tiểu thiếu gia vẽ một đường cong giữa không trung, rơi xuống như con mèo bệnh, đánh “bịch” một tiếng.
Bà Mười Hai bỗng dưng mất con tin, giận đến run rẩy cả mảng lớn môi dưới. Giơ lên hai cánh tay gầy như cành khô, cô ta khàn giọng gầm nhẹ một tiếng, xông thẳng đến toan bắt Vô Tâm. Vô Tâm không nỡ cắn đứt lưỡi mình, cho nên phun một bãi nước bọt ngay giữa mặt cô ta: “Mụ đàn bà thối độc dạ ác lòng, dám phá hỏng chuyện lớn của ta! Hôm nay nếu không đánh cho ngươi hồn phi phách tán, ta thực có lỗi với thanh danh pháp sư của ta!”
Mắng xong hắn nghiêng đầu, tránh hai móng vuốt của bà Mười Hai. Lại một quyền đánh thẳng vào mặt cô ta, ngay lúc nắm đấm sắp sửa chạm được chóp mũi, hắn bỗng thay đổi thủ pháp, đem cuộn bùa nhỏ đã giấu kín nhét vào lỗ mũi bà Mười Hai. Không ngờ lá bùa bị cuốn chặt quá, bị hắn vò lại như que diêm, bà Mười Hai cảm thấy khác thường, lắc mạnh đầu, lắc bay lá bùa ra. Tất cả bùa Vô Tâm đều giấu trong tay áo, muốn lấy tuy dễ, nhưng phải cần rảnh tay mới được. Bà Mười Hai hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội, xông thẳng tới ôm lấy Vô Tâm, cô ta cứng ngắc nhảy lên, đồng thời há to miệng hết mức, một hàng răng trắng thẳng tăm tắp hạ xuống, cắn thật mạnh lên đầu Vô Tâm. Vô Tâm đau thấu tim gan, nhất thời nóng nảy, liều mạng đánh ra một quyền lên trên, vừa vặn đánh trúng cằm bà Mười Hai. Bà Mười Hai đã là một cỗ xác chết, vô tri vô giác, cũng không sợ hắn đánh. Lui lại vài bước theo lực đạo, bà Mười Hai ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vô Tâm, một cằm bị đánh, tự nghiêng lệch qua một bên, thế là hai hàm răng trên dưới của bà Mười Hai “mạnh ai nấy đi”, không còn khả năng gặp gỡ.
Bà Mười Hai nhìn ra Vô Tâm là nhân vật đáng gờm, không trừ bỏ hắn thì không thể hoàn toàn báo thù rửa hận; cho nên thừa dịp thân thể mình chưa rữa nát, cô ta liên tiếp ra tay ngoan độc, muốn giết chết Vô Tâm. Vô Tâm không tài nào tìm được cơ hội lấy bùa, chẳng còn cách nào, đành chuyên tâm đánh trả. Vì thế lúc Lão Soái và Cố đại nhân đuổi tới, đằng trước một người một xác lôi lôi kéo kéo, đánh đến là náo nhiệt.
Lão Soái đỡ con trai từ trên tuyết dậy trước, thấy con trai chẳng những còn thở, lại còn khóc thút thít, bèn an tâm. Giương mắt xem tình hình chiến đấu, y luôn xem Vô Tâm như trích tiên, nào ngờ lúc này tiên nhân không ra tiên, đang cùng bà Mười Hai “khởi tử hoàn sinh” mà bạt tai qua lại. Cố đại nhân xoa tay muốn tham chiến, nhưng tay không tấc sắt, lại không dám mượn vũ khí Lão Soái; cũng may gã biết Vô Tâm dù sao cũng sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, cho nên trong lòng còn nắm chắc.
Lão Soái ôm con trai, vốn là muốn làm khán giả xem chiến. Nhưng thấy pháp sư da mịn thịt mềm không chịu được công kích, lại thống hận bà Mười Hai hại đến con trai y, bèn giao con cho Cố đại nhân, mình thì cầm súng lục nằm xuống. Mắt thấy Vô Tâm đè nữ quỷ dưới người, y liền bắn một phát, viên đạn ép sát mặt đất bay đi, lập tức nổ trúng nửa đầu bà Mười Hai!
Vụn băng trong chớp mắt văng đầy mặt Vô Tâm, tất cả đều là óc đã đông lạnh của bà Mười Hai. Bà Mười Hai chết cũng đã chết rồi, dĩ nhiên sẽ không tiếc rẻ thi thể. Nửa đầu đâm lên trên, cô ta còn muốn đẩy Vô Tâm ra. Lão Soái thấy cô ta chết cũng không hàng, lại bắn phát nữa. Nửa đầu còn lại của Bà Mười Hai cũng vỡ nát, vụn băng xen lẫn xương vỡ cùng với hơn hai mươi cái răng, bay tán loạn lại bắn tung tóe đầy đầu đầy mặt Vô Tâm. Vô Tâm tức cực kỳ, hận không thể đánh Lão Soái một trận. Hắn đang định lên tiếng đuổi Lão Soái, nào ngờ bà Mười Hai nâng lồng ngực máu me be bét lên, lại húc hắn. Vô Tâm tuy biết cô ta từ máu đến thịt đều đã đông cứng ngắc, nhưng vẫn là không muốn cứng đối cứng. Xoay người lăn qua một bên, hắn bỗng phát hiện thân thể bà Mười Hai bắt đầu co quắp trên đất, ảo ảnh của linh hồn dường như đang muốn chạy trốn, nhưng sau vài lần giãy dụa, lại bám lên thi thể không thể rời đi.
Vô Tâm nâng tay áo lau mặt, cúi người tiến tới nắm lấy bả vai bà Mười Hai, nhẹ nhàng xoay thân thể cô ta. Một cuộn lá bùa không biết là nhiễm chất nhầy gì, trong cơn nguy cấp khéo thay dính ngay lưng cô ta.
Vô Tâm không nghĩ mình đánh bậy đánh bạ lại thêm Lão Soái phá đám, thế mà chế trụ được bà Mười Hai. Tiện tay bốc một nắm băng vụn xoa cho tan ra, hắn không dám nhìn kỹ, trực tiếp đem mớ nhầy dinh dính đầy tay xoa lên lá bùa, vuốt phẳng nó ra dán lên bà Mười Hai.
Lật bà Mười Hai nằm úp sấp, lá bùa bị gió lạnh thổi qua, lập tức bị kết đông lại, bóc không ra xé không được. Vô Tâm dùng tuyết xoa tay, cúi đầu nhắm hai mắt, liền cảm giác linh hồn bà Mười Hai đã mất hình dạng, hào quang cũng ngày càng yếu. Hiển nhiên, cô ta không chống cự nổi sức mạnh của lá bùa, có lẽ kiên trì không được bao lâu, sẽ tan thành mây khói.
Đứng dậy đi đến nhặt áo choàng khoác lên người, hắn khôi phục bình tĩnh khi trước, nói với Lão Soái và Cố đại nhân nói: “Bà Mười Hai đã bị ta hàng phục, bây giờ mời các vị rời xa nơi này, ta phải làm phép xua tan hồn phách cô ta, vĩnh trừ hậu hoạn.”
Lão Soái ưỡn người đứng lên, chấp tay hành lễ vái Vô Tâm, cũng chả nói được gì khác, chỉ nói: “Lợi hại, lợi hại!” Quay đầu thấy Cố đại nhân đã bế con trai lên, y không dám dừng lại, dẫn Cố đại nhân lùi lại, nhân tiện mang theo đám vệ sĩ vừa chạy tới.
Vô Tâm ngồi xuống cạnh thi thể tàn khuyết của bà Mười Hai, co hai chân đội mũ áo choàng lên. Gục đầu xuống nhắm mắt, hắn đưa tay vỗ vỗ thân thể cứng ngắc trước mặt, trong lòng nói: “Tôi biết cô là quỷ chết oan, nhưng người không liên quan hay có liên can, cô cũng đã giết vài vị, cơn tức cũng đã xả được một nửa rồi, nay thế gian đã không có cô, cô an tâm ra đi, đến nơi phải đến đi thôi!”
Lá bùa chuyên khắc âm hồn sát khí nặng, trong đầu Vô Tâm, bà Mười Hai đã trở thành nắm ánh sáng mờ nhạt. Giọng bà Mười Hai vang lên, mang theo chút giai điệu, là người chuyên xướng khúc đã lâu, rốt cuộc không sửa được.
“Tôi không vụng trộm…” Cô ta đau xót nói: “Là bà Cả hãm hại tôi. Bà Cả ra chủ ý, ả Chín ở trước mặt Lão Soái châm ngòi thổi gió… Lão Soái đánh tôi mắng tôi, dùng dao găm cắt tôi… Tôi chết oan uổng, tôi không có vụng trộm…”
Vô Tâm im lặng cúi đầu như nhập định, chỉ dùng tâm tư trả lời cô ta: “Ta tin cô.”
Giọng nói lại vang lên, trong trẻo lạnh lẽo, như nước sông đầu xuân: “Phó quan trưởng đùa bỡn tôi, tôi không để ý tới hắn, hắn có cơ hội báo thù, liền tự mình dẫn người chôn sống tôi. Tôi cũng không có lạm sát kẻ vô tội, tất cả bọn chúng đều đáng chết!”
Vô Tâm hỏi: “Bà Mười Hai, bà Chín chết như thế nào? Ta suy đi nghĩ lại, lại nghĩ không ra.”
Linh hồn bà Mười Hai sắp ảm đạm thành một vệt sáng: “Tôi nhập vào thân thể ả, mãi đến khi các người rưới dầu hỏa mới thả.”
Trong bóng râm dưới mũ áo choàng, Vô Tâm nở nụ cười: “Cô điều khiển cô ta làm việc, vừa muốn cô ta đào ra thi cốt của cô, lại muốn cô ta nằm xuống thay thế cho cô.”
Bà Mười Hai nói: “Tôi biết các người nhất định sẽ quật tôi ra, cho nên không dám phá hoại mặt đất, cố ý đào đường vòng. Ả Chín quỳ trong tuyết dùng hai tay đào đất, đào rách da thịt, lòi cả xương cốt; đào tiếp từng đoạn xương mài ra, lại đến cốt tủy chảy ra… Là ả hại tôi trước, ả bị trừng phạt thích đáng. Đáng tiếc đến cuối hồn phách trở về vị trí cũ, ả mới nếm được mùi vị thống khổ của tôi.”
Chân trời hiện ra ánh sáng mơ hồ, là trời sắp sáng. Vô Tâm biết bà Mười Hai sẽ hồn phi phách tán ngay thôi, bèn nói với cô ta: “Nhân gian xưa nay không thiếu quỷ chết oan, cô không phải người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng. Cô không có cách nào, tôi cũng không có. Nay cô phải đi, tôi niệm một đoạn kinh tiễn cô đi. Vãng sinh chú tôi khá thuộc, Địa tạng kinh có hơi hàm hồ, cô muốn nghe đoạn nào?”
Bà Mười Hai cuối cùng đáp: “Đều không thích nghe, xướng Đại cổ thư đi.”
Vừa dứt lời, bóng dáng nhàn nhạt tiêu tán thành sương, ánh sáng như ẩn như hiện hướng về bốn phương tám hướng chợt lóe rồi biến mất. Thế là câu trả lời của Vô Tâm không có người nghe, chỉ có thể để lại cho chính mình nghe: “Nhưng mà, tôi không biết xướng Đại cổ thư a.”
Vô Tâm đứng lên, mông đùi đều bị đông cứng ngắc. Trên đời không còn bà Mười Hai, nhưng chuyện của hắn còn chưa kết. Một đêm chết ba người, hắn phải nhanh chóng xử lý hậu sự ba người họ, miễn cho lại sinh ra rắc rối.