Pháp Sư Vô Tâm

Chương 52: Đường cùng



Vô Tâm và Xuất Trần Tử đều là người khỏe mạnh, nhưng mà hai quyền khó địch nổi bốn tay, hảo hán nào ngăn được một bầy sói. Huống hồ sói còn có bản năng “theo lợi tránh hại”, đám xác sống bên ngoài kia đều là những kẻ gặp khó không biết lùi. Vô Tâm lưng dựa cửa sắt, cảm thấy lực đẩy phía sau rất mạnh, hai chân mình đạp trên đất, không kiềm chế được mà bị đẩy nhích tới trước từng chút một.

So với hắn, Xuất Trần Tử cao hơn nặng hơn, bấy giờ có phần chiếm ưu thế hơn. Thò tay vào lồng ngực, y nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Vô Tâm, chúng ta không thể ngồi chờ chết. Chỗ ta còn có rất nhiều bùa trừ ma, ít nhiều sẽ có chút hiệu nghiệm.”

Vô Tâm lập tức quay đầu nhìn y: “Dùng như thế nào?”

Xuất Trần Tử hít sâu một hơi, cả người thúc mạnh ra sau một cái, đẩy cửa sắt đã hơi dao động về chỗ cũ: “Chỉ cần dán lên cánh cửa bên ngoài là được!”

Vô Tâm nhất thời nhíu mày. Cách một cánh cửa là đám xác sống hung tàn, ai có bản lĩnh chạy ra dán bùa? Chỉ sợ vừa thò đầu ra, đã bị chúng xé xác nhai sống rồi!

Nhưng không mạo hiểm cũng không được, đám xác sống tấn công lại chẳng yếu kém chút nào, dầu gì đều đã chết, húc vào cửa sắt cho xương nát thịt tan cũng chẳng màng. Gật đầu với Xuất Trần Tử, Vô Tâm quyết định phân công hợp tác với y, nhất quyết phải hoàn thành việc này.

Sau vài câu trao đổi, Xuất Trần Tử cắn đầu lưỡi, liếm máu hòa nước bọt vào mặt sau lá bùa. Giao lá bùa cho Vô Tâm, y rút luôn khẩu súng lục giắt trong người ra. Vội vàng cột lại mớ tóc, y hai tay nắm súng, xốc tinh thần.

Thân thể Vô Tâm thoáng thả bớt lực, để một cánh cửa sắt từ từ hở ra. Quay người lại đối mặt với khe cửa, hắn chỉ thấy ngoài cửa tối bưng đều là hình người, nương ánh đèn hai bên cửa, hắn chỉ thấy một gương mặt xanh mét sáp tới, mũi ra mũi mắt ra mắt, có vài phần giống người; không ngờ sau khi phát hiện khe cửa không đủ thò đầu vào, vị xác sống mặt giống người này chợt ngoác miệng, goặm lên cạnh cửa. Vô Tâm không dám trì hoãn, từ khe cửa vươn cánh tay trái, “Bộp” một tiếng dán lá bùa lên mặt cửa. Mu bàn tay tức thì đau xót, bị cái xác khác cào rách thịt.

Vô Tâm vội vã rút tay trở về, mà Xuất Trần Tử bắt lấy thời cơ nhắm vào khe cửa, bắn tên cắn cửa sắt ngã ngửa ra trước. Liên tiếp bóp cò bắt mấy phát, y tuy không thể giết được đám xác chết bên ngoài, nhưng lợi dụng xung lượng của viên đạn, bắn ngã mấy tên đang hăng hái len vào. Vô Tâm thu tay về đẩy cửa sắt, dùng hết sức lực đóng cửa lại. Dựa cửa đợi một lát, hắn phát hiện phía bên mình quả nhiên là yên tĩnh, nhưng tình hình bên Xuất Trần Tử không ổn, bị đám xác sống bên ngoài tông đùng đùng. Rõ ràng một lá bùa còn chưa đủ, cần thêm một lá nữa.

Xuất Trần Tử nhân vết thương trên lưỡi còn mới, lấy ra lá bùa khác liếm một cái. Hai người giở lại trò cũ, Vô Tâm cố ý xoa máu đang rỉ từ vết thương trên mu bàn tay, sau đó dưới sự yểm trợ của Xuất Trần Tử, mạo hiểm hé cửa, dán bùa. Quả nhiên, lần này hắn không bị thương; Xuất Trần Tử cũng chẳng thua kém, mỗi phát súng chính xác. Mắt thấy xác chết trúng đạn loạng choạng muốn đứng dậy, y cùng Vô Tâm đồng thời xuất lực, hét lớn một tiếng đẩy cửa sắt, đem hai cánh cửa đóng kín hoàn toàn.

Ngoài cửa dần dần im lặng, nhưng cũng không phải thuần túy không có tiếng động. Đám xác sống vẫn cử động tại chỗ, chỉ là không tông vào cửa sắt. Xuất Trần Tử thở phào một hơi, Vô Tâm thấy thế cũng bắt chước thở dài theo.

“Không biết hai lá bùa có thể ngăn cản bao lâu.” Xuất Trần Tử nhét súng vào người, gương mặt không có huyết sắc, nhưng hai mắt sáng lên rất nhiều, dường như sau khi trải qua một trận chiến, tinh khí thần đều tăng cao.

Vô Tâm vác đoản kiếm, dạo một vòng quanh phòng: “Đạo trưởng, chúng ta một đường đi đến đây, cũng không nhìn thấy ngã ba, chẳng lẽ động Ngàn Phật là động một cửa, có vào không ra?”

Xuất Trần Tử định thần lại, hiểu ý hắn: “Theo lý mà nói, hẳn là có lối ra khác. Bằng không hang động sẽ trở thành một cái ngõ cụt, bên ngoài lại nhốt xác và hồn ma…”

Vô Tâm khịt mũi: “Đạo trưởng, không khí trong động không có mùi hôi thối.”

Xuất Trần Tử gục gặc đầu: “Đúng rồi, chỉ từ một điểm này, cũng không thể thật sự là đường cùng được.”

Vô Tâm cởi đoản kiếm, đưa vỏ kiếm cho Xuất Trần Tử. Hai người chia ra, nhẹ nhàng gõ vách tường, muốn thông qua thanh âm tìm ra mật đạo. Căn phòng đá có diện tích hữu hạn, sau vài phút hai người đã chạm mặt ngay trước giường la hán, không thu hoạch được gì.

Vô Tâm ngồi xổm xuống đất, duỗi đoản kiếm xuống gầm giường lại gõ, âm thanh vẫn trầm đục. Ngẩng mặt nhìn lão đạo trên giường, Vô Tâm chán nản đặt mông ngồi xuống: “Đạo trưởng, ông và sư phụ ông ấy mà không giống nhau lắm.”

Xuất Trần Tử hoàn toàn không ý kiến, cũng ngồi theo hắn: “Ta và sư phụ quả thực… không cùng chí thú.”

Vô Tâm chỉ cửa sắt: “Ông không muốn luyện ra mấy trò pháp thuật hô phong hoán vũ à?”

Xuất Trần Tử nghiêng đầu đi, đưa tay kéo ruy băng buộc tóc, đong đưa mái tóc dài: “Ta chuyên vẽ bùa.”

Vô Tâm mỉm cười nhìn y: “Nếu ông có chí học, tôi có thể giới thiệu sư phụ giỏi cho ông. Thái sư thúc tổ của ông…”

Xuất Trần Tử bực mình vung tay: “Không cần nói, dùng tính mạng người để tu luyện pháp thuật, mới nghĩ thôi đã khiến ta buồn nôn rồi!”

Vô Tâm lén giấu tay trái ra sau, bởi vì vết thương trên mu bàn tay đang chầm chậm khép lại: “Đạo trưởng đúng là người có lòng dạ từ bi nha!”

Xuất Trần Tử khẳng khái hất đầu: “Đương nhiên! Ta giờ có đèn điện có điện thoại, ăn món Tây ngồi xe hơi, bạn bè không phải tổng thống thì là Thủ tướng, đám đốc quân thấy ta đều phải lấy lòng. Dựa vào thân phận địa vị của bản đạo gia, sống thế nào cũng là oai phong nở mặt, cần gì phải đi nghiên cứu pháp thuật? Mặt khác ta rất vệ sinh nhé, bảo ta ở trong hang núi canh chừng xác chết ta có mà ói!”

Vô Tâm đã sớm nhìn ra Xuất Trần Tử nhập thế quá sâu, không giống Nhạc Khởi La; giờ nghe y trả lời, hắn càng yên tâm. Mà Xuất Trần Tử xách đèn bão đến bên cạnh, lấy ra bí kíp đã nhét trong người trước đó lật xem từng trang. Lật đến trang cuối y ngẩng đầu, đỏ mặt tía tai vỗ bí kíp lên đùi: “Cái này một lúc sao có thể lĩnh ngộ hết chứ?”

Vô Tâm biết Xuất Trần Tử sống quá thoải mái, nhất định vô cùng tiếc mạng sống. Mắt thấy túi dầu Xuất Trần Tử mang theo đều đặt trên đất, hắn túm lại, lấy bánh quy ra ăn. Vừa ăn vừa nói: “Đạo trưởng, lệnh tiên sư tự sát hả?”

Mấy chục năm trước, Xuất Trần Tử đã tự nhận định sư phụ đã chết, cho nên bây giờ dù ở cùng phòng với thi thể sư phụ, nhưng cũng chẳng hề động tâm: “Có lẽ vậy. Tiên sư tử trạng thảm thiết, đại khái là để kích thích hồn phách hội tụ, tránh cho tiêu tán.”

Vô Tâm chậm rãi ăn bánh, lại hỏi: “Vậy hồn phách lệnh tiên sư, giờ ở đâu?”

Sau khi vào động, Xuất Trần Tử luôn rối bời ruột gan, bấy giờ bị hắn hỏi như vậy: “Cái này…”

Vô Tâm nói: “Ngoại trừ trong Khóa hồn trận, những nơi còn lại trong động đều rất sạch sẽ, đến cả hồn phách vụn vặt cũng không có, có thể thấy được pháp thuật của lệnh tiên sư chưa thành, khả năng sau khi chết liền hồn phi phách tán.”

Xuất Trần Tử không nói gì, thầm nghĩ sư phụ xem như xúi quẩy.

Vô Tâm nuốt bánh quy, lại xoa vụn bánh trên tay: “Đạo trưởng, đứng lên thôi, chúng ta lại tìm tòi xung quanh thử. Tại sao trong phòng không có đến một thứ đồ ăn uống? Lệnh tiên sư lúc ấy đã ích cốc thành tiên ư?” *ích cốc thành tiên: sống không cần ăn.

Vừa dứt lời, hắn bỗng ý thức mình nói vô nghĩa; mà Xuất Trần Tử nhìn hắn một cái, huyết sắc trên mặt lại nhạt một tầng. Trong phòng mặc dù không có ngũ cốc lương thực, ngoài phòng lại có một đám người sống đợi làm thịt. Sư phụ Xuất Trần Tử nếu muốn lấp đầy bụng, cũng dễ dàng.

Xuất Trần Tử muốn bay luôn hồn phách, không ngờ từ Thái sư thúc tổ đến sư phụ, liên tiếp khiến y muối mặt. Mặt xám mày tro đứng lên, y không dám nói bậy, vừa sửa sang tóc tai vừa đi đến trước kệ sách. Lật hết sách trên kệ, cuối cùng tìm được một quyển sách mỏng, mở ra chính là một tờ bản đồ.

Xem lướt qua bản đồ, y bỗng vui mừng kinh ngạc kêu lên: “Vô Tâm, cậu đến xem, đây có phải một lối đi bí mật hay không?”

Vô Tâm vội vàng đứng dậy đi tới. Xuất Trần Tử cúi người trải bản đồ ra đất, chỉ lên một điểm: “Hai bên vẽ hai người, có thể chính là hai tượng Bồ Tát ở cửa động. Đúng không?”

Vô Tâm gật đầu, sau đó từ cửa động nhìn lên trước. Bản đồ vẽ rất giản lược, nhưng rõ ràng dễ hiểu. Điểm cuối, trên bản đồ rõ ràng đánh dấu ký hiệu cửa sắt, trên cửa sắt vẽ một hình vuông, xem ra là chỉ căn phòng đá này. Căn phòng đá hình như là điểm cuối của động Ngàn Phật, nhưng nhìn kỹ lại, trên vách tường đối diện cửa sắt lại dùng đường nét đứt vẽ một cánh cửa nhỏ. Hai người cùng ngẩng đầu nhìn, phát hiện nếu có cửa thật, tất nhiên sẽ ở phía sau giường la hán. Khung giường cao, hơn nữa kề sát tường, vừa rồi quả nhiên bị bọn họ xem nhẹ.

Trong lòng hai người có ánh sáng, cúi đầu nhìn bản đồ, cũng lập tức hoa mắt. Thì ra phía sau cánh cửa nhỏ được vẽ bằng nét đứt đó, tuy rằng cũng vẽ vài nét đứt tỏ vẻ là có lối ra, nhưng trang giấy có hạn, lối đi cũng chỉ kéo dài đến mép bản đồ. Sau khi tiến vào cánh cửa đó là sống hay chết, dĩ nhiên là chưa biết được!

Xuất Trần Tử cố kỵ mặt mũi sư phụ, cố nén không chửi ầm lên; vì thế Vô Tâm lặng lẽ mấp máy môi, mắng thay y. Kẻ vẽ bản đồ này thật sự đáng hận, hiển nhiên là trước khi hạ bút căn bản không cân nhắc đến bố cục, vẽ đến cuối cùng không còn chỗ để vẽ, liền xem như xong.

Vô Tâm nuôi một tia hy vọng, hỏi Xuất Trần Tử: “Có khi nào còn một tờ bản đồ khác?”

Xuất Trần Tử trề cái mỏ dài như cá heo: “Tính cách tiên sư ta rất hiểu, xưa nay là nhìn đầu không nhìn đuôi, lại không có kiên nhẫn, chuyện bỏ dở nửa chừng này làm nhiều rồi!”

Vô Tâm quay đầu nhìn lão đạo trên giường la hán, nhủ bụng “hiểu thầy không ai bằng trò”, xem những gì lão làm, cũng đúng là không đâu vào đâu. Thở gằn với Xuất Trần Tử một hơi, hắn xoay người đi đến giường la hán: “Đạo trưởng, chúng ta dời cái giường xem trước đã! Nếu quả thật có cửa ngầm, tính sau!”

Xuất Trần Tử vội đuổi theo. Vừa đi vừa đưa tay sờ soạng trên người, xác định bùa còn, bí kíp còn, súng lục cũng còn. Thấy vậy, Vô Tâm cũng tra kiếm vào vỏ vác sau lưng, lại nhấc vải dầu và đèn bão lên đặt vào một góc.

Xuất Trần Tử mặc dù đầy bụng oán hận với sư phụ, nhưng sư phụ dù sao cũng là sư phụ, không dám khinh mạn. Vô Tâm biết cố kỵ của y, cho nên tự mình động thủ, đầu tiên là cẩn thận ôm lão đạo đặt xuống đất, sau đó mới cùng Xuất Trần Tử tấn công hai mặt, dùng hết sức xê dịch giường La hán.

Giường La hán tuy nặng, nhưng dù sao cũng bằng gỗ, sẽ không nặng đến mức không dịch được. Xuất Trần Tử hàng năm sống an nhàn sung sướng, đến lúc làm thật, mới nhìn ra ngày thường y bảo dưỡng đều không phải công cốc. Vô Tâm vậy mà sức kém hơn một chút, cũng may biết vận đúng lực, loạng choạng cũng không gây cản trở.

Hai người liều chết liều sống dời giường La hán ra, vách tường phía sau hiện ra, quả nhiên chỗ cao nửa người có một cánh cửa nhỏ bằng sắt khóa chặt. Cửa sắt hình vuông, kích cỡ tương tự một bàn cờ lớn, nhìn kiểu gì cũng thấy là không làm cho con người đi. Trên cửa treo cái khóa nhỏ bằng đồng thau, là loại ổ khóa cũ, hiển nhiên không thành vấn đề.

Vô Tâm đi trước đến trước cửa cúi người, thò tay sờ khóa. Thử kéo hai cái, hắn xoay người hỏi Xuất Trần Tử: “Đạo trưởng, biết mở khóa không?”

Xuất Trần Tử quắc mắt trừng hắn: “Ta không phải kẻ trộm, làm sao biết mở?” Nói đoạn y từ túi áo lấy ra một cây tăm, sáp tới định chọt vào lỗ khóa. Vô Tâm thấy thế, dặn: “Đạo trưởng, ông làm trước đi, tôi tìm xung quanh xem có thấy cái chìa nào không!”

Sau đó hắn đứng dậy tìm một vòng, đến cả đạo bào của lão đạo cũng vén lên, nhưng ngay cả cọng lông chìa khóa cũng không tìm được. Xuất Trần Tử bỗng “Úi” một tiếng, mặt như mướp đắng quay đầu báo Vô Tâm: “Tăm gãy trong ổ khóa rồi!”

Nếu văn đã không được, đành phải động võ. Bởi vì không biết phía sau cửa rốt cuộc là tình hình gì, cho nên Xuất Trần Tử dán một lá bùa lên khe cửa trước, sau đó nhường chỗ cho Vô Tâm. Vô Tâm rút đoản kiếm, bắt đầu thử chém khóa. Sau khi chém thử vài cái định vị xong, vung đoản kiếm chém mạnh, “keng” một tiếng, tia lửa bắn khắp nơi, cái khóa đồng rơi xuống.

Vô Tâm không dám tùy tiện mở cửa. Nhắm mắt lại tới gần khe cửa, hắn yên lặng chờ một lúc lâu, không cảm thấy có không khí dị thường, mới đưa mũi kiếm cắm vào khe cửa, nhẹ bẩy ra. Cửa sắt mang theo lá bùa lập tức mở ra, bản lề hơi rỉ sét, phát ra tiếng keng két chói tai. Vô Tâm dẫn đầu nhòm vào trong, Xuất Trần Tử cũng chạy tới nhòm theo.

Giây tiếp theo, hai người quay đầu đối diện, hai mặt nhìn nhau trố cả mắt. Thì ra phía sau cửa sắt nhỏ chỉ có không gian dài hơn một thước, phía cuối không gian, lại là vách đá!