Pháp Sư Vô Tâm

Chương 58: Lạc trong núi



Cố đại nhân lại có binh.

Bởi vì gã trước kia đã có chút thanh danh, kinh nghiệm và tư cách rất được kẻ dưới phục tùng, nay lại là tâm phúc bên cạnh Lão Soái, cho nên toàn thể đội ngũ không có kẻ nào dám khiêu chiến gây sự với gã. Hắn diễu võ dương oai đưa đội quân đến núi Thanh Vân, trước tiên bao vây nửa phần núi có chứa mỏ, sau đó tự mình đề xuất vài món lễ vật hào nhoáng cùng với thư tay của Lão Soái, đến Thanh Vân quan thăm viếng Xuất Trần Tử.

Xuất Trần Tử nghe nói sau núi nhà mình ấy mà lại có mỏ vàng, không khỏi giật nảy cả mình. Có điều suy nghĩ của y rất giống Cố đại nhân, nghĩ bụng có mỏ vàng cũng không tới phiên mình độc chiếm, y dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, biểu thị Thanh Vân quan đối với chuyện khai thác mỏ chẳng quan tâm chẳng can thiệp. Về phần sự huyền diệu trong núi, Xuất Trần Tử suy đi nghĩ lại, không biết có nên nói hay không —— dù sao cũng là chuyện bí ẩn, một khi nói ra, không có chứng cớ, ngược lại làm như y có ý định làm khó dễ; nhưng nếu không nói, ngộ nhỡ xảy ra tai hoạ, không biết “lửa cháy” trong quân có lan đến “con cá trong chậu” – Thanh Vân quan này không.

Xuất Trần Tử tinh thông sự đời, ở trước mặt quan to quý nhân, xưa nay mở miệng rất có chừng mực. Cố đại nhân tuy rằng không phải là quý nhân cho lắm, nhưng tiền đồ thì vô lượng, hơn nữa sau lưng còn có Lão Soái làm núi dựa, cho nên sau khi Xuất Trần Tử trầm ngâm thật lâu, cuối cùng cũng hỏi: “Vô Tâm có đến không?”

Cố đại nhân có ấn tượng rất tốt với Xuất Trần Tử, cười ha hả đáp: “Hắn không đến. Đến đây cũng không có việc gì làm, tôi bảo hắn ở lại Thiên Tân rồi.”

Xuất Trần Tử rũ rèm mắt, quyết định vẫn im lặng xem tình hình, không cần nói bậy.

Bởi vì máy móc dụng cụ khai mỏ chưa chuyển đến, công nhân có kỹ thuật cũng chưa tuyển đầy đủ, cho nên trên núi Thanh Vân ngoài binh lính ra, chỉ có tiểu đội trinh sát là đang hoạt động. Cố đại nhân đối với chuyện khai khoáng hoàn toàn không thông, nhiệm vụ duy nhất chính là ngồi chờ kẻ chống đối đánh tới cửa, cho nên cũng không tự mình vào núi, chỉ mượn Thanh Vân quan một gian nhà dưới chân núi, lại phái phó quan đến lầu xanh trong huyện Trường An đón vài kỹ nữ xinh đẹp đến, suốt ngày uống rượu mua vui, vô cùng sung sướng.

Gã sung sướng, Trương Hiển Tông ở huyện Văn lại không vui nổi, có lòng dẫn binh đánh tới, lại không có chắc chắn thắng. Tâm sự nặng nề đứng dưới một gốc cây già, hắn ngẩng đầu nhìn Nhạc Khởi La cười gượng.

Cây cổ thụ trồi mầm non, trên cành cây khô sinh ra nhiều điểm vàng nhạt, nhìn gần không có gì hay, nhìn từ xa lại đúng là dạt dào ý xuân. Nhạc Khởi La mặc một bộ đồ màu hồng đào, dửng dưng tách hai chân ngồi trên một cành cây khô to. Thay mùa, tâm tình của cô cũng thay đổi theo, như cô gái thiếu nữ mười mấy tuổi, sinh ra một chút cảm xúc thương xuân buồn thu. Con người mà buồn, tính khí dĩ nhiên cũng không khá hơn chút nào; cô vốn không để ý tới Trương Hiển Tông, nhưng Trương Hiển Tông lẳng lặng đứng dưới tàng cây, không nói lời nào cũng không rời đi, sau khi im lặng thật lâu, cô cuối cùng nhịn không được liếc hắn: “Có việc?”

Trương Hiển Tông xem cô như một bức tượng thần nhỏ có thần tính, lúc có tâm sự và bối rối, đều rất muốn dốc lòng bày tỏ với cô. Dời ánh mắt xuống nhìn chân cô, hắn thấp giọng nói: “Xảy ra chút phiền phức, núi Thanh Vân đã bị người chiếm rồi.”

Nhạc Khởi La theo của tầm mắt của hắn, cũng cúi đầu nhìn giày thêu trên chân mình:“Ai?”

Trương Hiển Tông đáp: “Cố Huyền Vũ, bây giờ đổi tên kêu Cố Quốc Cường.”

Nghe đến ba chữ Cố Huyền Vũ, Nhạc Khởi La liền nhớ đến Vô Tâm. Trong lòng cô Vô Tâm là một câu đố, tất cả mọi thứ của thế gian đều khiến cô cảm giác đần độn vô vị, ngoại trừ Đạo thuật và Vô Tâm. Giang hai cánh tay về phía Trương Hiển Tông, cô cúi người nhào xuống, trực tiếp lọt vào lồng ngực đối phương. Mà không chờ Trương Hiển Tông ôm vững, cô đã như con cá nhỏ, từ khuỷu tay hắn trượt xuống đất.

Đã lâu lắm không ra cửa thấy mặt trời, Nhạc Khởi La bỗng nổi hứng. Ngón chân giật giật trong giày thêu, cô quyết định tự mình ra khỏi nhà đi gặp Cố đại nhân. Bởi vì Cố đại nhân là bạn cũ của Vô Tâm, cũng là kẻ địch mới của Trương Hiển Tông. Nếu có thể thông qua Cố đại nhân nghe được sinh tử của Vô Tâm, nếu Vô Tâm thật sự còn sống, nếu mình tìm được Vô Tâm, nếu Vô Tâm hồi tâm chuyển ý yêu mình, thế thì chẳng phải là cô có thể sống vui vẻ hơn?

Nếu không có những cái “nếu” bên trên, cô liền làm thịt Cố đại nhân, giúp Trương Hiển Tông loại bỏ cái đinh trong mắt. Dầu gì đi theo Trương Hiển Tông cũng không tệ, Trương Hiển Tông ở trước mặt cô, lúc nào cũng dịu dàng khiến cô khó chịu không quen.

Sau khi quyết định, Nhạc Khởi La không bàn bạc với Trương Hiển Tông. Đêm xuống cô rời khỏi nhà họ Đinh. Lính canh cửa trước nay luôn khúm na khúm núm với cô, nghe nói cô muốn ra cửa, vội vàng thu xếp muốn gọi vệ sĩ đi theo. Nhạc Khởi La nói: “Không cần kinh động đến họ, ta tự đi một mình.”

Lính canh biết cô là người có phần thần bí, không dám ngăn cản, lập tức lại hỏi: “Ngài ngồi xe ngựa, hay là ngồi ô tô ạ?”

Nhạc Khởi La thoáng suy nghĩ, lập tức đáp: “Không cần, cậu dắt đến cho ta một con ngựa nhỏ lại đây.”

Lính canh lĩnh mệnh đi dẫn ngựa, nhưng chọn tới chọn lui, ngựa trong quân đều cao to uy vũ, không vừa ý Nhạc Khởi La. Sau lính canh “phúc chí tâm linh”*, kiếm được một con lừa lông ngắn. Trên lưng nó đầy đủ yên và dây cương, đúng là loại lừa tốt thường xuyên ra khỏi thành, biết quen đường cũ.

* phúc chí tâm linh: vận khí tới thì lòng cũng sáng suốt, linh lợi hơn

Hai tay dâng một cây roi nhỏ đến trước mặt Nhạc Khởi La, lính canh còn hỏi: “Có cần báo cho tham mưu trưởng một tiếng không ạ?”

Nhạc Khởi La lắc lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lưng lừa. Duỗi tay tháo lục lạc nhỏ trên cổ lừa, cô vung roi da, con lừa nhất thời hiểu ý chạy lên đường.

Nhạc Khởi La đi đường nhỏ, lừa sức chịu đựng tốt, trên con đường gập ghềnh lại đặc biệt linh hoạt, ngược lại đi nhanh hơn ngựa. Trời tang tảng sáng đã đến huyện Trường An, cô tìm bừa một quán trọ nhỏ nghỉ lại, ngủ tầm một ngày. Khi đêm đến, cô và con lừa đã nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ bèn lại lên đường, thẳng hướng núi Thanh Vân.

Trước khi xuất phát, cô đã nghiên cứu bản đồ. Hiện tại cách Thanh Vân quan khoảng năm sáu dặm, cô buộc con lừa ngay ven đường rừng, bắt đầu đi bộ. Lẩm nhẩm phất tay áo, đằng trước xuất hiện hai người giấy dò đường, bay bay phấp phới đánh tiên phong. Bóng đêm ngày càng dày, bầu trời tô điểm vài ngôi sao lớt phớt, mặt trăng cong cong ôm lấy mây. Nhạc Khởi La thể lực còn tàm tạm, đầu xuân ban đêm lại rét lạnh như băng. Cô giấu hai tay vào tay áo, hít mũi hứng gió lạnh đi lên trước. Đi được một lúc, người giấy dừng lại, dường như phía trước có một bức tường vô hình ngăn trở chúng. Nhạc Khởi La bừng hiểu, biết mình đã tiến vào địa giới của Thanh Vân quan.

Theo cô biết, quân đội của Cố đại nhân đều trú đóng tại một vùng chân núi phía sau Thanh Vân quan, không vào núi, mà cũng không quấy rầy đạo quan. Vung tay chỉ huy người giấy chuyển hướng, cô bắt đầu đi về phía sau núi, kết quả không đi được bao xa, cô đã thấy lều trại mọc lên thành từng bãi. Đêm đã khuya, binh lính cũng đều ngủ, chốc chốc có ánh lửa chớp lóe giữa lều bạt, là tiểu đội đang giơ đuốc tuần tra.

Dương khí và sát khí của quân đội đại doanh đều rất nặng, người giấy một khi cách xa cô sẽ mất đi sức mạnh, lảo đảo chực rơi xuống. Nhạc Khởi La dứt khoát thu chúng vào, nghĩ bụng phải tự mình tìm cách lẻn vào quân doanh. Chỉ cần để cô gặp Cố đại nhân, chỉ cần Cố đại nhân ở một mình, cô ta liền có cách.

Nhạc Khởi La nắm khăn tay, vừa hỉ mũi vừa đi loanh quanh trong bóng đêm, đồng thời nín một cơn hắt xì. Chung quanh quân doanh ba bước một trạm gác năm bước một đồn canh, không có sơ hở, thế là cô quyết định đổi phương hướng tiến công, trước tiên men theo con đường núi nhỏ nằm giữa Thanh Vân quan và quân doanh đi vào núi, sau đó từ trên núi đi xuống chân núi. Quân doanh dù sao cũng sẽ không hoàn toàn phòng thủ kiên cố tứ phía được, đều biết trong núi không có người, chắc hẳn hướng tới phía núi lớn, chính là chỗ yếu nhất bên ngoài quân doanh.

||||| Truyện đề cử: Người Cũ Còn Thương: Bí Ẩn Phía Sau Gương |||||

Tính toán xong, cô bắt đầu mò mẫm bước lên con đường núi nhấp nhô. Cô nhớ rất nhiều rất nhiều năm về trước, mình hình như cũng từng leo lên núi Thanh Vân một lần, khi đó núi Thanh Vân còn chưa tên là Thanh Vân, trên núi Thanh Vân dĩ nhiên cũng chưa có Thanh Vân quan. Mình vào núi làm gì? Không nhớ rõ. Ngọn núi ra sao? Cũng không nhớ rõ.

Cô bước thấp bước cao, đi một lúc thì dừng chân, phát hiện trên con đường phía trước xuất hiện một cái hố to. Dưới ánh trăng, bùn đất xung quanh hố vẫn còn tơi xốp, hiển nhiên là một cái hố mới. Nhạc Khởi La nghi ngờ cái hố này có liên quan đến việc khai mỏ, vừa định cẩn thận vòng qua, không ngờ vừa dẫm một bước lại trơn trượt lầy lội, khiến cô suýt té.

Lảo đảo đứng vững, cô cúi đầu nhìn mặt đất, chỉ thấy một thứ chất lỏng trắng đục lóng lánh tràn lan trên đất, vừa rồi bị mình đạp phải, chất lỏng cùng bùn đất hòa thành bùn. Lấy làm lạ ngồi xổm xuống, Nhạc Khởi La không nhìn ra thành phần của thứ chất lỏng này. Mí mắt vén lên, cô bỗng phát hiện có đồ chơi mới!

Trong mớ chất lỏng, còn ngâm vài miếng xương, cùng với một bộ răng lớn sắc nhọn.

Nhạc Khởi La lấy ra một tờ giấy hình người nhỏ trong tay áo, tùy tay vung ra ngoài. Một người giấy mặt trắng mắt cười lập tức đứng bên cạnh cô. Nhạc Khởi La đứng lên, lui về sau một bước nói: “Nhặt nó lên cho ta!”

Người giấy có thể lĩnh hội mệnh lệnh của cô, quả nhiên cúi người duỗi tay, nâng một bộ răng hàm lên bày trước mặt cô. Dưới ánh trăng, Nhạc Khởi La nhìn rõ, chỉ thấy bộ răng to xấp xỉ đầu người, răng sắc nhọn lóe sắc lạnh, trong kẽ răng thế mà còn nước dãi màu đỏ tươi phản xạ ánh trăng. Có thể thấy được nước dãi còn mới, thân thể đã không còn, chỉ còn một bộ răng nanh, nước dãi trong kẽ răng sao có thể còn mới được?

Nhạc Khởi La lấy làm lạ, tiến lại gần ngửi, cảm thấy có hơi tanh, nhưng ngược lại không phải là mùi tanh hôi thối. Quay trở lại bãi chất lỏng, cô cúi đầu muốn xem kỹ. Không ngờ vào lúc này, trong hố bỗng trồi lên một con quái vật xám bóng, ngoác cái miệng rộng thẳng tiến đầu của cô. Nhạc Khởi La cả kinh trong lòng, lập tức ngửa đầu trốn ra sau, đồng thời nghe một tiếng “lộp bộp”, là con quái vật đập mạnh lên đất. Vừa lui về sau vừa nhìn, cô chỉ thấy con quái vật dài chừng một thước, cả thân xám trắng, đầu trụi lủi vừa dẹp vừa dài, cái miệng to rất bắt mắt. Mắt thấy con quái vật lại nhe răng về phía mình, cô thấy không ổn, xoay người toan chạy trốn, không ngờ con quái vật tung mình nhào lên, ngoạm lên bắp chân của cô. Nhạc Khởi La kêu một tiếng ngã xuống đất, xoay người lại nhìn, thấy bắp chân mình tuy còn trong miệng con quái vật, nhưng nó đã co quắp trên mặt đất, chưa kịp phát lực, thân thể to dài tức thì thay đổi hình dạng, mềm oặt dần dần biến thành nước.

Nhạc Khởi La lập tức hiểu ra tất cả. Bắp chân âm ỉ đau, không biết răng con quái vật có đâm thủng quần xuyên vào da thịt hay không. Cực nhọc cạy khớp hàm thu chân về, cô cũng không kịp nhìn kỹ, đứng lên toan chạy xuống núi. Nhưng vừa nhấc bước, cô đã té đánh uỵch, chân bị thương đúng là không thể dùng lực.

Cô cuống cuồng, nhỡ trong hố lại còn con khác, dù nó bị chết nhanh cỡ nào, chỉ e chính mình cũng khó thoát khỏi một kiếp. Đỡ gốc cây bên cạnh đứng lên, cô nhào về phía người giấy. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, người giấy quả thực đã trở thành người giấy, bị cô đè đến vỡ tan tành.

Nhạc Khởi La ngã sml, thật sự là nóng nảy. Đầu ngón tay phải nhanh chóng vẽ một đạo phù trên đất, cô dùng sức vỗ mặt đất, đồng thời nhẹ giọng kêu: “Sống dậy!”

Mặt đất gần đó lập tức chầm chậm trồi lên, bề mặt đất nứt ra, một cái xác chó hoang đã rất lâu từ dưới đất chui lên, thối rữa chỉ còn khung xương. Nhạc Khởi La thấy thế, giận đến vung tay. Hồn phách bám lên xác con chó hoang lập tức tiêu tán, xương cốt rơi rớt thành một đống trên đất.

Nhạc Khởi La đổi tay phải, tiếp tục vẽ bùa trên mặt đất, muốn triệu hồi ra âm binh đắc lực tới cứu mình xuống núi. Bàn tay vỗ mạnh lên đất, mặt đất dưới tàng cây bỗng trồi lên một tên lính.

Cả người tên lính đều là máu, vết đạn trước ngực có thể thấy rõ ràng, không biết là chết do chiến tranh, hay là chết vì quân pháp; có điều thân thể xem như còn nguyên, hai con ngươi trợn ngược, miệng ngoác đến là to, dường như trước khi chết còn đang kêu gào. Nhạc Khởi La chẳng còn lòng dạ kén chọn, đứng lên nhảy lên lưng tên lính. Mà tên lính dưới sự thao túng của cô, nhấc hai chân từng bước một đi xuống núi.

Nhạc Khởi La ôm cổ thi thể lạnh cứng, lòng kinh hoàng không thôi. Bắp chân ngày càng đau, khiến cô hoảng loạn nhịn không được nghĩ: “Mình xinh đẹp như vậy, sẽ không chết vì độc chứ?”

Ngẫm nghĩ, cô rơi một giọt nước mắt, không phải sợ chết, là luyến tiếc vỏ bọc đẹp đẽ này.