Cố đại nhân phái người giăng lưới, lùng bắt chó mực khắp núi. Gần núi Thanh Vân hầu như không có bóng dáng thôn trang, trong thôn trang cũng chỉ có phần lớn là chó vàng, cho nên để bắt mấy con chó mực thuần túy không có lông tạp, đám tiểu binh phải nói là phí biết bao lực.
“Chó mực có thể ăn quái vật?” Gã hỏi Vô Tâm.
Vô Tâm đang được một gã phó quan dạy bắn súng, nghe Cố đại nhân hỏi, hắn trả súng cho phó quan, sau đó dẫn Cố đại nhân đi ra xa, thấp giọng đáp: “Tôi cứ cảm thấy lũ quái vật kia có chút tà tính, cho nên muốn chuẩn bị mấy thứ trừ tà, thử lên người nó. Chỉ riêng máu chó mực còn chưa đủ, tôi còn muốn mang thêm mấy thứ.”
Cố đại nhân mở to hai mắt nhìn hắn: “Còn muốn cái gì? Mang đi đâu?”
Vô Tâm tránh né không đáp vế sau, chỉ nói: “Có nước tiểu đồng tử không?”
Cố đại nhân nhún vai: “Không thành vấn đề, trong quân doanh không thiếu mấy đứa choai choai mới lớn, trong mười đứa luôn có một đứa là đồng tử mà?”
Vô Tâm chần chờ lại hỏi: “Có lão đồng tử không?”
Cố đại nhân móc lỗ tai hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”
Vô Tâm suy tư đáp: “Ba mươi tuổi trở lên.”
Cố đại nhân bấy giờ cười khùng khục: “Đồng tử hơn ba mươi tuổi? Cậu bảo ta tìm một con chó mực hơn ba mươi tuổi còn hơn!”
Việc này cứ thế buông xuống không đề cập tới, Cố đại nhân chuẩn bị một phần quà dày, dẫn Vô Tâm đến Thanh Vân quan, muốn mời Xuất Trần Tử đến quân doanh làm pháp sự trừ tà. Có thể là do từng vào sinh ra tử, Xuất Trần Tử đối với Vô Tâm sinh ra một loại cảm giác thân thiết “xa cách một đời gặp lại”. Nể mặt Vô Tâm, y thế mà không cả bày ra tư thế của trụ trì đạo trưởng, một lời đáp ứng thỉnh cầu của Cố đại nhân. Cố đại nhân yên tâm, bắt đầu tán gẫu góp vui, nói một hồi. Vô Tâm chợt mở miệng: “Đạo trưởng, có đôi lời, không biết có nên hỏi hay chăng.”
Xuất Trần Tử “phiêu phiêu dục tiên” mỉm cười gật đầu: “Có thể hỏi, bần đạo mọi chuyện đều có thể đàm đạo, cũng không kiêng kị.”
Vô Tâm liếc Cố đại nhân một cái, sau đó hơi ghé đầu về phía Xuất Trần Tử, đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Đạo trưởng, ông có phải là đồng tử không?”
Xuất Trần Tử thộn mặt, dòm Vô Tâm chằm chằm nửa ngày không nói. Mà Cố đại nhân không biết nên khóc hay cười, vội vã giảng hòa: “Sư phụ ngươi nói bậy a, người ta là người xuất gia tu đạo, khẳng định là…” Cố đại nhân vắt óc ra vài từ văn nhã ca ngợi Xuất Trần Tử, suy đi nghĩ lại, cuối cùng lóe lên, vỗ tay đánh bốp: “Khẳng định là tam trinh cửu liệt, băng thanh ngọc khiết a!”
Vô Tâm xem thường xua tay chặn lại: “Đạo trưởng cũng không phải phái Toàn Chân, không hiểu những giới luật chết đó.” Đoạn hắn như làm ảo thuật từ trong quần áo lấy ra một cái ấm nước quân dụng, quay sang Xuất Trần Tử lại nói: “Đạo trưởng, thực không dám đấu diếm, tôi muốn chuẩn bị chút nước tiểu đồng tử pháp lực cao cường. Nếu ông là đồng tử, tè cho tôi một ấm được không?”
Trên bản mặt trắng của Xuất Trần Tử thoắt đen thoắt đỏ, một bàn tay đặt trên bàn nhỏ bên cạnh. Cố đại nhân thấy y vẫn im lìm, sắc mặt không khỏi nghiêm lại: “Đạo trưởng, ngài… Không phải đồng tử?”
Xuất Trần Tử giật giật khóe miệng, lập tức giơ tay vỗ mạnh lên bàn, hổn hển lớn tiếng cả giận nói: “Mẹ nó, thô tục, cút ra ngoài cho ta!”
Sau một giây tạm dừng, y lại rống lên một câu: “Để cái ấm nước lại!”
Vô Tâm hai tay nâng ấm nước đặt lên bàn nhỏ, sau đó cười mỉm thoáng cúi đầu khom lưng, cung kính kéo Cố đại nhân lui ra.
Vô Tâm dẫn Cố đại nhân xuống núi, Cố đại nhân dọc trên đường lải nhải, đoán già đoán non Vô Tâm đã đắc tội Xuất Trần Tử. Vô Tâm dửng dưng đáp: “Hầy, muốn đắc tội đã đắc tội từ khuya rồi, còn kém một câu nói hôm nay chắc?”
Kết quả khi đêm đến, quả nhiên có một vị đại đạo sĩ dáng vẻ hiên ngang đưa tới một cái ấm nước nặng trịch, cùng với một hộp thức ăn lớn. Kể từ khi Mai Hương chết trong phòng, Cố đại nhân bèn lẳng lặng chuyển vào quân doanh ở. Đại đạo sĩ đi rồi, Nguyệt Nha tiến vào: “Ủa, cái gì đây?”
Vô Tâm mở nắp hộp nhìn, nở nụ cười: “Là điểm tâm.”
Điểm tâm rất tinh xảo, toàn bộ dùng khuôn mẫu in thành hình hoa mai. Nguyệt Nha vừa nhón một khối muốn ăn, Cố đại nhân cũng vào tới: “Ý, từ đâu ra?”
Vô Tâm cười nói: “Xuất Trần Tử vừa rồi phái đồ đệ của y đến, tặng cho ta một hộp điểm tâm cùng một ấm nước tiểu.”
Nguyệt Nha nhai điểm tâm ngẫm lại lời của Vô Tâm, ngẫm nghĩ bỗng có phần nuốt không trôi, đồng thời cảm thấy trong phòng nồng nồng khai khai.
Qua hai ngày chuẩn bị, ban đêm ngày thứ ba, Vô Tâm xách theo ba cái ấm nước cùng với một cái bình thủy tinh đặt trong bao vải dày, dẫn Cố đại nhân cùng với sĩ quan tâm phúc của Cố đại nhân đi vào núi.
Trong ấm nước lần lượt chứa máu chó mực, nước tiểu đồng tử và dầu hỏa, trong bình thủy tinh lại theo ý Cố đại nhân, chứa một lọ a xít mạnh. Đoàn người trèo đèo lội suối, cuối cùng tới trước mộ phần giả mà Xuất Trần Tử bố trí. Đào mộ giở tấm sắt lên, Cố đại nhân và bộ hạ canh giữ cạnh cửa vào, đặt xuống hai cái rương sắt đem theo đã mở sẵn, mà Vô Tâm men theo đường cũ, tiến vào trong động.
Lúc này trăng sáng sao thưa, gió đêm không còn lạnh lắm. Cố đại nhân ở cửa động nhóm lửa, ngồi trên chiếu lẳng lặng chờ Vô Tâm. Chốc chốc lại lôi đồng hồ quả quýt ra xem giờ, lần đầu tiên gã thấy thời gian trôi qua quá nhanh, tại sao Vô Tâm còn chưa lên?
Sau khi Vô Tâm vào động, đám sĩ quan bộ hạ đều bó gối, vẻ mặt trang nghiêm không nói một lời. Cố đại nhân thầm nhịn ngáp, bỗng nhiên thầm nghĩ: “Nếu Vô Tâm không ra ngoài được, vậy làm sao đây?”
Gã tuy lá gan không nhỏ, nhưng cũng không dám tùy tiện xuống động, vì thế lại nghĩ: “Nguyệt Nha kiểu gì cũng khóc ngất.”
Cố đại nhân cùng đám lính ngậm thuốc cuốn, rít từng hơi, bên cạnh rương sắt cũng đặt cái một bình, trong bình chứa đầy máu chó mực. Khói thuốc lá tràn ngập, đám lính như được chút kích thích, chầm chậm nhộn nhịp hẳn lên. Có người hỏi Cố đại nhân: “Lữ tọa, máu chó mực có thể đuổi tà ma thật ạ?”
Cố đại nhân trầm ngâm đáp: “Có thể, nhưng sức mạnh không lớn, đại khái có thể dọa ma quỷ!”
Có người lại hỏi: “Lữ tọa, ngài nói chung quanh chúng ta liệu có quỷ hay không?”
Cố đại nhân xua tay: “Mẹ nó đừng có yêu ngôn hoặc chúng nhiễu loạn lòng quân, ông đây làm Lữ trưởng còn không sợ, đám chúng bay có mấy người sợ cái đéo gì? Nếu có quỷ tới thật, lữ trưởng đây lên đầu tiên!”
Tên lính lập tức bật ngón tay cái khen: “Lữ tọa khí phách!”
Cố đại nhân cắn thuốc lá, định tiếp tục phát ra mấy lời hùng hồn, không ngờ trong động bỗng vang lên tiếng sột soạt. Gã tức thì xốc tinh thần. “Phụt” một tiếng phun tàn thuốc vào đám lửa, gã dẫn đầu đứng dậy đi đến cửa động, chỉ thấy một đôi tay thình lình nhô ra từ trong đất đen, chính là Vô Tâm muốn leo lên.
Gã nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay nắm hai bàn tay, gã vừa kéo vừa hỏi: “Thế nào rồi? Phí công một chuyến rồi hả?”
Vô Tâm rất nặng, gã nhẹ kéo, dĩ nhiên không kéo được. Hai tay nắm chặt, Cố đại nhân đang muốn dùng sức lần nữa, nhưng ngay tại lúc sắp phát lực, gã bỗng cảm thấy sai sai. Đột nhiên cúi đầu nhìn lại, gã thấy bàn tay trong tay mình khớp xương rõ ràng, da dẻ nở nang, mềm mềm dính dính mang theo hơi nước. Mà trong trí nhớ của gã, tay Vô Tâm lại rất nhỏ nhắn đơn bạc!
Cùng lúc đó, trong động từ từ thò ra một cái đầu tròn vo máu thịt be bét. Dưới ánh lửa Cố đại nhân thấy rõ, đối phương như một con quỷ sống bò ra từ biển lửa, da thịt từng sợi từng sợi hoặc đỏ tươi hoặc cháy đen, hai con ngươi trồi ra, phần mũi chỉ còn hai cái lỗ, hàm răng ngổn ngang lộ hết ra ngoài. Một mùi hôi thối của tử thi xông vào mũi, Cố đại nhân la to một tiếng, phát hiện đối phương lại quần áo chỉnh tề, từ cổ trở xuống còn lưu vài mảng da tái nhợt.
Qua một thoáng giật mình kinh sợ, đám lính bên cạnh phản ứng lại, la hét rút súng huơ đao, nhưng hai tay Cố đại nhân bị con quỷ chôn trong đất nắm chặt, khiến họ không dám tùy tiện tiến lên, sợ ngộ thương Lữ tọa. Mà Cố đại nhân khom lưng nhấc chân, muốn đạp nó vào trong động, không ngờ nó bất ngờ lủi lên trên, gần như đem cái đầu khủng bố đánh lên mặt Cố đại nhân. Cố đại nhân lập tức ngửa đầu trốn, lui ra sau vài bước, cuối cùng lôi nó ra khỏi động.
Một tên lính xách ấm nước, run rẩy xối máu chó về phía quỷ sống. Quỷ sống bị tập kích, quả nhiên thân thể cứng một chút. Hai tên lính tả hữu giáp công vung đao, chém đứt hai tay nó. Cố đại nhân vội hất hai bàn tay quỷ ra, ngay sau đó rút súng lục, không bắn vào đầu, chỉ bắn các khớp xương. Tiếng súng vang liên tục, gã vừa thay băng đạn vừa lui về sau; mà bộ hạ của hắn bắt chước theo, lập tức tiến lên bắn hỗ trợ. Quỷ sống tứ chi đều bị chặt đứt, co quắp trên đất không nhúc nhích, đám người còn lại nhấc đao lên, vì sợ tới mức nổi điên, cho nên hết sức tàn nhẫn, một loạt ánh đao sắc bén băm con quỷ sống thành thịt nát.
Cuối cùng, mọi người thở hổn hển dừng lại đứng quanh mớ xương thịt, một người trong đó thử lên tiếng: “Chúng ta… vừa giết cái… cái gì?”
Cố đại nhân lúc này tuy không xác định rốt cuộc nó là cái gì, song bởi vì kiến thức rộng rãi, cho nên có thể không cần nghĩ ngợi soạn ra đáp án: “Giết một Sát! Biết cái gì là Sát không? Nói cho các ngươi biết, chính là ác quỷ tu luyện thành hình người!”
Đám lính đồng loạt rùng mình: “Chúng ta… Lợi hại như vậy sao?”
Lời còn chưa dứt, cửa động đột nhiên vang lên hai tiếng “ầm ầm” lớn. Mọi người cuống quít quay đầu, chỉ thấy hai cái rương sắt lớn đồng thời đóng lại!
Ngay sau đó, giữa hai cái rương sắt kia, một bóng đen trượt ra.
Cố đại nhân như bị đóng đinh trên đất, gã cứng đờ cả chân tay, chỉ có thể lập cập hỏi: “Là Vô Tâm sao?”
Bóng đen rất bình tĩnh trả lời: “Cố đại nhân, đỡ ta chút coi, mệt chết được.”
Dựa theo kế hoạch trước đó. Đám lính đồng loạt xông lên, dùng xích sắt buộc chặt rương sắt, sau đó mấy người hợp lực khiêng rương sắt rời núi. Trong rương luôn có động tĩnh, khi thì va đập ầm ầm, khi thì cào gặm keng két. Tâm phúc của Cố đại nhân, tệ lắm cũng lớn gan hơn người thường, khiêng rương thẳng đường lao nhanh như gió vụt qua đất.
Cố đại nhân đi theo bên cạnh, cõng Vô Tâm. Vô Tâm hiển nhiên là rất mệt, cằm đặt lên vai gã, không có hơi thở, đầu lắc lư theo bước chân.
Trước hừng đông bọn họ trở về quân doanh. Hai chiếc rương sắt được đưa vào một gian phòng trong doanh trại, cửa sổ phủ chăn dày, bốn phía dùng đinh cố định trên khung cửa sổ, che chắn kín kẽ không lọt một tia sáng.
Vô Tâm không bị thương, chỉ là mệt không thể tả, nằm khoanh tròn trên giường như một con rắn chết. Nguyệt Nha đợi hắn cả đêm, thấy Cố đại nhân cõng hắn trở về nguyên vẹn, vội vàng hâm nóng cơm thừa hồi hôm cho hắn ăn. Đợi hắn ăn uống no đủ xong, Cố đại nhân thấy ấm nước bình thủy tinh bên người hắn không còn, bèn mở miệng nói: “Đêm qua trước khi cậu ra, trong động có yêu quái chui ra, ôi cái đệt, tôi sợ vãi cả đái, nhưng bản lĩnh thường thôi, bị tôi đánh cho tan tác.”
Vô Tâm khép hờ mắt: “Tôi biết là thứ gì, không phải yêu quái, là một cái xác không hồn.”
Cố đại nhân ngẫm nghĩ: “Không đúng a, lần trước không phải cậu nói lão đạo đã bày trận gì đó, niêm phong hết đám xác sống đó trong động rồi không phải sao?”
Vô Tâm xua tay áo: “Đạo hạnh của Xuất Trần Tử, không thể không tin, cũng không thể tin hoàn toàn. Một trăm cái xác có thể bị y niêm phong hết tám mươi là đã giỏi lắm rồi. Sau khi tôi vào động đi sâu vào trong, muốn leo thẳng lên trên đỉnh động, không ngờ kinh động một cái xác. Tôi không có thời gian để ý đến nó, trực tiếp hắt a xít, không ngờ nó vốn không muốn đuổi theo tôi, mà lén chạy ra khỏi động.”
Cố đại nhân hạ giọng hỏi: “Cậu lại đi vào trong đống quái vật?”
Vô Tâm hoàn toàn nhắm mắt: “Tôi thử rồi, những thứ bình thường đều không gây thương tổn nó được, axit cũng không hữu dụng, hình như nó chỉ sợ ánh sáng mặt trời, mặt trăng, sao. Muốn giết hết cũng không có khả năng, quá nhiều.”
Cố đại nhân dùng ngón tay vẽ trên giường một đường từ trên xuống, dùng sức chọc mạnh vào một chỗ: “Nếu sợ ánh sáng, vậy ta khoét mở núi, phơi nắng chết bọn chúng thế nào?”
Vô Tâm do dự mà lắc đầu: “Bên trên hang động hình như là một lớp đá tảng, muốn đào ra, sợ là không dễ.”
Sau đó hắn ngồi dậy, duỗi chân xuống giường: “Tôi bắt được hai con còn sống trở về, bây giờ muốn nghiên cứu chúng nó. Cố đại nhân, anh phải thay tôi canh cửa cho kỹ, tuyệt đối không được để lọt ánh sáng vào phòng.”
Vô Tâm tiến vào căn phòng tối đặt 2 chiếc rương sắt, cửa phòng vừa đóng, khe cửa đều nhét chăn dày, trong phòng tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón.
Một toán lính vây quanh phòng, không cho người không phận sự tới gần. Cùng lúc đó, phía xa truyền đến tiếng trống nhạc, thì ra pháp sự đã được quyết định làm hôm nay, lúc này ánh mặt trời vừa mạnh, Xuất Trần Tử rửa mặt chải đầu mặc pháp bào, được nhóm đồ tử đồ tôn vây quanh ngồi trên kiệu lớn xa hoa, rầm rộ xuống núi.