Pháp Sư Vô Tâm

Chương 64: Xác sống



Trương Hiển Tông đứng trước mặt Nhạc Khởi La, quân trang loang lổ vết máu đã cởi ra, từng lớp băng vải dơ bẩn cũng đã cởi ra, giữa bụng và ngực là vết thương miệng to cỡ bàn tay, máu đã chảy hết, có thể nhìn thấy lớp mỡ màu vàng mỏng dưới da, cùng với mớ nội tạng bòng bong sặc sỡ xanh tím.

Dục vọng hô hấp đã biến mất, tất cả dục vọng đều biến mất, hắn thậm chí không cảm thấy đau. Chậm rãi nâng một cánh tay đã lạnh cứng, hắn mang máng thấy được một khối thi ban, nhưng tập trung nhìn lại thì không còn. Ngoài cửa sổ trời trong nắng ấm, chim hót hoa nở, hắn quay đầu nhìn chằm chằm một mảng cảnh xuân, hai mắt đã mất đi ánh sáng bỗng phủ một tầng nước mắt lạnh băng.

“Khởi La.” Hắn khàn khàn mở miệng: “Ta đã biến thành Đinh đầu to ư?”

Nhạc Khởi La khinh thường động tâm vì bất luận kẻ nào, nhưng lẳng lặng nhìn Trương Hiển Tông, mắt phải của cô bỗng đau nhói. Vết máu chôn trong mắt bắt đầu có xu hướng khuếch tán, cô bất động thanh sắc nhịn cơn đau, chỉ đáp ra một chữ: “Phải.”

Trương Hiển Tông sừng sững đứng giữa ánh sáng, gương mặt xám xanh toát ra nụ cười cười khổ: “Anh muốn sống.”

Sau đó hắn quay sang Nhạc Khởi La: “Nhưng mà, có lẽ anh chết thì tốt hơn.”

Nhạc Khởi La đứng lù lù trước mặt hắn. Hai tay giấu trong tay áo, cô dùng cổ họng đơn bạc nói: “Trương Hiển Tông, tôi sẽ bảo hộ linh hồn anh.”

Sau đó cô rút khăn tay từ trong tay áo, đi đến trước ngẩng đầu, vươn tay lau vệt nước mắt trên má hắn.

Trương Hiển Tông hơi rũ đầu, không muốn để cô tốn sức. Không ngờ cô cũng sẽ đối tốt với hắn như thế, đáng tiếc hắn đã chết, cô đối tốt với một thi thể, không phải người sống.

Nhạc Khởi La lén chuyển nước sạch đến, sau đó đuổi người hầu ra canh cửa, lại phái vệ binh phòng thủ bên ngoài. Xắn cao hai ống tay áo, cô để lộ cánh tay nhỏ trắng như tuyết. Cầm kéo cắt phăng ngực bụng Trương Hiển Tông, cô lấy ra lục phủ ngũ tạng của hắn.

Nhúng khăn lau sạch máu, cô lại bôi một lớp rượu mạnh trong lồng ngực hắn. Trương Hiển Tông nằm ngửa trên đất, nhìn cô như một cô bé nhỏ xé ruột bông trong chăn ra nhét vào ngực mình, như đang nhét vào búp bê vải của cô vậy. Trong lòng hắn rõ ràng, mình thật sự chết đi thì hơn, nhưng tận mắt thấy Nhạc Khởi La tập trung bận rộn vì mình, hắn lại cảm thấy vinh hạnh. Vì sao yêu Nhạc Khởi La? Hắn không rõ; vì sao yêu cô yêu đến mức tình nguyện vạn kiếp bất phục? Vẫn không rõ. Hắn sống hơn ba mươi tuổi, đã biết nhiều chuyện trên đời, vĩnh viễn đều tìm không ra tiền căn hậu quả.

“Dù sao cũng là thân thể của mình, dễ dùng.” Trong căn phòng ngập ngụa tanh hôi, Nhạc Khởi La nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tương lai nếu tệ đến mức không dùng được nữa, tôi sẽ tìm cho anh một cái xác mới.”

Trương Hiển Tông nhìn cô xe chỉ luồn kim, khâu chặt vết thương trước ngực và sau lưng hắn: “Được, đến lúc đó anh muốn đổi một cái xác trẻ đẹp.”

Nhạc Khởi La nheo mắt phải đau đớn, bàn tay cầm kim vểnh thành một đóa hoa lan vụng về: “Nông cạn!”

Cô nghĩ Trương Hiển Tông là một tên phàm phu tục tử, căn bản không có tư cách làm đẹp.

Cửa sổ đóng chặt, mùi hôi trong phòng cũng nồng đến mức tràn ra ngoài. Sau khi trời tối lính canh rút đi, Trương Hiển Tông xách một cái thùng sắt ra cửa.

Hắn đem phủ tạng của mình chôn dưới một gốc cây già ở sân sau nhà họ Đinh. May là trời đã ấm, đất đã tan băng, khiến hắn dễ dàng đào hố. Đem mấy thứ mềm oặt trong thùng đổ rào rào vào hố, Trương Hiển Tông cảm giác mình đang mộng du. Không có tập kích, không có cái chết, đợi khi hắn tỉnh mộng, đã là một ngày mới.

Các loại cảm quan không còn nhạy cảm, nhưng cảm giác sống ký gửi lại dần dần mãnh liệt. Hắn xách thùng không đi trở về, chân như không phải của mình, nhưng mà nghe mình điều khiển. Bước từng bước một, nhịp chân cứng ngắc khiến hắn có thể ngã bất cứ lúc nào. Thùng sắt lắc lư gõ lên đầu gối hắn, nhưng hắn không thấy đau.

Đầu tường lộ ra hai cặp mắt người, hắn cũng không để ý. Đợi hắn đi xa, hai con mắt đồng thời hạ xuống. Hai tên sĩ quan cong lưng, nơm nớp lo sợ cùng nhau nhảy xuống. Lính cần vụ làm đá kê chân cho họ đứng lên, thập phần cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây.

Một gã sĩ quan ôm cánh tay, như sợ lạnh nhỏ giọng hỏi: “Anh có thấy không?”

Một gã sĩ quan khác cũng đồng dạng tư thế: “Tôi thấy rồi.”

Nửa đêm, đầu tường lại nổi lên động tĩnh. Hai gã sĩ quan mang theo xẻng nhỏ trèo tường đến, đào chỗ đất mới lấp dưới gốc cây già.

Qua một canh giờ, hố bị lấp lại như nguyên trạng. Hai gã sĩ quan trợn mắt trèo tường ra ngoài, sau khi ra ngoài đứng không nổi, được lính cần vụ cõng chạy. Chân mềm, lưỡi lại cứng, một câu cũng nói không nên lời, lỗ mũi thở ra toàn khí lạnh. Đều là kẻ từng lên chiến trường, mấy thứ nội tạng vụn vặt trên người còn có thể không biết sao? Làm tùy tùng thân cận của tiền lữ trưởng Đinh đầu to, bọn họ không ngốc, trong lòng đều biết. Dựa vào một thân máu me của tham mưu trưởng, có thể xuống xe ngựa trực tiếp đi đường? Còn đi một mạch thật xa? Không thích hợp, khẳng định không thích hợp!

Nhưng hai người họ nằm trên lưng lính cần vụ, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời trong lòng như có thần giao cách cảm, thống nhất ngậm chặt miệng.

Sáng hôm sau, Trương Hiển Tông một thân nhung trang, xuất hiện trong Bộ tư lệnh.

Sắc mặt của hắn không tốt lắm, trên tay còn chống một cây gậy, đi đường có chút lung lay. Có kẻ ngửi thấy mùi lạ, cười theo hỏi: “Tham tọa uống rượu ạ?”

Trương Hiển Tông vẻ mặt đờ đẫn gật đầu, xương gáy kêu két két: “Phải, uống rượu.”

Có người lại hỏi: “Tham mưu trưởng, thân thể ngài không sao chứ?”

Trương Hiển Tông đáp: “Bị thương da thịt, không trở ngại.”

Hắn không chịu yếu thế, bởi vì giang sơn bất ổn, cho nên lúc thân thể còn có thể chống đỡ, hắn tuyệt đối không dám để lộ sơ hở. Bỗng nhiên lại rất không muốn chết, bởi vì trong tay hắn có quyền có binh. Hắn nghĩ Khởi La biết đâu sẽ có biện pháp bảo hộ được thân thể hắn, có lẽ sáng một ngày nào tỉnh lại, hắn sẽ thật sự sống lại.

Sau khi lộ mặt ở Bộ tư lệnh, hắn lại trở về trước mặt Nhạc Khởi La. Hiện tại hắn có thể điều khiển cơ miệng rất tự nhiên, cho nên thuật lại chi tiết chuyện hôm qua.

“Kẻ nổ súng là người phụ nữ.” Hắn nói cho Nhạc Khởi La: “Bên người Cố Huyền Vũ có một tên mặt trắng cổ quái, đầu tiên là đỡ một súng cho gã, sau đó làm như vô sự xông lên cướp súng của anh. Nếu không có hắn quấy rối, anh cũng sẽ không bị cô ta bắn lén.”

Nhạc Khởi La sửng sốt: “Tên mặt trắng cổ quái? Dáng vẻ ra sao?”

Trương Hiển Tông theo bản năng lắc đầu: “Anh không để ý, chỉ nhớ rõ hắn mặt trắng, hai mắt rất lớn.”

Nhạc Khởi La lại hỏi: “Anh xác định bắn trúng hắn?”

Trương Hiển Tông đáp: “Anh xác định.”

Nhạc Khởi La hai tay siết thành nắm đấm nhỏ, cô không có chứng cớ xác thực, nhưng khẳng định tên mặt trắng cổ quái chính là Vô Tâm! Cô chỉ biết Vô Tâm sẽ bất tử, nhưng có chết hay không liên quan gì tới cô? Hắn lại không yêu cô.

Người phụ nữ nổ súng cứu Vô Tâm, xem ra cũng chính là Nguyệt Nha. Nguyệt Nha cướp người cô yêu, giết người yêu cô. Cô vốn lười không chấp nhặt cùng Nguyệt Nha, nhưng giờ phút này, cô nghĩ Nguyệt Nha thật sự là khinh người quá đáng. Mắt phải căng đau từng cơn, cô đã nổi cơn giận.

Cố đại nhân rời Đường các trang, đi tới Lý các trang cách Đường các trang khoảng 20 dặm. Dàn xếp ổn thỏa rõ ràng xong, gã điều binh khiển tướng, bắt đầu tìm cách phản công báo thù. Bận rộn một ngày, chiều tối gã bước vào căn phòng gạch ngói trưng dụng tạm thời, phát hiện Nguyệt Nha đang tâm sự nặng nề gói bánh trẻo.

Nguyệt Nha chết sống cũng không nhớ nổi mình nổ súng thế nào. Cô chỉ nhớ Trương Hiển Tông húc Vô Tâm lên tường, húc đến mức cột sống của cô cũng thấy đau theo. Trong viện không có ai giúp đỡ, không trông cậy vào ai được, vì thế cô nhấc súng chạy đến. Súng rất nặng, nặng đến độ không giống súng, mà giống một cục sắt vậy, ngoài sức tưởng tượng của cô. Súng đã vang lên, cô còn giơ súng không buông, trong lòng bần thần, thầm nghĩ súng nặng thật, nặng muốn chết.

Cố đại nhân biết cô bị kinh sợ, nhưng lại không biết an ủi ra sao. Xoay người vào phòng đông, gã thấy Vô Tâm nằm trên giường đất. Trên hông Vô Tâm bị đạn bắn thủng một lỗ rất ngọt. Máu đã hết chảy từ lâu, Cố đại nhân xốc áo hắn lên nhìn, chỉ thấy trong lỗ thủng đã lấp một cục thịt hồng hồng, căn cứ vào kinh nghiệm, cục thịt sẽ ngày càng mọc lớn, cuối cùng lấp kín lỗ thủng. Vô Tâm bất tử, nhưng rất dễ bị thương, lúc này đang nằm trên giường, hắn đến cả tinh thần mở mắt nói chuyện cũng không có.

Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, huống chi là ân cứu mạng. Cố đại nhân không thèm nhiều lời cùng hắn, chỉ vỗ lưng hắn. Nghiêng người ngồi xuống mép giường, gã sinh lòng hiếu kỳ: “Tôi nói này sư phụ, cậu có thận không?”

Vô Tâm liếc gã, không nói chuyện.

Cố đại nhân tiếp tục truy vấn: “Tim gan tỳ phổi thì sao?”

Không đợi Vô Tâm trả lời, Nguyệt Nha bưng một tô bánh chẻo nghi ngút khói vào. Cố đại nhân rất có ánh mắt đặt lên bàn, mà Vô Tâm thì lui vào góc giường. Nguyệt Nha múc cho hắn một bát bánh trẻo đặt bên gối, để hắn nằm xấp trên giường từ từ ăn, cô thì cùng Cố đại nhân ngồi trên bàn. Ăn một lúc, Nguyệt Nha cảm thấy có ngón tay chọt sau lưng, nhìn lại, là Vô Tâm duỗi cái bát không đến.

Cố đại nhân hắng giọng, mở miệng nói: “Nguyệt Nha, đừng để trong lòng. Cô cứu chồng mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không có gì phải hối hận!”

Nguyệt Nha vừa múc bánh trẻo vào bát, vừa đáp: “Tôi không hối hận, tôi chỉ là không thoải mái trong lòng.”

Cố đại nhân lột hai múi tỏi cho mình: “Ngủ một giấc thì tốt rồi, đừng xem là to tát!”

Nguyệt Nha đáp một tiếng “ừ” thật thấp, xoay người đưa bát bánh trẻo đầy ắp cho Vô Tâm. Ngoài cửa sổ nổi gió, thổi trúng cánh cửa sổ va đập. Nguyệt Nha lặng lẽ liếc mắt nhìn ra ngoài, hoài nghi là hồn ma của Trương Hiển Tông tìm đến mình tính sổ. Có điều ngẫm lại, cô thu hồi ánh mắt, nghĩ bụng anh muốn hại chồng tôi, tôi dĩ nhiên phải giết anh rồi. Nếu còn có lần sau, cô cũng vẫn làm như vậy.

Đúng như lời Cố đại nhân, sau một đêm gối cánh tay Vô Tâm ngủ một giấc, Nguyệt Nha dường như đã vượt qua được chướng ngại tâm lý, lại khôi phục tính tình như xưa. Ngồi xếp bằng trên giường, cô thêu thùa luôn tay, làm rất tỉ mỉ, một cái đế giày mà khiến cô đóng hoài không dứt.

Cứ thế qua ba ngày, cô rốt cục làm xong một chiếc giày. Vô Tâm đứng trên giường mang thử, đi qua đi lại vài bước, sau đó nói: “Nguyệt Nha, giày nhỏ.”

Nguyệt Nha nhấn đầu ngón chân hắn qua lớp giày: “Không sợ nhỏ, mang nhiều giày sẽ nới ra.”

Vô Tâm toan nói, bất ngờ cánh cửa sổ bị đẩy mạnh “Đùng” một tiếng. Khuôn mặt tươi cười của Cố đại nhân vụt qua cửa sổ, lập tức sải bước đi vào phòng: “Khà khà, xảy ra chuyện lạ rất tốt!”

Vô Tâm ngồi xuống cởi giày: “Chuyện lạ gì? Còn rất tốt?”

Cố đại nhân đáp: “Rất tốt, nhưng cũng rất đáng sợ.”

Vô Tâm biết gã đang chờ mình hỏi, vì thế cười nhìn gã, cố ý không hỏi. Cố đại nhân im lặng một lát, thấy Vô Tâm và Nguyệt Nha thông đồng một giuộc, cùng giả vờ câm điếc, bèn nhịn không được mở miệng: “Trương Hiển Tông, không phải bị Nguyệt Nha bắn chết sao? Thì ra hắn không chết, còn sống.”

Nguyệt Nha nghe vậy, trong lòng ngược lại thả lỏng, bởi vì cởi bỏ được chuyện mạng người kiện tụng. Vô Tâm lại từ chối cho ý kiến, chờ Cố đại nhân nói tiếp.

Cố đại nhân dào dạt đắc ý cười nói: “Tuy hắn không chết, nhưng sau khi hắn dẫn binh trở về không quá một hai ngày, không biết chuyện gì xảy ra, huyện Văn liền nổi lên nội chiến. Tình hình cụ thể tôi không rõ ràng lắm, dù sao hiện tại ông đây không bắn phát súng nào, tạm thời ‘tọa sơn quan cẩu đấu’. Đợi bọn chúng đánh mệt rồi, chỉ sợ không cần ông đây xuất binh, tự chúng chủ động hàng! Ha ha ha!”