Sau giữa trưa trời nóng, Cố đại nhân sai lính cần vụ kê một cái bàn nhỏ lên giường gạch trong tây sương phòng. Ngồi xếp bằng trên giường, gã nhấc bình trà đổ trà bích loa xuân ra ba ly đá, sau đó từ trong túi áo lấy ra một thỏi vàng sáng lóa, “cạch” một tiếng ném lên bàn.
Vô Tâm để hai chân trần cũng lên giường, lại gọi Nguyệt Nha đến ngồi. Nguyệt Nha không muốn ngồi quây cùng một bàn uống trà với hai tên đàn ông, bèn lặng lẽ ngồi xuống một góc giường, cúi đầu đùa nghịch hai cái khăn lụa còn mới đến chín phần, muốn xem thử có thể dùng nó may thành một cái túi tiền được không. Vô Tâm nâng chung trà lên nhấp một hớp, phát hiện nước trà còn cho đường, vừa ngọt vừa thoang thoảng thơm, bèn chủ động bưng một ly lên, xoay người đưa thẳng đến cạnh Nguyệt Nha.
Nguyệt Nha không hé răng, song dường như bị hấp dẫn, hai mắt không tự chủ được cứ luôn nhìn lên người hắn. Bỗng thấy trong lòng bàn tay hắn bắc ngang một đường vết thương nhỏ đã trở nên trắng nhạt, cô lập tức ghi nhớ, nghĩ bụng đợi Cố đại nhân ra ngoài, mình phải xem cho hắn một chút mới được, vết thương mà vào nước, thể nào cũng sẽ bị viêm mất.
Cô không nói lời nào, Vô Tâm cũng không nói chuyện, bốn chân lại bò về cạnh bàn, ngồi đối diện Cố đại nhân. Cố đại nhân thấy cục vàng thỏi kia của mình không được ai đếm xỉa đến, bèn duỗi tay đẩy về phía Vô Tâm: “Tạ lễ, nhận lấy đi!”
Sau khi ăn xong Vô Tâm vốn muốn kể tiếp câu chuyện xưa, kịch bản kể chuyện xưa cũng đã chuẩn bị sẵn, hắn lại không vội. Đối với thỏi vàng chỉ nhìn lướt qua, hắn tỉnh rụi nói: “Một thỏi vàng nhỏ, cũng không đáng một vạn đại dương a!”
Cố đại nhân xưa nay nói đạo lý bằng đao thương, hai ngày trước gã sợ chết khiếp, đừng nói một vạn đại dương, có là mười vạn đại dương gã cũng sẵn sàng đáp ứng; nhưng trưa hôm nay gã tận mắt thấy Nữ Sát bị Vô Tâm đốt thành tro bụi, khủng hoảng trong lòng cũng tan theo thành mây khói, thành thử nổi lên bản tính, nóng lòng muốn quỵt nợ. Nghênh ngang cười với Vô Tâm, gã mở miệng đáp: “Hừ, tiền của bản tư lệnh cũng không phải là gió thổi đến, vàng thỏi mười phần vàng thật, có thể nói muốn lấy bao nhiêu là lấy bấy nhiêu sao?”
Vô Tâm nghiêng đầu thăm dò gã, vẻ mặt âm trầm: “Cố đại nhân, anh muốn nuốt lời?”
Không đợi Cố đại nhân trả lời, Vô Tâm nhắm hai mắt lại xắn ống tay áo phải, ngón trỏ tay phải chấm nước trà vẽ loạn lên mặt bàn, đồng thời trong miệng bắt đầu lầm bầm. Cố đại nhân thấy thế, hoảng sợ: “Này? Cậu làm gì đấy?”
Vô Tâm trầm mặt, rít qua hàm răng: “Tôi rủa chết anh!”
Cố đại nhân lập tức vươn hai bàn tay thô ra, ‘tấn công từ hai mặt’ một phen cầm lấy tay Vô Tâm: “Đừng đừng đừng, tôi đùa với cậu thôi! Thực không dám giấu giếm, tiền của tôi đều ở trong tay vợ bé trong nhà nhỏ, tối nay tôi đi lấy liền, ta sẽ đưa thêm cho cậu 9 thỏi vàng nữa, nói dối sẽ bị thiên lôi đánh!”
Vô Tâm mở hai mắt, rút tay phải từ giữa hai tay Cố đại nhân ra. Lau nước đọng trên bàn, hắn cầm lấy thỏi vàng bò lại trước mặt Nguyệt Nha, trực tiếp nhét vào trong tay Nguyệt Nha: “Em cất đi.”
Sau đó quay đầu bò trở lại bàn ngồi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười vỗ bàn một cái: “Té ra Cố đại nhân là đang đùa với tôi a! Ha ha, Cố đại nhân anh thật vui tính nha.”
Cố đại nhân méo miệng, cười chua xót, nghĩ bụng tôi mua tòa nhà kia cũng chẳng tốn một vạn đại dương. Có chút xấu hổ hắng giọng, rất không được tự nhiên lái đề tài: “Sư phụ, không phải cậu nói sẽ kể chuyện xưa cho chúng ta sao? Kể chút đi, trong lòng tôi vẫn còn lo lắng đây này!”
Vô Tâm gật đầu: “Được, chuyện cũng không dài, Cố đại nhân và Nguyệt Nha nhớ nghe kỹ một chút. Câu chuyện này nói là hơn một trăm năm trước, có một vị quan nho nhỏ ở kinh thành, họ Nhạc, bị hãm hại, triều đình giáng đến huyện Văn này. Vị quan kia có một đứa con gái nhỏ, là con của vợ bé, tên là Khởi La, khi còn bé thường xuyên nói kiếp trước của mình thế này thế kia, nói rất thực, người nhà nghe thế hoảng sợ, cho nên ai nấy đều không ưa cô ta. Mãi đến khi đã hơi lớn lên một chút, cô ta không còn nhắc đến chuyện kiếp trước nữa, tính tình cũng trở nên kỳ quái bướng bỉnh, trong nhà chỉ có một tiểu nha hoàn là đối tốt với cô ta. Lúc vị quan kia đến huyện Văn, Khởi La đã tròn mười ba tuổi. Một ngày nọ nữ quyến nhà họ Nhạc ngồi xe ngựa đến ngôi miếu ngoài thành dâng hương, Khởi La gặp gỡ một vị Tam Lang của nhà họ Đoàn. Tam Lang anh tuấn, Khởi La xinh đẹp tuyệt trần, hai người vừa gặp đã thương. Sau khi trở về thành, Khởi La cùng Tam Lang tìm đủ mọi cách để gặp nhau nhiều hơn, dần dần yêu đến chết đi sống lại.
Thế nhưng khi nhà họ Đoàn tự mình đến cửa cầu hôn nhà họ Nhạc, vị quan kia lại kiên quyết không đồng ý, bởi vì nhà họ Đoàn nghèo khó, hai bên không môn đăng hộ đối. Hôn nhân đã không thành, Khởi La bèn ngầm ước hẹn cùng Tam Lang, không thể cùng sinh, thì muốn cộng tử. Một đêm nọ, Khởi La một mình ra cửa gặp Tam Lang, hai người tới một nơi vắng vẻ, mỗi người tự cầm con dao nhỏ muốn cắt cổ. Nào ngờ Tam Lang vừa một dao cắt xuống, Khởi La lại sinh nhát gan, không chịu động thủ. Sau khi Tam Lang chết, Khởi La một mình trốn về nhà, chỉ kể chuyện này với mỗi tiểu nha hoàn kia. Qua một năm gió êm sóng lặng, nữ quyến nhà họ Nhạc lại theo thường lệ đi dâng hương, không ngờ mọi người nhất thời sao nhãng, lúc về thành lại phát hiện Khởi La và tiểu nha hoàn kia đã biến mất!”
Nói tới đây, Vô Tâm tạm dừng lại, hỏi: “Hai vị, có bình luận gì không?”
Cố đại nhân mở miệng trước: “Nhà họ Đoàn đã mất một đứa con trai, sẽ âm thầm lặng lẽ quên đi sao? Đoạn Tam Lang nói chết thì chết, cũng không có lời nào để lại trong nhà sao?”
Cố đại nhân nói xong, ở góc giường, Nguyệt Nha mới lên tiếng: “Tôi thấy Khởi La kia không phải là loại người đứng đắn gì, mới mười ba tuổi đã biết thân mật với đàn ông. Hơn nữa hai người đã quyết định là cùng chết, nếu cô ta nhát gan thế, sao trước đó không ngăn cản Tam Lang? Không phải cô ta yêu Tam Lang sao? Cứ đang tâm chứng kiến Tam Lang chết thế sao? Tam Lang chết rồi cô ta còn trở về nhà, yên ổn sống một năm? Quả là người không có trái tim!”
Vô Tâm đợi hai người họ nói xong, mới tiếp tục hỏi: “Vậy hai người đoán thử, Khởi La và tiểu nha hoàn kia, biến đi đâu?”
Nguyệt Nha đoán không ra, Cố đại nhân chậm chạp nghi ngờ đáp: “Nếu ban đầu cậu hỏi tôi, tôi khẳng định là bị người khác bắt đi, nhưng bây giờ cậu hỏi tôi, tôi lại có chút mơ hồ… sẽ không phải là bị quỷ bắt đi chứ?”
Vô Tâm cầm chung trà lên uống một ngụm: “Cơ bản không sai, bọn họ là bị người nhà họ Đoàn bắt đi. Phương pháp của nhà họ Đoàn, lúc này cũng không nói tỉ mỉ được, tóm lại, chính là thừa dịp họ lạc đàn, bèn dùng mấy thủ đoạn mê hương linh tinh. Cố đại nhân đoán đúng, trước khi Tam Lang tự tử vì tình đã suy nghĩ kỹ càng, đương nhiên sẽ để lại thư tuyệt mệnh, nhắn nhủ cha mẹ…”
Không đợi Vô Tâm nói hết lời, Cố đại nhân đã vỗ bàn: “Úi trời, Khởi La và nha hoàn kia xong rồi, không biết chừng bị người ta hiếp rồi giết ấy chứ?”
Nguyệt Nha vốn cũng định mở miệng bình luận, nhưng sau khi nghe được những lời “thần kỳ” của Cố đại nhân, tức khắc mặt đỏ lên, quyết định không xen vào họ nữa.
Vô Tâm hơi lắc đầu: “Nhà họ Đoàn cho rằng Tam Lang hoàn toàn là bị Khởi La hại chết, cho nên đem Khởi La còn sống nhốt trong quan tài đóng đinh lại. Khi đó huyện Văn vẫn chưa lớn như ngày nay, sau khi chôn quan tài tại một nơi hoang vu, tiểu nha hoàn kia cũng khó thoát khỏi cái chết, bị nhà họ Đoàn móc mắt, ném vào một cái giếng nhỏ cạnh đó.”
Ý vị thâm trường nhìn Cố đại nhân một cái, Vô Tâm bỗng nở nụ cười: “Từ đó về sau nhà họ Đoàn mai danh ẩn tích, mà nhà họ Nhạc náo loạn một trận, không tìm thấy người, cũng đành thôi. Sau đó huyện Văn ngày càng phồn hoa, mảnh đất chôn thi thể Khởi La kia dần dần có người sống, có nhà cửa rồi đường phố, cuối cùng lại trở thành một nơi rất náo nhiệt.”
Cố đại nhân tái mặt: “Đất hoang… sẽ không phải là nhà của tôi đó chứ?”
Vô Tâm cười tủm tỉm đáp: “Lúc ấy Nữ Sát đã không thu được hồn phách, thời gian có hạn, chỉ nói được với ta từng này. Ta nghĩ nếu tiểu nha đầu kia sau khi chết đã tu luyện thành Nữ Sát, vậy Khởi La thì sao đây?”
Cố đại nhân trợn mắt ngây ngốc, mà Nguyệt Nha ở trong góc lại lên tiếng: “Khó nói được, dù sao Khởi La không có chết oan như tiểu nha hoàn kia.”
Vô Tâm biết cô rất ghét những hành động của Khởi La, toan trả lời, không ngờ Cố đại nhân bỗng nhiên lại vỗ bàn, tức sùi bọt mép mắng: “Mẹ nó chứ! Ông đây sống hai mươi tám năm, mà chưa từng điên như này! Ông đây bỏ tiền mua căn nhà kia, hai con đàn bà thối tha làm quỷ kia lại đếch cần bỏ tiền, làm quái gì ông đây không thể ở, mà phải để lại cho quỷ ở chứ? Chuyện đã hơn một trăm năm trước, liên quan quái gì đến ông đây? Tôi nói cho hai người biết, bản tư lệnh chịu đựng đủ rồi! Ngay sáng mai tôi sẽ điều một tiểu đoàn qua đó, đào sâu ba thước chôn thuốc nổ, quan tâm mẹ gì giếng hay quan tài, cho nổ banh là xong!”
Nói xong lời này, Cố đại nhân chen chân xuống giường đi giày vào, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Vô Tâm cũng không ngăn gã, nhân lúc yên tĩnh nhích đến cạnh Nguyệt Nha.
Nguyệt Nha thấy Cố đại nhân đi rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Xắn tay áo kéo tay phải Vô Tâm qua, cô đang muốn xem vết thương của hắn, nhưng bình tĩnh nhìn lại, lại phát hiện lòng bàn tay đối phương bằng phẳng, căn bản không có vết thương nào.
Cô ngớ người, sau đó nhìn qua tay trái Vô Tâm, tay trái Vô Tâm tùy ý khoát trên giường, lòng bàn tay hướng lên trên, cũng là bình thường. Nguyệt Nha tự nhận hai mắt mình rất tốt, vừa rồi sẽ không nhìn lầm, nhưng mới vừa rồi thấy không sai, giờ phút này cũng không sai. Vội buông tay áo Vô Tâm ra, cô vừa nghi ngờ, lại vừa xấu hổ. Từ trong túi tiền lấy thỏi vàng ra giơ trước mặt Vô Tâm, cô thấp giọng nói: “Đồ của anh, tự anh cất đi chứ.”
Vô Tâm cầm lấy thỏi vàng lại thả vào khăn tay của cô: “Không, cô giữ đi.”
Nguyệt Nha cúi đầu nói: “Lỡ đánh mất tôi không đền nổi đâu đấy.”
Vô Tâm mỉm cười với cô: “Của tôi chính là của cô.”
Nguyệt Nha giống như con bò vậy, không biết nói mấy lời khéo léo, chỉ đỏ mặt: “Tôi không cần.”
Vô Tâm ngồi xổm dậy, ôm quyền vái cô: “Cầu xin cô đấy, cô cần đi mà.”
Nguyệt Nha cả người đều nóng ran, rầm rì nói: “Đường đường một nam tử hán, mà chả có giá trị tẹo nào cả, nói xin là xin.”
Vô Tâm lập tức lấy tay khăn gói thỏi vàng lại, nhét vào trong tay Nguyệt Nha. Tiện thế cầm tay Nguyệt Nha, hắn yêu thích không chịu buông ra. Nguyệt Nha nay không chỗ nương tựa, chuyện hôn nhân đại sự hoàn toàn do cô quyết định, cho nên hắn muốn làm cho Nguyệt Nha nhanh nhanh yêu mình, một khi yêu rồi, bị bó buộc trong tình cảm, chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi. Tiếp đó hắn cúi thấp đầu, cực kỳ hứng thú ngắm nghía bàn tay Nguyệt Nha, Nguyệt Nha quen làm việc, tay so với mặt thô hơn nhiều. Có điều, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, miễn là Nguyệt Nha chịu sống cùng hắn, dù có xấu xí cách mấy, hắn cũng cảm thấy mỹ mãn.
Nguyệt Nha mặc hắn nắm tay, quả tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi, không biết sao lại hoảng đến run cả người. Miễn cưỡng nặn ra được một tiếng, mặt cô đã nóng như phải bỏng: “Một thỏi vàng cũng không ít… chúng ta… rời đi thôi!”
Vô Tâm cũng không phải người lòng tham không đáy, nếu như Cố đại nhân nhất định phải dây dưa không ngớt ở phương diện tiền nong, hắn cũng lười theo đến cùng. Dùng sức siết chặt tay Nguyệt Nha, hắn nhẹ giọng nói: “Ngày mai chúng ta có thể đi, đêm nay tôi còn muốn đến tòa nhà kia một chuyến.”
Nguyệt Nha vội giương mắt lên: “Đi làm gì?”
Vô Tâm như trấn an buông tay vỗ vỗ đầu gối cô: “Cô đừng sợ, tôi chỉ đi xem một chút, sẽ không kinh động đến ai. Nếu bên trong thực sự không có gì, thì sáng sớm ngày mai chúng ta rời đi, Cố đại nhân muốn làm thế nào thì thế ấy, tôi không quan tâm nữa. Được không?”
Nguyệt Nha nghĩ rằng rất không được, nhưng dù sao hai người còn chưa phải vợ chồng, có vài lời cô không thể nói ra miệng.