Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 156: Loạn chiến (1)





Trong tay của bóng trắng vừa xuất hiện có cầm một cái ma phiên thật dài. Hắc khí chứa đầy độc chất ngưng tụ dày đặc bên cạnh hắn, trong đó có ẩn giấu vô số trường châm màu đen mang theo huyền âm lạnh như băng. Có thể dễ dàng nhận biết đây chính là quỷ khí ngưng kết đến cực điểm mới tạo thành được.



Vốn đám lão đạo kia vội vàng đến đây với mục đích là để cứu lấy nguyên thần của Càn Cơ lão đạo, bọn họ căn bản không hề có phòng bị gì cả. Do đó khi bóng trắng nọ vừa xuất hiện, chỉ cần vung một trảo là đã có thể bắt lấy nguyên thần của Càn Cơ rồi.



Đám lão đạo còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị hắc khí trên trường phiên chấn trụ. Bọn họ biết lần này gặp phải địch thủ nên đều rối rít tế pháp bảo huyền công lên để hộ thể.



Nhưng hắc châm ngưng tụ từ âm phong quỷ khí kia hung mãnh vô cùng, lại thêm số lượng đông đúc, hơn nữa tốc độ của chúng cũng nhanh như tia chớp, liên tục công kích về phía trước. Do đó một số lão đạo có công lực hơi yếu một chút đã bị chúng đâm thủng vòng phòng hộ của pháp bảo, trực tiếp xuyên vào trong cơ thể.



Tức thì tiếng kêu la thảm thiết liền không ngừng vang lên khắp nới. Đứng trước tình cảnh thương vong thảm trọng này, hai mươi mấy lão đạo ở phía sau vội vàng liên thủ lại để thiết lập một trận địa phòng ngự, nhờ đó mới chặn đứng được đà xâm nhập của âm phong màu đen kia. Nhưng trong bụng mọi người vẫn lo lắng vãn phần, nhất là về tung tích nguyên thần của Càn Cơ lão đạo, bởi lẽ vẫn chưa ai thấy rõ diện mạo và lai lịch của bóng trắng thần bí kia..



Tuy nhiên có một điều có thể nhận thấy, đó là bóng trắng nọ ắt hẳn là người trong ma đạo, hơn nữa còn có ma công rất cao thâm. Xưa nay, người trong ma đạo luôn có sở trường trong việc thao túng nguyên thần kẻ khác, mục đích là để tự thân tu luyện hoặc để tế luyện pháp bảo. Do đó, một khi Càn Cơ lão đạo rơi vào tay bọn họ thì có thể nói kết quả sẽ vô cùng hung hiểm, trong đó, trường hợp đáng lo ngại nhất là tên ma đầu kia dùng thủ đoạn bức bách Càn Cơ lão đạo nói ra công pháp bí truyền của Côn Lôn. Nếu điều này xảy ra thì Côn Lôn phái coi như vĩnh viễn không thể trở mình được nữa!




Đám lão đạo này mặc dù trong lòng rất khẩn trương, nhưng cũng không dám tùy tiện hành động. Bởi lẽ ma công của đối phương thâm bất khả trắc, chỉ mới tùy tiện ra tay là đã có thể lấy đi tính mạng của vài người rồi. Nếu chẳng may nguyên thần của mình roi vào tay kẻ này, giống như trường hợp của Càn Cơ lão đạo, sau đó bị hắn đem đi tế luyện thành pháp bảo thì coi như vĩnh viễn không thể siêu sinh được nữa.



Bóng trắng kia khẽ thôi động ma phiên, lập tức đám lão đạo cảm thấy áp lực xung quanh mình giảm đi nhiều. Sau đó hắn ngâm khẽ một tiếng, thân thể liền thay đổi, trong nháy mắt bên cạnh hắn bỗng xuất hiện một viên minh châu hết sức thuần khiết, to cỡ quả trứng gà. Viên minh chân từ từ bị ma phiên bao phủ, sau đó bay vào trong tay của bóng trắng nọ. Hắn cũng không thèm để ý tới đám lão đạo đang luống cuống tay chân nữa mà chỉ trực tiếp chui vào trong tiên phủ của mình. Truyện "Phật Đạo "



Bóng trắng vừa đi, âm phong quỷ khí liền biến mất. Lúc này hơn ba mươi lão đạo của Côn Lôn mới mở trừng đôi mắt ti hí của mình ra, nét mặt người nào người nấy đều đờ đẫn, xám ngoét như tro tàn, không còn chút thần thái nào, hệt như con cá chết vậy. Lần này Côn Lôn tổn thất thảm trọng nhất trong lịch sử từ khi khai phái tới nay. Không những chưởng môn bị ma đạo cao thủ giết chết mà nguyên thần cũng bị bắt đi luôn, nhục thân của bốn vị sư huynh có đạo hạnh cao thâm trong phái thì bị phá hủy, hơn nữa còn có vài vị sư đệ bị hắc khí xâm nhập vào thể nội dẫn đến trọng thương, mất đi năng lực chiến đấu.



Đám lão đạo còn lại mang đầy thần sắc bi phẫn trên mặt. Có người liền đề xuất ý kiến xông thẳng vào tiên phủ, trước hết cứu nguyên thần của Càn Cơ lão đạo ra rồi hẵng tính tiếp. Nhưng lập tức bị người có bối phận lớn nhất hiện tại là Càn Quảng quát bảo ngưng lại, lạnh lùng nói: "Chư vị sư đệ, các người muốn đi chết sao? Trong đó nguy cơ trùng trùng, lại có thể có cấm chế rất lợi hại, hơn nữa còn có mấy tên ma đạo yêu nghiệt rất hung mãnh mà chúng ta chưa đử sức đối phó! Việc cần làm bây giờ là chỉnh đốn đội ngũ, chăm sóc cho những người bị trọng thương. Còn tứ đại sư huynh bị mất đi nhục thân thì mau cho người tới chiếu cố nguyên thần của các vị ấy! Hôm nay Côn Lôn ta chấn thương trầm trọng, nguyên khí hao tổn nặng nề. Lại thêm Thục Sơn kiếm phái đang giương mắt hổ, hả hê trước thảm cảnh cúa chúng ta nữa! Nếu cứ thế này thì cơ nghiệp ngàn năm của Côn Lôn sẽ bị phá hủy trong chốc lát rồi!"



Chúng lão đạo nghe vậy liền tỉnh táo lại, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ riêng trong đầu. Trong đó bỗng có một lão đạo đột nhiên hỏi: "Về nguyên thần của chưởng môn sư huynh thì phải làm sao bây giờ?"



Càn Quảng lạnh lùng đáp: "Để một mình ta ở lại, cùng Vô Chân sư thái tiến vào tiên phủ, tùy tình hình mà chém giết đám yêu nghiệt kia, đoạt lại nguyên thần của chưởng môn. Còn các người chăm sóc các huynh đệ bị thương, sau đó lập tức quay lại Côn Lôn để tránh Thục Sơn kiếm phái tới cửa gây chuyện. Nhân tiện tới Ngọc Hư Cung, Nguyên Thủy Điện bái kiến sư bá, xin lão nhân gia người tới chủ trì đại cục."



Đám lão đạo Càn Trí thấy Càn Quảng đề nghị như vậy, liền ồn ào tranh luận, phút chốc chia làm hai phe, một phe thì nhất trí tán thành cách làm của Càn Quảng, phe còn lại do Càn Trí cầm đầu phản đối kế hoạch của Càn Quảng.



"Càn Quảng sư huynh vốn có đạo hạnh cao thâm nhất nhì trong phái. Lần này Côn Lôn chúng ta toàn thể xuất động, ở nhà đang thiếu người cầm trịch, sư huynh nên quay trở về để chủ trì đại cục, để tránh các môn phái khác thừa cơ làm loạn. Việc cứu nguyên thần của chưởng môn xin hãy giao cho đệ. Mặc dù đệ không có công lực bằng sư huynh nhưng thật ra cũng không thua kém là bao, lại thêm Vô Chân sư thái Phật pháp vô biên, nếu có sư thái hổ trợ thì bọn yêu nghiệt kia tất nhiên khó thoát khỏi công đạo. Nói tóm lại, cơ nghiệp ngàn năm của Côn Lôn ta vẫn quan trọng hơn!" Càn Trí lão đạo cũng lạnh lùng nói, ý tứ đề cao Vô Chân lão ni, xem ra giữa hai sư huynh đệ bọn họ có quan hệ không mấy hòa hợp.



Vô Chân lão ni vốn đang tụng niệm cho hai mươi mấy mạng người mất mạng dưới Thiên Ác Lam Đao. Mặc dù đám yêu quái kia dám giở trò trước mặt . mình, ra tay cướp lấy nguyên thần của Càn Cơ lão đạo khiến bà mất mặt mũi, nhưng dù sao thâm tâm vẫn còn chút an ủi, bởi lẽ đệ tử mình không bị tổn thất gì. Lúc này đây, nghe một đám lão đạo cãi vả nhau, bà liền cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng có chút mát dạ trước lời tâng bốc của Càn Trí lão đạo. Do đó, thiện cảm của bà đối với lão tăng rất nhiều.



Vô Chân sư thái niệm một câu Phật hiệu, nói: “Lần này Càn Cơ đạo hữu gặp chuyện không may, bần ni cũng có mấy phần trách nhiệm. Chuyện cứu nguyên thần của Càn Cơ đạo hữu đương nhiên bần ni sẽ không khước từ. Nhưng bần ni thấy hiện tại, Đạo môn đang trong giai đoạn rối ren, thiết nghĩ Càn Quảng đạo hữu pháp lực không kém, nên quay trở về để chủ trí đại cục. Còn chuyện cứu nguyên thần của Càn Cơ đạo hữu vốn không phải chuyện khó, hãy để bần ni lo!”



Càn Quảng nghe Vô Chân sư thái nói vậy, nhất thời liền cảm thấy hối hận trong lòng, thầm tiếc sao lúc trước mình không biết vuốt đuôi lão ni này chứ? Đồng thời trong bụng cũng không ngừng mắng Càn Trí lão đạo vô sỉ, Vốn lão định bụng tìm cớ đuổi đám Càn Trí lão đạo về núi, còn mình thì tiến vào tiên phủ, dưới sự hỗ trợ của Vô Chân lão ni thì vớt vát vài món bảo vật chắc chắc không thành vấn đề! Nhất là tiên phủ rộng lớn đến bực này, bảo bối cất giấu trong đó tuyệt đối sẽ không phải là phàm vật, thậm chí nếu may mắn tìm được tiên đan thì lúc đó thực lực có thể tăng vọt, muốn lên làm chưởng môn chắc cũng không có gì khó nữa! Còn về phần nguyên thần của Càn Cơ lão đạo bị người trong ma đạo bắt đi, Càn Quảng cũng biết đến 8 phần là không có đường sống, cả đám lão đạo ở đây tìm cách giải cứu chẳng qua là để làm cho trót chút nghĩa vụ cuối cùng mà thôi.



Hiện tại Vô Chân lão ni đã nghe lời vuốt đuội của Càn Trí, đương nhiên sẽ hết lòng giúp Càn Trí kiếm phần tốt, Càn Quảng há có thể buông xuôi như vậy, bèn lên tiếng phản biện: “Vô Chân sư thái có điều chưa biết, cứu chưởng môn là chuyện trọng đại, sư đệ ta mặc dù đạo hạnh cao thâm nhưng vẫn có chút chẹnh lệch so với bần đạo. Hiện tại tấ cả đám yêu nghiệt kia đều đã tiến vào động phủ, bên trong nguy hiểm trùng trùng, nếu có thêm được một chút thực lực thì vẫn an toàn hơn. Chuyện trong bổn phái mặc dù khẩn cấp, nhưng nghĩ kỹ lại, Thục Sơn kiếm phái kia cũng sẽ không dám ngang nhiên tới cửa gây chuyện, do đó nếu để sư đệ đi chủ trì đại cục thì vẫn hợp tình hợp lý hơn!”




Càn Quảng nào biết đâu rằng lời này của lão nói ra càng khien61cho Vô Chân lão ni thêm chán ghét. Lập tức sắc mặt của Vô Chân lão ni liền chùng xuống,lạnh lùng nói: “Càn Quảng đạo hữu, bần đạo sống ở Nam Hải, một thân trảm yêu trừ ma. Đám yêu nghiệt trong tiên phủ này thuy nhiều nhưng bần ni vẫn có thể xoay xở đượcm việc cứu ra nguyên thần của Càn Cơ đạo hữu tất không thành vấn đề! Càn Quảng đạo hữu chẳng lẽ còn hoài nghi năng lực của bần ni sao? Tuy môn nhân của bần ni tư chất không được tốt, nhưng vẫn có thể môt lòng tu thành chính quả. Tuy nhiên, lúc các đạo hữu gặp khó khăn, chúng tôi vẫn cố gắng tương trợ. Vậy mà nay đạo hữu lại có ý ngầm bảo chúng tôi không giúp được gì, so ra chúng tôi có hơn gì được bọn người của Thục Sơn kiếm phái đâu?” Trong giọng nói của bà có mấy phần bất mãn.



Thấy lời của mình đã chọc giận tới Vô Chân sư thái, trong lòng Càn Quảng liên tục kêu khổ, nhưng trong thời điểm quan trọng như lúc này thì lão cũng không dám đắc tội với Vô Chân lão ni, chỉ đành cắn răng bái tạ Vô Chân lão ni, sau đó cùng đám lão đạo còn lại mang theo các su huynh đệ bị thương phi hành rời đi. Trước khi đi, Càn Quảng lão đạo không quên đem Vô Chân lão ni và Càn Trí lão đạo ra thầm mắng xối xả.



“Lần này tiện nghi cho tên Càn Trí khốn kiếp kia rồi, dám đá ta một cước thật đau! Lại còn Vô Chân lão tặc ni nữa, một ngày nào đó bần đạo ắt không để cho bà được chết tử tế đâu! Hừ, sau khi trở về núi, nhất định bần đạo sẽ đi trước một bước, thỉnh sư bá ra ngoài. Cho dù Càn Trí có chiếm được pháp bảo trong tiên phủ, gia tăng thực lực thì nếu muốn làm chưởng môn cũng phải nể mặt sư bá mấy phần! Có điều sư bá ở trong Ngọc Hư Cung bế quan suốt mấy trăm năm, ta cũng chỉ từng nghe nói có về ông ấy chứ chưa từng được thấy mặt, thật là đáng tiếc mà! Bởi lẽ trừ chưởng môn ra thì không ai được phép tiến vào trong Nguyên Thủy điện cả.” Càn Quảng lão đạo vừa đi vừa làu bàu nói thầm trong miệng, bóng dáng lão dần khuất, không ai còn nghe được lão nói gì cả....



“Hiên Viên pháp vương, ông làm vậy là có ý gì? Thân là tiền bối mà lại đi đoạt lấy đồ vật của tiểu bối! Mau trả nguyên thần của tên đạo sĩ thúi kia lại cho ta!” Ôn Lam Tân vẫn một thân bạch y bồng bềnh như cũ, trong tay cầm ma phiên, nhưng thần sắc lại có chút không vui, lớn tiếng quát nạt Hiên Viên pháp vương.



Bên trong cung điện, quang cảnh nhất thời hiện lên. Ánh sáng mờ ào tràn ngập khắp xung quanh, thụy khí nhẹ bay, mông lung mơ hồ, huyền âm rót vào trong tai chẳng những không làm cho người ta bình tâm hòa khí mà ngược lại khiến họ cảm thấy thấp thỏm không yên. Còn vòng bạch quang nhức mắt trong đây thì phiêu xuất bốn bề, khiến cho người ta không thể phân biệt được đông tây nam bắc. Có thể dễ dàng nhận thấy, tiên phủ này là một cái đại trận pháp cực kỳ lợi hại.



“He he! Tiểu nha đầu! Lão tổ ta thu hồi nguyên thần này ắt là có chỗ hữu dụng, ngươi gấp gáp như vậy làm cái gì chứ? Hay là ngươi và lão đạo sĩ kia có quan hệ gì mờ ám à? Lão đạo này chính là là chưởng môn của Côn Lôn đó! Lần trước trong trận Trường Bình, khi thấy ngươi sử dụng thuật rải đậu thành binh thì ta đã có nghi ngờ rồi, chẳng lẽ hai người các ngươi thật sự có quan hệ sao? Có điều lão tổ ta cũng cảm thấy bất ngờ, thời gian ngươi tu đạo cùng lắm trên dưới 110 năm, còn lão đạo này tuổi tác phải lớn hơn ít nhất là gấp đôi, đúng là trâu già gặm cỏ non mà!” Toàn thân Hiên Viên pháp vương được bao bọc bởi một đoàn huyết quang. Đoàn huyết quang này uốn lượn như con rắng, không ngừng tách khỏi thụy khí đang lượn lờ xung quanh. Giọng điệu của lão hơi phấn khích, có thể thấy tâm tình lão đang rất tốt.



“Nói hươu nói vượn! Ta và lão đạo này vốn không đội trời chung! Bổn ma tôn rất muốn dùng Cửu U Minh Hỏa đốt cháy nguyên thần cùa lão ta, để cho lão vĩnh viễn không siêu sinh!” Ôn Lam Tân tế ra Vạn Ma phiên để hộ thể, đứng thật sát phía sau Hiên Viên pháp vương, lúc này nàng nghe thấy giọng điệu của Hiên Viên pháp vương như vậy liền nổi cơn thịnh nộ, lớn tiếng quát tháo.



“He he! He he!’ Hiên Viên pháp vương không nói gì, chỉ không ngừng tuôn ra từng tiếng cười lạnh, thân thể lão chợt gia tốc, sau đó tiêu tán, chui hắn vào trong những vòng bạch quang đang lượn lờ khắp xung quanh, không còn thấy tăm hơi nữa.



Ôn Lam Tân cũng đã sớm có chuẩn bị, lập tức bám theo.



Quang cảnh đột nhiên sáng ngời, một tòa đại điện hoa mỹ rộng lớn bỗng dưng xuất hiện ở trước mắt họ. Hai người liền tiến vào bên trong.



Tòa đại điện này hai mặt đều thogn6 thoáng vô cùng, ở giữa có một tế đài màu vàng có khuôn viên rộng khoảng 10 mẫu, trên đó có một bia đá thật to, dường như có thể thông đến cả trời. Hai người đúng trước tấm bia đá này chẳng khác nào như con kiến đứng trước cây đai thụ vậy. Bên cạnh tế đài kim sắc tế đàn này có chống 9 cây đại trụ bằng thủy tinh rất vững vàng, toàn thân chúng đều có mây khói lượn lờ, phù chú quẩn quanh. Truyện "Phật Đạo "




Ở rất xa, phái sau đại điện kia có một lối đi, có thể mơ hồ thấy được bên trong là một tòa đại hoa viên, bên cạnh đền đài lầu các nối liền nhau, trải dài khắp ngàn dặm. Nơi nơi đều là đình ngọc cột vàng, ngói đỏ tường sơn, muôn hình vạn trạng.



Đại điện này thực sự quá to lớn. Khi Ôn Lam Tân vừa mới tiến nhập thì lập tức bị tấm bia đá thông thiên kia hấp dẫn, cho nên nàng không tiếp tục đuổi theo Hiên Viên pháp vương để đòi lại nguyên thần của Càn Cơ lão đạo nữa. Truyện "Phật Đạo "



A?



Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Hiên Viên pháp vương vừa nhìn thấy 9 đại trụ bằng thủy tinh trước mặt liền đứng lặng cả người. Thì ra ở đây đã có sẵn Huyền Vũ lão đạo, Đại Lực Hùng Vương, môt con cóc và Cực Âm lão đạo, nhưng không có thấy bóng dáng của Lam Thần lão tổ.



Khi nhìn thấy bọn người Huyền Vũ lão đạo và Chu Thanh, sắc mặt của Hiên Viên pháp vương liền đại biến, bất chợt bên tai lão vang lên một âm thanh vui mừng: “Đại ca! Thì ra huynh còn chưa có chết!”



Lão liền định thần nhìn kỹ lại thì thấy con cóc trước mắt bỗng hóa thành thân ảnh một thanh niên mặc áo lục, trên tay cầm một ngọn núi nhỏ màu xanh, thì ra nó chính là Đông Hải Lục Nhãn Bích Tinh Thiềm Thừ. (thiềm thứ cũng đồng nghĩa với cáp mô, tức là con cóc-ND)



Lục ảnh chớp động làm Hiên Viên pháp vương cảm thấy hoa cả mắt, cuối cùng con cóc kia cũng đã xuất hiện rõ ràng trước mặt lão. Khi đã nhìn rõ diện mạo của đối phương, Hiên Viên pháp vương liền kêu lên một tiếng vừa mừng vừa sợ: "Tứ đệ, quả nhiên là đệ!"



Đạo bào màu vàng trên người của Hiên Viên pháp vương khẽ lay, bộ dáng dường như rất kích động, hai mắt lão bắn ra quang mang quỷ dị màu đỏ, nhìn con cóc thật kỹ, sau đó run giọng nói: "Tứ đệ, hiện tại đạo hạnh của đệ đã cao thâm hơn ngày xưa rất nhiều, chắc không bao lâu nữa là có thể phi thăng Thiên giới rồi, ta đây tuy làm ca ca nhưng nay đã thua kém đệ nhiều rồi!" Trong giọng nói lão mang đầy cảm xúc.



Con cóc kia cũng rất kích động, nhận ra trong lời nói của Hiên Viên pháp vương có chút tiêu điều nên vội vàng nói: "Đại ca cũng đừng quá cảm thán, vốn tưởng huynh đệ chúng ta không còn được gặp lại nhau nữa chứ. Còn nhớ năm đó đệ tới hải ngoại tìm kiếm long mạch sơn nhằm tế luyện pháp bảo để giúp đại ca một tay. Nào biết đâu rằng khi đệ vừa mới luyện ra được một nguyên thai thì được tin đại ca đã bị bọn tiểu nhân hèn hạ Thục Sơn kiếm phái liên hiệp với trung thổ Đạo môn vây công, đánh đại ca đến mức thần hình câu diệt! Nhị ca cùng tam ca cũng bị giết chết. Còn lại mình đệ một cây làm chẳng nên non, lại thêm pháp bảo chưa tế luyện thành công nên đành phải bất đắc dĩ ẩn cư ở hải ngoại, âm thầm tìm kiếm cơ hội báo thù cho mọi người. Nhưng sau đó Thiên kiếp lại đến, đệ đành phải phân thần để lánh nạn. Nào biết đâu rằng lần đó kéo dài đến mấy trăm năm, bọn trung thổ Đạo môn phát triển ngày một hưng thịnh, còn yêu tộc chúng ta thì lại tiêu vong đi nhiều, hết lớp này tới lớp khác, đến mức khắp trung thổ đã không còn nơi để yêu tộc đặt chân nữa. Ngay cả ở hải ngoại cũng không tránh khỏi cảnh này, Vô Chân lão ni kia ỷ trong tay có Lưỡng Cực Huyền Từ bình nên dốc sức tru diệt yêu tộc chúng ta. Đệ nhiều lần tìm tới cửa để nói chuyện phải trái với bà ta nhưng do bảo bình kia quá lợi hại nên không thể làm gì được, chỉ có thể rơi vào thế lưỡng bại câu thương. Hải ngoại còn như thế, huống chi là trung thổ! Mãi cho đến cách đây không lâu, đệ rốt cục tế luyện thành công pháp bảo này, vốn định luyện tập cho thuần thục một phen thì bất ngờ nhận được tin tức tiên phủ khai quang nên mới đến đây để thừ thời vận. À đúng rồi đại ca, huynh đã gặp phải chuyện gì mà tại sao công lực lại giảm đi nhiều vậy, ngay cả nguyên thần cũng phải tái tạo lại nữa?" Con cóc kia sau khi nói rõ tình hình của mình thì mới bắt đầu tỏ vẻ ngạc nhiên trước tu vi của Hiên Viên pháp vương.



"Nguyên lai đệ đã gặp nhiều chuyện như vậy...Năm đó ta bị tên Trường Mi tạp mao kia dùng trận pháp vây khốn, lại bị Tử Thanh song kiếm chém mất một nửa nguyên thể, cuối cùng phải dùng Huyết ma thi giải đại pháp mới có thể miễn cưỡng lưu lại một tia nguyên thần. Sau đó ta ở hải ngoại tìm một hòn đảo có âm ma quỷ khí nồng hậu, cực khổ ngàn năm mới vất vả ngưng tụ lại nguyên thần, trọng sinh nguyên thể. Nhưng bởi vì lúc trước một nửa nguyên thể của ta đã bị Tử Thanh song kiếm trảm diệt nên cho dù có thể trọng sinh thì cũng chì có thể khôi phục lại một nửa đạo hạnh công lực mà thôi, ôi!" Hiên Viên pháp vương thở dài một tiếng tỏ vẻ không cam tâm: "Tiên phủ khai quang lần này, ta vốn định bụng đến tìm kiếm một ít tiên đan linh dược để khôi phục bổn nguyên. Chỉ cần ta có thể khôi phục công lực năm đó, ngưng tụ thành Huyết ma thân thì đừng nói là bọn Đạo môn, mà cho dù có là thần Phật hay tiên nhân cũng có thể làm gì được ta chứ? Nhất định ta phải trở lại hùng phong khi xưa, giúp yêu tộc chúng ta trọng chưởng thiên địa luân hồi! Lần này ta xuất thế là thời điểm thiên hạ Đạo môn đang trong cảnh suy tàn, trừ một vài món pháp bảo mà các đời tổ tông để lại thì chúng không còn gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho huynh đệ chúng ta được nữa! Tứ đệ, với tu vi của đệ hiện nay, nếu muốn tung hoành trung thổ Đạo môn cũng không phải là việc khó! Nhân cơ hội này, huynh đệ chúng ta hãy một lần nữa tập họp yêu tộc trong thiên hạ, nhất định có thể thực hiện được nghiệp bá năm xưa rồi!" Chỉ sau vài câu nói, Hiên Viên pháp vương đã khôi phục lại hào khí vạn trượng, cất tiếng cười ha hả trước mặt con cóc, vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý