Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 158: Loạn chiến (3)





Âm thanh trầm đục không ngừng vang lên, thì ra ma phiên của Cực Âm lão đạo đã va chạm với con thủ hộ hỏa long của pháp bảo Tử Kim Ti Võng kia. Con hòa long này thấy có người muốn đoạt lấy bảo khố liền lập tức nổi giận. Nó há cái miệng dữ tợn ra, phun từng đoàn liệt hỏa phừng phừng về phía đối phương.



Tức thì ngàn trượng sóng nhiệt liền cuồn cuộn nổi lên. Ánh lửa bừng bừng như muốn thiêu đốt vạn vật. Trong ngọn lửa còn ẩn hiện từng cụm tia lửa nhỏ cuộn tròn lại như hạt bảo châu màu đỏ rực, có thể nhận thấy ngọn lửa này chính là nội đan tu luyện của con hỏa long.



Thân thể của con hỏa long cũng sinh ra biến hóa. Khắp người nó bắt đầu mọc ra từng phiến lân giáp nhỏ khoảng một bàn tay. Trên đầu nó cũng mọc ra một cặp sừng trong suốt mảu đỏ rực, to khoảng bằng nửa xô nước, dài đến 4-5 trượng. Tuy nhiên nếu so sánh với độ lớn của thủy tinh đại trụ thì con hỏa long này bất quá chỉ bé như một con giun mà thôi! Trong miệng nó không ngừng phát ra âm thanh xì xèo, nghe không giống rồng mà ngược lại có chút giống rắn.



Cực Âm lão đạo định thần nhìn kỹ con hỏa long. Mặc dù loại quái vật này đủ sức dọa cho người thường sợ chết khiếp, nhung đối với nhân vật có tà công cao thâm như lão thì nó chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, không đáng để trong lòng. Truyện "Phật Đạo "



Lão liền tế ra mấy cái ma phiên để phụ trở cho nhân thú sinh hồn. Nởi đây pháp bảo nhiều như thế nên cần phải nắm chắc được thời gian, tranh thủ lấy ít nhất hai kiện pháp bảo mới thỏa mản, cho nên bản thân lão cũng không muốn dây dưa với con thủ hộ hỏa long này.



Tuy nhiên ngọn lửa kia dường như có tính chất tiêu hủy âm khí rất mạnh. Mấy cái huyền âm ma phiên mang đầy sinh hồn sát khí mà lão vừa tế lên đều bị liệt diễm thiêu đốt sạch sẽ, phát ra tiếng quỷ rít gào thê lương. Điều đáng ngại hơn là liệt âm chẳng những không bị suy yếu mà còn hung hăng lao tới phía Cực Âm chân nhân khiến lão phải tiếp tục tế ra ma phiên mạnh hơn để ngăn cản Hai kiện pháp bảo liền triền đấu cùng một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, ma phiên cũng không thể chiếm thế thượng phong được.



Con hỏa long cũng bắt đầu gầm gừ dữ tợn. Nó vẫn quanh quẩn bên cạnh thủy tinh đại trụ, chân bắt đầu mọc ra trảo, móng nhọn sắc bén, toàn thân nó hiện lên một lớp mâu mù màu đỏ, hai con mắt to như hai chén trà lớn hung hãn nhìn về phía Cực Âm lão đạo. Nhưng nhận thấy Cực Âm lão đạo không phải là hạng dễ trêu chọc nên nó không dám tiến lên tấn công, có điều trong miệng vẫn tiếp tục vận khởi nội đan phun ra liệt diễm để triền đấu cùng ma phiên của Cực Âm lão đạo, đồng thời thủ hộ chặt chẽ bên cạnh cái pháp bảo Kim Săc Ti Võng, không cho người khác đoạt đi.



"Cổ quái thật, chẳng những cái cấm chế trận pháp này có thể ngưng tụ lại thành một thủ hỏa long mà uy lực của nó cũng thật kinh người!" Dự định đoạt pháp bảo ngay trong một chiêu của Cực Âm lão đạo bị phá sản, hơn nữa Huyền Âm phiên còn bị con hỏa long này thi triển pháp lực cản lại.




"Hừ ngươi mới là rắn, chưa thể hóa rồng thật sự mà đã lợi hại như thế, nếu chờ ngươi có được long thân, phi thăng cửu thiên thì chẳng biết còn hung mãnh đến dường nào nữa? Không được, ta phải nhân cơ hội này mượn tay ngươi để gia tăng uy lực cho Huyền Âm Tụ Thù phiên!" Trướng tình hình này, Cực Âm chẳng những không hề khó chịu mà ngược lại còn tỏ ra mừng rỡ,, nhất thời hứng thú đối với con hỏa long tăng lên rất nhiều, thậm chí gác nỏ cả bảo vật trong lỗ hổng sang một bên.



Huyền Âm Tụ Thù phiên của Cực Âm lão đạo vốn là vật chuyên dụng để tàn sát linh thú, sau đó cướp lấy linh hồn của chúng, rồi phối hợp với huyền âm sát khí cô đọng lại mà thành.. Cứ mỗi lần luyện hóa một sinh hồn thì uy lực lại của nó tăng thêm một phần. Sau khi luyện chế xong, lại tiếp tục tìm kiếm hinh hồn khác để bồi dưỡng.



Cực Âm lão đạo thu lượm được pháp bảo này đã mấy trăm năm, vốn đã sớm vận hành công pháp phồi hợp với ma phiên huyền âm chân kinh một cách thuần thục Cho dù giờ đây lão có chiếm được pháp bảo khác thì chẳng qua cùng chỉ dùng để đối phó với Thiên kiếp thôi, về cơ bản lão vẫn yêu thích chín lần chín tám mươi mốt cái Huyền âm ma phiên này hơn.



Về nguồn gốc thì ma phiên này vốn được một vị tà đạo cao nhân luyện chế, sau khi luyện chế thành công, uy lực của nó hung mãnh vô cùng. Sau lại bị người đó dùng để ngăn cản Thiên kiếp nên sinh hồn bám tụ bên trong nó đã bị hao tổn hơn phân nửa, thậm chí có mấy cái đã bị tổn hại trầm trọng. Vị tà đạo cao nhân kia vì muốn nóng lòng phi thăng nên cũng không thèm tu bổ nữa.



Sau này nó rơi vào tay Cực Âm lão đạo, tuy được lão miễn cưỡng tế luyện, sửa chữa lại nên đã khôi phục không ít uy lực, nhưng do chịu ảnh hưởng nặng nề từ lần Thiên kiếp trước nên cơ bản vẫn không thể đạt được uy lực nguyên bản của nó, thậm chí không còn bố trí được Huyền Âm đại trận nữa, do đó nó đang rất cần có nhân thú sinh hồn luyện hóa để bổ sung thêm. Vừa hay mấy con hỏa long chính là nguyên liệu tốt nhất, linh lực không những dư thừa mà còn hung ác thô bạo, so với sinh hồn bình thường thì nó mạnh hơn đâu chỉ trăm lần.



Nơi này có không biết bao nhiêu là hỏa long, nhất là càng lên cao, hỏa long càng cường hãn, mà những con ở đỉnh chắc có lẽ cũng chẳng lém thần long thật sự là bao! Nói vậy đạo hạnh của chúng cũng tương đương với mình rồi! Một khi có thể luyện hóa toàn bộ đám hỏa long này thì không chừng chín lần chín tám mươi mốt Huyền Âm phiên của mình có thể khôi phục lại uy lực năm xưa, thậm chí còn mạnh hơn nữa!



“Tốt! Tốt!” Trong lòng Cực Âm lão đạo thấm kêu một tiếng, sau đó không còn giữ kẽ nữa mà lập tức xuất thủ toàn lực. Toàn bộ ma phiên đều được tế lên, tổng cộng có 81 cái, cứ mỗi 9 cái ma phiên lại có một cái là chủ phiên xoay tròn ở chính giữa, những cái còn lại xoay ở xung quanh nó. Âm phong sát khí liền nổi lên, huyền âm dày đặc như sợi tơ, từ ngưu quỷ xà thần cho đến ác ma dạ xoa đều xuất hiện. Hắc khí cuồn cuộn tuôn, tiếng ma kêu quỷ khóc vang lên không ngớt.



Con hỏa long phun ra một luồn hòa diễm, tức thì bị âm phong thổi một cái tắt rụi hết. Thấy tình thế không ổn, con hỏa long liền thu hồi nội dăn, sau đó không thèm bảo hộ pháp bảo nữa mà chỉ quay đầu chạy trốn.



Cực Âm lão đạo nào để cho nó chạy thoát, hắc khí liền chụp xuống, vây lấy con hỏa long vào bên trong.



Nhất phân nhất hợp, Cực Âm lão đạo phun ra một ngụm chân nguyên, hắc khí liền tiêu tán, tất cả ma phiên đều quay trở lại bản thể. Chỉ thấy trên bề mặt của một cây chủ phiên bỗng xuất hiện hình dáng của con hỏa long vừa rồi, thì ra nó đã bị dung nạp vào trong ma phiên. Dù nó liên tục giãy giụa nhưng đều bị vô số thân ảnh lõa lồ của bọn dạ xoa và ác ma bên cạnh bổ nhào tới khống chế. Con hỏa long vốn đã bị trói buộc, lại không còn chiêu gi nữa nên chỉ đành thúc thủ, giương hai mắt tròn, khản giọng lêu lên mấy tiếng. Sau đó âm thanh của nó dần dần bị ma phiên ngăn lại, chỉ còn tiếng khóc thút thít mơ hồ...



Cực Âm laõ đạo lại phun ra thêm một ngụm ma khí. Tức thì bề mặt của tất cả các ma phiên đều bốc lửa hừng hực, trong phút chốc đã luyện hóa thành công con hỏa long, chính thức dung nhập vào trong chủ phiên. Chu phiên liền dài ra, màu sắc cũng trở nên đen đậm hơn, có thể nhận thấy uy lực của nó đã tăng lên không ít.



Con hỏa long kia mặc dù cường hãn nhưng cùng lắm cũng chỉ mới tới Hóa Thần tu vi, làm sao so được với Cực Âm lão đạo cường đại đến bực nào, nhất là khi lão đạo dốc hết sức. Sau khi luyện hóa xong con hỏa long, tất nhiên lão sẽ không bỏ qua kiện pháp bảo kia.



Cực Âm lão đạo vung tay thu lấy ngọc giản màu xanh biếc kia vào trong không gian ảo của mình, cũng không thèm nhìn kỹ lại là gì, thân hình lão liền vọt lên, tức thì trên mặt đất lập tức có một đạo oanh lôi đánh xuống.



Trong đầu của những người ở đây hiện giờ chỉ có pháp bảo trong các lỗ hổng, còn những thứ trân châu ngọc quý khác, không một ai quan tâm tới.



Nếu ỏ bên này, Cực Âm lão đạo chiếm đại tiện nghi thì ở chỗ khác, những kẻ còn lại cũng không chịu thua thiệt. Ở đây tổng cộng có 9 cây thủy tinh đại trụ nhưng có tới vài chục người. Hiên Viên pháp vương, con cóc và Ôn Lam Tân chiếm cứ một cây. Đại Lực Hùng Vương cũng cũng nhất phương bá chủ, giành lấy riêng mình một cây. Thiên Thủy tam thánh thì tiêu bất ly vĩ, vĩ bất ly tiêu, ba người đồng thời chiếm cứ một cây. Còn 7-8 môn nhân của Huyền Vũ lão đạo cũng chia thành 2 hướng công kích, mỗi hướng đều do một Phản Hư tu sĩ dẫn dắt, liên thủ để tranh đấu với con thủ hộ hỏa long trong bảo khố. Chỉ trong chốc lát họ đã chém chết mấy con, thu được vài món pháp bảo có chất lượng hết sức xuất sắc. Có điều càng đi lên phía trên cao thì hỏa diễm của những con hỏa long này phuin ra càng lợi hại, hình thể của chúng cũng to hơn nhiều, đã không như lúc đầu mà dần dần xuất hiện thêm vài loại thần thông. Thậm chí có mấy con đã có thể vận hành pháp bào để chiến đấu, khiến cho những người này phải cố gắng vận dụng hết tất cả công lực đạo hạnh của mình mới chống chọi được.




Cứ như thế, 9 cái thủy tinh đại trụ đều có người chiếm giữ. Còn Chu Thanh và Vân Hà tiên tử vẫn do dự, chưa có tham gia tranh đoạt. Huyền Vũ lão đạo, Thiên Thủy tam thánh, Đại Lực Hùng Vương cùng mình là một nhóm, Chu Thanh có thể lên để xin phần một chén canh. Nhưng còn Hiên Viên pháp vương, con cóc kia và Ôn Lam Tâm thì lại không thể đụng tới, nếu không có khi họ sẽ quay đầu lại cắn mình cũng không chừng!



Con cóc kia thâm bất khả trắc, Chu Thanh không nắm chắc mình có thể đối phó được nó. Về phần Cực Âm lão đạo thì quá mức hung mãnh rồi, Huyền Âm phiên của lão hết sức lợi hại, lại thêm vừa luyện chế vài con hỏa long, hưng uy đại thịnh khiến cho lão mừng rỡ rống lên mấy tiếng, chỉ hận không có người nào tới gây chuyện để mình kiểm chứng uy lực! Chu Thanh đương nhiên sẽ không chọc tới kẻ này rồi!



Không còn cách nào khác, Chu Thanh đành phải âm thầm quan sát đạo pháp và thủ đoạn của những người còn lại, với lại tự mình cũng không pháp bảo kia mà.



Thiên Thủy tam thánh 3 người liên thủ, quả thật hết sức ghê gớm. Mấy con hỏa long liên tục bị Thủy Viên kỷ dùng thủy lôi oanh kích khiến cho đầu óc choáng váng, sau đó nội đan, nuyên thần và thi thể của chúng bị Tố Thần tử cùng Hồng Phát lão tổ thu vào trong túi. Đám hỏa long này linh khí dồi dào, đúng là nguyên liệu thượng hạng để tế luyện pháp bảo và đan dược.



Huyền Vũ lão đạo là người mềm lòng nhất, chỉ sử dụng ngọn lửa tím trên Bát Cảnh đăng, lấy hỏa khắc hỏa, vây khốn mấy con hỏa long ở torng đó, lại dùng cấm pháp chế trụ nguyên thần chúng chứ không đụng đến tính mạng. Lòng lão thầm nghĩ sau này thuần hóa chúng làm linh thú thủ hộ cho sơn môn động phủ của mình nên ra tay cũng tương đối chậm.



Còn con thiềm thừ ( con cóc) kia là hung ác nhất. Ngọn sơn phong ( ngọn núi) màu xanh trên tay nó vừa được tế lên lập tức có một con hỏa long bị đập nát đầu, thân thể cũng bị nát nhừ, ngay cả nội đan nguyên thần cũng không lưu lại. Con cóc kia không hề tiếc nuối mà chỉ tiếp tục vận khởi pháp bảo để giết chóc, chỉ trong giây lát đã hạ sất hết mấy con hỏa long. Truyện "Phật Đạo "



Lúc này đây, nó đang cùng một con hỏa long có kích cỡ khổng lồ giao chiến. Con hỏa long này quấn quanh cây đại trụ thủy tinh, không ngừng giương nanh múa vuốt, khu sử một vòng tròn, dường như là một cái pháp bảo để đánh nhau với con cóc. Pháp bảo này có kim quang chói lòa, thanh thế lớn, mỗi lần va chạm với ngọn sơn phong đều phát ra áp lực rung trời chuyển đất, khiến ngay cả thủy tinh đại trụ cũng lắc lư giống như là sắp sụp đổ vậy. Chu Thanh thấy vậy sợ hết cả hồn vía!



Hiên Viên pháp vương là người tốn ít sức nhất, thiên quỷ vừa được thả ra, lập tức quỷ trảo sắc bén liền xuất hiện giữa hư không, trực tiếp xé rách thân hình một con hỏa long. Lúc này đây, nó cũng đang cùng một con hỏa long giao chiến. Con hỏa long này sử pháp bảo là một cây Ô Kim Khuê. Hiện tại thế thược phong đang thuộc về con hỏa long đó.



Ôn Lam Tân thì thả ra nguyên thần thứ hai, Ma Thần tương trong Vạn MA trường phiên liền xuất hiện, cũng oanh giết vài con hỏa long, thu được mấy món pháp bảo không tệ. Đại Lực Hùng Vương thì đang chiến đấu kịch liệt, quang ảnh tuôn ra, tiếng ì ầm không ngừng vang lên, liệt diễm lục hỏa cũng quay cuồng không ngớ trong trận đấu.



Về phần các môn nhân của Huyền Vũ lạo đạo thì đang hết sức vất vả với một con hỏa long nọ. Chu Thanh thấy vậy liền hỏi: “Chư vị đạo hữu, để bần đạo hỗ trợ một tay!”



Hiện tại, đám tu sĩ này đang bị con hỏa long dùng liệt diễm vây khốn, hơn nữa còn bị nó khu sử hơn mười thanh thông hồng phi kiếm liên tục tấn công, còn cái đuôi dài của nó thì liên tục đập thằng vào màn hào quang phòng ngự của bọn họ, khiến cho bọn họ chỉ có thể cố gắng chống đỡ chứ không thể hoàn thủ lại. Con hỏa long dường như rất đắc ý, liên tục rống lên, công kích càng thêm mãnh liệt. Có thể thấy sự thất bại đám tu sĩ này chỉ còn tính bằng thời gian mà thôi.



Chu Thanh cũng biết nguy cơ của bọn họ, mới vừa rồi hắn mở miệng hỏi thăm chẳng qua là để cho đám tu sĩ này yên tâm rằng mỉnh không có ý cướp đoạt pháp bảo, tránh cho bọn họ sinh ra nghi kỵ trong lòng.



Chu Thanh và Vân Hà tiên tử liền nhấc lên độn quang, trong nhấy mắt đã xuất hiện ở giữa trận chiến, thấy liệt hỏa hửng hực, nguy hiểm tứ bề. Vân Hà tiên tử liền thả ra Cảnh Nghê kiếm tiên, phân hoa thành muôn vàn pháp châm bắn như mưa thẳng về phía thân hỉnh của con hỏa long.



Con hỏa long kia cũng biết pháp bảo này lợi hại, vội vàng khu sử mưới mấy lưỡi phi kiếm cấp tốc vũ động, đan vào thành một cái lưới lửa, hướng về phái cơn mưa pháp châm để nghênh đón. Đám tu sĩ lập tức thấy áp lực giảm đi rất nhiều, liền tế phi kiếm lên phản công lại liệt diễm của con hỏa long, trong tích tắc đã qua được cơn nguy hiểm.



Chu Thanh thấy con hỏa lonh có chút hoảng loạn, trong lòng mừng thầm, liền tháo từ trên cổ tay xuống một cái thủ trạc (cái vòng), cái thủ trạc này bốn bề bén nhọn, tạo thành rất nhiều câu trảo, nhìn kỹ mới thấy nó là do 12 cái đầu và đuôi rết kết lại mà thành. Đây chính là pháp bảo đắc ý của Chu Thanh.




Chu Thanh ném thủ trạc ra, tử quang âm thầm bay về phía con hỏa long. Con hỏa long vốn đang bận giao đấu, lại thêm từ quang này cực kỳ yếu ớt nên nó không hề hay biết. Đợi đến khi tử quang tiến gần tới con hỏa long thì đột nhiên phân hóa thành 12 cái đâu rết rất lớn quấn chặt lấy con hỏa long, dùng miệng và vuốt liên tục cắn phá, xé nát lân giáp của con hỏa long, lại còn hút máu của con hỏa long nữa! Con hỏa long bị đầu rết cắn, lửa đỏ khắp toàn thân liền biến thành màu lam nhạt, sau đó bị thấm chất cự độc nên nó không còn cử động được nữa, chì giấy lát sau đã bị hút hết máu, biến thành một cái xác. Nội đan trong cơ thể con hỏa long này hóa thành một chùm hư ảnh dài, bay ra khỏi người nó, lập tức bị Chu Thanh mở Minh Vương kỳ, thu vào bên trong, kế tiếp bị thiên ma thần thôn phệ thành dưỡng chất.



Mười mấy lưỡi phi kiếm mà con hỏa long bỏ lại đều được đám tu sĩ chia chác. Bọn họ tỏ vẻ hết sức vui mừng, bởi lẽ những phi kiếm này so với pháp bảo của mình quả thật tốt hơn rất nhiều. Còn về phần Chu Thanh thu lấy cong hỏa long, bọn họ không hề có ý kiến gì. Vì thật ra nếu không có hai người phía Chu Thanh hỗ trợ thì có lẽ họ đã phải táng thây trong ngọn lửa đỏ của con hỏa long này rồi. Lòng cảm kích của họ dành cho Chu Thanh lại tăng thêm mấy phần.



Nhận thức rõ càng lên trên cao thì hỏa long càng lợi hại, không có cách nào để đối phó được nên đám tu sĩ này cũng không cố gắng nữa, sau khi cùng Chu Thanh khách khí mấy câu liền lập tức xông tới tiếp sức cho các đồng mô đang bị vây khốn.



Chu Thanh và Vân Hà tiên tử cũng không khách khí nữa, hai người liên thủ khiến cho vài con hỏa long ở phía trên dù lợi hại, thậm chí có thể ngự sử pháp bảo cũng bị Khốn Tiên tác của Chu Thanh và Thanh Nghê kiếm tiên của Vân Hà Tiên Tử khuất phục. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, đã có ba con hỏa long trờ thành chất dinh dưỡng cho Minh Vương kỳ. Có điều con hỏa long cuối cùng rất ghê gớm, pháp bảo mà nó tế ra cũng kỳ diệu vô cùng: đó là một cái gương đồng có kích thước lớn bằng một cái chậu nước rửa mặt, phát ra vạn trượng kim quang. Chu Thanh hai người mặc dù chiến hết thượng phong nhưng trong khỏng thời gian ngắn cũng không làm gì được con hỏa long này.



Đột nhiên một tiếng rống lớn vang lên áp đảo hết tất cả các âm thanh khác. Thì ra con cóc kia đã dùng ngọn sơn phong của mình đánh chết một con hỏa long cầm Ô Kim khuê. Ngọn sơn phong hùng hổ lao xuống, đập nát đầu con hỏa long thành một đống máu thịt bầy nhầy. Huyết vũ phiêu tán khắp xung quanh, rốt cục con cóc nọ cũng đã tiêu diệt hết toàn bộ thủ hộ hỏa long của một cây thủy tinh đạo trụ.



Hỏa long vừa chết, cây thủy tinh đại trụ đột nhiên vang lên tiếng ì ầm, sau đó rút vào trong mặt đất. Tức thì một góc tế đài màu vàng vốn đang bị mây khói mờ ào che phủ lập tức trở nên trong sáng, quang hoa trên tấm tấm thông thiên bia đá khổng lồ kia cũng sáng lên, sau đó xuất hiện hai chữ màu vàng theo kiểu chữ triện.



Chu Thanh liền ngưng mắt nhìn thì thấy hai chữ triện màu vàng đó là “Trấn Phủ”. Con cóc kia cũng ngẩn người, sau đó đột nhiên mừng như điên, hùng hổ rống lên rồi lao tới bổ nhào vào tấm bia đá nọ.



Trong lòng Chu Thanh lập tức căng thẳng, không khỏi sốt ruột vì mình vẫn còng bị hỏa long cuốn lấy, chằng thể thoát thân được. Hắn hét lên một tiếng điên cuồng, rốt cục hiện ra Pháp Tướng Kim Thân.



Kim quang tỏa ra mênh mông bất tận, khì thế bức nhân, nơi nơi đều ngập tràn một màu vàng, làm cho người ta không thể nhìn thấy gì rõ ràng được.



Chu Thanh biết chuyện không hay nhưng bản thân vẫn đang bị con hỏa long cuốn lấy, thoát ra không được.



Thật ra con hỏa long này cùng lắm cũng chỉ ở cấp độ Phản Hư cao thủ, với thực lực của Chu Thanh và Vân Hà tiên tử liên thủ, nếu muốn đối phó thì cũng không có gì khó khăn lắm. Nhưng nó vốn là linh sinh vật trời sinh, nhục thân cường hoành, yêu khí dồi dào, lại có thể phun ra hỏa diểm, mà ghê gớm nhất là nó biết sử dụng pháp bảo là cái gương đồng to như chậu nước rửa mặt kia nên lợi hại hơn gấp nhiều lần.



Lúc đầu, khi hai người Chu Thanh mới giao chiến cùng nó thì cũng không thấy vấn đề gì, nhưng đột biến bắt đầu phát sinh khi vạn trượng kim quang tỏa ra. Càng lúc, con hỏa long càng tỏ ra hung hăng dữ tợn. Ánh kim quang kia dường như có ẩn chứa một cỗ lực đạo rất lớn, hết sức nồng hậu mà lại bền bỉ không tan, có tác dụng gần giống như là một pháp bảo phòng ngự thượng hạng vậy. Mỗi lần hai người Chu Thanh và Vân Hà tiên tử bị kim quang đó bao lấy thì đều không thể thi triển được lực đạo của mình