Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 180: Trả đũa (2)





Huyễn Linh lão đạo giương cao Ngũ Độc phiên, cười ha hả khoái chí, tiếp tục hấp thu khói độc từ bọn độc trùng vào trong phiên, khói đen càng lúc càng tỏa ra ngùn ngụt, hiển nhiên là Ngũ Độc phiên đã hấp thu lượng kịch độc nhiều lắm rồi.



“Sư thúc, chúng ta dọc đường đi đã thu được cả trăm vạn con trùng độc, Ngũ Độc thần phiên của sư thúc đúng là pháp bảo tà đạo số một, với uy lực hiện giờ của nó e rằng không thua kém tà đạo đệ nhất ma phiên Huyền Âm Tụ Thú phiên đâu nhỉ? Chắc đủ để đối phó với tứ cửu thiên kiếp giáng xuống rồi!” Địa Linh Tử đắc ý nói.



“Ngũ Độc thần phiên này do ta năm xưa ngao du sơn thủy tình cờ phát hiện trong một sơn động, khi đó ta đã vất vả dùng chân hỏa luyện hóa bảy ngày bảy đêm mới phá nổi cấm chế, thu được một cuốn Ngũ Độc kinh và thần phiên này, Ngũ Độc phiên hấp thu chất độc từ côn trùng, còn Huyền Âm Tụ Thú phiên chính là tàn sát sinh linh lấy linh hồn người sống tế phiên, cực kì tàn độc, bày bố ra Huyền Âm đại trận mới có thể chống đỡ thiên kiếp, Không Động chúng ta không được Quảng Thành tổ sư để lại pháp bảo nào độ kiếp, thật là đáng tiếc, nhưng suốt mấy trăm năm qua, trong phái không một ai luyện đến cảnh giới Phản Hư trung kì nên không cảm nhận được tứ trùng tiểu thiên kiếp, nhưng giờ thì sư phụ của con sắp đạt cảnh giới đó rồi đấy!” Độc trùng đã gần như cạn kiệt, có gõ tiếng Lạc Hồn chuông cũng chỉ có lèo tèo vài ba con kéo tới, Huyễn Linh lão đạo thu lại Ngũ Độc phiên, thở dài chán nản.



Địa Linh Tử vội thừa cơ hỏi dồn: “Sư thúc nói không sai, nhưng lần này Huyễn Không sư bá trở về từ Thục Sơn khai phái đại điển có nói, các đại môn phái còn tệ hơn chúng ta cơ mà, ngoại trừ tứ đại tông sư, còn lại không một ai đạt cảnh giới Phản Hư, còn Không Động chúng ta có đến mấy vị sư thúc sư bá là cao thủ Phản Hư rồi, thế tại sao chúng ta phải bế quan không màn thế sự chứ? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác?”



Huyễn Linh lão đạo lắc đầu nguầy nguậy: “Không Động chúng ta từ khi Quảng Thành tổ sư lập phái đến nay, ngoại trừ để lại động thiên có trận pháp lợi pháp bảo vệ ra, các món pháp bảo danh trấn tam giới như Phiên Thiên ấn, Lạc Hồn chuông đều không để lại, không giống như các bậc tiền bối Côn Lôn, Thục Sơn để lại nhiều pháp bảo lợi hại, nếu đệ tử của chúng ta xung đột với người ta mà không có pháp bảo mạnh chắc chắn sẽ thua thiệt, mấy lão già Phản Hư như ta cũng không thể ra mặt đối phó hậu bối, thế nên xưa nay Không Động luôn che giấu thực lực. Hí hí! Cũng nhờ thế mà công lực của đệ tử Không Động cao hơn một bậc so với các môn phái khác.”




“Lần này cơ hội đã đến, Thục Sơn và Côn Lôn chắc sắp nổ ra đại chiến, Không Động chúng ta thừa cơ hội cuỗm lấy vài món pháp bảo, đến lúc đó chúng ta còn sợ ai chứ? Con nghĩ coi, ngoài con có Thư Hùng bảo kiếm ra, các sư huynh đệ còn lại của con chỉ có một thanh phi kiếm hạng xoàng, chả có pháp bảo gì cả, còn đệ tử Thục Sơn ai ai cũng có pháp bảo xịn, nếu con không có Thư Hùng bảo kiếm, làm sao mà thắng được Hư Kiếm Không có Tử Ngọ Trụ Quang Bàn chứ?”



Địa Linh Tử bị sư thúc hạ bệ như thế trong lòng không vui, nhưng lại không dám phản bác, bèn lái sang đề tài khác: “Hừ! Tên Thiên Đạo tông chủ Chu Thanh coi vậy mà nhát chết, tin chắc là khiếp sợ oai danh của Không Động nên không dám chường mặt ra rồi. May cho hắn đấy, nếu hắn mà ra mặt, con sẽ bắt lấy 2 con tiện tì trước mặt hắn, lại còn trừng trị cái tội dạy dỗ đồ đệ không nghiêm của hắn cho biết tay!” Địa Linh Tử còn chưa nói hết câu, Huyễn Linh lão đạo đã rùng mình một cái.



“Chuyện gì thế này? Hình như có người đang theo dõi chúng ta?” Huyễn Linh lão đạo vận toàn bộ thần niệm quét qua khu vực mấy trăm dặm, không phát hiện có gì bất thường, trong lòng nghi hoặc, cứ tưởng mình đã bị ảo giác.



“Độc trùng đã hết rồi, chúng ta mau đi thôi!” Huyễn Linh lão đạo mơ hồ cảm thấy có gì bất ổn chực chờ nhưng lại không nhận ra rõ ràng, bèn thu lại mọi thứ đồ nghề làm phép, hối thúc Địa Linh Tử rời khỏi.



Thì ra là do Chu Thanh phát ra thần niệm từ trong Đại Tự Tại cung xuyên qua không gian quét đến sa mạc, dừng lại quan sát 2 người một lúc, Địa Linh Tử công lực kém hơn nên không phát hiện, còn Huyễn Linh lão đạo dù sao cũng là nhân vật Phản Hư, trực giác nhạy cảm nên nhận ra bị người ta theo dõi, chỉ là so với Chu Thanh lão còn kém rất xa nên không phát hiện bị theo dõi từ đâu.



Địa Linh Tử trong lòng không vui, nhưng lại không dám cãi lại sư thúc, bèn thu lại Lạc Hồn chuông, hai người chuẩn bị rời khỏi.



“Muốn đi à! Không dễ đâu nhé!” Chu Nghi và Tiểu hồ ly cưỡi phi kiếm bay tới với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã chặn trước hai tên đạo sĩ Không Động, toàn thân tỏa hào quang lấp lánh, khí thế mạnh hơn vừa nãy rất nhiều. Truyện "Phật Đạo "



Lam Thần trốn trong hư không theo dõi chặt, đề phòng Linh Hư lão đạo ra tay sẽ động thủ ngăn cản lão ta ngay.



Tiểu hồ ly giờ đã có người giúp sức nên không còn e sợ, mở miệng hét lớn: “Không Động Địa Linh Tử, ngươi hủy mất pháp bảo sư phụ đã ban cho ta, phạm phải tội lớn, hôm nay ta phải bắt ngươi về, bảo Không Động trưởng môn đến nhận đệ tử nhé!” Tiểu hồ ly trả lại những lời nhục mạ của Địa Linh Tử vừa rồi cho hắn.




“Tiện tì đáng chết, đừng tưởng quay về xin xỏ được vài món pháp bảo từ tên sư phụ kém cỏi mà diễu võ dương oai nhé! Thật không biết sống chết, ta vốn niệm tình các ngươi là nữ nhi nên đã nương tay, giờ thì đừng hòng!” Địa Linh Tử ngang ngạnh quen rồi, nghe Tiểu hồ ly nói thế sao mà chịu đựng được, giận dữ quát lên, tung ngay Lạc Hồn chuông đánh về phía 2 cô gái.



“Sư điệt, dừng tay!” Huyễn Linh lão đạo vội vàng vung tay đánh ra một đạo kiếm quang ngăn lấy Lạc Hồn chuông, lão là một nhân vật Phản Hư, đương nhiên nhận ra trên người 2 cô gái có mang theo pháp bảo loại tốt, sợ rằng Thiên Đạo tông là thứ dữ, tốt nhất là không nên chuốc thêm thù oán.



“Sư thúc, 2 con tiện tì này định bắt con về kìa, nếu để chúng làm vậy thì Không Động chúng ta để sỉ diện ở đâu chứ? Cứ để con bắt lấy 2 con tiện nhân này đã rồi tính sau!” Địa Linh Tử vội dùng lời nói khích bác Huyễn Linh lão đạo.



Nghe Địa Linh Tử cứ luôn miệng gọi mình là tiện nhân, Chu Nghi nổi nóng trả treo: “Người của phái Không Động chỉ giỏi mồm mép thôi sao? Mau theo ta gặp sư phụ thỉnh tội, bằng không đừng trách ta nặng tay!” Truyện "Phật Đạo "



Không Động dù gì cũng là môn phái có tiếng tăm trong tu đạo giới, đâu thể để 2 tên đệ tử Thiên Đạo tông coi thường được, Huyễn Linh lão đạo cũng không ngăn cản nữa, chỉ cẩn thận dặn dò: “Địa Linh sư điệt, con dạy cho chúng một bài học là đủ, cùng lắm là phế bỏ đạo hạnh, đừng lấy mạng chúng, coi như cho Thiên Đạo tông biết lợi hại của Không Động chúng ta.”



Thấy sư thúc đồng ý cho mình hành động, Địa Linh Tử bèn vung tay, Lạc Hồn chuông hóa thành khổng lồ đè vào hai cô gái, đồng thời phất tay phóng ra Thư Hùng bảo kiếm, hóa ra hàng trăm đạo kiếm quang dữ dội đánh tới. Lần này Địa Linh Tử đã dùng hết sức, hoàn toàn bỏ mặc lời dặn của sư thúc ngoài tai. Huyễn Linh lão đạo thở dài một tiếng, cũng không ngăn cản, nghĩ thầm dù có giết chết 2 người, Thiên Đạo tông chắc cũng không dám trả thù, chỉ là một môn phái hải ngoại nhỏ nhoi, môn hạ có bao nhiêu người chứ?



Lạc Hồn chuông như ngọn Thái Sơn đè xuống, Chu Nghi cầm cành cây nhỏ bé trong tay không chút sợ hãi, lầm bầm niệm thần chú, vung Thất Bảo Diệu Thụ lên quét một cái. Hào quang lóe lên, Lạc Hồn chuông khổng lồ lập tức bị đánh tan tành, mảnh vỡ văng tung tóe.



“Lợi hại quá! Sư phụ không gạt mình, pháp bảo này đúng là lợi hại!” Chu Nghi không có thời gian suy nghĩ nhiều, kiếm quang từ Thư Hùng bảo kiếm đã ập tới, lại quét một cái, hào quang tỏa ra tạo thành một lớp màn bảo vệ, kiếm quang không thể nào xuyên thủng.



Lạc Hồn chuông bị phá vỡ, Địa Linh Tử toàn thân chấn động, biết pháp bảo trên tay Chu Nghi cực kì lợi hại, không dám khinh địch nữa, bèn cắn vào đầu lưỡi phun ra 3 ngụm tinh huyết, kiếm quang sáng rực ép xuống.




Thất Bảo Diệu Thụ lợi hại biết dường nào, năm xưa Chuẩn Đề đạo nhân dùng nó giao đấu với Thông Thiên giáo chủ trong Vạn Tiên trận, chỉ quơ một cái đã đánh gãy bảo kiếm trên tay Thông Thiên giáo chủ, nếu không phải Chu Nghi chỉ mới phát huy được một phần uy lực rất nhỏ, tin chắc ngay cả Thư Hùng bảo kiếm cũng bị đánh tan tành rồi, dù là thế, chỉ phòng thủ thôi thì Địa Linh Tử cũng không làm gì được đâu.



Tiểu hồ ly lại không biết điều này, thấy kiếm quang uy hiếp tỉ tỉ, liền lấy ra Khổn Tiên Tác quất về phía Địa Linh Tử.



“Dừng tay!” Huyễn Linh lão đạo vừa nhìn thấy Khổn Tiên Tác, lập tức thất kinh hồn vía, vội phóng ra một thanh phi kiếm ngăn cản, công lực của lão cao hơn Tiểu hồ ly đến mấy bậc, miễn cưỡng chặn lại được Khổn Tiên Tác.



“Á! Đây là Khổn Tiên Tác hàng thật, nhưng vật này thuộc về Hiển tông Phật giáo mà, tại sao giờ nằm trong tay Thiên Đạo tông rồi?” Huyễn Linh lão đạo ngơ ngác không hiểu.



“Lam Thần!” Tiểu hồ ly thấy Huyễn Linh lão đạo quả nhiên ra tay, vội hét lớn, Lam Từ chui ra từ hư không, giơ bàn tay to bè chụp lấy phi kiếm. Tiểu hồ ly sợ tỉ tỉ gặp nguy hiểm, tung luôn chiếc hồ lô lên không trung.



Khổn Tiên Tác không bị phi kiếm ngăn cản, bay tới quấn chặt Địa Linh Tử, còn chiếc hồ lô được Tiểu hồ ly niệm thần chú tỏa ra một luồng khí trắng xộc vào mũi Địa Linh Tử cấm chế nguyên thần. Địa Linh Tử bị Khổn Tiên Tác trói gô, lại bị khí trắng chế ngự nguyên thần, ngay cả lên tiếng nói chuyện cũng không được.



Tiểu hồ ly lại niệm tiếp thần chú, chiếc hồ lô lăn một vòng, khí trắng siết chặt, Địa Linh Tử đầu lìa khỏi cổ