Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 19: Liên minh yêu quái (5)





Trong phòng kiếm khí tung hoành, vách tường bằng thép bị kiếm khí của Chu Thanh bắn phá trầy trụa. Kiếm quang như ngân hà lấp lánh, ánh sao lung linh, khắp căn phòng chói lòa kiếm quang chụp lấy 3 con yêu quái. Keng! Cây trường côn của Viên Vô Cực bị gãy làm hai khúc rớt xuống đất. Rắc! Chiếc đầu lâu khổng lồ của U Minh Quỷ nát thành tro bụi, tan thành một luồng yêu khí âm u biến mất vào không khí.



Thiên Huyền Huyết Ma đột nhiên tỏa ra một vầng khói màu máu nhầy nhụa bao bộc lấy bản thân, giọng nói ong ong của hắn cất lên: “Hay cho chiêu Vạn kiếm do tâm, Chu tông chủ, khoan hãy ra tay, chúng ta bàn điều kiện với nhau đi!”



Chu Thanh nghe Thiên Huyền Huyết Ma lên tiếng yêu cầu ngưng chiến bèn thu kiếm khí lại, ánh sáng trong căn phòng vụt tắt, không gian lại trở về tối đen như mực, ngay cả Chu Nghi cũng kinh ngạc trước kiếm thuật của sư phụ.




Một tia sáng xanh không biết từ đâu bắn nhanh về phía Chu Thanh với tốc độ điện xẹt, chớp mắt đã ập tới trước ngực.



Chu Nghi hét lớn: “Sư phụ, cẩn thận!” Vừa hốt hoảng cảnh báo vừa định lao tới.



“Con làm gì vậy? Tránh ra!” Biết Chu Nghi có lòng tốt, nhưng Chu Thanh vẫn tức giận trước hành động lấy trứng chọi đá của cô. Một tay kéo lấy Chu Nghi, tia sáng xanh kia đã chạm tới trước ngực, chính là Độc Nha Nhẫn của Miêu yêu. Chu Thanh hét to giận dữ, một miếng thiết ấn khổng lồ như tấm khiên che chắn trước ngực. Choang! Tiếng va chạm vang vọng khắp căn phòng, chính là Độc Nha Nhẫn và Phiên Thiên Ấn của Chu Thanh chạm nhau dữ dội, tia lửa xẹt tứ phía.



Miêu yêu thấy đánh lén thất bại, vội vàng gia tăng công lực, Độc Nha Nhẫn lắc lư trong không, sắc xanh sáng rực, thoát khỏi cú chụp của Phiên Thiên Ấn, quay đầu bắn trở về tay chủ nhân. Chu Thanh hú hồn hú vía, may mà mình cẩn thận đề phòng, bằng không đã bị con mèo hôi hám này ám toán rồi! Bây giờ thấy luồng sáng xanh tính bỏ trốn, Chu Thanh đâu dễ dàng buông tha. Phụt! Phun ra một ngụm chân khí, Phiên Thiên Ấn hóa thành chiếc bóng lao vút theo, trong tích tắc lại chặn ngay phía trước Độc Nha Nhẫn, hiện ra bản thể khổng lồ, phang một cú mạnh!



Phiên Thiên Ấn rộng khoảng 3 trượng có hào quang bao phủ, trên mặt ấn ẩn hiện các bùa chú chuyển động, Chu Thanh từ khi công lực tiến bộ vượt bậc, luyện được nguyên thần thứ hai, khổ nổi không có một món pháp bảo như ý, muốn chế tạo lại không có vật liệu tốt, Hóa Huyết thần đao tuy là pháp khí nhất đẳng của trời đất nhưng Chu Thanh không biết điều khiển, ví như một người giàu sở hữu cả một mỏ vàng mà không biết cách khai thác vậy. Thế là Chu Thanh dùng Tam Vị Chân Hỏa tôi luyện cho tốt Phiên Thiên Ấn, thêm vào một ít Thái Ất Tinh Kim, bây giờ uy lực của Phiên Thiên Ấn đã vượt trội nhiều so với trước rồi. Truyện "Phật Đạo "



Keng! Độc Nha Nhẫn tuy là một món binh khí không đến nỗi tệ, nhưng cũng không chống đỡ nổi công lực Hóa Thần của Chu Thanh điều khiển Phiên Thiên Ấn phang mạnh. Sắc xanh nhanh chóng lợt đi, linh khí mất hết, rơi bộp xuống đất. Miêu yêu cũng toàn thân co giật, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, Độc Nha Nhẫn vốn được làm từ một mảnh răng cá sấu khổng lồ, con cá sấu kia vốn đã là yêu quái luyện tới cảnh giới cao thủ Hóa Thần, không biết cố sức tu luyện pháp thuật gì bị lôi hỏa trên trời đánh cho tan xác, chỉ sót lại một mảnh răng, Miêu yêu tình cờ tìm thấy mảnh răng như nhặt được báu vật, dùng luyện thành binh khí tùy thân, mỗi ngày đều dùng máu trong cơ thể tế luyện, sớm đã tâm ý tương thông với Độc Nha Nhẫn. Bây giờ binh khí bị Chu Thanh đánh hư, thần trí bị tổn thương nên mới phun máu. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "



Chu Thanh không hề dừng lại, Phiên Thiên Ấn phát ra tiếng hú dài, chính là âm thanh lao đi của chiếc ấn rộng 3 trượng phang thẳng vào Bát Cực Lang Vương với tốc độ chớp giật. Bát Cực Lang Vương nhắm mắt chờ chết, khí thế này mình tuyệt đối không đỡ nổi, 3 con yêu quái kia đều vừa bại trận, tự lo thân mình còn chưa xong sức đâu mà cứu nó. Bát Cực Lang Vương chỉ còn biết dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Thiên Huyền Huyết Ma đang được vầng huyết quang nhầy nhụa bao bọc.




Đột nhiên, một vầng huyết quang đỡ lấy Phiên Thiên ấn, Thiên Huyền Huyết Ma lên tiếng: “Chu tông chủ, chúng ta có gì từ từ nói, đừng tổn thương hòa khí!”



Chu Thanh chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh mềm mại đỡ lấy Phiên Thiên Ấn, sức phang của chiếc ấn như đập vào bông gòn. “Con yêu quái này đúng là mạnh hơn mình một chút, không biết nó còn pháp bảo gì lợi hại không? Xem ra vụ việc này không dễ thu xếp êm xuôi đâu!”



Chu Thanh nảy ra một ý, Phiên Thiên Ấn thu nhỏ lại thành 3 tấc rơi trở vào lòng bàn tay, nói: “Minh chủ, hay là chúng ta trao đổi đi, dù gì thì Câu Trần thiên thư viết bằng văn tự yêu quái cổ xưa, ta cũng đọc chả hiểu. Bằng không thì chúng ta cứ đánh nhau một trận, nhưng Liên minh yêu quái các ngươi hình như danh tiếng cũng vang vọng lắm, cây to đón gió, tin chắc kẻ thù cũng không ít, nếu đanh nhau e tình hình không hay đâu!” Chu Thanh nói vậy là muốn nhắc nhở Thiên Huyền Huyết Ma tốt nhất nên giải quyết theo cách hòa bình.



Thiên Huyền Huyết Ma thu huyết quang lại, hiện thân ra nói: “Chu tông chủ quả nhiên thẳng thắn, bí quyết Kiếm Khí Lăng Không của Thục Sơn đã luyện tới Vạn kiếm do tâm, cho dù là mấy vị trưởng lão, trưởng môn của Thục Sơn chắc cũng chỉ có vậy, chẳng lẽ…”



“Không cần nhiều lời, ta và Thục Sơn tất nhiên có chút quan hệ, nhưng bây giờ không phải lúc nói về chuyện ấy. Thế nào, có trao đổi không?” Chu Thanh cười thầm trong bụng: Ta và Thục Sơn tất nhiên có quan hệ rồi, đánh lén đệ tử của chúng, cướp lấy phi kiếm và bí tịch, sao mà không có quan hệ chứ?



Nói xong, trên tay Chu Thanh đã cầm lấy một vật như chiếc mai rùa, chính là Câu Trần thiên thư mà Chu Nghi đã đưa cho hắn.




Thị lực Chu Thanh tinh nhạy, vừa nhìn thấy chiếc mai rùa, quét mắt qua hàng chữ chi chít in trên đó, trong lòng liền ngạc nhiên: Quái lạ! Tại sao chữ viết giống y hệt chữ trên Pháp luân của mình thế nhỉ? Ta còn tưởng đó là tiếng Phạn cổ chứ, thật không ngờ lại là văn tự cổ của Yêu tộc. Hừ! Câu Trần đại đế gì mà chỉ để lại có một miếng mai rùa thế này, xem ra cũng là vật tầm thường thôi mà! Lúc này Chu Thanh đã có phần khinh miệt Câu Trần đại đế.



Ai ngờ Thiên Huyền Huyết Ma vừa nhìn thấy chiếc mai rùa liền sáng rực đôi mắt, hối hả nói ngay: “Đúng rồi! Chính là nó. Ngươi! U Minh Quỷ! Đi dẫn Tiểu hồ ly đến đây mau!”



U Minh Quỷ vâng lệnh hóa thành luồng khí chui vào bức vách, một lúc sau đã ôm một cô bé có tướng mạo hao hao giống Chu Nghi nhưng tuổi tác xem bộ trẻ hơn quay lại.



“Muội muội!” Nghe Chu Nghi hét lớn, Chu Thanh sao lại không hiểu ý: “Minh chủ, muội muội của đồ đệ ta sao lại hôn mê bất tỉnh vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”



“Yên tâm đi! Ta chỉ làm con Tiểu hồ ly này ngất đi thôi, không hề có chút thương tích gì đâu. Thế nào, đưa Câu Trần thiên thư qua đây đi chứ!” Thiên Huyền Huyết Ma quơ tay một cái, một lực hút vô hình hút lấy muội muội của Chu Nghi vào tay nó.