Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 50: Dị năng nhân sĩ (2)





Tuy hiện nay các đệ tử Đạo môn có tư tưởng phóng khoáng hơn nhiều, truyền thống Đạo gia đều bị vứt vào một xó, lũ trẻ cứ ăn mặc thời trang chẳng khác gì người thường, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số tên cứng đầu thích mặc đạo bào vải xanh vải xám, cùng lắm thì màu vàng tươi, còn như Hiên Viên pháp vương mặc đạo bào vàng chóe, phía sau còn có thái cực đồ thêu bằng chỉ vàng thì Chu Kiếm Vũ chưa từng thấy qua. Do đặc tính nghề nghiệp, Chu Kiếm Vũ biết ngay thanh niên kia không phải hạng lưu manh thích chơi nổi nên mới len lén đi theo hai người.



Dị năng tạo không gian ảo của Chu Kiếm Vũ xuất thần nhập hóa, từ khi được chọn vào tổ Dị năng, không biết đã trải qua bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm cũng chưa từng thất bại, cái gì mà đạo môn cao nhân, yêu ma quỷ quái, Chu Kiếm Vũ đều đã gặp hết, thậm chí còn giao đấu không ít lần, cho dù đánh không lại, chỉ cần trốn vào không gian ảo, đối phương liền hết cách truy sát, có thể nói đây là kĩ năng ẩn náu giữ mạng sống có giá trị nhất.



Thế mà hôm nay lại bị người ta phát hiện, đối phương còn tóm được mình lôi ra từ không gian ảo, bản lĩnh như thế quá ghê gớm! Cho dù là tổ trưởng Dị năng tổ cũng chưa chắc làm được, nỗi kinh sợ trong lòng Chu Kiếm Vũ lấn át luôn trí tò mò.




Pháp thuật của Đạo môn khi đối đầu với những người có dị năng trời sinh như Chu Kiếm Vũ không thể chiếm thế thượng phong được, Chu Kiếm Vũ cũng từng so tài với đệ tử Đạo môn của Long tổ, dựa vào thể thuật cực khổ tu luyện và dị năng tạo không gian ảo, số đạo sĩ kia đều bị hắn qua mặt, vì thế đối với bọn hòa thượng đạo sĩ tu hành, người có dị năng luôn khinh thường họ, cho rằng đám người này ngoại trừ bày trò mê tín dị đoan ra không có bản lĩnh thật sự nào cả.



Nghe cách nói chuyện của Chu Thanh, biết ngay đối phương không có ác ý, Chu Kiếm Vũ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Xin hai vị đừng hiểu lầm, ta đi theo hai vị không có ý xấu đâu.” Chu Kiếm Vũ moi ra một cuốn sổ, nói tiếp: “Ta là người của cục an ninh quốc gia, thấy hai vị ăn mặc kì lạ nên mới bám theo xem thử.”



“Lại là người của cục an ninh? Nơi đây đúng là chốn thị phi!” Chu Thanh than trách thầm trong bụng: “Tại sao ta có duyên với đám người này thế nhỉ? Đi đâu cũng đụng phải chúng, nhưng tên này có vẻ lịch sự hơn mấy tên Long tổ nhiều, chắc là vừa nãy bị dọa chết khiếp chứ gì!” Chu Thanh lấm lét liếc về phía Hiên Viên pháp vương, thấy sắc mặt lão ta không có gì thay đổi, “Lão yêu quái không biết đang nghĩ gì nữa?”



“Tiểu tử, ta không thích tiếp xúc với người của triều đình, giao cho ngươi lo đó! Người kia không hề có chút chân nguyên, chỉ có điều thần niệm của hắn hơi đặc biệt, lại biết phép thần thông tạo ra không gian ảo, thật là khó tin. Lão tổ ta phải nghiên cứu mới được.” Bên tai văng vẳng tiếng nói âm u của Hiên Viên pháp vương. Thật ra Hiên Viên pháp vương cũng không phải muốn đi cùng Chu Thanh đi thăm thú môn phái của hắn, chỉ là ẩn cư ngoài hải đảo nhiều năm, lâu ngày chưa đặt chân về trung thổ, không biết thế sự đã thay đổi ra sao nên mới bám lấy Chu Thanh tìm hiểu tình hình, rồi tính chuyện lớn sau. Tuy Thiên Huyền Huyết Ma có kể một ít, nhưng dù sao cũng không rõ ràng bằng đích thân đi trải nghiệm.



“Được ạ! Nếu tiền bối không muốn tiếp xúc với người của chính phủ thì cứ giao cho vãn bối lo liệu!” Chu Thanh dùng thuật truyền âm trả lời, trong lòng rủa thầm: Lão yêu quái này tại sao cứ như nhiều năm không ra ngoài thế nhỉ? Giờ này mà còn triều đình, lão ta không biết đến dị năng, chẳng lẽ người thời xưa không ai có dị năng ư?



“À! Thì ra là đồng chí cảnh sát! Vất vả cho anh quá!” Chu Thanh bước tới bắt tay Chu Kiếm Vũ, thái độ cởi mở, Chu Kiếm Vũ bối rối không biết nên giải thích thế nào mới phải. Truyện "Phật Đạo "




“Vị này là bằng hữu của ta, tu luyện nhiều năm ở hải ngoại, xưa nay không ra ngoài nên không biết thời thế đã thay đổi, lần này mới có dịp đến đây dạo chơi.” Tài bịa chuyện của Chu Thanh đã đạt tới cảnh giới thần thánh không ai bì kịp.



“Thì ra là vậy!” Chu Kiếm Vũ cuối cùng đã yên tâm: “Thì ra hai vị đến từ hải ngoại, là thế này, phàm là dị năng nhân sĩ và tu sĩ đến từ nước ngoài, cục an ninh chúng ta đều phải đăng kí theo thủ tục. Không biết hai vị có thể theo ta đi đăng kí một chút không? Không phiền phức đâu, nhanh lắm.” Nói xong, Chu Kiếm Vũ dè dặt nhìn về phía Hiên Viên pháp vương, hắn không phải người lỗ mãng, không giống như đám thành viên mới, ỷ mình có chút dị năng liền tự cho rằng thiên hạ vô địch, không xem người khác ra gì.



“À! Nên làm vậy mà.” Chu Thanh gật đầu đồng ý. Dù gì thì những người từng gặp Chu Thanh đều chết cả rồi, hắn không sợ bị lật tẩy thân phận, giờ hãy nhập vai cho tốt hải ngoại tán tu, môn hạ của Thiên Đạo tông, đăng kí thân phận này sau này không cần trốn chui trốn nhủi nữa.



Chu Kiếm Vũ dẫn theo hai người đến một nhà xưởng ở ngoại ô, Chu Thanh lần đầu tiên nhìn thấy tổng bộ của cục an ninh quốc gia. Truyện "Phật Đạo "



“Hoàn cảnh trang nhã đấy, nhưng có vẻ hơi tầm thường một chút!” Chu Thanh bước đi trên lối vào có trồng hai hàng dương sỉ hai bên, cảm giác khác hoàn toàn so với tưởng tượng của mình về trụ sở cục an ninh quốc gia, thì ra là một nơi thanh tịnh tao nhã đến thế. Hiên Viên pháp vương đi kế bên không nói tiếng nào, vẻ mặt vênh váo bảnh bao, nếu như lão thay đồ thời trang vào, tin chắc sẽ làm say đắm bao trái tim thiếu nữ. Chu Kiếm Vũ vừa đi vừa giới thiệu hoàn cảnh xung quanh, Chu Thanh gật đầu lia lịa đáp lễ, không khí coi như hòa nhã.



“Hí hí! Thì ra là lão Chu của Dị năng tổ đấy sao!” Âm thanh gây hấn cuối cùng đã vang lên. Hai nam hai nữ nghênh ngang chặn lối, một nam tử có mái tóc bù xù như ổ quạ, mặc áo thun đen có in hình đầu lâu, chiếc quần jeans cứa rách vài lỗ, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bạc hình đầu lâu nữa. Nam tử còn lại tạo hình càng khoa trương hơn, ăn mặc không mấy bắt mắt nhưng hai lỗ tai xỏ liền mười mấy cái khoen khua lẻng kẻng. Truyện "Phật Đạo "




Chu Thanh chú ý đến hai cô gái, váy ngắn cũn cỡn, tất đỏ, đều khoác trên mình trang phục quần jeans áo thun hàng hiệu, một cô chúm chím bờ môi anh đào, một cô mỉm cười lộ hàng răng trắng đều tăm tắp, cả hai đều là mỹ nữ kiều diễm.



Nhưng thứ Chu Thanh để ý không phải nhan sắc, mà là trên người hai nam hai nữ này đều có luồng chân nguyên mạnh mẽ tuôn chảy, người nào người nấy ít nhất phải là tu sĩ Dẫn Khí hậu kì, nhất là trên người hai cô gái còn có linh khí ẩn hiện lan tỏa, Chu Thanh là chuyên gia luyện chế pháp khí, vừa nhìn thoáng qua là biết họ đang mang theo pháp bảo quý báu nào đó.



“Người tu đạo mà ăn mặc thế này đúng là chuyện lạ hiếm thấy! Không biết Tam Thanh tổ sư ở trên trời linh thiêng biết được bộ dạng của người tu đạo hiện thời có khi nào bị tức hộc máu chết tươi không nhỉ?” Chu Thanh ngấm ngầm lắc đầu chán ngán.



Hiên Viên pháp vương nhìn thấy cách ăn mặc của bọn đạo sĩ trẻ này càng kinh ngạc hơn: Mấy tên này rõ ràng đang chảy chân nguyên Đạo gia chánh tông trong người, tại sao lại ăn mặc như người của Ma đạo thế nhỉ? Hiên Viên pháp vương năm xưa nổi danh khắp chốn, mấy nhân vật lão ma đầu cũng quen biết không ít, có mấy vị đúng là thích đeo đầu lâu trước ngực nhằm thể hiện mình là người của Ma đạo chánh tông, nhưng nam tử mà đeo khoen tai thì ít thấy, chỉ có Âm Dương chân quân năm xưa do luyện công bị tẩu hỏa nhập ma thành ra bán nam bán nữ nên mới đeo khoen tai, nhưng cũng đâu có đeo nhiều đến mười mấy chiếc.



Dù cho Hiên Viên pháp vương là đại yêu quái ngàn năm, kiến thức uyên bác, lúc này cũng không thể hiểu nổi bọn đạo sĩ trẻ tại sao lại ăn mặc quái dị như thế?