Phát Đường Cùng Vị Alpha Muốn Được Hẹn Hò Nhất

Chương 28



Edit: Meo

Beta: Ryal

Khương Ngạn Hi ngây ngẩn nhìn tin nhắn thoại nọ, mặt đỏ ửng cả lên.

Đột nhiên cậu muốn đưa cho đàn anh thêm một trăm chiếc khăn quàng cổ nữa.

Khương Ngạn Hi đang sững sờ thì lại nhận được thêm một tin nhắn thoại của Tô Hoài, giọng anh như đang khẽ cười: "Anh chọc em thôi, lúc nào trả mà chẳng được. Tiểu Ngọc có khoẻ không em?".

Khương Ngạn Hi lấy lại tinh thần, gửi cho Tô Hoài tin nhắn thoại đầu tiên: "Nó khoẻ lắm ạ".

Tô Hoài ở rất gần đây nên anh cũng vừa về đến nơi.

Anh ngồi xuống sa lông, bấm mở tin nhắn thoại, giọng nói mềm mại của Khương Ngạn Hi như tràn vào cõi lòng. Tô Hoài nhếch miệng cười, lưu hết các tin nhắn ấy lại.

Người anh cứ ngứa ngáy bứt rứt, muốn gọi video cho Khương Ngạn Hi.

Cuối cùng Tô Hoài vẫn cố kiềm chế lại, dịu dàng gửi voice chat: "Gửi lời hỏi thăm của anh tới nó nhé. Thôi anh không phiền em nghỉ ngơi nữa, nhớ chuẩn bị tâm lí cho thật tốt".

Sau đó anh lại gửi thêm một sticker xoa tai bé thỏ trắng.

Khương Ngạn Hi không hiểu vì sao Tô Hoài lại bảo cậu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, nhưng cậu vẫn cực kì ngoan ngoãn đáp lại anh bằng một sticker thỏ con gật đầu.

Tô Hoài không đáp lại nữa.

Khương Ngạn Hi cầm điện thoại lăn qua lộn lại trên giường, nghe lại hai lần những tin nhắn thoại mà Tô Hoài gửi đến, bị giọng nói của anh làm cho nhũn cả tim.

Khương Ngạn Hi đọc lại lịch sử trò chuyện, lưu lại hết các tin nhắn thoại mà Tô Hoài từng gửi cho cậu.

Sau khi ngây người trên giường năm phút, cuối cùng Khương Ngạn Hi tự vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng của mình, rồi mới đứng lên ngồi vào bàn làm việc. Cậu lấy từ ngăn kéo ra một cuốn sổ có chữ kí của Tô Hoài, rồi viết lại những sự việc xảy ra trong chuyến đi này thành một cuốn hồi kí.

Khương Ngạn Hi đã mượn máy ảnh của tổ chương trình, cậu chọn một vài tấm ảnh mình thích rồi dùng máy in cầm tay để in ảnh ra, lại dùng mấy mẫu băng dính đáng yêu dán ảnh vào sổ.

Khương Ngạn Hi làm gì cũng rất tập trung, cậu cứ mải mê viết viết dán dán mãi đến khi trời tối mà chẳng hề hay biết.

Cậu tháo kính đặt xuống bàn, khẽ uốn người, xoa xoa hai mắt. Lúc này điện thoại trên bàn đột nhiên báo có tin nhắn.

Mắt Khương Ngạn Hi sáng ngời, vội vàng cầm điện thoại lên, quả nhiên là tin nhắn của Tô Hoài.

Tô Hoài: [Chọt chọt bé thỏ trắng.jpg].

Tô Hoài: [Em đang ngủ à? Dậy ăn tối đi nào].

Tô Hoài: [Ăn xong rồi ngủ tiếp, ngoan nào].

Tô Hoài: [Đút cà rốt.jpg].

Khương Ngạn Hi vui vẻ quá đỗi, cậu cười nhẹ, đáp: [Bé thỏ trắng gật gật đầu.jpg].

Khương Ngạn Hi: [Đàn anh cũng nhớ phải ăn cơm đúng giờ đó].

Tô Hoài: [Cún con buồn bã ỉu xìu.jpg].

Tô Hoài: [Anh không ăn đâu, chẳng có tâm trạng ăn uống gì hết].

Khương Ngạn Hi sửng sốt, nhớ đến kì mẫn cảm của Tô Hoài vẫn chưa kết thúc, cậu lo lắng hỏi: [Đàn anh đang không khoẻ ạ?]

Tô Hoài: [Ừ].

Khương Ngạn Hi đã hơi hơi sốt ruột, cậu vội vàng trả lời: [Anh không khoẻ ở đâu ạ?]

Tô Hoài đáp bằng một tin nhắn thoại: "Hình như anh khoẻ lại rồi".

Khương Ngạn Hi: [???].

Tô Hoài đột nhiên hỏi: [Tối nay em định ăn gì?]

Khương Ngạn Hi suy nghĩ một lát, cậu hơi hơi muốn ăn sushi, nên trả lời: [Sushi ạ].

Tô Hoài: [Số nhà em là số mấy?]

Khương Ngạn Hi: [???].

Cậu chẳng hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gửi số nhà mình cho anh.

Tô Hoài lại gửi voice chat, giọng lười biếng: "Lát nữa anh đến nhà em được không?".

Khương Ngạn Hi giật mình, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là lo lắng có khách đến mà là cuống cuồng kiểm tra xem nhà mình có sạch sẽ, có gọn gàng không.

Tô Hoài ở nhà một mình buồn chán quá đỗi nên chỉ muốn trêu bé thỏ trắng một chút thôi, nào ngờ Khương Ngạn Hi thật sự đáp lại anh bằng một sticker bé thỏ trắng xấu hổ kéo tai: [Được ạ].

Tuyến thể của Tô Hoài bắt đầu nóng ran lên. Anh cố gắng hít sâu một hơi, mím môi nắm chặt điện thoại di động.

Đêm hôm đồng ý cho Alpha đến nhà mình chơi là có ý gì?

Tin tưởng anh đến thế sao?

Tô Hoài bất lực dựa vào đầu giường nhìn sticker thỏ con ngây thơ nọ, khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên thật cao.

Khương Ngạn Hi chẳng thấy Tô Hoài hồi âm gì nên cậu tưởng anh đang trên đường đến rồi, làm cậu sợ đến mức hồn vía lên mây, nào còn tâm tư nghĩ xem bây giờ là ban đêm hay ban ngày, Alpha với chả không Alpha gì nữa. Cậu vội vàng phóng như bay đi dọn nhà, tỉ mỉ hút bụi, lau dọn khắp nơi.

Cũng may bình thường cậu là người gọn gàng nên nhà cửa lúc nào cũng rất sạch sẽ ngăn nắp, chẳng phải dọn dẹp gì nhiều cho cam.

Khương Ngạn Hi vội vàng hút bụi khắp nhà bằng tốc độ ánh sáng. Lúc làm xong, cậu thở hồng hộc ngồi bẹp xuống sàn, mệt đến toát mồ hôi.

Khương Ngạn Hi bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đến việc mua một cái máy chạy bộ đặt trong nhà.

Hình như cậu cần rèn luyện sức khoẻ một chút... Những chuyến đi sau này có khi sẽ cần sức khoẻ tốt, độ bền cao này nọ không chừng, cậu không thể làm liên luỵ đến đàn anh được.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên.

Khương Ngạn Hi sợ hết hồn, vội vàng chạy đi mở cửa, tim cậu đập mạnh đến nỗi muốn bay cả ra ngoài.

Chạy đến huyền quan, cậu ngừng lại hít sâu một hơi, tim đập rộn ràng nhìn màn hình giám sát. Nhưng rồi Khương Ngạn Hi lại chần chờ chớp chớp mắt, ánh mắt như dại ra.

Kỷ Vũ?

Khương Ngạn Hi mặt đầy nghi ngờ mở cửa. Kỷ Vũ tay xách nách mang hai túi đồ ăn to đùng đoàng của một nhà hàng đồ Nhật, thở hồng hộc nói: "Cầm hộ tớ tí đi".

Khương Ngạn Hi: "?".

Khương Ngạn Hi đặt túi đồ ăn lên bàn phòng khách rồi mới quay đầu lại hỏi: "Cậu chưa ăn cơm tối à?".

Kỷ Vũ tháo khẩu trang, mũ nón ra rồi mới thở phào một hơi: "Tớ chưa ăn á? Có mà cậu chưa ăn thì có".

Khương Ngạn Hi: "???".

Kỷ Vũ: "Lúc tới chốt bảo vệ tớ thấy có đồ ăn ngoài giao đến viết số nhà của cậu nên tiện tay xách lên đây cho cậu luôn, ơ không phải cậu đặt à?".

Khương Ngạn Hi lắc đầu một cái: "... Không phải đâu".

Kỷ Vũ cũng hết hồn: "Trời đất, không lẽ tớ cầm nhầm đồ ăn của người khác rồi?".

Hai người vội vàng kiểm tra lại thông tin trên túi đồ ăn.

Kỷ Vũ: "Cậu xem nè, đúng là địa chỉ nhà cậu mà".

Khương Ngạn Hi: "???".

Kỷ Vũ buồn cười nói: "Người nhận hàng là ngài Thỏ?".

Khương Ngạn Hi đang ngớ người thì chợt bừng tỉnh, cậu như nhớ ra gì đó, vội vàng chạy đi tìm điện thoại.

Tô Hoài mới trả lời cậu mấy phút trước, nhưng do tiếng máy hút bụi lớn quá nên cậu chẳng hay biết gì.

Tô Hoài: "Hôm nay anh không đi được. Anh đặt bữa tối cho em đó, muộn quá rồi nên họ không đưa lên tận nơi được. Em xuống phòng bảo vệ lấy lên nhé. Khoác thêm áo rồi hãy xuống, chú ý an toàn".

Tô Hoài: "Em lấy được chưa?".

Tô Hoài: "Hello?".

Cuối cùng là hai tin nhắn thoại.

Thì ra là vậy.

Khương Ngạn Hi đang luống cuống tay chân trả lời tin nhắn thì nghe ai đó nhấn chuông cửa.

Kỷ Vũ đang ngoài phòng khách nên tiện tay đi mở cửa luôn, kỳ quái hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt thế này còn ai tìm cậu vậy?".

Ngón tay Khương Ngạn Hi cứng đờ, mắt cậu trợn cả lên.

Cậu chạy bạt mạng ra huyền quan, chứng kiến cảnh Kỷ Vũ và Tô Hoài đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Thấy gương mặt hoảng sợ của Khương Ngạn Hi xuất hiện từ sau lưng Kỷ Vũ, Tô Hoài kéo kéo vành mũ, lạnh nhạt nhìn về phía cậu, nhướng mày.

Khương Ngạn Hi không nghĩ rằng mình sẽ được gặp lại Tô Hoài nhanh đến thế.

Cậu vẫn đang mặc đồ ngủ hình gấu trúc, đeo kính cận, tay chân luống cuống: "Đàn, đàn anh...".

Tô Hoài mặc áo khoác thể thao màu đen, cũng chẳng kịp mang khẩu trang gì sất, chỉ vớ lấy một chiếc mũ che mặt rồi chạy vội ra ngoài, tựa như đang rất vội vàng.

Dù chỉ là một bộ quần áo mặc vội nhưng trông anh vẫn đẹp trai vô cùng.

Tô Hoài bình tĩnh nhìn Khương Ngạn Hi, đút hai tay vào túi áo khoác, trầm ngâm "Ừ" một tiếng, rồi hỏi: "Sao không trả lời anh?".

Kỷ Vũ đứng hình tại chỗ, quay đầu lại dùng ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn Khương Ngạn Hi.

Như thể đang hỏi cậu: Các người phát triển tới trình độ này rồi á? Tới mức khuya lắc khuya lơ rồi mà còn hẹn Alpha đến nhà? Hai người định làm gì hả? Có phải tớ quấy rầy hai người rồi không?

Khương Ngạn Hi bối rối quá đỗi, chỉ đành nhỏ giọng giải thích: "Em xin lỗi ạ, em... em không nghe thấy chuông báo tin nhắn".

Tô Hoài nhìn Khương Ngạn Hi một lượt từ đầu đến chân, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Rồi anh đắc ý liếc Kỷ Vũ một cái, miễn cưỡng nói với Khương Ngạn Hi: "Không sao là tốt rồi. Xin lỗi em, muộn thế này mà còn đến tìm em, anh về đây".

Vừa dứt lời Tô Hoài đã muốn quay lưng rời đi.

Khương Ngạn Hi ngơ ngẩn, vội vàng gọi lớn: "Đàn anh ơi!".

Động tác mở cửa của Tô Hoài ngừng lại trong nháy mắt, anh lạnh lùng quay đầu lại nhìn cậu.

Khương Ngạn Hi gọi anh, nhưng lại không biết làm sao để mở miệng giữ anh lại.

Đã trễ thế này rồi, có khi nào đàn anh muốn về sớm nghỉ ngơi không nhỉ?

Kỷ Vũ ở giữa hết người này đến người nọ: "..".

Kỷ Vũ bỗng nhiên hơi buồn cười, dường như cậu chàng đã hiểu ra mọi chuyện.

Hai túi đồ ăn thần bí kia có lẽ là sự chăm sóc của ai kia.

Một bên thì muốn giữ người lại, một bên thì vốn chẳng muốn rời đi.

Kỷ Vũ nhìn hai người giằng co trong chốc lát rồi bất đắc dĩ thở dài một hơi, quyết định giúp đỡ hai người này một xíu, cậu chàng cười hỏi: "Anh Hoài muốn vào ăn tối chung với bọn em không ạ? Lúc nãy bọn em mới nhận được một phần thức ăn thần bí không biết là của ai gửi, còn đang lo ăn không hết đây ạ".

Tô Hoài vẫn nhìn Khương Ngạn Hi, chờ cậu lên tiếng.

Tai Khương Ngạn Hi đỏ ửng cả lên, cậu vặn xoắn tay áo ngủ của mình, khẽ gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: "Đàn anh... ở lại ăn tối với bọn em đi ạ".

Bữa tối ba người.

Kỷ Vũ chẳng nếm được tí mùi vị nào của sushi cả, gạo thơm có đắt tiền cỡ nào đi chăng nữa thì lúc đến được miệng cậu chàng cũng biến thành thức ăn cho chó hết.

Lúc này cậu chàng chỉ muốn thị lực của mình tụt quách xuống 0.5 luôn cho rồi, mà tốt nhất là loại cách 10cm cũng chẳng thấy được gì ấy.

Vốn Tô Hoài chỉ định chăm sóc rồi đưa đồ ăn từ xa này nọ một chút, ai ngờ đâu bây giờ bất ngờ biến thành tự mình đút cơm cho bé thỏ trắng nhà mình luôn rồi.

Động tác đút ăn nước chảy mây trôi, thuần thục hệt như một người nuôi thỏ lão làng vậy.

Khương Ngạn Hi cũng ngoan ngoãn phối hợp theo rất tự nhiên, chỉ là hai má của cậu còn hồng hơn mấy lát cá sống trên bàn nữa.

Ba người đều chẳng có tâm trạng ăn uống, nên khi cả ba đã ăn được lưng lửng bụng là Kỷ Vũ vội vàng tìm cớ bỏ của chạy lấy người, mang theo hộp đồ ăn cụp đuôi chạy biến vào nhà bếp.

Tô Hoài thản nhiên nhìn bóng lưng chạy trối chết của Kỷ Vũ, ôm lấy bé mèo nhỏ đang cọ cọ anh lên đùi, gãi gãi cằm cho bé, ra vẻ tuỳ ý hỏi: "Hai em ở chung với nhau à?".

Rõ ràng đang ở trong nhà mình nhưng Khương Ngạn Hi lại căng thẳng đến thẳng cả lưng, hơi không tin được hình ảnh trước mắt mình.

Đàn anh đang ở trong nhà cậu.

Khương Ngạn Hi ngây ngẩn nhìn Tô Hoài, nhỏ giọng nói: "Không ạ, em ở một mình thôi".

Quả thực là Tô Hoài cũng không cảm nhận được pheromone của ai khác sống lâu ngày ở đây, khắp không gian đã được lấp đầy bởi hương hoa chanh thơm ngát.

Tô Hoài bình tĩnh giương mắt nhìn cậu, hỏi như đang tán gẫu: "Sao em lại quen biết cậu ấy?".

Khương Ngạn Hi: "Bọn em là bạn cấp ba ạ".

Tô Hoài thử nhớ lại, không rõ trước đây anh đã gặp Kỷ Vũ ở trường hay chưa.

Khương Ngạn Hi bổ sung: "Sau khi em chuyển trường mới gặp cậu ấy ạ, ở trường mới cậu ấy giúp đỡ em nhiều lắm".

Đây là lần đầu tiên hai người đề cập đến sự việc sáu năm trước, không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Tô Hoài chậm rãi rủ hàng mi xuống, gật đầu, như bừng tỉnh.

Sau khi Khương Ngạn Hi chuyển trường, anh đã hỏi thăm về ngôi trường ấy rồi đến tìm cậu.

Nhưng lại không tìm thấy.

Tô Hoài rất tò mò về cuộc sống của Khương Ngạn Hi sau khi rời khỏi anh sẽ như thế nào, nên tự nhiên hỏi: "Ngoài cậu ấy ra em còn quen biết ai nữa không?".

Vì suốt mấy năm cấp ba, Tô Hoài chưa từng thấy Khương Ngạn Hi có bạn bè bên người bao giờ.

Khương Ngạn Hi thẳng thắn đáp: "Em có quen biết một đàn anh nữa ạ, anh ấy cũng rất quan tâm em".

Tô Hoài hơi sửng sốt, vuốt chân Tiểu Ngọc: "... Đàn anh? Là Alpha à?".

Khương Ngạn Hi thật thà gật đầu: "Dạ, là Alpha, chủ tịch hội học sinh ạ".

Khương Ngạn Hi không nhận ra nơi đáy mắt Tô Hoài loé lên vẻ cảnh giác. Cậu hơi tiếc nuối, thở dài, cúi đầu nói: "Nhưng tốt nghiệp xong thì anh ấy ra nước ngoài du học rồi ạ, từ đó về sau em cũng không liên lạc gì với anh ấy nữa".

Tô Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Tốt quá".

Khương Ngạn Hi nghi hoặc giương mắt: "?".

Tô Hoài cười ôn hòa: "Du học cũng là một lựa chọn tốt mà".

Khương Ngạn Hi rủ mắt: "Đàn anh giỏi lắm ạ, em tin rằng dù có ở đâu anh ấy cũng sẽ phát triển tốt thôi".

Xưng hô thân thuộc với mình lại bị dùng cho một Alpha xa lạ khác - điều ấy khiến Tô Hoài không nhịn được mà hơi nhíu mày, chuông báo động trong lòng anh reo vang kịch liệt.

Khương Ngạn Hi không biết mình đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng cỡ nào. Thấy Tô Hoài vẫn đang nhìn mình, cậu tưởng anh còn muốn biết thêm về vị đàn anh này, nên cứ ngơ ngác nói thêm: "Nếu không có sự chăm sóc của Kỷ Vũ và đàn anh, em sẽ không thích ứng được với trường mới nhanh đến vậy... Tiếc là em còn chưa kịp cám ơn anh ấy cho đàng hoàng thì anh ấy đã đi mất, cũng chẳng để lại phương thức liên lạc gì... Không biết còn cơ hội nào để gặp lại anh ấy không nữa".

Tô Hoài thả Tiểu Ngọc xuống, chống tay ra sau người trầm ngâm trong chốc lát. Sau đó, anh đột nhiên hỏi: "Cậu ta chơi cầu lông giỏi lắm à?".

Khương Ngạn Hi gật gật đầu: "Dạ, anh ấy chơi bóng rổ cũng giỏi lắm ạ".

Răng Tô Hoài đã bắt đầu ê ẩm, nhàn nhạt hỏi: "Em thường đến xem à?".

Khương Ngạn Hi nhạy cảm phát hiện ra rằng anh có gì đó sai sai, chần chờ đáp: "Có đi xem... mấy lần ạ".

Tô Hoài hơi híp mắt, im lặng suy tư.

Nhân vật bí ẩn trong hình nọ đã xác định được rồi.

Kỷ Vũ bỏ phần sushi còn dư vào tủ lạnh. Cậu chàng cứ lấp ló mãi ở cửa bếp, muốn tìm cơ hội thích hợp để ra ngoài tạm biệt hai người kia - ai lại muốn làm bóng đèn phát sáng lập lòe cơ chứ.

Trong lúc này, Kỷ Vũ vô tình nghe được mấy câu trả lời như thể chỉ ngại mình sống quá lâu của Khương Ngạn Hi. Cậu chàng nôn nóng không thôi thay cho thằng bạn ngờ nghệch nhà mình, chỉ muốn chạy ra bịt cái miệng ngố của Khương Ngạn Hi lại ngay lập tức.

Đúng lúc đang định chạy ra cứu người thì Kỷ Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Hoài đứng dậy, rồi âm thanh quần áo sột soạt truyền vào.

Cái chân vừa định thò ra của Kỷ Vũ rụt trở về trong nháy mắt, cậu chàng vội vàng lủi thẳng vào sau vách tường nhà bếp.

Tô Hoài đi tới phòng làm việc, quay đầu hướng Khương Ngạn Hi phát ra tín hiệu gọi mời với Omega của mình: "Hi Hi, lại đây với anh một chút".

Khương Ngạn Hi mờ mịt đứng lên, ngoan ngoãn như bé gà con.

Không bao lâu sau Kỷ Vũ lại nghe thấy âm thanh cửa phòng làm việc nhẹ nhàng đóng lại.

Kỷ Vũ: "?????".

Vừa đóng cửa, Tô Hoài đã quay người tới gần Khương Ngạn Hi.

Khương Ngạn Hi lùi dần ra cửa, ngẩng đầu đối diện với anh.

Cậu bất ngờ nhìn đôi đồng tử trở nên sâu thẳm của Tô Hoài, đột nhiên cảm nhận được mùi pheromone nồng nặc của Alpha vây lấy mình.

Mùi cỏ thơm đầu hè nháy mắt lấp đầy cả căn phòng.

"Khương Ngạn Hi à". Giọng nói của Tô Hoài vì cố kìm nén mà trở nên khàn khàn, hơi thở anh nặng nhọc hơn hẳn, ánh mắt đen kịt nhưng lại sáng ngời nhìn chăm chú Khương Ngạn Hi: "Em có biết bây giờ anh đang muốn làm gì không?".

Mặt Khương Ngạn Hi thoáng chốc đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Cậu tựa đầu lên cánh cửa, nhỏ giọng nói: "Đàn anh... muốn đánh dấu em".

Tô Hoài: "..".

Ánh mắt của Tô Hoài lại tối tăm thêm một chút, ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của anh cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên tuyến thể của Khương Ngạn Hi, không khí xung quanh ngập tràn mùi hoa chanh thơm ngọt.

Trong giây phút ấy, lý trí của Tô Hoài dường như đã bị những kíƈɦ ŧɦíƈɦ của kì mẫn cảm cuốn phăng đi, đợi anh ý thức được thì anh đã quấn lấy bé Omega nhà mình đến một nơi không người, một nơi lý tưởng để đánh dấu mất rồi.

Khoang mũi của Tô Hoài ngập tràn hương hoa chanh thơm ngào ngạt, chúng kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh đến gần như mất khống chế. Anh đè Khương Ngạn Hi lên cửa, gian nan áp xuống bản năng kích động của bản thân, thấp giọng hỏi: "Được không em?".

Áo ngủ liền quần gấu trúc của Khương Ngạn Hi dính sát vào ván cửa lạnh ngắt, cậu hồi hộp hít nhẹ một hơi, đôi hàng mi giấu sau cặp kính run lên se sẻ.

Rồi cậu lại dịu ngoan gật nhẹ đầu, ánh mắt mông lung nhưng chẳng hề có chút gì là chống cự, nhỏ giọng đáp lời: "Được ạ..."

Khương Ngạn Hi đã dặn mình từ lâu rằng trước khi đàn anh tìm được Omega thích hợp hơn, xứng đôi hơn với anh thì cậu sẽ giúp anh vượt qua những triệu chứng khó chịu của kì mẫn cảm.

Chỉ là cậu không nghĩ mọi việc lại xảy ra nhanh đến thế.

Khương Ngạn Hi siết chặt ống tay áo, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại, hàng mi run rẩy.

Tô Hoài hơi sửng sốt, anh nhìn chằm chằm Khương Ngạn Hi đang cố nhắm chặt mắt. Khoé miệng Tô Hoài mím chặt lại, ánh mắt tối tăm dần dịu xuống.

Anh bị phản ứng đáng yêu của "con mồi" trong ngực làm cho nhũn cả tim, nhất thời không nỡ ăn thịt cậu.

Sốt ruột đợi vài giây mà chẳng thấy gì, Khương Ngạn Hi chậm rãi mở mắt, nghi ngờ: "?".

Tô Hoài nhìn cậu, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Khương Ngạn Hi đơ mặt nhìn nụ cười sáng ngời của Tô Hoài, tim đập rộn ràng như đánh trống.

Tô Hoài buông tay ra, nhưng vẫn không nhịn được ý nghĩ muốn đánh dấu cậu, ôm lấy cánh tay mình, buồn cười hỏi: "Sao lại nhắm mắt? Có phải anh muốn hôn em đâu".

Khương Ngạn Hi: "!".

Đồng tử của Khương Ngạn Hi giãn rộng, đầu bé thỏ trắng bùm một tiếng, nổ tan tành. Mặt cậu đỏ tưng bừng, nom chẳng khác nào miếng sashimi cá ngừ cả.

Tô Hoài nhìn cặp kính của cậu, đột nhiên hỏi: "Em bị cận à? Trước đây anh chưa bao giờ thấy em đeo kính cả".

Đang trong tình cảnh này mà lại bị Tô Hoài hỏi câu lạc đề như vậy nên Khương Ngạn Hi sững sờ vô cùng, cậu mờ mịt đáp: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba em mới bị..."

Khương Ngạn Hi đang định nói là do ngồi máy tính quá lâu nên thị lực mới giảm xuống, nhưng chợt nhớ ra gì đó, lập tức ngậm miệng. Cậu hơi hoang mang nhìn quanh phòng làm việc của mình, khắp nơi đều có dấu vết của "vật chứng".

Vậy mà Tô Hoài lại không nhận ra vẻ chột dạ trên mặt Khương Ngạn Hi, giờ phút này tâm trí anh đã bị vẻ đáng yêu đến phạm quy của Khương Ngạn Hi hút cho mất hồn mất vía.

Tô Hoài nhìn bé thỏ trắng non nớt đeo kính trong lòng mình không chớp mắt, đầu lưỡi lướt qua hàm răng một lượt theo bản năng.

Khương Ngạn Hi thẹn thùng mím chặt môi, không dám nhìn thẳng Tô Hoài, giả vờ lia mắt đi chỗ khác rồi dịu giọng hỏi: "Đàn anh còn muốn đánh dấu em không?".

Tô Hoài không đáp, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào bờ môi mềm của cậu, thản nhiên dạy dỗ: "Nhớ kỹ nè, nếu sau này có ai đó muốn hôn em thì ngoài việc nhắm mắt ra, em còn phải nhớ lấy kính ra nữa nhé".

Khương Ngạn Hi không dám nhìn anh, đầu óc cậu đang loạn tưng bừng nên chẳng nghe lọt tai được chữ nào cả.

Người mới biết yêu đương - thầy Tô tự mình ra trận, dạy cho một bạn nhỏ mới biết yêu khác là Khương Ngạn Hi.

Tô Hoài giả vờ ung dung ép Khương Ngạn Hi lên cửa, chậm rãi nghiêng người lại gần cậu. Mãi cho đến khi sóng mũi hai người chạm nhau, hơi thở ấm áp của anh phả lên đôi môi của cậu mới dừng lại.

Qua cặp kính mỏng manh, Tô Hoài thấy được đôi mắt như nai con hoảng sợ của Khương Ngạn Hi, anh thấp giọng nói: "Nếu không sẽ như bây giờ, cản trở anh hôn em".

Cuối cùng lại hỏi: "Học được chưa?".

Khương Ngạn Hi khẽ run rẩy, vô thức gật gật.

Tô Hoài rủ mắt nhìn đôi môi căng mọng đang hơi nhếch lên của Khương Ngạn Hi. Mắt anh tối sầm lại, từ tốn lui ra một chút, rồi mạnh mẽ ra lệnh: "Giờ thì lấy kính xuống đi".

Khương Ngạn Hi chỉ có thể nghe theo, tim đập loạn xạ, ngoan ngoãn tháo kính xuống cầm trong tay.

Tô Hoài tiếp tục nói: "Gọi đàn anh nào".

Đồng tử của Khương Ngạn Hi giãn rộng ra, đôi môi khẽ nhếch: "...Đàn anh".

Tô Hoài híp mắt, đưa tay ra sau gáy kéo đầu Khương Ngạn Hi lại gần, đôi môi anh từ tốn kề sát vào môi cậu. Mãi cho đến khi chúng sắp chạm vào nhau thì anh lại đột nhiên đổi hướng, xoẹt qua gò má của cậu, vòng ra sau cổ, hôn lên tuyến thể.

Khương Ngạn Hi như ngừng thở, hai mắt mở to, thân thể cậu run lẩy bẩy, nóng bừng cả lên.

Tô Hoài như động viên mà ôm lấy Khương Ngạn Hi, nhìn vết cắn cũ đã liền da trên tuyến thể cậu. Anh dịu dàng liếʍ ɭáρ, kiên nhẫn làm công tác chuẩn bị trước khi đánh dấu rồi thấp giọng hỏi: "Lần trước anh có làm em đau không?".

Khương Ngạn Hi chôn mặt trên hõm vai Tô Hoài, thật thà khẽ gật đầu, rầu rĩ "Dạ" một tiếng.

Tô Hoài đau lòng nói: "Anh xin lỗi, lần đó chưa có kinh nghiệm nên không khống chế được".

"Lần này anh sẽ nhẹ nhàng hơn".

"Anh cắn nhé".

Theo bản năng Khương Ngạn Hi siết chặt góc áo Tô Hoài, sốt sắng nhắm mắt lại, nhẹ giọng: "Ừm".

Hô hấp của Tô Hoài trở nên nặng nề hơn, anh cà nhẹ răng lên tuyến thể mềm mại của Khương Ngạn Hi, trân trọng ôm chặt thân thể đang căng thẳng vào lòng.

Rồi anh nhắm mắt lại, quyết đoán cắm mạnh răng nanh của Alpha vào tuyến thể hơi nhô lên kia.

Khương Ngạn Hi khẽ rên lên một tiếng, vươn tay ôm chặt lấy eo Tô Hoài.

Anh hơi nhíu mày, gắng sức giữ cho mình tỉnh táo. Tô Hoài gian nan nhẫn nhịn suy nghĩ muốn cắn thật mạnh vào nơi đó, cố gắng khống chế lực cắn của bản thân.

Pheromone ấm áp, tê dại truyền thẳng vào tuyến thể của Khương Ngạn Hi.

Hương pheromone thơm ngọt quyến rũ lan tràn nơi đầu lưỡi của Tô Hoài.

Phòng làm việc yên tĩnh vô cùng, hai người ôm lấy nhau chẳng muốn tách ra, lẳng lặng cảm nhận xúc cảm khi pheromone Alpha và Omega có độ xứng đôi cực kì cao đang dung hoà vào nhau.

Hương cỏ hạ ấm áp, thơm ngọt lấp đầy cả căn phòng. Không gian xung quanh như lả tả đầy những cánh hoa trắng quyện vào những phiến lá xanh non.

Sau cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu tò mò của bé mèo nhỏ.

"Meooo...".

Nhịp thở của hai người trở nên thoải mái vô cùng.

Mãi cho đến khi Tô Hoài đem pheromone chứa đầy du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của mình lấp đầy Khương Ngạn Hi, anh mới chậm rãi buông cậu ra.

Tô Hoài dịu dàng, kiên nhẫn liếʍ ɭáρ lên vết cắn nơi tuyến thể của Khương Ngạn Hi, bắt đầu quá trình chăm sóc tỉ mẩn sau đánh dấu.

Khương Ngạn Hi có hơi ngứa nên vội nắm chặt lấy quần áo của Tô Hoài, dịu ngoan mặc cho anh chăm sóc.

Cuối cùng cũng hoàn thành tất cả các bước, Tô Hoài động viên ôm lấy cơ thể đã mềm nhũn của cậu vào lòng.

Kì mẫn cảm nóng nảy của Tô Hoài đã được bé Omega ngoan ngoãn này làm dịu đi nhiều, ánh mắt anh trở nên điềm tĩnh hơn, chăm chú nhìn Khương Ngạn Hi.

Anh xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nhỏ giọng thì thầm: "Khương Ngạn Hi, em không cần phải ngoan thế này đâu".

Khương Ngạn Hi hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác an toàn khi bị pheromone của Tô Hoài lấp đầy.

Anh ôm chặt cậu thêm chút nữa, hơi mím môi, không cam lòng nói: "Em đừng để người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu đấy nhé".