Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 147: Rượu độc đến




"Tiểu công tử chính là kinh hách quá độ, trên mặt cũng chỉ là vết thương ngoài da thịt, nghỉ ngơi mấy ngày, sẽ khỏi hẳn." Thái y cung kính nói xong, "Hạ quan lập tức sắc một chén thuốc an thần cho tiểu công tử."
"Đi đi." Tát Tát phất tay áo ý bảo Thái y lui ra.
Tạ Uyên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nhìn Tư Mã Thương Tâm: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Tạ Uyên, tính tình của Tâm nhi, ngươi không phải không biết? Hôm nay ai gia sẽ hảo hảo quản giáo nàng, phu thê, không nên tranh cãi." Tát Tát nói xong, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tư Mã Thương Tâm một cái, "Tính tình này của con, ai gia thật sự là không thể mặc kệ được, người tới, đưa Công chúa vào Hoàng tự suy ngẫm ba ngày!"
"Dạ!" Bọn thị vệ cúi đầu hai bên Tư Mã Thương Tâm, "Công chúa mời!"
"Mẫu hậu! Con hận người!" Tư Mã Thương Tâm cắn răng nói một câu, xoay người đi theo bọn thị vệ rời khỏi phủ Công chúa.
Tát Tát hít vào một hơi, nói: "Phò mã, Khánh nhi để lại cho ngươi chiếu cố, ai gia còn phải hồi cung thương nghị quân chính đại sự cùng Hoàng thượng."
"Cung tiễn Thái Hậu." Tạ Uyên cúi đầu cung tiễn.
Tát Tát lạnh lùng quét mắt nhìn Tạ Uyên một cái, "Tâm nhi, ai gia sẽ hảo hảo quản giáo, ngươi cũng phải dạy dỗ lại Khánh nhi, rốt cuộc ai la mẫu thân ruột?"
"Vi thần hiểu được." Tạ Uyên lại lên tiếng.
Tát Tát gật gật đầu, mang theo thị vệ trong cung rời khỏi phủ Công chúa.
Tạ Uyên cung tiễn Tát Tát rời đi, xoay người qua, bi ai thở dài, thầm nghĩ: "Đừng nói là Khánh nhi, nếu ta là Khánh nhi, chỉ sợ cũng sẽ không thể nhận thức một mẫu thân hung ác như vậy! Tửu Tửu, có ngươi đau thương Khánh nhi, có lẽ Khánh nhi có thể sống rất tốt." Nghĩ tới Tư Mã Yên, trong lòng Tạ Uyên ấm áp, phẫn nộ vừa rồi tán đi hơn phân nửa.
"Tối nay...Ta sẽ làm ngươi cảm thấy là đêm hạnh phúc nhất..." Khóe miệng Tạ Uyên cong lên, cười đến hạnh phúc.
Chạng vạng, Tạ Uyên không mang theo tùy tùng nào, rời khỏi phủ Công chúa.
Mới đi được vài bước, Tạ Uyên cảnh giác quay đầu nhìn nhìn dân chúng có chút khả nghi ở phía sau, lo nghĩ, ở chợ mua một chút đồ chơi của tiểu hài tử cho Khánh nhi, lại bị kích động mà đi vòng trở về phủ Công chúa.
Tai mắt theo dõi đợi ở ngoài phủ một hồi lâu, cũng không thấy Tạ Uyên đi ra, còn đang nghi hoặc, liền nhìn thấy vài tên thị vệ phủ Công chúa đi ra khỏi phủ tuần tra bên ngoài phủ viện.
Tai mắt theo dõi cẩn thận nhìn nhìn vài tên thị vệ phủ Công chúa này, chỉ thấy một người cúi đầu đi đến, thân hình cực giống với Tạ Uyên, lúc này để lại một người tiếp tục canh chừng, những người khác âm thầm đi theo thị vệ tuần tra một vòng.
Không bao lâu, liền thấy Tạ Uyên lại từ trong phủ đi ra, một người lưu lại này sợ đánh mất dấu vết người, bảo trì một đoạn khoảng cách hơi xa, một đường lặng yên đi theo.
Tạ Uyên đi qua rất nhiều con đường, đợi đến trước biệt viện, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.
Tai mắt theo dõi nhìn chuẩn vị trí biệt viện, lập tức xoay người vội vã chạy tới trong cung.
Tư Mã Yên mặc hồng y ngồi ở bên cạnh bàn nhìn nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, âm thầm nói: "Mong ông trời phù hộ, ta có thể toàn thân trở ra, Tố Tố, chờ ta."
"Tửu Tửu, ta đến đây!" Thanh âm kích động của Tạ Uyên vang lên ở ngoài phòng trúc nhỏ, Tư Mã Yên mới đưa viên thuốc dấu trong tay áo, Tạ Uyên đã bước nhanh vào trong phòng.
Tạ Uyên si ngốc nhìn nhìn Tư Mã Yên, lúc này phân phó nha hoàn bên ngoài phòng trúc nhỏ: "Nhanh chóng đưa rượu và thức ăn lên!"
"Dạ!"
Tư Mã Yên đứng lên, cười hỏi: "Không phải nói là sớm trở về sao?"
Trong lòng Tạ Uyên ấm áp, tiến lên cầm lấy tay Tư Mã Yên, "Quý phủ xảy ra chút chuyện, cho nên trì hoãn."
Tư Mã Yên đột nhiên tựa vào trong lòng Tạ Uyên, "Ta còn nghĩ, hôm nay ngươi sẽ không đến đây."
Tạ Uyên khó dằn nổi mà nắm lấy cằm Tư Mã Yên, mỉm cười chống lại đôi mắt của nàng, "Có nương tử ở đây, vi phu sao có thể không đến?" Nói xong, liền muốn hôn lên môi Tư Mã Yên.
Tư Mã Yên tránh ra, làm bộ như thẹn thùng nói: "Phu quân cũng quá nóng nảy đi, rượu của lễ hợp cẩn này còn chưa uống, ngươi cũng không thể làm xằng bậy."
"Tửu Tửu nói đúng." Tạ Uyên buông lỏng thân mình Tư Mã Yên ra, lo lắng nhìn nhìn bên ngoài phòng trúc nhỏ, thúc giục nói, "Sao rượu và thức ăn còn chưa đưa lên?"
"Nô tỳ lập tức đi thúc giục." Nha hoàn bên ngoài phòng trúc nhỏ vội vàng khom người cúi đầu với Tạ Uyên, đi về phía phòng bếp.
Tạ Uyên quay mặt qua, cùng Tư Mã Yên ngồi xuống, thâm tình nhìn Tư Mã Yên, "Tửu Tửu, ngươi có biết, ta chờ đợi giờ khắc này, đợi bao lâu rồi không?"
Tư Mã Yên cười nói: "Ta quả thật không biết, không bằng phu quân nói cho ta nghe một chút đi?"
Tạ Uyên cười đến hạnh phúc, "Những chuyện này đều đã không trọng yếu, quan trọng là -- sau này chúng ta sẽ gần nhau đến già."
"Chủ công, không tốt..."
"Vút!"
Đột nhiên bên ngoài phòng trúc có người kinh hô nhỏ một tiếng, chỉ nghe một tiếng giọng mũi vang lên, gã sai vặt đang kinh hô kia đột nhiên trúng tên khí tuyệt.
Tạ Uyên che chở cho Tư Mã Yên, không thể tin được mà nhìn bên ngoài phòng trúc nhỏ --
Cung thủ Ngự Lâm quân gắt gao vây quanh bên ngoài phòng trúc nhỏ một vòng, vài gã sai vặt phản kháng đã bị Ngự Lâm quân trấn áp xuống, hai thân ảnh quen thuộc đi tới, làm cho trái tim Tạ Uyên lộp bộp một tiếng, giống như đang từ trên cao té xuống đáy vực thẳm.
"Mẫu...Mẫu hậu, Tâm nhi?"
Tát Tát dắt tay Tư Mã Thương Tâm trên mặt mang đầy nước mắt đi tới, chỉ nghe Tát Tát giận dữ hỏi: "Ngươi cảm thấy xứng đáng với thâm tình mà Tâm nhi dành cho ngươi sao?"
"Ta..." Trong lòng Tạ Uyên tràn đầy bối rối, sau này, vô luận làm gì, nói gì, cũng không làm chủ được sống chết!
"Không nên trách phu quân, mọi chuyện đều là do ta sai." Tư Mã Yên đột nhiên tránh khỏi cánh tay của Tạ Uyên, chuyển động đi ra ngoài, chống lại đôi mắt Tát Tát, "Hoàng hậu...Không, hẳn là Thái hậu, Yên nhi tự biết phạm vào đại sai, chỉ mong ban cho ta một ly rượu độc, để cho ta ra đi thoải mái một chút."
Tát Tát có chút kinh ngạc liếc mắt đánh giá Tư Mã Yên một cái, "Ngươi đây là đang muốn chết sao?"
"Ta vốn nên chết rồi, không phải sao?" Tư Mã Yên cười lạnh hỏi ngược lại.
"Ha ha, ai gia thật ra rất thích sự thẳng thắn của ngươi." Tát Tát cười cười, nhìn về phía Tư Mã Thương Tâm bên cạnh, "Tâm nhi, con nói, có nên để cho nàng chết hay không?"
"Nàng chính là phải vạn tiễn xuyên tâm!" Tư Mã Thương Tâm oán hận liếc nhìn Tư Mã Yên một cái, "Hồ ly tinh!"
"Một cây làm chẳng nên non, dù sao cũng là nhiều năm ở chung, việc hôm nay, cũng là hợp tình hợp lý." Tát Tát phất tay áo, "Nếu muốn phạt, làm sao chỉ phạt nữ tử, mà không phạt nam nhi?"
"Mẫu hậu? Tạ Uyên hắn...Hắn không thể chết!" Tư Mã Thương Tâm cắn cắn môi, thê lương nhìn sắc mặt thống khổ của Tạ Uyên, "Con không muốn làm quả phụ!"
Tát Tát thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Người tới, ban thưởng rượu độc cho trưởng Công chúa!"
"Mẫu hậu, như vậy cũng quá tiện nghi nàng!" Tư Mã Thương Tâm không cam lòng trừng mắt nhìn Tư Mã Yên.
Tạ Uyên nắm chặt hai nắm tay, nhìn Tư Mã Yên đứng thẳng thân mình, giờ khắc này mới phát hiện trước mặt mẫu tử này, lực lượng của mình thế nhưng lại nhỏ yếu như thế, ngay cả nữ tử yêu thương cũng không bảo vệ được!
Tát Tát hé miệng cười lạnh nói: "Ai gia còn chưa nói xong. Phò mã nhất thời bị dụ dỗ mê hoặc tâm trí, trưởng Công chúa câu dẫn phu quân của người khác chính là có tội, để cảnh tình hậu nhân, rượu độc này, liền để Phò mã tự tay đút cho trưởng Công chúa uống!"
"Ngươi..." Tạ Uyên tức giận trừng lớn hai mắt, bình tĩnh nhìn Tát Tát -- này rõ ràng là muốn hắn chặt đứt tình niệm, cho dù thành quỷ, cũng là người đã lấy mạng của Yên nhi! Làm sao hắn có thể làm được?
"Sao? Luyến tiếc sao?" Tát Tát lạnh giọng hỏi lại, "Nếu như ngươi luyến tiếc, ai gia cũng sẽ không lại cố kỵ Tâm nhi có đành lòng hay không, cũng sẽ ban thưởng cho ngươi một ly rượu độc, thế nào?"
Tạ Uyên chỉ có thể đem toàn bộ lời muốn nói nuốt vào, không đến một khắc, đã có rượu độc đưa đến trước mặt.
Tư Mã Yên mỉm cười ngạo nghễ, quay đầu nhìn Tạ Uyên, buồn bã nói: "Không ngờ rằng ngày ta mong đợi, rượu hợp cẩn này, thế nhưng chỉ có một mình ta uống..."
"Thực xin lỗi..." Trong lòng Tạ Uyên đau xót, cố nén nhiệt lệ trong mắt, run run rót đầy chén rượu, nâng chén đưa về phía Tư Mã Yên, "Tửu Tửu, nợ ngươi, chỉ có...Chỉ có..." Vô luận như thế nào, hắn muốn sống!
"Kiếp sau, ta không cần!" Tư Mã Yên quyết đoán tiếp nhận chén rượu, ngửa đầu đem rượu độc uống cạn.
Chén rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tư Mã Yên thoải mái mỉm cười, trong nháy mắt nâng tay áo lau đi rượu đọnng bên khóe môi, đem viên thuốc trong tay áo lặng yên đưa vào trong miệng, "Tạ Uyên, nếu như ngươi thật sự cảm thấy thua thiệt ta, đem ta táng nhập hoàng lăng, đừng để ta...Đừng để ta..." Trong bụng quặn đau khó nhịn, Tư Mã Yên chỉ cảm thấy mùi máu tươi nồng đậm dâng lên cổ họng, há miệng liền hộc ra một ngụm máu đen, hai chân vô lực ngã xuống.
Tạ Uyên vội vàng vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, nhiệt lệ cuối cùng rơi xuống trên gương mặt tái nhợt của Tư Mã Yên, "Ta thực xin lỗi ngươi...Thực xin lỗi ngươi..."
"Làm...Làm...Cô hồn dã quỷ..." Tư Mã Yên chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, nhất thời ngất đi.
"Khám nghiệm tử thi." Tát Tát lạnh lùng phân phó trưởng thị vệ Ngự Lâm quân bên cạnh.
Chỉ thấy trưởng thị vệ đi tới trước mặt Tạ Uyên, cúi người xuống, thăm dò hơi thở của Tư Mã Yên, đã ngừng.
"Bẩm Thái hậu, trưởng Công chúa đã đứt khí."
"Rất tiện nghi cho hồ ly tinh này!" Tư Mã Thương Tâm rút bội kiếm của thị vệ ở bên cạnh ra, muốn hung hăng đâm vài nhát trên người Tư Mã Yên!
Tạ Uyên đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm nhìn vào Tư Mã Thương Tâm, "Người cũng đã chết, ngươi còn muốn làm gì nữa?"
"Ngươi...Ngươi..." Tư Mã Thương Tâm bị hỏi liền ủy khuất, đôi mắt đỏ lên, cố nén nước mắt, hỏi ngược lại, "Ta mới là thê tử của ngươi, ngươi ôm hồ ly tinh này như vậy, ta nên hỏi ngươi, ngươi còn muốn làm cái gì?"
Tạ Uyên thống khổ nén nước mắt, buông Tư Mã Yên ra, đứng lên, "Sai là ta, vì sao ngươi không giết ta?"
"Ngươi cho là ngươi có thể tránh được sao?" Tát Tát tức giận quát lớn, lập tức hạ lệnh, "Đem Phò mã bắt lại, nhốt vào phủ Công chúa, nghiêm ngặt trông giữ, nếu như còn không hối cải, giết!" Nói xong, tiến lên đỡ lấy Tư Mã Thương Tâm đang lạnh rung muốn ngã, "Có mẫu hậu ở đây, mọi chuyện đều đã tốt rồi!"
"Mẫu hậu..." Tư Mã Thương Tâm xoay người ôm chặt lấy Tát Tát, khóc đến cực kỳ thương tâm.
Tạ Uyên hờ hững nhìn nhìn hai mẫu tử này, lại ai nhiên nhìn thoáng qua Tư Mã Yên, tùy ý Ngự Lâm quân kéo lấy hai tay, trong lòng âm thầm nói: "Tư Mã Thương Tâm, Tát Tát, các ngươi nợ ta, sẽ có một ngày, ta nhất định phải hướng các ngươi đòi lại!"
"Mặc kệ là lang sói gì, mẫu hậu đều sẽ giúp Tâm nhi khiến nó phục tùng, Tâm nhi, đừng khóc." Tát Tát nhìn Tạ Uyên bị áp đi, lạnh lùng nhìn lướt qua Tư Mã Yên, cắn răng nói: "Người khi dễ Tâm nhi, làm sao xứng đáng nhập hoàng lăng để bách thế hương khói? Người tới, đem thi thể của Tư Mã Yên ném ra ngoài thành, để dã thú cắn xé!"
"Này...Này..." Ngự Lâm quân có chút do dự, dù sao Tư Mã Yên là Công chúa Đại Tấn, sao có thể xử lý thi thể như vậy được?
Ánh mắt sắc bén của Tát Tát đảo qua tướng sĩ Ngự Lâm quân, "Sao? Lời nói của ai gia chưa nghe thấy sao? Không sợ ai gia cũng lấy đầu của các ngươi sao?"
"Này...Dạ!"
Ngự Lâm quân bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu nhận lệnh, nâng Tư Mã Yên lên, đi về phía ngoài thành Kiến Khang.
Bóng đêm thê lương, bông tuyết buông rơi.
Vào mùa đông dã lang trong rừng vốn là khó có thể tìm kiếm được con mồi, nay nghe thấy được mùi máu tươi trên người Tư Mã Yên, trong rừng liền trở nên náo loạn, càng không ngừng vang lên tiếng sói tru.
Đem Tư Mã Yên để lại trong rừng, vài tên tướng sĩ Ngự Lâm quân nhìn thoáng qua, chỉ có thể hổ thẹn rời đi.
Thân là Công chúa, thì ra so với dân chúng tầm thường còn không bằng, sau khi ra đi không chỉ không có được ba thước đất để mai táng, còn phải để hài cốt tan biến trong miệng dã thú.
Các tướng sĩ liên tục thở dài vài tiếng, nghe thấy tiếng sói tru nổi lên khắp bốn phía trong rừng, thanh âm xào xạc liên tục, trong lòng không khỏi đau xót, cũng không quay đầu lại mà chạy về phía thành Kiến Khang.
"Vút! Vút!"
Mũitên như sao xẹt, liên tiếp bắn chết mấy dã lang, hai gã tướng sĩ Cừu Trì từphía sau thân cây đi ra, trao đổi một ánh mắt nói: "Nhanh chóng thông tri cho trưởngCông chúa!" Nói xong, một người ôm lấy Tư Mã Yên, người còn lại đã nhanhchân chạy về phía ven sông.