Ngoài thành Trường An, tuyết rơi dần dần che phủ mặt đất nhuộm máu tươi, giống như mọi thứ chưa từng xảy ra.
Thềm đá trước đại điện Hoàng cung bị viên quan vào triều dẫm mòn thành đường đi, nhóm võ tướng đại thắng chờ đợi thánh chỉ ban thưởng hiên ngang đứng ở trong điện, cùng đợi Phù Kiên giá lâm, luận công ban thưởng.
Mộ Dung Xung đứng ở dưới thềm đá, mờ mịt nhìn đại điện Hoàng cung nguy nga, không chịu bước lên nửa bước.
Mười năm trước, bước vào cung điện tràn ngập những ký ức tủi nhục này, mười năm sau, lại phải tiến vào cung điện, thân mình hắn không khỏi run rẩy, không muốn bước ra một bước không thể không thực hiện này.
Ở ngoài cửa cung Phù Trừng xoay người xuống ngựa, bỏ kiếm ở cửa cung, đường đường chính chính đi vào Hoàng cung, đi tới bên cạnh Mộ Dung Xung, nhìn hắn một cái, trong lòng bỗng nhiên hiểu được chút chuyện gì đó.
"Mẫu phi từng nói với ta, con người càng sợ hãi thứ gì đó, lại càng phải đối mặt, rồi sẽ có một ngày, chiến thắng được thứ đáng sợ kia." Phù Trừng nhìn các dấu chân trên thềm đá trước điện, "Bước ra một bước không khó, khó chính là có thể kiên trì đi đến cuối cùng hay không."
"Trừng Công chúa." Mộ Dung Xung bỗng nhiên lạnh lùng liếc nhìn Phù Trừng một cái, tiếng cười mang theo chế giễu, "Có đôi khi, rất dễ dàng nhìn thấu lòng người, cũng không phải là chuyện tốt."
Phù Trừng cười nhẹ: "Bổn cung thật ra hy vọng có thể nhìn thấu lòng người, ít nhất có thể nhìn thấu lòng một người, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?"
"Ngươi nói..." Mộ Dung Xung nói đến bên môi, cố nén thanh âm, đúng vậy, Thanh Hà tỷ tỷ, nay hắn lập công lớn, Phù Kiên nhất định sẽ có phong thưởng, ít nhất trong vòng vài năm là có thể không lo, cho dù nói dối không biết tung tích của Thanh Hà tỷ tỷ, Phù Kiên cũng không làm gì được hắn. Chính là, tỷ tỷ ngốc nghếch kia lại kiên định kiên trì muốn hồi cung như vậy, trở lại nơi Hoàng cung tràn ngập sỉ nhục cùng thống khổ này.
Vừa nghĩ đến đây, Mộ Dung Xung không khỏi nắm chặt hai nắm tay, hận ý thoáng hiện nơi đáy mắt, nếu như Thanh Hà có thể ít quan tâm đến hắn một chút, tâm của hắn sẽ ít bị dày vò đi một chút, nếu như Thanh Hà có thể mặc kệ hắn chết sống, nỗi đau của hắn cũng có thể vơi đi một chút, nhưng mà, cố tình nàng lại không làm như vậy, từ đầu đến cuối, nàng vĩnh viễn luôn là Thanh Hà tỷ tỷ yêu thương hắn, chỉ vì một mình hắn mà sống.
"Hồi cung, tiếp tục làm nữ nhân của phụ hoàng, có lẽ ngày sau khi ngươi gặp nguy hiềm, có thể giúp ngươi một lần." Phù Trừng nói đến lạnh nhạt, tâm lại ẩn ẩn đau đớn, "Nếu như ngươi muốn làm cho ngày tháng của nàng tốt hơn, được ban thưởng liền trở lại Bình Dương, hảo hảo làm Thái thú của ngươi, đừng vội lại làm xằng làm bậy, nếu không, nếu bị ai đó tham tấu ngươi, nói ngươi khi dễ dân chúng, người chịu khổ chỉ có một mình nàng..."
"Chuyện của ta, điện hạ ít quan tâm đi!" Mộ Dung Xung lạnh lùng phất tay áo, chần chờ nhìn thoáng qua cung điện, rốt cuộc bước ra bước chân này, bước lên thềm đá.
Phù Trừng lắc đầu thở dài, lẩm bẩm nói: "Lúc nào ngươi mới có thể cởi bỏ khúc mắc, ấm áp gọi nàng một tiếng tỷ tỷ đây? Ngươi có biết, nàng đã khổ sở bao lâu rồi?"
Yên lặng đi lên thềm đá, bước vào đại điện, nam tử trên long ỷ ngồi thẳng uy vũ, không phải là phụ hoàng Phù Kiên, lại có thể là ai?
"Chư vị ái khanh bình loạn có công, trẫm tất nhiên sẽ luận công ban thưởng!" Phù Kiên nhìn vào Phù Trừng thật sâu, nàng mặc Phi hạc giáp tư thế oai hùng, trong lòng Phù Kiên không khỏi mừng rỡ, có nữ nhi như thế, là đại lễ tốt nhất mà Thanh phi đưa cho hắn.
Ánh mắt Phù Kiên chuyển động, dừng ở trên mặt Mộ Dung Xung lạnh lùng im lặng đứng bên cạnh, tâm, bất giác có chút lửa nóng, xa cách năm năm, thiếu niên này là càng trở nên tuấn mỹ, làn da trắng nõn, còn hơn vô số nữ tử.
Phù Kiên có chút thất thần nhớ lại cảnh tượng trên long sàn năm đó, đột nhiên khóe miệng cong lên, từ trên long ỷ đứng lên, bàn tay vung lên, chỉ vào Mộ Dung Xung nói: "Thái thú Bình Dương Mộ Dung Xung trung thành tận tâm, dẹp yên nhiều người không thuần phục trẫm như vậy, ghi nhận công đầu!"
Mộ Dung Xung không dám nhìn tới ánh mắt sáng quắc của Phù Kiên, cúi đầu ôm quyền âm thanh lạnh lùng nói: "Làm thần tử của người, tất nhiên tận lực."
"Ha ha, nếu như thiên hạ Đại Tần ta, luôn có trung thần như ái khanh đây, lo gì thiên hạ không thái bình?" Phù Kiên nói xong, ánh mắt chuyển động, tựa hồ nghĩ đếm chuyện gì đó, chuyển đề tài tới trên người Phù Trừng.
"Trừng nhi một lòng vì nước, tuy là nữ nhi, lại có thể đích thân dẫn quân, quân pháp bất vị thân, trẫm, thật là vui mừng." Lời nói của Phù Kiên dừng ở trong lòng Phù Trừng, tựa như rắc muối, ẩn ẩn nhói đau.
Độc Cô Minh...Hắn đã bình yên trốn thoát đi?
Phù Trừng vừa nghĩ đến vị Phò mã này, mùi máu tươi nồng đậm từ ngoài điện truyền vào, trái tim Phù Trừng bất giác căng thẳng, trong nháy mắt ngoái đầu nhìn lại, liền nhìn thấy hai tay Thái tử Phù Hoành dính đầy máu tươi đang cầm một chiếc hộp vuông đi vào đại điện.
"Phụ hoàng, hôm nay nhi thần dẫn theo năm ngàn Ngự Lâm quân của Đông cung truy sát Độc Cô Minh, không phụ sự chờ mong của phụ hoàng, đây là đầu của nghịch tặc kia!" Trong nháy mắt khi Phù Hoành mở chiếc hộp vuông ra, dung nhan quen thuộc lộ ra trước mắt, trong lòng Phù Trừng không khỏi hung hăng nhói một cái, bất giác liền cảm thấy buồn nôn.
Hắn chung quy là trốn không thoát...Chung quy đã trở thành một quân cờ bại trận...
Tuy rằng chưa bao giờ hữu tình, dù sao cũng có ân có nghĩa, khoảnh khắc nhìn thấy đầu của Độc Cô Minh, chính là vẫn nhịn không được thấm ướt đôi, trái tim bị nỗi hổ thẹn lấp đầy, hung hăng đau đớn.
"Hoành nhi làm tốt lắm!" Phù Kiên vỗ tay cười to, lúc này cao giọng nói, "Thả hổ về rừng, luôn rất nguy hiểm, Hoành nhi có thể mang binh vây bắt mãnh thú này, thật sự là làm cho phụ hoàng cảm thấy thoải mái a!"
"Chúc mừng Hoàng thượng, tử vũ dũng, nữ cân quắc bất nhượng tu mi*, thần trung thành tận tâm, nhất định có thể quét qua Giang Nam, bình định thiên hạ!"
(*Nữ nhân có khí phách anh hùng không kém nam nhân)
Nhóm bách quan đồng thanh chúc mừng, càng khiến cho Phù Kiên mừng rỡ vô cùng.
Lúc này Phù Kiên phất tay nói: "Thái tử Phù Hoành vũ dũng hơn người, ban cho một trăm mỹ nhân, hoàng kim ngàn lượng!" Đang nói ngừng một chút, Phù Kiên đắc ý nhìn Phù Hoành, "Sang năm trẫm chinh phạt Tấn quốc, liền để ngươi giám quốc, ngươi đừng làm cho phụ hoàng thất vọng."
"Tạ ơn phụ hoàng!" Phù Hoành kích động ôm quyền quỳ xuống, ý nghĩa của việc giám quốc chính là Phù Kiên càng thêm tín nhiệm hắn, hắn cũng cách long ỷ này càng ngày càng gần.
Phù Kiên cười lớn một tiếng, nhìn Phù Trừng nói: "Công chúa Phù Trừng, có công cứu quốc, hiếu nghĩa làm cho người trong thiên hạ noi theo! Hôm nay trẫm sắc phong ngươi là Trấn quốc Công chúa, đặc biệt cho phép ngươi nắm giữ ba ngàn Ngự Lâm quân, ngày sau bảo vệ xung quanh Trường An, trách nhiệm không thể xao lãng!" Nói xong, Phù Kiên liền nói với đại tướng Ngự Lâm quân đứng trên điện, "Đem một nửa hổ phù đưa lên đây!"
Lúc này đại tướng Ngự Lâm quân giao ra một nửa hổ phù, để tiểu nội thị tiếp nhận, vừa muốn trình lên Phù Kiên, liền thấy Phù Kiên xua tay nói: "Hổ phù đưa cho Trấn quốc Công chúa Phù Trừng, sau này nhìn thấy hổ phù, liền có thể điều động ba ngàn Ngự Lâm quân, Trừng nhi, ngươi phải cất giữ tốt hổ phù này."
Phù Trừng tiếp nhận nửa mảnh hổ phù lạnh lẽo kia, chỉ cảm thấy phía trên tràn ngập mùi máu tươi, cho dù hồi tạ phụ hoàng, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, "Tạ ơn ân điển của phụ hoàng."
Phù Kiên cười nói: "Sau này nếu như hai nửa hổ phù xác nhập, liền có thể điều động ba vạn Ngự Lâm quân Trường An, nếu gặp cảnh quốc loạn, ngươi và đại tướng Ngự Lâm quân liền phải liên thủ hộ quốc, đừng cho ngoại tộc làm tổn hại một viên gạch nào của thành Trường An."
"Nhi thần tuân chỉ."
"Mạt tướng tuân chỉ."
Phù Trừng và đại tướng Ngự Lâm quân cùng quỳ gối.
"Về phần Phượng Hoàng ngươi..." Phù Kiên đột nhiên gọi nhủ danh của hắn trên đại điện, Mộ Dung Xung chỉ cảm thấy trong lòng bị một đoàn lửa giận đốt cháy phát đau, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, không muốn lại bị người khác dùng ánh mắt khinh thường để nhìn mình.
"Trẫm nghĩ nếu như ban cho ngươi vàng bạc châu báu, ngươi nhất định cũng sẽ không vui mừng, cho nên trẫm đặc biệt ban thưởng cho ngươi một chức quan." Phù Kiên nói xong, cười lớn nhìn gương mặt Mộ Dung Xung, "Ngươi luôn ở Bình Dương xa xôi, nếu như Hiền phi nhớ ngươi, cũng khó gặp được. Một khi đã như vậy, trẫm nghĩ vẫn là đưa ngươi trở về Trường An thì tốt hơn."
"Hoàng..." Mộ Dung Xung vạn vạn không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, vừa nghĩ đến sẽ phải ở dưới thân kẻ kia một lần nữa, hắn liền cảm thấy khó chịu, cảnh tượng nhục nhã đáng xấu hổ kia lại dâng lên trong đầu, Mộ Dung Xung thậm chí muốn lập tức xông lên bệ rồng, hung hăng cắn nát yết hầu của kẻ kia, hôm nay cùng kẻ kia chết ngay trên đại điện.
"Hôm nay Phò mã của Trừng nhi của trẫm vừa qua đời, trẫm không đành lòng thấy nàng một mình cơ khổ, cho nên hôm nay muốn chọn ngươi làm tân Phò mã của Trừng nhi, ở phía Đông Nam thành Trường An xây dựng phủ Công chúa, cho hai người các ngươi ở lại Trường An, ở lại bên cạnh trẫm." Tiếng nói của Phù Kiên vừa dứt, liền nhìn nhìn Phù Trừng muốn nói lại thôi, "Trừng nhi, Phò mã trẫm chọn cho ngươi, luận dung mạo, người trên thế gian này có thể sánh cùng, đếm không hết đầu ngón tay, nói vậy chắc chắn ngươi sẽ vừa lòng."
Nếu Hoàng đế đã hạ lệnh, cho dù có phản kháng, lại có ích gì?
Tân quả* lại gả đi, đầu của phu lang còn tại trong vòng ba bước, đây là chuyện buồn cười đến mức nào?
(*Vừa mới làm quả phụ)
Phù Trừng nắm chặt hai đấm, hít vào một hơi thật sâu, ôm quyền nói với Phù Kiên: "Phụ hoàng đau lòng nhi thần cơ khổ, nhi thần tất nhiên tuân chỉ, chính là... Tuy vong phu là phản nghịch, nhưng còn chưa qua bảy ngày đầu tiên, nhi thần lại gả cho người khác, việc này truyền vào dân gian, nhi thần tất sẽ mang đãng danh*, chẳng lẽ phụ hoàng muốn để nhi thần xuất giá mà mang danh như vậy?"
(*Mang danh không đứng đắn)
Phù Trừng nói rất có lý, Mộ Dung Xung biết nay chỉ có thể dựa vào Phù Trừng kéo dài thời gian, có lẽ sau này còn có cơ hội để xoay chuyển?
Phù Kiên gật đầu tán thành, cười nói: "Trừng nhi cố kỵ rất đúng, trẫm nhất thời vui mừng, thật ra lại thiếu suy nghĩ đến chuyện này." Thoáng trầm ngâm, lúc này Phù Kiên tuyên bố, "Ba tháng sau, Trừng Công chúa gả cho Thái thú Bình Dương Mộ Dung Xung, đoạn thời gian này, ái khanh liền ở lại..."
Phù Trừng tiếp lời nói: "Mộ Dung đại nhân tuy là thân đệ của Hiền phi nương nương, ngày sau cũng là Phò mã của Trừng nhi, nhưng mà dựa theo tình theo lý, cũng không thể ở lại trong cung qua đêm, phụ hoàng thánh minh, nhất định sẽ an bài một phòng tốt nhất ở dịch quán Trường An, để hắn nghỉ ngơi chờ ngày đại hôn."
Sắc mặt Phù Kiên trầm xuống, biết những câu Phù Trừng nói ra là đúng, nghĩ đến những lời mới nói ra vừa rồi, nhất định trong lòng các quan viên cũng âm thầm chê trách, vừa cảm động Phù Trừng đã trợ giúp, cũng vừa âm thầm cảm thấy Phù Trừng nhiều chuyện.
Phù Kiên bất đắc dĩ phất tay nói: "Trừng nhi nói không sai, ba tháng này ái khanh liền ở lại dịch quán Trường An, chờ ngày đại hôn, sau đó lại chuyển vào phủ Công chúa mới xây."
Mộ Dung Xung kinh ngạc nhìn nhìn Phù Trừng, không nghĩ tới vào lúc này, người cứu hắn thế nhưng lại là nàng, trong lòng sự chán ghét đối với nàng không khỏi giảm đi một phần.
Cho dù là kế hoãn binh, có thể kéo dài được ba tháng, có lẽ có thể tìm được cơ hội rời khỏi Trường An, vẫn tốt hơn là liều mình cá chết lưới rách trong giờ khắc này.
Mộ Dung Xung cúi đầu ôm quyền nói: "Tạ long ân của Hoàng thượng."
Phù Kiên phẫn nộ quét qua chúng thần, nói: "Những người còn lại, luận công ban thưởng."
Phù Trừng bái tạ đứng dậy, yên lặng nhìn phụ hoàng ngồi trên long ỷ, chỉ cảm thấy trái tim băng giá khó chịu.
Ngồi trên long ỷ, liền có thể vì ham muốn ích kỷ của bản thân, không để ý đến thanh danh, không để ý đến hạnh phúc của thân nữ nhi?
Phụ hoàng, người có quan tâm đến Trừng nhi không?
Để mặc người khác sắp xếp, gả đến gả đi, lại có khác gì một quân cờ đâu?
Khóe mắt Phù Trừng âm thần đảo qua đầu của Độc Cô Minh, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đến cực hạn, một ván cờ này, mẫu phi, rốt cuộc người muốn cái gì? Một nửa hổ phù đâm vào lòng bàn tay đau nhói, Phù Trừng như có chút đăm chiêu nhìn vào hổ phù, bỗng nhiên, dường như đã hiểu được chuyện gì đó...