Si Mị lão tổ lo lắng nhìn Thôn Phách: “Phách nhi, ngươi… vẫn tốt chứ?”
Thôn Phách nén cười, tạ lỗi với hai vị lão tổ: “Xin lỗi sư phụ, ngài vừa mới nói cái gì vậy?”
Y vừa nghe Võng Lượng lão tổ nhắc tới Tịch Thiên, trong đầu liền nhớ lại hình ảnh y đem đôi đũa cắm vào lỗ mũi hắn. Si Mị lão tổ và Võng Lượng lão tổ liếc nhau, sau đó cẩn cẩn thận thận nói: “E rằng hôn lễ của ngươi và Tịch Thiên phải dời đến sau khi rời khỏi Thượng Cổ Bí Cảnh mới có thể tổ chức được!”
Bọn họ chỉ sợ y không chấp nhận nổi chuyện này, bằng không sao lại đột nhiên cười to như vậy.
Thôn Phách trầm mặc một lát, nói: “Hôn lễ còn có thể tổ chức sau, nhưng Bí cảnh không thể bỏ lỡ được!”
Hai vị lão tổ vừa nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm. Võng Lượng lão tổ quay sang các vị trưởng lão khác, nói: “Thượng Cổ Bí Cảnh xuất hiện, nhất định bên trong sẽ rất hung hiểm. Chuyến đi lần này, các đệ tử dưới Nguyên Anh kỳ, không nên tham gia!”
Thôn Phách lên tiếng: “Tu vi chưa đạt tới cảnh giới Luyện Hư kỳ, cũng không được đi vào!”
Mọi người trong đại điện sửng sốt: “Luyện… Luyện Hư kỳ?”
Tu sĩ đạt tới cảnh giới Luyện Hư kỳ, chỉ sợ trong các môn phái lớn, nhiều lắm cũng hơn ba trăm người. Lấy số lượng ấy mà tiến vào Thượng Cổ Bí Cảnh, có phải là hơi ít quá hay không?
Võng Lượng lão tổ nhìn Thôn Phách: “Phách nhi, ngươi đã biết cái gì rồi đúng không?”
Nghe ngữ khí của y, tựa hồ rất rành về Thượng Cổ Bí Cảnh. Đáy mắt Thôn Phách chợt lóe lên, nhưng im lặng không nói. Võng Lượng lão tổ thấy y như thế, trầm ngâm một lát, đành phải nói: “Thượng Cổ Bí Cảnh quả thực không phải là nơi chúng ta có thể xem thường. Vậy thì cứ nghe theo lời Phách nhi, hãy bảo những ai tu vi đã đạt đến cảnh giới Luyện Hư kỳ ra đại sảnh tập họp!”
“Vâng!” Các trưởng lão lần lượt rời khỏi.
Các trưởng lão vừa khuất bóng, Si Mị lão tổ lập tức hỏi: “Vậy tiểu hòa thượng tính sao? Một khi chúng ta vắng mặt, chắc chắn sẽ có người tới mang hắn đi.”
Võng Lượng lão tổ nhăn mày: “Tìm một chỗ giấu hắn.”
“Không! Ta tính dẫn hắn đi Thượng Cổ Bí Cảnh!” Thôn Phách lên tiếng nói!
Si Mị lão tổ sửng sốt: “Hắn chỉ là phàm nhân! Đi vào đó chẳng phải là muốn tìm chết sao!”
Võng Lượng lão tổ cười lạnh một tiếng: “Cũng không nhất định là như vậy.”
Cái hôm bọn họ bắt tiểu hòa thượng, tuy ông không biết hắn dùng cách gì chỉ trong tíc tắc đã xuất hiện trước mặt mình. Nhưng nếu làm được vậy, chắc chắn hắn sẽ có cách tự bảo vệ mình.
Si Mị lão tổ nghi hoặc hỏi: “Nói vậy là sao?”
Võng Lượng lão tổ lắc đầu: “Bổn tọa cũng không nói rõ được!”
Ông đã từng kiểm tra cơ thể của tiểu hòa thượng, quả thật linh căn bị hủy. Bất quá, để ngừa vạn nhất, ông vẫn hạ phong ấn lên đan điền của tiểu hòa thượng, để tránh hắn chạy thoát.
Võng Lượng lão tổ nhìn Thôn Phách: “Nếu chúng ta mang hắn đi, rất có thể sẽ bị tu sĩ chính phái đoạt lại! Ngươi thực sự muốn làm như vậy sao?”
Thôn Phách gật đầu!
Võng Lượng lão tổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được! Vậy cứ mang hắn theo! Chứ để hắn ở lại Quỷ Tông Phái, cũng chưa chắc sẽ không bị mang đi. Có lẽ đặt ở bên người, trông chừng còn tiện lợi hơn. Chốc nữa, bổn tọa sẽ cởi bỏ phong ấn trên người hắn.”
Thôn Phách nói: “Chờ đến khi tiến vào Bí cảnh rồi hãy giải phong ấn!”
“Cũng được!”
“Vậy đồ nhi đi về trước để chuẩn bị!”
Hai vị lão tổ gật đầu.
Thôn Phách trở lại phòng của Âm Tế Thiên, trông thấy hắn đang cầm Cửu Đăng Tháp suy nghĩ, miệng nói thầm: “Chẳng lẽ bị hư rồi?”
Âm Tế Thiên buồn bực nhìn Dạ Minh Châu đang phát ra đủ mọi màu sắc, như vậy sao mà chiếu sáng đây?
Thôn Phách lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Âm Tế Thiên phát hiện Thôn Phách trở về, tức giận trừng y một cái, rồi tiếp tục cầm Cửu Đăng Tháp nghiên cứu.
Hai ngày nay, Thôn Phách cũng đã quen thói lạnh lùng của hắn, tiếp tục nói: “Phía đông bắc của Vạn Yêu Sâm Lâm xuất hiện Thượng Cổ Bí Cảnh. Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ chúng ta sẽ sớm khởi hành đi Vạn Yêu Sâm Lâm!”
Âm Tế Thiên khẽ khựng người, rầm rì nói: “Thượng Cổ Bí Cảnh thực sự xuất hiện!”
Không nghĩ tới pháp bảo của Hiên Viên Duật lại linh nghiệm như thế!
Âm Tế Thiên liếc sang Thôn Phách: “Ngươi nói chuyện này với ta, ngụ ý là muốn dẫn ta đi cùng sao?”
“Đúng vậy!”
Ánh mắt Âm Tế Thiên khẽ động, nói: “Người của Bắc gia cũng sẽ tới sao?”
“Đây chính là Thượng Cổ Bí Cảnh trăm ngàn năm mới xuất hiện một lần, ai ai cũng muốn được tiến vào đó, huống chi là đại gia tộc như Bắc gia! Sao? Ngươi muốn nhân cơ hội trở lại Bắc gia?”
Âm Tế Thiên thành thật nói: “Ta đang nhớ Bắc Minh, không biết y có thể tiến vào đó không?”
Mâu quang Thôn Phách lập lòe: “Y là thiếu gia của Bắc gia, nhất định sẽ không thể vắng mặt. Hơn nữa, bên cạnh y còn có Yêu thú cấp mười bảo hộ, chắc chắn các trưởng lão Bắc gia sẽ cho phép y đi vào!”
Âm Tế Thiên thâm ý mà nhếch môi một cái: “Vậy thì tốt rồi!”
Thôn Phách thấy động tác của hắn ngọt ngào nhẹ hẫng, khóe mắt hơi giật một cái. Không phải Tịch Thiên đã bị phong ấn linh lực rồi sao? Nếu như thế, cớ gì một phàm nhân lại có thể dễ dàng rút thanh kiếm cắm sâu trong thạch bích ra?
Tịch Thiên hắn…
Âm Tế Thiên vừa lau thân kiếm vừa hỏi: “Lúc ta nói nhớ Bắc Minh, vì sao ngươi không ghen?”
Thôn Phách hỏi ngược lại: “Nếu ta ghen thì ngươi sẽ không nhớ tới y nữa?”
“Không thể!”
Thôn Phách nhướng mày: “Rồi có một ngày, ta sẽ làm cho ngươi nhớ ta như nhớ y!”
“Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à?”
Âm Tế Thiên thản nhiên lườm y một cái, sau đó cất thanh kiếm vào trong Nhẫn không gian, cuối cùng đi về phía cửa.
Thôn Phách vội gọi lại: “Ngươi không mang cái này theo sao?”
Âm Tế Thiên quay đầu, thấy Thôn Phách chỉ vào Cửu Đăng Tháp, nhíu nhíu mày: “Chỉ là một cái đèn thôi mà, mang theo làm gì?” Hơn nữa, còn là đèn bị hư!
Thôn Phách: “…”
Y im lặng nhét Cửu Đăng Tháp vào trong Nhẫn không gian.
Tốc độ tập hợp của Quỷ Tông Pháp rất nhanh, chỉ sau hai chén trà nhỏ, toàn bộ tu sĩ Luyện Hư kỳ đã tập trung đông đủ tại đại điện. Sau khi Võng Lượng lão tổ bàn giao toàn bộ công việc, lập tức xuất phát hướng về phía đông bắc Vạn Yêu Sâm Lâm. Bởi vì tà tu ở phía Đông, cho nên chỉ tốn ba ngày là đến được Vạn Yêu Sâm Lâm!
Khi bọn họ còn cách Thượng Cổ Bí Cảnh chừng trăm thước, thì trông thấy nơi đó đã tụ tập không ít tà tu và tu sĩ phương Bắc!
Tà Hàng lão tổ và U Vực lão tổ nhìn thấy bọn Võng Lượng lão tổ cư nhiên mang theo Âm Tế Thiên đến Vạn Yêu Sâm Lâm, không khỏi nhíu mày hỏi: “Tại sao Võng Lượng lão tổ lại mang tiểu hòa thượng đến đây?”
Võng Lượng lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Bổn tọa muốn mang ai tới thì mang thôi!”
Tà Hàng lão tổ cười nói: “Dù sao nơi này cũng là Thượng Cổ Bí Cảnh, chẳng lẽ Võng Lượng lão tổ không sợ tiểu hòa thượng làm liên lụy đến ngươi à? Ngươi nên nhớ rằng, hiện tại hắn chỉ là phàm nhân! Cho dù còn là tu sĩ đi chăng nữa, cũng chưa chắc hắn có thể tự bảo vệ mình!”
Võng Lượng lão tổ nhíu mày: “Chúng ta đã tính toàn kỹ lưỡng rồi”.
Ôngvốn định cho Tịch Thiên ăn Dịch Dung Đan, thế nhưng Thôn Phách không đồng ý. Lý do là Tịch Thiên dùng bộ dáng ban đầu sẽ thuận tiện hơn, nếu gặp nguy hiểm, không chừng sẽ có người vì thân phận Ngự thú sư cấp mười mà ra tay cứu hắn.
Tà Hàng lão tổ và U Vực lão tổ liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì nữa.
Hai ngày kế tiếp, tu sĩ của các bộ cũng lục tục kéo tới Vạn Yêu Sâm Lâm.
Thôn Phách thấy người càng lúc càng đông, liền bắt Tịch Thiên mang đấu lạp, tránh cho có kẻ dòm ngó tới hắn.
Sáng sớm ngày thứ năm, phía đông bắc của Vạn Yêu Sâm Lâm đồng thời xuất hiện hai trận pháp truyền tống lớn. Âm Tế Thiên nghe nói là người của Nam Bộ và Tây Bộ tới, do đó vẫn luôn chú ý trận pháp phía Nam.
Còn hai vị lão tổ, vẫn không ngừng dòm chừng Âm Tế Thiên, sợ sơ sảy hắn sẽ chạy vọt sang bên chính phái kia. Si Mị lão tổ thấy Âm Tế Thiên mong ngóng nhìn bên phía Nam, trừng mắt nói: “Cái tên tiểu hòa thượng này vẫn còn nhớ tới Bắc gia?”
Quỷ quái lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Bổn tọa tin tưởng Phách nhi sẽ có thể khiến tiểu hòa thượng chết tâm.”
Nhắc tới Thôn Phách, Si Mị lão tổ nghi hoặc đảo mắt quanh bốn phía, nàng bất chợt nhớ ra rằng, từ sáng tới giờ nàng chẳng thấy y đâu: “Phách nhi đâu rồi?”
Sắc mặt Võng Lượng lão tổ khẽ biến: “Ta cũng không thấy nó.”
“Tịch Thiên, ngươi có nhìn thấy Phách nhi đâu không?” Si Mị lão tổ hỏi Âm Tế Thiên.
“Không thấy!” Âm Tế Thiên chẳng thèm quay đầu lại mà trả lời.
Si Mị lão tổ vội hỏi hộ vệ bên người Thôn Phách: “Phách nhi đâu rồi?”
“Sáng nay chủ tử có bảo thuộc hạ nhắc nhở Võng Lượng lão tổ, sau khi tiến vào Thượng Cổ Bí Cảnh thì nhớ cởi bỏ phong ấn trên người tiểu sư phụ. Và từ lúc ấy đến giờ, thuộc hạ không thấy chủ tử đâu nữa.”
Si Mị lão tổ nhíu mày: “Vào lúc quan trọng này mà nó còn chạy đi đâu vậy kìa?”
Võng Lượng lão tổ nói: “Có lẽ nó nhân lúc Thượng Cổ Bí Cảnh còn chưa mở, tranh thủ tìm kiếm vài dược liệu linh *** ấy mà. Với lại nó có phải trẻ con nữa đâu, chẳng cần quá lo lắng cho nó, thế nào có cũng trở lại thôi.”
Si Mị lão tổ gật gật đầu. Đúng lúc này, từ xa truyền tới tiếng ầm ĩ: “Tứ đại gia tộc của Nam bộ tới rồi!”
Âm Tế Thiên vừa nghe thế, vội vàng quay đầu nhìn truyền tống trận ở phía Nam.