Phật Môn Ác Thê

Chương 93: Chấp pháp trưởng lão



Âm Tế Thiên bước vào đại điện, lập tức cảm giác được bầu không khí nơi này đang bao phủ một vẻ gì đó rất nghiêm túc.

Các đệ tử đứng bên trong đều quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đồng loạt hiện lên vẻ xem thường khinh bỉ. Âm Tế Thiên đi đến chính giữa, đứng ở bên cạnh đệ tử Thú Viên. Liếc qua các vị trưởng lão, cuối cùng dừng lại ở lão giả ngồi ngay trung tâm. Không cần đoán cũng biết, bị lão giả này là Đại điện Chấp Pháp – Chấp Pháp trưởng lão!

Âm Tế Thiên ngó sang Bắc Hữu Lợi đứng ở bên cạnh, sau đó quay lại nhìn các vị trưởng lão, thỉnh lễ: “Tịch Thiên kiến quá các vị trưởng lão.”

Chấp Pháp trưởng lão nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên, trầm giọng nói: “Quỳ xuống!”

Âm Tế Thiên nhanh chóng nhăn mày: “Xin trưởng lão chỉ bảo cho, vì sao Tịch Thiên lại phải quỳ?”

Cháp Pháp trưởng lão đập tay vịn, quát chói tai: “Làm càn!”

Khi lão ngồi lên vị trí chấp pháp này tới nay, chưa có ai dám mở miệng nghi ngờ lão. Hiện tên xú tiểu tử miệng còn hôi sữa kia dám cãi lại mệnh lệnh của lão! Thật sự quá hỗn láo! Đệ tử Thú viên đứng ở bên cạnh vẻ mặt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Âm Tế Thiên.

Thế nhưng hắn vẫn không hề sợ uy nghiêm của Chấp Pháp trưởng lão: “Chấp Pháp trưởng lão đột nhiên muốn ta quỳ xuống nhất định là phải có lý do. Nếu như ta không được biết lý do ta nhất định sẽ không quỳ xuống!”

Chấp Pháp trưởng lão nheo lại con mắt, trong ấy hiện lên vẻ không vui, nhanh chóng phóng ra một luồng linh lực áp hướng tới Âm Tế Thiên. Cùng lúc đó, người bên cạnh cũng thả ra một luồng linh lực, đem linh lực của Chấp Pháp trưởng lão chắn lại. Hai cỗ linh lực mạnh mẽ va chạm vào nhau vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến cho cả đại điện cũng lay động theo!

Đáy mắt Chấp Pháp trưởng lão hiện lên vẻ tức giận, thậm chí có người dám chặn lại linh lực của lão. Lão nhất thời cảm thấy uy nghiêm hao tổn, trong ngực nảy lên lửa giận, quay phắt đầu trừng về phía người phóng ra linh áp. Bắc Vũ Hoành hướng Chấp Pháp trưởng lão nở nụ cười xin lỗi: “Mong Chấp Pháp trưởng lão thứ lỗi. Vũ Hoành không phải cố ý chặn lại linh lực của Chấp Pháp trưởng lão. Chỉ là Tịch Thiên giờ là người thường, cơ bản là không chịu được uy áp của ngài, còn mong Chấp Pháp trưởng lão nương tay xử nhẹ!”

Chấp Pháp trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Ta đương nhiên biết hắn là người thường, lúc phóng linh lực thì ta sẽ tự điều khiển được nó!”

Đáy lòng Âm Tế Thiên cười lạnh, tiếng nổ vừa rồi và toàn bộ đại điện lay động, thì biết được ngay Chấp Pháp trưởng lão phóng ra một lượng lớn linh lực, nếu như không có Bắc Hoành Vũ kịp ngăn lại, chỉ sợ hắn đã tan xương nát thịt rồi.

Bắc Hoành Vũ quay đầu hướng Âm Tế Thiên nhẹ trách mắng: “Tịch Thiên, còn không mau giải thích với Chấp Pháp trưởng lão?”

Âm Tế Thiên đương nhiên sẽ ngoan ngoãn đi theo con đường là Bắc Hoành Vũ dọn cho, nói: “Chấp Pháp trưởng lão thứ tội! Tịch Thiên lo lắng rằng nếu như mình quỳ rồi sẽ khiến cho các trưởng lão lầm tưởng Tịch Thiên thừa nhận tất cả tội lỗi. Nhưng Tịch Thiên thật sự không biết là mình phạm phải lỗi gì, cũng không biết vì sao lại bị hộ vệ của Chấp Pháp đại điện đưa đến đây. Mong Chấp Pháp trưởng lão nói rõ để Tịch Thiên hiểu!”

Hắn đương nhiên chỉ quỳ trước trời và cha mẹ, làm gì có chuyện quỳ trước mặt Chấp Pháp trưởng lão. Đương nhiên hắn cũng có ý kéo dài thời gian! Sự tình quá đột nhiên, cũng không biết chuyện hắn nhờ tiểu thí hài, nhóc có làm tốt hay không! Cũng may Bắc Chính cảnh cáo đúng lúc, nếu không thì sẽ bị bọn Bắc Hữu Lợi giết cho trở tay không kịp!

Chấp Pháp trưởng lão vừa nghe Tịch Thiên nói thì sắc mặt cũng dịu đi nhiều lắm: “Nếu đã như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết ngươi sai chỗ nào!”

Lão hướng mắt nhìn quản sự ở dưới bậc thang, quản sự ho nhẹ một tiếng, lập tức nói: “Minh thiếu phu nhân, ngài sai ở chỗ không nên giao dịch cùng với người Đậu Hoa thôn. Người nơi đó đê tiện lỗ mãng, giao dịch với bọn họ quả thực là bôi xấu thanh danh Bắc gia. Còn nữa, chính là bởi vì mua đồ ăn chỗ đám người đê tiện lỗ mãng đó cho nên khiến cho yêu thú trong Thú viên và khế ước thú của các đệ tử xảy ra chuyện. Đến tận giờ vẫn chưa tìm được biện pháp trị liệu, làm Thú viên mất đi vài con yêu thú mới sinh!”

“Cũng bởi vì thế mà mọi người cho là Tịch Thiên sai?”

Âm Tế Thiên hỏi ngược lại, trước khi để Chấp Pháp trưởng lão kịp tức giận thì nói tiếp: “Tịch Thiên xin hỏi Chấp Pháp trưởng lão, Bắc gia có quy định rằng tuyệt đối không được làm giao dịch với người Đậu Hoa thôn hay không?”

Chấp Pháp trưởng lão thở phì phì trừng hắn: “Chuyện này còn phải quy định? Đây là luật bất thành văn của toàn Bắc gia rồi!”

“Nói cách khác, Bắc gia không có quy định như thế, mà Tịch Thiên cũng không phải là không tuân thủ quy định của Bắc gia, càng không thể nói là Tịch Thiên sai được!”

Chấp Pháp trưởng lão sửng sốt: “Cái này…”

Âm Tế Thiên tiếp tục nói rằng: “Tịch Thiên mới tới Bắc hoàng thành, thật sự không biết ở Bắc hoàng thành có luật bất thành văn nào, chỉ biết lấy lợi ích của Bắc gia làm ưu tiên. Khi Tịch Thiên tiếp nhận sự vụ của Thú viên thì Lợi quản sự bởi vì bị yêu thú gây thương tích cho nên cũng không nói rõ ràng công việc, Tịch Thiên chỉ có thể tự mình đi vòng vòng để tìm kiếm thương gia. Vậy nhưng thương gia trong Bắc hoàng thành lại muốn tận hai mươi viên linh thạch hạ cấp để mua được đồ ăn. Cho nên vẫn cứ hỏi mãi mới biết được ở Đậu Hoa thôn chỉ cần mười ba khối linh thạch hạ cấp thì có thể mua được ba mươi cân đồ ăn chay hoặc mười cân thịt. Vì thế ta mới làm giao dịch với Đậu Hoa thôn!”

Bắc Tuấn đứng bên cạnh Bắc Hữu Lợi lập tức nhảy ra nói: “Ngươi ăn nói bừa bãi, Lợi quản sự mỗi lần mua đồ ăn cho yêu thú chỉ cần mười lăm viên linh thạch hạ đẳng, vì sao ngươi đi hỏi lại thành hai mươi viên!”

Âm Tế Thiên cười châm chọc: “Cái này còn phải hỏi nhóm người buôn đồ ăn, có lẽ bọn họ nhìn thấy Tịch Thiên, nghĩ Tịch Thiên dễ bị lừa cho nên cố ý nâng giá lên. Kỳ thực Tịch Thiên cũng rất tò mò, Bắc gia là một trong bốn đại gia tộc. Mỗi tháng dùng đồ ăn cũng không ít hơn so với các gia tộc khác, nhưng mấy người buôn bán đó cho dù mở trừng mắt bỏ qua một mối tốt như vậy, cũng không nguyện ý bán?”

Chuyện các nhà buôn muốn hai mươi viên linh thạch hạ đẳng để bán đồ ăn tất nhiên cũng không phải lỗi của hắn. Mấy người kia nghe hắn nói, chỉ cần không quá ngốc cũng biết sự tình bên trong. Các trưởng bối liếc liếc nhau, nhưng một câu cũng không nói. Bắc Tuấn nghẹn đỏ mặt, một chữ cũng không thốt ra được!

“Bỏ qua chuyện mua đồ ăn đi, chuyện yêu thú bị tả, ngươi làm sao trốn được trách nhiệm!” Bắc Vạn Trọng đột nhiên mở miệng nói

Âm Tế Thiên nhăn chặt mày: “Trong lúc từ kho hàng đem đến chỗ cho yêu thú ăn qua tay rất nhiều người. Vấn đề không nhất thiết là lúc mua đồ ăn.”

Các đệ tử Thú viên lập tức bất bình hét lên: “Ý của ngươi là chúng ta hạ độc trong thức ăn của yêu thú?”

“Tịch Thiên không có ý này!”

Bắc Vạn Trọng lại nói: “Giả như là người khác làm, vì sao lại chỉ khiến yêu thú đi tả không ngừng. Chuyện này thực chất không gây thương tổn quá nhiều cho yêu thú. Từ đó suy ra, việc này không phải là thừa thãi sao? Có thể thấy được, chuyện người khác hạ độc là không có khả năng!”

Âm Tế Thiên rũ mắt xuống, che đi vẻ lạnh lùng lóe lên. Hắn cũng không có cách nào phản bác, hắn cũng không thể nói là vì Bắc Hữu Lợi muốn ích lợi từ việc mua lương thực mà cố ý hãm hại hắn. Không có chứng cớ, hắn nói ra sẽ chỉ càng khiến người Bắc gia xem thường.

Bắc Vạn Trọng thấy hắn không lên tiếng, lạnh lùng mỉm cười: “Như thế nào? Ngươi không cãi được nữa?” Đệ tử Thú viên nháy mắt lại hiện lên vẻ đắc ý.

Lúc này, Bắc Tuấn đứng ra hướng Chấp Pháp trưởng lão khẩn cầu: “Ta cho rằng Minh thiếu phu nhân cũng không thích hợp chuyện phụ trách mua đồ ăn. Thỉnh Chấp Pháp trưởng lão thu hồi chức vụ, phạt đánh ba mươi trượng để cho các đệ tử một cái công đạo!”

Các đệ tử Thú viên cũng phụ họa: “Đúng vậy! Chúng ta cũng hiểu được Minh thiếu phu nhân cũng không thích hợp chức vụ đi mua thực phẩm!”

Bắc Vũ Hoành không đồng ý nhíu mày: “Nếu là sai lầm, lại là sai lần đầu thì cũng không cần thiết phải trừng phạt đi?” Bắc Tuấn lại nói: “Thỉnh Hoành trưởng lão không cần làm việc theo tư tâm! Làm sai thì càng phải phạt để ghi nhớ giáo huấn lần này, để không tái phạm nữa!”

Các đệ tử Thú viên lại lần thứ hai hướng Chấp Pháp trưởng lão thỉnh cầu: “Thỉnh Chấp Pháp trưởng lão hạ lệnh!” Chấp Pháp trưởng lão than nhẹ một tiếng: “Nếu đã như vậy, liền đánh ba mươi côn, lấy đó làm cảnh cáo, hy vọng các đệ tử Bắc gia không phạm phải sai lầm như Tịch Thiên. Sau khi xử phạt thì thu lại chức vụ, từ…”

Đúng lúc này, từ cửa đại điện đột nhiên vang lên tiếng cười trong trẻo cắt lời Chấp Pháp trưởng lão: “Trời ạ, Chấp Pháp đại điện không phải luôn lạnh tanh sao? Vì sao hôm nay lại náo nhiệt vậy?” Dứt lời, một đại hán đang cười khanh khách đi vào từ cửa

Chấp Pháp trưởng lão nhìn thấy người nói, khuôn mặt nghiêm túc lại lộ ra vẻ mỉm cười: “Bắc Thần, ngươi đã quay lại sao?”

“Lão già, đã lâu không gặp!” Sau khi Bắc Thần cười cười tiến lên chào hỏi mấy vị trưởng bối, đặt tay lên vai Chấp Pháp trưởng bối: “Ngươi vừa rồi xử phạt ai vậy?”

Chấp Pháp trưởng lão trả lời qua loa: “Một đứa nhỏ!”

Bắc Thần buông Chấp Pháp trưởng lão ra: “Nếu đã như vậy, ngươi thuận tiện phạt giúp ta một người!”

Chấp Pháp trưởng lão trêu ghẹo nói: “Ngươi muốn phạt ai? Ai lại dám trêu chọc một tộc trưởng như ngươi? Không muốn sống nữa sao?”

Bắc Thần lập tức nói: “Ta ở cửa lớn gặp một người trẻ tuổi bị bọn hộ vệ chặn lại không cho vào, hắn thật sự là đáng thương! Hắn vốn đem đồ ăn trong nhà bán đi, chuẩn bị mang theo vợ về quê an thai. Sau khi bán xong rồi thì người mua đồ ăn lại lừa hắn, nói rằng cùng lắm là sau hai ngày sẽ đem tiền trả cho hắn, vậy nhưng đến tận bảy ngày rồi cũng không có thấy người mua đồ ăn kia quay lại. Mà vợ hắn lại sắp tới ngày sinh con cho nên đành phải tới cửa tìm người để đòi tiền, tuy nhiên lại bị hộ vệ chặn ở ngoài không vào được. Lúc ta tới thì liền nhìn thấy hắn đứng ở cửa lớn đòi sống đòi chết!” Âm Tế Thiên nghe vậy, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt.

Chấp Pháp trưởng lão nhăn chặt mày lại: “Ý ngươi là Bắc gia có người quỵt tiền của hắn?”

“Cũng không hẳn là thế!” Bắc Thần gãi gãi đầu: “Ta nghe nói người quỵt tiền của hắn tên là Bắc Hữu Lợi? Có người nào như vậy không?”

Chấp Pháp đại điện nhất thời im lặng không tiếng động! Người biết Bắc Hữu Lợi đều đồng loạt nhìn gã! Bắc Hữu Lợi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lo lắng biện minh: “Tuyệt đối không phải là đệ tử, đệ tử căn bản không có mua đồ ăn cho yêu thú!”

Bắc Thần nhíu mày: “Ngươi chính là Bắc Hữu Lợi”.

Bắc Hữu Lợi cuống quít nói: “Thưa tộc trưởng, đệ tử đúng là Bắc Hữu Lợi, nhưng mà…”

Bắc Thần lập tức không kiên nhẫn ngắt lời: “Không quan trọng có phải là ngươi làm hay không, giờ để người trẻ tuổi kia nhận mặt mới biết được!” Sau đó quay đầu ra cửa hô một tiếng: “Tiểu tử, ngươi vào đi!”

Mọi người nhìn ra cửa đại điện thì thấy một người trẻ tuổi gầy yếu đang nơm nớp lo sợ mà tiến vào. Bắc Thần tiến lên vỗ vai hắn: “Ngươi tự nhìn xem, ai là người mua đồ ăn của ngươi?” Người trẻ tuổi nhìn một đám tu sĩ, có chút sợ hãi gật đầu, sau đó dùng ánh mắt khiếp đảm đảo mắt nhìn từng người một.

Bắc Hữu Lợi cho dù không biết người trẻ tuổi kia là ai những vẫn khó hiểu nuốt nước miếng! Người trẻ tuổi đầu tiên là nhìn đệ tử ở phía bên trái, không có tìm được thì nhìn đám để tử Thú viên đứng ở trung tâm. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bắc Hữu Lợi, lập tức đưa tay vội vàng chỉ Bắc Hữu Lợi: “Chính là gã! Chính là gã thiếu tiền hàng của ta!”

Bắc Hữu Lợi vừa sợ vừa giận: “Ngươi ngậm máu phun người, ta khi nào mua đồ ăn trong quán của ngươi!” Người trẻ tuổi sợ hãi trốn phía sau Bắc Thần: “Tiền bối! Chính là gã!” Bắc Hữu Lợi suýt chút nữa điên rồi: “Ta còn chưa từng nhìn thấy ngươi thì làm sao biết cửa hàng của ngươi ở đâu! Làm sao mua được hàng trong quán của ngươi?”

Bắc Thần hung hăng trừng mắt nhìn gã: “Nếu như không phải ngươi làm, vì sao hắn ai không chỉ lại đi chỉ ngươi, còn biết cả tên của ngươi?”

“Ta… ta…” Bắc Hữu Lợi thật sự là không thể phân bua, nghiêng đầu nhìn Bắc Vạn Trọng cầu cứu! Bắc Vạn Trọng nhăn mày, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi hỏi: “Ngươi có quen biết Bắc Hữu Lợi à?” Người trẻ tuổi lắc đầu!

Trong mắt Bắc Vạn Trọng bắn ra vẻ khắc nghiệt: “Nếu không quen biết, ngươi vì sao lại bán cho hắn?”

Người trẻ tuổi sợ hãi nói: “Lúc ấy ta sốt ruột muốn bán đồ ăn, mà vừa lúc vị tu sĩ này lại muốn mua. Gã lại nói gã quên không đem linh thạch, qua hai ngày sẽ đem tiền trả cho ta, sau đó gã còn cho ta biết tên của mình. Ta thấy gã mặt quần áo của Bắc gia, sợ đắc tội gã cho nên đem đồ ăn đưa hết cho gã!”

“Gã mua những đồ ăn gì ở chỗ ngươi?”

“Ngoại trừ một ít đồ ăn bình thường, còn lại đều là thực phẩm để nhuận tràng cho yêu thú!” Bắc Vũ Hoành ngồi ở ghế trưởng lão nghe được người trẻ tuổi nói, ánh mắt sáng ngời!