Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 103



Dù sao mèo đen đã biến mất không thấy tăm hơi, Thẩm Bân bị mang đi.

Thẩm Bân cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, xem có cơ hội chạy thoát hay không, kết quả phát hiện bản thân vẫn chưa bị trực tiếp dìm xuống biển, mà là nhốt vào một căn phòng tối om om.

Nơi này hình như là căn phòng cậu bị nhốt trước khi bị bán đấu giá.

Mà lúc này cuối cùng mèo đen cũng tới cửa phòng Diêm Hình, nó lại không thể nói ra tiếng kêu mở cửa, đành phải dùng móng vuốt không ngừng cào.

Diêm Hình ở trong phòng nghe được tiếng động đi tới trước cửa: "Ai? Ngũ Mao là mày à?" Dù sao trước đó không lâu hắn đã từng nghe thấy qua tiếng mèo đen cào cửa.

Mèo đen tiếp tục cào.

Ai cũng không thích nghe tiếng mèo cào cửa, Diêm Hình cũng không ngoại lệ, hắn không vui nói: "Ngũ mao là mày thì hãy lên tiếng!"

Mèo đen: "....." Thôi với cái chỉ số thông minh như này có ra ngoài thì cũng không làm được gì, nó lại xoay người chạy đi.

Diêm Hình không nghe thấy động tĩnh còn rất nghi hoặc, sau đó nhớ ra hình như mèo không biết nói, liền mở miệng kêu: "Meo ~"

Còn may màn ảnh phòng phát sóng trực tiếp từ lúc mở lại vẫn luôn ở chỗ Thẩm Bân, nếu không một màn vừa rồi mà bị nhìn thấy có lẽ phải chảy máu mũi.

Quá đáng yêu, mười phần ngây thơ, khuôn mặt lạnh lùng như vậy nếu kết hợp với tính tình ngày trước chắc chắn sẽ đẹp trai đến không có bạn bè, nhưng giống như hiện giờ thì vô cùng khiến người....khiến người muốn yêu thương.

......

Thẩm Bân ở trong căn phòng tối om không biết làm sao, khi cậu tiến vào đã nhìn thoáng qua, xung quanh tựa hồ không có đồ vật gì, liền lần mò đến góc ngồi xuống.

Lúc này dễ dàng suy nghĩ miên man, Thẩm Bân có chút nhụt chí, nếu Diêm Hình không xảy ra việc gì, bản than chắc chắn sẽ không rơi vào kết cục như này, nhưng tuyệt đối không thể ngã xuống tại đây, cậu còn phải giúp Diêm Hình hoàn thành nhiệm vụ nữa mà.

Cũng không biết trải qua bao lâu, có thể là ban ngày, Thẩm Bân liền nghe thấy xung quanh có tiếng động sột sột soạt soạt, cậu sững người, không phải là chuột chứ? Không thể nào, trong phòng rõ ràng chỉ có bốn bức tường xung quanh, chuột chui vào bằng cách nào?

Nhưng tiếng động càng lúc càng lớn, cho đến khi Thẩm Bân nghe thấy rõ, rõ ràng có người đang đi về phía cậu.

"Ai?" Thẩm Bân vừa lên tiếng, tiếng bước chân liền biến mất, cậu không nhịn được hoảng hốt, trong tình huống tối tăm, nhát gan một chút có lẽ sẽ bị dọa khóc.

Cậu vừa rồi tuyệt đối không nghe lầm, cho nên cho dù tiếng bước chân ngừng lại Thẩm Bân cũng vẫn đề phòng, quả nhiên không bao lâu, tiếng động nho nhỏ lại lần nữa xuất hiện, lần này tựa hồ càng cẩn thận hơn một chút.

"Rốt cục là ai? Tốt xấu cũng hô lên một tiếng chứ, cho dù tôi có phạm sai lầm bị giết chết cũng không đến mức tìm người chuyên môn khiến tôi sợ chứ, hay là các ngươi nghèo đến mức nhà ma thiếu nhân thủ bắt tôi tạm thời giả làm diễn viên?" Thẩm Bân thậm chí còn nói đùa, kỳ thực là đang cổ vũ cho bản thân mà thôi.

Nhưng mà tiếng động kia lần này cũng không dừng lại, vẫn như cũ chậm rãi đi về hướng Thẩm Bân.

Trái tim Thẩm Bân đập vô cùng kịch liệt, không nhịn được đi theo đà lùi lại sau, đồng thời kêu gọi trong lòng: [Mèo đen cứu mạng! Ta bị thứ gì theo dõi!]

Đáng tiếc cũng không có đáp lại, mèo đen chỉ có thể nói chuyện với ký chủ trong phạm vi khoảng cách nhất định.

Tình huống lúc này các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thụ trực quan nhất, hiệu ứng phòng phát sóng trực tiếp sẽ không hoàn toàn màu đen hoặc hoàn toàn màu trắng, màn ảnh sẽ nỗ lực khiến khán giả nhìn thấy vật thật, cho nên ở cách Thẩm Bân không xa, một cô gái mặc váy đỏ giống như đúc với cậu mái tóc bay bay chậm rãi đi tới.

Phòng phát sóng trực tiêp spam một loạt: A a a a a a!!!

Còn may Thẩm Bân không nhìn thấy, nếu không có lẽ sẽ phát điên.

Nhưng hiện tại cũng thật sự không tốt! Để tiếp tục cổ vũ bản thân, cậu nói không ngừng: "Ta nói với ngươi bình sinh không làm chuyện trái với lương tâm, ta sống quan minh lỗi lạc, cho dù các ngươi muốn tra tấn tinh thân ta cũng không sợ, có bản lĩnh một mình đấu, lần sau nếu lại có quý tộc muốn lợi dụng ta, ta cũng sẽ làm như vậy! Là loại có dao!"

Người nào đó càng nói càng hung, nhưng các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp lại thấy cậu sắp khóc rồi, như này ai không sợ chứ? Dù sao người xem đều muốn tạm thời che camera một chút, huống chi là người rơi vào hoàn cảnh đó.

Tận đến khi Thẩm Bân lui tới góc cùng, cậu làm ra tư thế phòng bị, nghe tiếng bước chân thật nhỏ kia cũng chậm rãi tới trước mặt.

Không biết vì sao trong phòng phát sóng trực tiếp ngoại trừ các loại thét chói tai "Thẩm Bân cẩn thận" và "ta sợ quá" ra, thế nhưng có người yên lặng đánh chữ: Không phải ngoạn ý này mơ ước mỹ mạo của Băng Băng đấy chứ? Ép vào góc tường nhìn kiểu gì cũng thấy giống như muốn lợi dụng.

Bên dưới bỗng nhiên có người cười ra tiếng, nhưng vẫn giải thích nói không thấy hai người kia ăn mặc giống nhau như đúc sao? Hơn nữa quần áo Băng Băng rõ ràng là mới, rất có khả năng là hàng nhái lại v.v, sau đó bị thứ đồ kia theo dõi.

Đề tài này dậy sóng, thế nhưng có người hỏi nếu Băng Băng hiện tại cởi quần áo có thể an toàn không?

Bên dưới liền trả lời: Có phải ngươi muốn nhìn Băng Băng không mặc quần áo đúng không? Đừng ngốc, chúng ta cũng muốn, nhưng người ta thứ nhất là vương phi, chắc chắn có thua game cũng sẽ không làm như vậy, thứ hai cho dù lui một vạn bước mà thật sự làm như vậy, phát sóng trực tiếp rác rưởi sẽ cho hiện lên màn ảnh sao? Không thể nào!

......

Dù sao trái tim người trong cuộc đang nhảy tới cổ họng, Thẩm Bân cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, lòng cứng rắn, đang định nhất chân trực tiếp đá tới, liền nghe răng rắc một tiếng, là tiếng mở cửa phòng.

Một tia sáng đánh úp lại, Thẩm Bân vươn tay che một chút, sau đó chậm rãi thích ứng, kết quả nhìn quét một vòng, xung quanh không có gì cả, tiếng bước chân vừa rồi giống như ảo giác.

Cửa có ai đó không khách khí hô: "Lại đây, lão đại chúng ta muốn gặp ngươi."

Thẩm Bân ước gì được rời khỏi nơi này, hai chân đều run rẩy, chạy nhanh về phía cửa.

Người tới mang Thẩm Bân đi là hai gã đàn ông cao to, có lẽ biết với cái thân thể nhỏ bé của Thẩm Bân thì không thể nào chạy thoát được, liền không dùng bất cứ vũ lực nào bắt ép cậu đi.

[Thẩm Bân! Ký chủ! Nghe được thì trả lời ta một tiếng!] mèo đen tìm nửa ngày cũng không biết Thẩm Bân bị đưa tới nơi nào, lúc trước còn tưởng cậu sẽ bị trực tiếp dìm xuống biển, liền chuyển động ở xung quanh boong tàu chờ đợi, kết quả gì cũng không có, chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi, hò hét trong thức hải, ý đồ liên hệ với cậu.

Nó mới nhận ra bản thân thất trách, căn bản không nên đi tìm Diêm Hình, bởi vì trẻ em "năm tuổi" thật sự không giúp được gì, lại còn lạc mất Thẩm Bân.

Nhưng cũng may mèo đen vẫn chưa cảm giác được ký chủ tử vong, vạn hạnh trong bất hạnh.

[Định mệnh cuối cùng ngươi cũng xuất hiện?] Thẩm Bân đều muốn đánh người: [Diêm Hình đâu?]

Mèo đen vô cùng sốt ruột: [Ngươi hiện tại ở đâu? Hắn không mở cửa cho ta, đầu óc Diêm Hình không được, hiện tại không dựa vào được.]

[Ngươi mới đầu óc không được ấy! Người đàn ông của ta chỉ tạm thời biến thành 5 tuổi có được không!] Thẩm Bân vô luận khi nào cũng không có phép người khắc mắng Diêm Hình.

Mèo đen: "......" Không biết vì sao nó cảm giác bản thân lại ăn một miệng cơm chó.

[Rốt cục ngươi ở đâu? Tình huống thế nào?] mèo đen quay về việc chính hỏi.

Thẩm Bân trộm đánh giá chung quanh: [Không biết ở đâu, còn nhớ cái phòng tối lúc ta mới đến thế giới này không? Lúc trước ta bị nhốt ở đó, còn nghe thấy tiếng bước chân kỳ quái, hù chết người, hiện tại lại bị mang đi, không rõ tới đâu.]

Mèo đen không rõ đối phương đang nói linh tinh rối loạn bước chân gì? Liền tự động bỏ qua những lời đó nói: [Xung quanh ngươi lúc này có cái gì?]

Thẩm Bân: [Ừm....một con đường nhỏ, bên trái là lưng của cái gì đó, bên phải là biển.]

Nói cũng như không, mèo đen không hỏi thêm gì nữa, Thẩm Bân lại tiếp tục nói: [Ta vào một cửa, có hai cánh, cánh thứ nhất bên ngoài không có gì, cánh thứ hai cư nhiên là màu hắc kim, nhìn hoa văn liền rất có địa vị!]

Mèo đen: [Hoa văn gì?]

Thẩm Bân: [Không quen, nhưng rất có cảm giác thần bí.]

Mèo đen: "......" Đây nếu không phải ký chủ nhà mình, nó chắc chắn sẽ bỏ qua, không hề muốn cứu người một chút nào! Đều là vô nghĩa.

Sau đó một mèo một người liền ngắt liên hệ, mèo đen có thể cảm giác được, nơi Thẩm Bân đang tới có tác dụng che chắn rất mạnh, chứ không phải vì nó và ký chủ cách nhau xa mà không liên lạc được.

Cho nên hiện tại phải làm sao bây giờ? Mèo đen hai mắt vô thần nhìn trời, quả nhiên nó chỉ là một con mèo, không có tác dụng gì lớn.

.....

Thẩm Bân mới vừa rồi bị phòng tối dọa không nhẹ, hiện tại càng cảnh giác muốn chết, bởi vì phong cách trang trí ở đây thiên về hắc ám, nhìn giống như phòng tra tấn loại lớn.

[Mèo đen? Mèo đen? Ngũ Mao ngươi có ở đây không!] Thẩm Bân lại không biết vì sao cậu vào mèo đen lại chặt đứt liên hệ, trong thức hải kêu gọi hồi lâu cũng không có ai đáp lại, càng thêm sợ hãi.

Sau đó cậu liền nhìn thấy quản sự.

Vốn dĩ quản sự cũng không phải người một hai muốn giết người, ông thấy Thẩm Bân không chỉ có vẻ ngoài không tồi, đầu óc cũng nhanh nhẹn, muốn giữ cho cậu một mạng ở du thuyền Giải Dối làm việc, kết quả không biết vì sao chủ nhân lại phân phó ông mang người tới.

"Rốt cục các ngươi muốn làm gì?" Thẩm Bân nỗ lực điều chỉnh trạng thái, để bản thân có vẻ như không sợ hãi như vậy hỏi.

Quản sự vẫn chưa trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nhàn nhạt nói: "Chờ lát nữa muốn sống tốt nhất nên thông minh một chút, đi theo ta." Liền đi trước dẫn đường.

Thẩm Bân vốn dĩ không muốn đi, nhưng thứ nhất đây là địa bàn của người ta, chẳng lẽ chờ người ta đem mình trói lôi đi? Vậy không phải càng khổ sao. Thứ hai đối phương cũng không ác ý, thậm chí còn có cảm giác nhắc nhở mình nên cẩn thân?

Sẽ không tốt tính như vậy chứ?

Cậu đi theo quản sự lại lần nữa tiến vào một hành lang, hết thảy đều im ắng, rất nhanh phía trước liền xuất hiện một cái thang máy, đi tận tới tầng cao nhất, Thẩm Bân không biết cao bao nhiêu, cậu suy đoán không phải là chỗ cao nhất của du thuyền chứ?

Sau khi ra khỏi thang máy, Thẩm Bân tỏ vẻ mình đoán không sai, nơi này là vườn hoa trên không trung, có đình hóng gió phong cách Bắc Âu, thoạt nhìn đơn giản thoải mái, cách đó không xa có một người ngồi trên ghế nằm đưa lưng về phía cậu, quản sự cung kính hướng về phía người nọ: "Người đã đưa tới."

Giọng nói tang thương vang lên: "Ta nói chuyện riêng với cậu ta."

Quản sự cúi người một cái liền xoay người rời đi.

Mà Thẩm Bân đứng tại chỗ một lát, thấy đối phương không có ý tứ mở miệng mới cẩn thận nói: "Chào ngài, xin hỏi ngài...có chuyện gì?" Dù sao giọng nói của đối phương nghe có vẻ là người lớn tuổi, dùng một từ "ngài" thể hiện kính già yêu trẻ cũng không quá đáng.

Đối phương lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Nghe nói người mua cậu là một tên ngốc? Cậu nhất định rất không vừa lòng nhỉ."

Thẩm Bân nghe thấy lời này thầm trợn trắng mắt, cậu không nghe được người khác nói xấu Diêm Hình dù chỉ là một chút xíu, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, người nào đó cung kính trả lời: "Không có, chủ nhân của tôi không phải tên ngốc, hắn chỉ là làm người đơn thuần, tôi rất vừa lòng."

Đây đại khái chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, dùng "làm người đơn thuần" để hình dung Diêm Hình, xem như một sự cưng chiều.

"À? Vừa lòng một tên ngốc dễ bị khống chế, không giống người mua khác sẽ cố tình tra tấn ngươi?" Đối phương hỏi.

Thẩm Bân càng ngày càng tức giận: "Hắn không phải tên ngốc! Xin ngài nói chuyện khách sáo một chút, cho dù tôi hiện tại là nô lệ, nhưng hắn là quý tộc, cho hắn tôn kính là lễ phép tối thiểu ngài ít nhất phải làm."

Không tiếc tự hạ mình cũng phải sửa miệng đối phương!