Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 109



Hiện tại trí nhớ Diêm Hình có chút hỗn loạn, quên mất thời khắc ở cùng Thẩm Bân lúc "5 tuổi" kia, nhưng lúc này tâm lý tuổi cũng có vẻ không lớn lắm, dù sao vừa rồi hắn gọi Thẩm Bân là "chị", cụ thể bao nhiêu tuổi còn phải xác định.

Hơn nữa hắn không giống như người chơi khác, có lẽ do mèo đen lấy đi ký ức vốn có của hắn, dẫn tới Diêm Hình thành người "lớn lên ở địa phương", cho nên nghe thấy từ bán đấu giá, đại khái hiểu được trên người Thẩm Bân xảy ra chuyện gì.

"Nô lệ bán đấu giá đều có giá cao, người trông coi tay chân không sạch sẽ, quản sự xử lý một chút." Diêm Hình không vui nói, "chị gái" trước mắt vẻ ngoài quá xinh, hắn nghĩ tới "chị gái nhỏ" sẽ bị lợi dụng, lửa giận trong lòng không thể áp xuống được.

Quản sự: "...." Aiz, chung quy không thể xử lý dứt điểm Thẩm Bân, chỉ có thể lên tiếng đồng ý.

Diêm Hình: "Phòng ta ở đâu? Dẫn đường, ngươi đi theo ta."

Nói người dẫn đường chính là đám người quản sự, câu cuối cùng là nói với Thẩm Bân.

......

Việc này nơi chốn lộ ra kỳ quái, Thẩm Bân bất động thanh sắc đi theo, trong lòng gọi mèo đen: [Nhãi con, Diêm Hình đã xảy ra chuyện]

Sau một lúc lau không có động tĩnh.

Thẩm Bân cau mày, nghĩ thầm do tín hiệu quá xa? Mèo đen duy nhất có thể thương lượng không thấy, chỉ có thể yên lặng theo dõi.

Căn phòng quản sự dẫn đến phải rẽ trái rẽ phải mới tới, lần đầu tiên tới Thẩm Bân cảm thấy bản thân giống như vào mê cung.

Sau khi tới phòng, Thẩm Bân nhìn quanh một vòng, kết cấu giống như đúc với căn phòng ở lúc trước, đồ vật bên trong không khác mấy, nhưng không còn đống váy áo nữa, còn may đã mặc qua, bằng không phải khóc chết.

Quản sự săn sóc đang muốn đóng cửa lại đi ra ngoài, Thẩm Bân đứng một bên bỗng nhiên nói: "Chờ một chút, quản sự..."

Quản sự dùng bước chân: "Có việc gì sao?"

Thẩm Bân không biết có nên hỏi hay không, nhưng quản sự từ đầu tới cuối cho cậu cảm giác không phải rất xấu, đơn giản đánh cược một phen mở miệng: "Anh Diêm Hình không nhớ ra tôi, tựa hồ ông không có chút kinh ngạc nào? Rõ ràng lúc trước ở trong phòng đều không có vấn đề mà."

Quản sự nhìn thoáng qua Diêm Hình bên cạnh, Diêm Hình nghe thấy nhắc tới mình nghi hoặc nói: "Ngươi đang nói cái gì?" Hắn hoàn toàn nghe không hiểu.

Quản sự thở dài: "Thiếu gia, có lẽ ngài đã quên ngài mắc một căn bệnh hiếm thấy, ký ức dễ dàng hỗn loạn, có đôi khi sẽ biến thành đầu óc đứa bé vài tuổi, có đôi khi lại bỗng nhiên thay đổi tuổi, hơn nữa lúc đổi tuổi sẽ quên đi sự tình xảy ra lúc trước."

Diêm Hình vẻ mặt kinh ngạc, có hơi không thể tin nổi: "Ta có bệnh như vậy sao?"

Thẩm Bân nghe hiểu, liền hỏi Diêm Hình: "Anh hiện tại bao lớn rồi?"

Diêm Hình: "....Mười tuổi"

Thẩm Bân: "....."

Đứa trẻ 10 tuổi đã tính là hiểu chuyện, có thể biết được rất nhiều chuyện, cho nên quản sự an ủi: "Thiếu gia yên tâm đi, chủ nhân đã tìm được biện pháp chữa khỏi bệnh cho thiếu gia, rất nhanh mọi thứ sẽ tốt."

Thẩm Bân biết Diêm Hình biến thành bộ dạng như này là do mình và mèo đen áp chế tinh thần lực của hắn, không nghĩ tới thế giới trò chơi cư nhiên sẽ bù đắp như vậy.

Nhưng nói tới chữa khỏi, một thế giới trò chơi thật đúng là có thể chữa trị hết được người đàn ông nhà mình sao?

Các bạn nhỏ đáng yêu vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp đến bây giờ sôi nổi tỏ vẻ không hiểu, đây là có ý gì? Không ký ức không phải là "tình thú" của điện hạ và vương phi sao? Sao còn có thể được NPC chữa khỏi.

"Cho nên ta thực sự bao nhiêu tuổi?" Diêm Hình hỏi.

Đối với đưa trẻ "5 tuổi" lúc trước mà nói cái gì cũng không biết, nhưng 10 tuổi thì không dễ giấu giếm, hắn hỏi ra miệng sau đó lập tức đi tới trước cái gương trong phòng.

"Anh Diêm Hình....." Thẩm Bân gọi một tiếng cùng đi qua: "Kỳ thực cũng không nhiều lắm, chỉ lớn hơn em một chút mà thôi."

Tuổi bình quân của Tinh Không giới là hơn 200, con người sau khi tiến hóa tuổi thọ có thể tăng lên gấp đôi, cho nên thật đúng là Diêm Hình còn rất trẻ, từ bề ngoài nhìn không khác mấy với người địa cầu cổ hai ba mươi tuổi.

Nhưng đối với tâm trí của đứa trẻ "10 tuổi" mà nói, thật sự quá sốc.

Diêm Hình nhìn bản thân trong gương, vươn đầu ngón tay hơi chạm vào khuôn mặt: "Tôi...có phải già rồi không?"

Quản sự: "....." Nếu thiếu gia là già, vậy thì có lẽ ông là vừa từ trong quan tài bò ra nhỉ?

Thẩm Bân: "...." Hiện tại con nít ranh "10 tuổi" cả ngày suy nghĩ cái gì? Còn già? Hai ba mươi tuổi rõ ràng tuổi xuân phơi phới.

"Anh Diêm Hình thực trẻ tuổi, anh không nên suy nghĩ vớ vẩn." Thẩm Bân đi tới trước mặt hắn chỉ vào người đàn ông trong gương: "Nhìn xem, rất đẹp."

Diêm Hình lại lần nữa nhìn vào gương, lại nhìn về phía Thẩm Bân, cậu đứng chung với hắn, thế mà mới chỉ tới dưới cằm, cũng không biết vì sao hình ảnh lại hài hòa như vậy, bộ dáng vô cùng xứng đôi.

"Chị Thẩm Bân...à không, có lẽ phải gọi em gái Thẩm Bân nhỉ? Tôi lúc trước hẳn là biết cô?" Diêm Hình nói.

Thẩm Bân: "....Cứ gọi em Thẩm Bân là được, em gái không phải từ gì hay."

Diêm Hình không rõ tại sao.

Nhưng không đợi hắn hỏi ra miệng, Thẩm Bân liền tiếp tục nói: "Thân thể anh không thoải mái à? Bệnh kia không ảnh hưởng tới thân thể chứ?" Câu phía sau là hỏi quản sự.

Quản sự lắc đầu: "Không ảnh hưởng."

Thẩm Bân lập tức yên lòng, trong lúc nhất thời Diêm Hình có hơi khó tiếp thu: "Đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình yên tĩnh một lát."

Quản sự cung kính rời đi, Thẩm Bân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Thiếu gia nói muốn yên tĩnh, còn không đi?" Quản sự đi tới cửa quay đầu lại nói với Thẩm Bân một câu.

Người nào đó nhỏ giọng nói: "Anh Diêm Hình, em muốn ở lại với anh, bảo đảm không có gì đáng ngại, em còn có rất nhiều lời muốn nói với anh, những ký ức giữa chúng ta mà anh khuyết thiếu."

Quản sự nổi giận: "Thẩm Bân!" Ông phát hiện nô lệ này thật sự to gan.

Nhưng Diêm Hình nhìn người nào đó một cái, trong lòng cư nhiên rất không thích quản sự dùng thái độ như vậy đối với cậu: "Vậy ở lại đi, ngươi trước đi ra ngoài." Mấy chữ sau là nói với quản sự.

Quản sự: "...." Ông có một câu hồng nhan họa thủy à không lam nhan họa thủy không biết có nên nói không.

Nhưng mặt ngoài chỉ đành nói vâng, trong lòng trợn trắng mắt hoàn toàn rời đi, thuận tiện còn đóng cửa.

Nhất cử nhất động của Diêm Hình dần dần mang theo cảm giác từng có, rất lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với Thẩm Bân vẫn rất không tồi, hắn nhìn bộ dạng "cụp mi rũ mắt" của người nào đó, liềm nói: "Đừng sợ, nơi này không có người ngoài, về sau cô cứ đi theo tôi, cô có gì muốn nói với tôi?"

Sao Thẩm Bân sợ được chứ, vừa rồi chẳng qua lo lắng đối phương quên mất mình, sẽ đối xử bình đẳng với cậu như những người khác mà thôi, nói vậy nếu thật xảy ra chuyện gì cậu không thể tiếp cận Diêm Hình, cũng không giúp được gì.

Hiện tại vẫn nên xoát độ hảo cảm, để Diêm Hình mau chóng quen thuộc với mình, hiến thân thì sao?

Suy nghĩ này chợt lóe trong đầu Thẩm Bân liền bị pass rớt, không được đối phương mới có "10 tuổi", không thể dùng "thân thể" nỗ lực thực hiện dạy hư trẻ nhỏ, hay là khiến đối phương thừa nhận sự tồn tại của mình trên mặt tinh thần.

Thẩm Bân nghĩ tới đây liền bày ra thái độ thẳng thắn nhìn Diêm Hình: "Có anh ở đây, em đương nhiên không sợ, nhưng anh Diêm Hình thật sự không nhớ ra em sao?"

Diêm Hình vẫn lắc đầu, như thế nào cũng không nhớ nổi.

Ánh mắt Thẩm Bân lập tức hạ xuống: "Em có rất nhiều việc muốn nói với anh, nhưng anh đã quên mất, những việc đó...nói ra có lẽ sẽ không tốt, nhưng em không biết phải làm sao bây giờ."

Diêm Hình không thích vẻ mặt đó của cậu, liền mở miệng nói: "Cứ nói đừng ngại, bất cứ việc gì đều được."

Thẩm Bân thầm giơ chữ V trong lòng, trên mặt lại bình tĩnh thả ra sấm sét: "Chúng ta đã kết hôn."

Diêm Hình: "....?"

Thẩm Bân lộ ra biểu tình khổ sở: "Chúng ta từ rất lâu về trước đã quen biết, nhưng em gia cảnh bần hàn, tất cả mọi người đều phản đối chúng ta ở bên nhau, anh mang theo em trực tiếp đi đăng ký kết hôn, giấu mọi người, hiện tại đều đã quên sao?"

Người trong phòng phát sóng trực tiếp: "?" Đây có phải việc trong thế giới hiện thực không? Dù sao mọi người xem phát sóng trực tiếp của Diêm Hình và Thẩm Bân lâu như vậy, thật không ngờ hai người sẽ trực tiếp tuyên bố kết hôn, còn đăng ký.

Nhưng chung quy có người xem thông minh đề điểm hai câu: Ta cảm thấy Thẩm Bân nói vừa giả vừa thật, hoặc đa số đều là giả.

Diêm Hình chỉ có đầu óc của đứa trẻ "10 tuổi" khiếp sợ tột đỉnh: "Chúng ta, đã đăng ký kết hôn?"

Thẩm Bân cho tay ra sau lưng, lấy ra một quyển sổ màu đỏ ở trong ô đựng đồ, đây là ô đựng đồ mèo đen tạo cho cậu, đại khái chỉ to bằng một tủ quần áo, đặt giấy kết hôn không phù hợp, Thẩm Bân có thể tùy ý vươn tay vào lấy đồ vật, dù sao cậu cũng là chủ nhân của ô đựng đồ..

"Nhìn xem, đây là giấy kết hôn của chúng ta, bên trên có dấu chứng nhận của pháp luật." Thẩm Bân đem quyển sổ nhỏ đưa qua.

Diêm Hình tiếp nhận sổ mở ra, trong quyển sổ nhỏ có ảnh chụp hắn và Thẩm Bân đang an tĩnh dựa vào nhau, không hề giống trò bịp bợp chút nào.

"Đây là...sự thật?" Diêm Hình liên tục bị sốc.

"Đương nhiên! Em lúc trước cũng không biết anh có bệnh, cho nên vừa rồi mới hỏi quản sự tình huống của anh, còn có thể tạo sơ hở ngay được sao?" Thẩm Bân nói.

Diêm Hình: "....." Chính vì cảm thấy giấy kết hôn này không giả mới khiếp sợ, hắn giương mắt nhìn về phía Thẩm Bân: "Cho nên, cho nên cô không thích tôi sao?"

Thẩm Ban: "Cái gì?" Cậu không rõ lắm, không thích là có ý gì?

Diêm Hình: "Tôi là nói tôi có loại bệnh này cô không thích tôi sao? Lúc trước cô cũng không biết tôi có bệnh, hơn nữa hiện tại tôi đối với cô...." Hắn chưa nói hết.

"Em sao có thể ghét bỏ anh, chúng ta đã đăng ký kết hôn, cho dù anh về sau thường xuyên quên em, em sẽ mỗi ngày đều nhắc nhở anh 10 lần 100 lần chúng ta đã kết hôn, muốn vĩnh viễn ở bên nhau." Thẩm Bân nghiêm túc nói.

Diêm Hình: "....." Tuy lời nói rất thâm tình, nhưng điều này đối với một đứa trẻ mà nói, giống như hơi trầm trọng.

Thẩm Bân biểu đạt tình yêu xong mới hỏi tiếp: "Lúc trước anh nói hiện tại đối với em làm sao?"

Có lẽ có đối khi Thẩm Bân không thông minh như vậy, nhưng đôi khi lại sáng suốt hơn người, bộ dáng vô tình của Diêm Hình vừa rồi, không biết có phải muốn chia tay hoặc ly hôn hay không? Hoặc là không nghiêm trọng đến như vậy, tóm lại dự cảm không tốt.

Không có cửa đâu! Cho dù cậu không thể tiếp tục bắt đứa trẻ "10 tuổi" yêu mình như đã từng, cũng phải cột chặt hai người chung với nhau.

Chỉ cần tôi thâm tình, anh sẽ không đành lòng vứt bỏ tôi, thậm chí còn phải cung phụng tôi!

Nghĩ đến cũng có chút nản lòng, dù sao Thẩm Bân vẫn luôn được Diêm Hình nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng đối phương lại mất trí nhớ, trong cuộc đời có ai đầu óc không có lúc bị rút chứ? Trước duy trì tốt quan hệ rồi nói sau, ngày sau tính sổ.

Thẩm Bân đã cầm lấy cuốn sổ nhỏ ghi lại từng việc mà đối phương khiến mình không vui.

"Ý tôi là, hiện tại dù sao tôi cũng không nhớ những việc đó, có lẽ phải đợi khôi phục trí nhớ...hoặc là chậm rãi tiếp thu cô, cho nên tạm thời có thể đừng sinh đứa nhỏ không?" Diêm Hình nói: "Nhưng cô yên tâm, có lẽ sẽ không phải chờ lâu, tôi hiện tại cũng, cũng rất thích cô."

Hắn nói nhìn Thẩm Bân một cái, cư nhiên có chút xấu hổ.

Thẩm Bân: "...." Sinh đứa nhỏ là cái giống gì?!