Đến tận lúc này người em vẫn còn gọi là chị, giống như người chị trên bờ là duy nhất của nó, nhưng đối phương lại xoay người chạy, hơi thở của người em gái càng lúc càng mỏng manh, cho đến chết.
Tiểu quái vật thấy một màn như vậy vô cùng phẫn nội, khi u hồn của người em gái bay lên, không ngừng ngồi ở bể bơi khóc lóc, nó tựa hồ không biết bản thân đã chết, còn chờ chị gái tới đón mình về nữa.
Người em thậm chí còn không thương tâm bằng tiểu quái vật, đứa nhỏ chân chính bốn năm tuổi đầu hoàn toàn không hiểu chuyện, là người đứng xem, tiểu quái vật muốn giúp nó báo thù, hoặc là nói, để cho bản thân được hả giận.
Chỉ là người em gái nói phải bảo vệ chị gái, thì phải làm thế nào đây, cho nên mới giằng co lâu như vậy, cho đến khi tiểu quái vật giết sạch tất cả người hầu, người chị còn chưa chết.
Diêm Hình và Thẩm Bân cách đó không xa im lặng, dù sao Thẩm Bân rất mờ mịt, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đối thoại của ba người lộ ra quá nhiều tin tức, nhưng rất khó kết nối.
Còn Diêm Hình? Ai cũng không biết hắn hiểu được bao nhiêu.
"Thực xin lỗi" thật lâu sau, người chị 10 tuổi mới nói: "Chị không muốn bị đưa đi, cho nên đẩy em xuống bể bơi, hiện tại em có thể giết chị báo thù." Giọng nói mang theo nức nở, giảm đi vài phần lạnh lùng, Thẩm Bân nghe ra, đây hẳn là bé gái ban ngày.
Giọng nói non nớt của người em lại lần nữa vang lên: "Không sao đâu, chị sẽ không chết, em sẽ bảo vệ chị thật tốt." Nó vẫn không quá hiểu về sinh tử, vô luận chị gái làm gì, một tiếng thực xin lỗi liền dễ dàng tha thứ.
Tiếng người chị gái khóc càng lúc càng lớn, trong lúc nhất thời xung quanh vô cùng an tĩnh, tiểu quái vật âm trầm mở miệng: "Câm miệng! Đã mắc sai lầm thì vĩnh viễn không thể cứu vớt, ta không giết ngươi, chờ xem, chờ em gái ngươi mở ra tâm trí, tự tay giải quyết ngươi."
Nghe nói người chết oan không thể vào địa ngục, mãi mãi chỉ có thể luẩn quẩn ở dương gian, người em gái hiện giờ còn nhỏ, nhưng khi nó dần dần hiểu chuyện thì sao? Tuổi xanh còn chưa hưởng thụ liền chết non, có thể không hận sao? Đến lúc đó nên tra tấn người chị như thế nào cũng không biết.
Một khi đã như vậy, tiểu quái vật liền không muốn nhúng tay, thời gian còn dài.
Huống chi toàn bộ sân vườn bên ngoài đều có du hồn của người hầu bay bay, chỉ có người chị là con người, với nhóc mà nói cũng không biết là tốt hay là xấu.
.....
Tiểu quái vật xoay người rời đi, căn bản không thèm nhìn Diêm Hình và Thẩm Bân một cái, mà người em thì đang nhẹ giọng an ủi chị gái, xung quanh tựa hồ lai không có nguy hiểm.
Diêm Hình click mở màn hình, thấy chữ "Thông quan" liền biết thế giới này kết thúc, hắn có thể tùy thời rời đi.
Lại nói thế giới này có vẻ không nguy hiểm lắm, mới đầu hai người chơi chết là do bị Diêm Hình giết, ngươi chơi nữ thì bị một người chơi nam khác giết, người chơi nam kia chạy ra lâu đài không bao lâu cũng bị hồn ma người hầu xé nát.
Nghĩ thì không nguy hiểm, người chơi lại chỉ còn một mình Diêm Hình...
Thẩm Bân cũng nhìn thấy thông tin trên màn hình, cậu bỗng nhiên nghĩ tới, mình chỉ tìm được hai bộ quần áo!
"Anh phải rời đi sao?" Trong bóng đêm Thẩm Bân hỏi.
Tuy Diêm Hình không thấy rõ mặt cậu, nhưng từ giọng nói nghe ra đối phương tựa hồ có chút nôn nóng.
"Có thể tùy thời rời đi, cũng có thể ở lại một thời gian nữa, làm sao thế?" Diêm Hình hỏi.
Thẩm Bân do dự nói: "Chính là muốn đổi một bộ quần áo...."
Nghe ra vô cùng vô cớ gây rối, đây chính là thế giới đầy rẫy nguy hiểm, đứng thấy tiểu quái vật kia vừa rồi không để ý tới bọn họ, chẳng may lát nữa tư tưởng cực đoan xuất hiện lại quay lại giết thì sao? Dù sao có thể làm thịt toàn bộ người hầu ở công viên trò chơi cũng không phải là nhỏ.
Nhưng chắc chắn Thẩm Bân không phải người ngu ngốc, Diêm Hình trực giác nhận ra có chuyện, vươn tay đóng phòng phát sóng trực tiếp, mới mở miệng hỏi: "Quần áo?"
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp: "......" đây là làm sao! Toàn bộ hành trình đen thùi lùi, hiện tại ngay cả âm thanh cũng không cho nghe? Tuy tiểu quái vật đã rời đi, nhưng nơi này còn rất nguy hiểm, không đến mức muốn làm việc này nọ kia chứ?
Cho dù có làm cũng bị che chắn, dù sao mọi người không nghĩ ra.
Thẩm Bân nhìn thấy hắn đóng phòng phát sóng trực tiếp, biết nhiệm vụ của mình sẽ không lộ ra cho mọi người, nhưng nói thẳng cho Diêm Hình, hình như có hơi không muốn mở miệng.
Chủ yếu là cậu không phải tên ngốc, xung quanh nguy hiểm cỡ nào cho dù không hiểu biết toàn bộ cũng phải hiểu một chút, một mình ở lại tìm nữ trang vô cùng nguy hiểm, Thẩm Bân đành phải do dự mở miệng: "Kỳ thực tôi có nhiệm vụ, chỉ là khác với các anh, tôi phải thu thập nữ trang."
Diêm Hình lập tức hiểu ra điều gì: "Nữ trang? Bao nhiêu?"
"Mỗi trò chơi cần số lượng khác nhau, trò chơi lần này cần ba bộ, hiện tại tôi mới có hai bộ, kiểu dáng nào cũng được, chỉ cần là nữ trang." Thẩm Bân nói.
Cậu kỳ thực rất chột dạ, dù sao giấu đối phương lâu như vậy.
Diêm Hình cũng không nói gì, vươn tay kéo cậu đi: "Chúng ta hiện tại liền đi tìm."
Thẩm Bân dựa sát vào Diêm Hình, trong lòng có sợ hãi nhất định với bóng tối, đi được một lát mới nhỏ giọng nói: "Anh không trách tôi sao?"
Diêm Hình im lặng một lát, không lên tiếng.
Thẩm Bân nóng nảy: "Tôi không phải cố ý, tôi chính là sợ hãi...."
Diêm Hình hiểu ý tứ của cậu: "Bân Bân có băn khoăn là đúng, nếu tôi nghĩ không lầm, em làm nhiệm vụ là để thu thập năng lượng tới thế giới thực phải không?"
Thẩm Bân: "...... Ừ." Quá thông minh, suy một ra ba, cái gì không lừa được.
"Nói như vậy, tôi nên vui vẻ, lúc trước đã nghĩ trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, hiện tại có nhiệm vụ mới đúng." Diêm Hình nói.
Thẩm Bân sững người một chút: "......Tôi biết, tóm lại thực xin lỗi, không nên lừa anh."
Diêm Hình dừng lại bước chân, vươn tay trong bóng đêm vuốt đầu cậu, giọng nói trầm thấp: "Tiểu bảo bối không cần nói xin lỗi, nếu em không có đủ cảm giác an toàn thẳng thắn tất cả mọi điều với tôi, người nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng."
Mèo đen trong góc: "....." Nó từ lúc quái vật xuất hiện liền nấp đi, trước đó không lâu mới lần mò bước ra, kết quả liền thấy ký chủ thẳng thắn thành khẩn nói ra nhiệm vụ! Còn chưa kịp kinh hoảng, lại ăn phải cơm chó.
Mẹ nó, cơm chó trên toàn thế giới đều bị mèo nó ăn hết rồi phải không!
Thẩm Bân bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, thân hình Diêm Hình khá cao lớn, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh, khi ôm hắn cảm giác cả người đều bị đối phương bao vây lấy, cảm giác an toàn đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Bân cảm thấy bản thân tựa hồ càng ngày càng không muốn rời khỏi Diêm Hình.
Nếu có thể thì nỗ lực ở bên nhau mãi mãi đi.
Diêm Hình mang theo Thẩm Bân tìm kiếm ở các gian phòng, nơi này hẳn là phòng ngủ chính, bình thường phòng ngủ chính là nơi cư trú của nữ chủ nhân, nói không chừng sẽ có nữ trang.
Nguồn sáng xung quanh vẫn chưa khôi phục, nhưng bên ngoài lại có ánh trăng, rát kỳ quái, lúc trước từ trong phòng đi ra ngoài còn là một mảnh đen nhánh.
Xuyên thấu qua ánh trăng có thể nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng, Diêm Hình mang theo Thẩm Bân lập tức đi về phía tủ quần áo, mở ra nhìn, người nào đó thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Tủ quần áo cao cao, treo một bộ váy cưới đỏ tươi.
Khác với váy cưới ở thôn làng nhỏ ở thế giới trước, đây là trang phục Tú Hòa thời dân quốc, Thẩm Bân đã từng mặc qua loại như này, thế giới trước mới bắt đầu không phải ngồi trong kiệu hoa mặc nó sao?
Nhưng vào buổi tối, biết rõ xung quanh có quỷ, thông qua ánh trăng nhìn thấy nó, trái tim thiếu chút nữa bị dọa nhảy ra ngoài.
Váy cưới được bảo quản rất tốt, ở phần trên cổ áo có một bộ tóc giả dài xõa trên đầu vai.
Thẩm Bân thực do dự: "Mặc vào sẽ không kích phát cái gì quỷ quái đòi mạng chứ? Sợ quá."
Diêm Hình: "Không phải chỉ cần tìm được là được rồi à, còn phải mặc nữa?"
Thẩm Bân gật gật đầu: "Bằng không anh cho rằng vì sao em phải mặc? Làm đàn ông đường đường chính chính không tốt sao?"
Diêm Hình: "....Lúc trước em nói thích mặc nữ trang." Khi đó hắn không miệt mài theo đuổi, dù sao Thẩm Bân lúc ấy thẹn thùng đến muốn xù lông, nếu không phỏng chừng người nào đó đã sớm bị hắn bóc trần nói dối.
Thẩm Bân hiện tại cũng rất thẹn thùng: "Không phải, em vẫn luôn mặc nữ trang trước mặt người ngoài, không nói thích còn có thể làm sao được nữa?"
Diêm Hình vươn tay đóng ngăn tủ: "Nếu như vậy, lại tìm cái khác." Kỳ thực hắn cảm thấy váy cưới không có vấn đề, thế giới này nếu có che giấu Boss, thì sớm đã xuất hiện rồi, sao có thể để ba cái tiểu quỷ kia tùy ý lăn lộn đến tận bây giờ không hề bại lộ chút dấu vết nào chứ.
Nhưng cho dù như thế, để Thẩm Bân mặc Tú Hòa phục phỏng chừng tên nhóc này cũng thực sợ hãi.
Nhưng khi Diêm Hình định đi, Thẩm Bân bỗng nhiên vươn tay kéo hắn lại: "Em cảm thấy có lẽ em có thể."
Diêm Hình: "....Em không sợ sao?"
Thẩm Bân cắn răng một cái: "Em mặc nhanh một chút, không có việc gì, hơn nữa có anh ở đây mà."
Diêm Hình an ủi cậu: "Toàn bộ căn biệt thự chắc chắn có thể tìm được bộ nữ trang thứ hai, không cần miễn cưỡng bộ này."
"Không!" Thẩm Bân lập tức cự tuyệt: "Nghe em, anh che cho em một chút."
Chỉ cần ba bộ nữ trang liền trở thành trạng thái vô định, đến lúc đó không sợ ai nữa.
Dù sao hai người đã này này nọ nọ nhiều lần rồi, có chỗ nào trên người mà chưa thấy qua? Huống chi hiện tại ánh trăng bên ngoài tuy rằng sáng, lại không thể sáng bằng ánh đèn, người nào đó lập tức cởi quần áo.
Nói thật trang phục Tú Hòa cậu cũng không biết mặc cho lắm, Diêm Hình không biết phải che cho cậu cái gì? Xung quanh lại không có ai, liền dùng tay hỗ trợ cùng nhau mặc.
Hai người đàn ông bận rộn hơn 10 phút mới mặc xong váy cưới, Thẩm Bân nhìn giày thêu màu đỏ bên cạnh, cũng đi vào, đúng rồi, còn có mũ phượng khăn quàng vai cũng đội lên, trọn bộ mặc xong không có gì kỳ quái chứ?
Mèo đen cùng tới đây nhìn ký chủ trước mắt, nhịn không được rùng mình một cái, này cũng quá đáng sợ, không biết còn tưởng cương thi từ chỗ nào đó bò ra.
Nhưng thực ra đã thu thập đủ ba bộ nữ trang, nó yên lặng cho ký chủ một like.
Thẩm Bân bớt thời gian nhìn thoáng qua mèo đen, liền vừa lòng gật đầu nói với Diêm Hình: "Nhiệm vụ của em hoàn thành rồi, xung quanh không có việc gì xảy ra, thế giới tiếp theo gặp lại đi, đừng để em chờ quá lâu."
Trên thực tế mỗi lần cậu tới thế giới tiếp theo, không bao lâu là có thể nhìn thấy Diêm Hình, cho nên không tồn tại chữ "chờ", một câu cuối cùng kia chỉ là cậu thuận miệng nói ra mà thôi.
Nhưng Diêm Hình lại nhớ kỹ, hắn gật gật đầu: "Được, em rời đi trước, rồi tôi lại đi." Không nhìn được Thẩm Bân hoàn toàn rời đi, hắn không quá an tâm.
Đáng tiếc Thẩm Bân lắc đầu: "Không được, người chơi rời đi em mới có thể đi."
......Diêm Hình chỉ có thể rời đi trước, hắn cúi đầu hôn một cái lên môi Thẩm Bân: "Tôi rất nhanh sẽ tới tìm em."
Thẩm Bân cười: "Ừ."
Mèo đen bên cạnh: "......" Có thể nhanh lên một chút hay không, nó no.
......
Vốn dĩ Diêm Hình định trở lại thế giới hiện thực sẽ lập tức đi tới thế giới tiếp theo, mà khi hắn vừa ra khỏi khoang dinh dưỡng, liền có hạ nhân tới báo, vương thượng cho mời.
Là vua của Tinh Không giới, cha hắn ngày thường thật sự rất bận, hiện giờ bản thân còn đang tiếp quản phát triển số liệu khai phá địa cầu cổ, lúc này có thể có chuyện gì?
Diêm Hình đành phải bớt chút thời gian đi tới tẩm cung của cha hắn.
Thời đại bất đồng, hiệu quả cách âm của nhà ở không phải tốt bình thường, cho nên tận đến khi tiến vào cửa Diêm Hình mới nghe được giọng nói đầy tức giận.
Diêm Thương: "Chuyện của con con tự mình làm chủ là được, cha, nếu ngài nhàn rỗi không có việc gì thì nên nhìn chằm chằm một đứa con trai khác của ngài không được sao?" Một bộ ong bướm khắp nơi.