Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Mạc Vân Quả một chút buồn ngủ cũng không có.
Nàng cảm giác cả người hưng phấn dị thường, thật giống như hút ma túy, tinh thần no đủ sung túc.
Theo thời gian trôi đi, trên mặt Diệp Hành tươi cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhộn nhạo.
Mà biểu hiện như vậy trong mắt người xem ở phòng phát sóng trực tiếp, lại có một loại hương vị khác.
"Ta đã từng nghe bà nội nói qua một câu, khi một người tuyệt vọng đến mức tận cùng, bày ra bên ngoài không phải vẻ tuyệt vọng, mà là hưng phấn thấu xương."
"Lầu trên, bà nội ngươi nhất định là một người rất trí tuệ."
"Cho nê, trạng thái hiện tại của Diệp Hành là tuyệt vọng đến mức tận cùng sao?"
"Tiểu Quả Quả có phải sắp chết hay không......"
"Lầu trên không cần nói bậy! Tiểu Quả Quả mới sẽ không chết đâu! Tuyệt đối sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu Quả Quả nhà ta nhất định sẽ tồn tại thật tốt! Còn có Diệp Diệp nhà ta nữa!"
"Hôm nay đã là ngày thứ sáu của bảy ngày say, lại qua một ngày......"
"Mặc kệ mặc kệ! Tiểu Quả Quả nhà ta sẽ sống thật tốt!"
"Ta đau lòng cho Diệp Diệp, cũng đau lòng cho tiểu Quả Quả a!"
"Thật ra ta cảm thấy, như vậy đối với tiểu Quả Quả mà nói, chết là một loại giải thoát."
"Lầu trên ngươi nói bậy gì vậy! Nếu tiểu Quả Quả chết ở thế giới này, tinh thần lực của nàng sẽ bị tổn thương nặng, lần phát sóng tiếp theo không biết phải chờ bao lâu!"
"Đúng vậy, ngươi có phải từ nơi khác đến đây làm hắc phấn không! Nhanh lên tránh ra, nơi này không chào đón ngươi!"
"Ta mặc kệ ta mặc kệ ( lăn lộn!) tiểu Quả Quả nhà ta cùng Diệp Diệp nhất định phải tốt!"
Diệp Hành không xem phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, mặc kệ đống bình luận đó xuất hiện trong đầu hắn.
Mạc Vân Quả cũng không xem những văn tự đó, nàng dù tính tình trì đột ra sao cũng biết hiện tại mình không được tốt lắm.
Nàng biết, có lẽ mình sống không lâu.
Mạc Vân Quả ôm chén ánh vàng rực rỡ, mặt cọ lại cọ, quả nhiên màu vàng mới là đẹp nhất!
Màn đêm dần dần buông xuống, Diệp Hành cũng không mang theo Mạc Vân Quả trở lại phòng an an ổn ổn ngủ, mà mang theo nàng đi tới một đỉnh núi.
Đây là ngọn núi cao nhất thế giới này, càng lên cao không khí càng chút loãng, nhưng Diệp Hành đã quen không khí như vậy, không có bao nhiêu khó khăn.
Đến nỗi Mạc Vân Quả, thế nhưng cũng không có một chút không khoẻ.
Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả như vậy, trong mắt xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, hắn vẫn luôn đều biết tiểu Quả Quả là một người có chuyện xưa, tuy rằng hai mắt nàng trong suốt, nhưng khi gặp qua vô vàn chuyện đen tối dơ bẩn vẫn trong suốt như vậy.
Lại khác hoàn toàn với ánh mắt của trẻ con sơ sinh hồn nhiên không biết gì, đôi mắt của Mạc Vân Quả, lại không như cái gì cũng không tồn tại trong đó.
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả ôm kim chén ngồi ở bên cạnh một cái huyền nhai (Vực sâu).
Thân thể hai người chỉ cần nghiêng về phía trước một chút thôi, có thể thể tan xương nát thịt.
Buổi tối đỉnh núi rất lạnh, Diệp Hành vận dụng nội lực của mình giúp Mạc Vân Quả duy trì nhiệt độ cơ thể.
Mạc Vân Quả ôm chén ánh vàng rực rỡ, ánh mắt lại dừng ở trên người Diệp Hành.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào trên người hai người, ánh mắt Diệp Hành cũng dừng ở trên người Mạc Vân Quả.
Diệp Hành sủng nịch xoa xoa đầu Mạc Vân Quả, ôn nhu nói: "Tiểu Quả Quả, vì sao ngươi lại thích màu vàng?"
Mạc Vân Quả sửng sốt, nàng nhớ lại cuộc sống trước kia, những ngày ấy tựa hồ đã qua đi giống như đã trôi qua thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi nếu không phải Diệp Hành hỏi như vậy, nàng cũng quên mất......