Hắn chọc chọc cái mũi hamster nhỏ, cười khẽ nói: "Đại khái là bởi vì tôi cũng có thứ mình muốn bảo vệ đi......"
Thứ các người muốn bảo vệ là hàng vạn người dân quốc gia này, thâm chí không tiếc hy sinh tính mạng, mà hiện tại, hắn muốn bảo hộ tiểu gia hỏa trong lòng này, hắn không muốn cô lại lâm vào tình huống nguy hiểm giống hôm qua, như vậy hy sinh một ít lợi ích hay toàn bộ cũng có sao đâu?
Trước kia chấp nhất bởi vì ngoại trừ kiếm tiền hắn không có hứng thú gì, hiện tại lại không giống vậy, hiện tại a......
Giang Văn Hiền nhìn hamster nhỏ bởi vì bị mình chọc mũi mà không ngừng "Chi chi" kêu nhỏ, khóe miệng gợi lên một ý cười sủng nịch.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy cũng không tồi.
Trâu Thiên Hữu nhìn người đàn ông ôn nhu trước mắt, há to miệng, người đàn ông này, thật là người đàn ông mình biết kia sao?
Trâu Thiên Hữu cảm thấy, thế giới này đại khái huyền huyễn, nhưng cậu ta cũng không thể không thừa nhận kết quả như vậy cũng không tồi.
Trâu Thiên Hữu rời đi, mà Giang Văn Hiền cũng triệt triệt để để uỷ quyền.
Hắn chỉ đơn giản gọi vài cuộc giải tán tất cả thế lực, hắn cũng không quan tâm bọn họ sẽ ra sao, dù sao cũng sẽ có người thu nhận bọn họ.
Đương nhiên, hắn cũng tặng cho lão đối thủ từng khiến hắn xém chết vô số lần đi thăm cục cảnh sát một vòng.
Hai người đàm phán một tiếng đồng hồ, Giang Văn Hiền người này làm việc tích thủy bất lậu*, trên thực tế cảnh sát không nắm được chứng cứ của hắn cho nên không có cách nào đưa hắn vào ngục.
* Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không lọt.
Chút chứng cứ kia cũng chỉ có thể phạt Giang Văn Hiền một ít tiền, nhưng trải qua đàm phán, Giang Văn Hiền cùng cảnh sát bên kia đạt thành nhận thức chung, việc này thật giống cứ như vậy hạ màn.
Trâu Thiên Hữu cũng khôi phục thân phận thật của cậu ta, hơn nữa bởi vì kiến công, chức quan tăng lên không ít.
Đồng thời, Giang Văn Hiền cùng Trâu Thiên Hữu triệt triệt để để không có liên hệ.
Giang Văn Hiền sẽ không tha thứ cho Trâu Thiên Hữu, bất kể vì lý do gì.
Mà Trâu Thiên Hữu trước sau không gỡ được nút thắt kia, cho nên cũng không chủ động liên hệ với Giang Văn Hiền.
Thế lực hắc bang quốc nội được thanh trừ, trong lúc nhất thời trở nên thập phần suy sút, cho dù mười năm sau cũng sợ không khôi phục lại được như bây giờ.
Càng đáng nhắc tới đó là, thứ đồ như thuốc phiện cũng khó lọt vào quốc nội, cho dù có cũng khó đưa đến tay dân thường, còn cần các Anh hùng chung tay tiêu diệt.
Từ sau khi Giang Văn Hiền tẩy trắng, lúc sau, dựa vào vốn tích lũy trước kia hắn mở một công ty, nhắm vào thị trường y dược trong nước.
Những thiết bị và nguyên vật liệu có sẵn vừa vặn sử dụng.
Là thuốc là độc, thật là nhất niệm chi gian**.
**"Nhất niệm chi gian" - 一念之间 - Một ý niệm.
Giang Văn Hiền đem vien thuốc chữa thương lần đó ở trong sơn động đưa cho đoàn đội cho nghiên cứu, thành công phát minh ra loại thuốc chữa thương cực tốt, thịnh hành toàn thế giới.
Mà thế giới trình độ chữa bệnh vốn dĩ lạc hậu cũng vì thế mà được nâng lên một trình độ nhất định, đoàn đội nghiên cứu của Giang Văn Hiền còn căn cứ theo thuốc kia nghiên cứu ra các loại dược liệu khác, thành công nghiền nát các công ty y dược khác.
Từ đây, Giang Văn Hiền lại bắt đầu tân huy hoàng của hắn.
Lão đại thương giới Giang Văn Hiền lúc này lại vô cùng ai oán quỳ rạp trên mặt đất, nhìn một đoàn ngồi xổm trước mặt mình.
"Tiểu gia hỏa, ngươi chừng nào thì mới có thể biến thành hình người a?"
Giang Văn Hiền chọc chọc bụng nhỏ của Mạc Vân Quả hỏi.
"Chi chi chi chi chi!" Không cần chọc bụng ta! Bằng không cắn ngươi nga!