Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 393



Edit: Linhlady

- ------------------------🍀

Bảy năm trước

“Bạc Diệc Nhiên! Chẳng lẽ cậu muốn đi vào con đường hắc ám kia sao?” Thiếu niên ngây ngô mang khuôn mặt chất vấn chàng trai cùng tuổi trước mặt, chỉ là trên khuôn mặt chàng kia không hề có một tia kịch động, mà vô cùng bình tĩnh.

Thiếu niên kia là Tu Khuc cùng Bạc Diệc Nhiên, mà đứng ở bên cạnh, đó là  Bạch Vinh Băng.

Ba người tạo thành hình tam giác, khi Tu Khúc cùng Bạc Diệc Nhiên giằng co, Bạch Vinh Băng có chút khó xử nhìn hai người.

Bạc Diệc Nhiên hừ lạnh một tiếng, chất vấn nói: “Hắc ám? Cái gì là hắc ám? Hắc ám liệu lý có thể thêm vào người các loại trạng thái, cậu dựa vào cái gì nói nó là hắc ám?”

Lồng ngực Tu Khúc phập phồng, giống như rất tức giận với câu trả lời này của Bạc Diệc Nhiên.

“Trước kia sở dĩ chúng ta chọn học làm mỹ thực, còn không phải là bởi vì nó có thể mang đến cho người khác hưởng thụ vị giác, đồng thời có thể làm mọi người cảm nhận được tâm của người nấu ăn sao?”

Bạc Diệc Nhiên tiếp tục cười lạnh nói: “Hưởng thụ về mặt vị giác? Một đầu bếp, không thể nếm thử đồ ăn mình tạo ra, làm sao có thể mang đến hưởng thụ về mặt vị giác cho người khác?”

“Cậu có được tuyệt đối vị giác, làm chuyện này dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không giống vậy, vô tướng vị giác, ngay cả món ăn bình thường tôi cũng không làm được. Tôi dốc lòng nghiên cứu ba năm, cuối cùng cũng có thể làm ra hắc ám liệu lý, cho người ta thêm trạng thái vào cũng cường hãn, cậu dựa vào cái gì nói tôi rơi vào hắc ám?”

Tu Khúc lui về phía sau một bước, lại  bị Bạc Diệc Nhiên cứng rắn chất vấn.

Anh có được tuyệt đối vị giác, cho nên đối các loại hương vị phối hợp đều là chuyện dễ như trở bàn tay, anh đã quên, người anh em tốt của anh, là vô tướng vị giác……

Tu Khúc cắn cắn môi, trong lúc nhất thời lại là không biết nên phản bác Bạc Diệc Nhiên như thế nào.

“Cậu dám hay không dám cùng tôi so một trận?” Tu Khúc không muốn thừa nhận mình đã sai, anh tự nhận, anh chỉ muốn tốt cho người anh em của mình, dù sao làm những món hắc ám liệu lý kia, cũng đồng nghĩa với việc vi phạm giao ước lúc đầu của bọn họ.

“So? Hiện tại không thể được.” Bạc Diệc Nhiên biết hiện giờ mình không đủ lực lượng để so với Tu Khúc.

“Vậy cậu muốn khi nào?” Tu Khúc ngẩng đầu hỏi, khuôn mặt đỏ lên.

“Bảy năm sau, lúc ấy, tôi sẽ đứng ở đỉnh thế giới này, sẽ chờ cậu đến khiêu chiến.” Bạc Diệc Nhiên cho Tu Khúc một cái hứa hẹn, đồng thời cũng cho mình một cái áp lực.

“Được!” Tu Khúc nắm chặt nắm tay, đồng thời hứa hẹn, “Bảy năm sau, tôi cũng sẽ đứng ở đỉnh thế giới này, khiêu chiến cậu!”

Trong viện nho nhỏ, hai thiếu niên cứ như vậy định ra ước định, Bạch Vinh băng chứng kiến tất cả, một ngày kia, mở ra một con đường mới cho cả ba, không cách nào thay đổi.

Khi Bạch Vinh Băng nói lại toàn bộ câu chuyện, cả người anh ta giống như là dỡ xuống gánh nặng nào đó, anh ta không hề nhìn Mạc Vân Quả, mà là lập tức đem cửa sổ mở ra.

Phía dưới, hai người đang khí thế ngất trời làm đồ ăn.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Bạc Diệc Nhiên, hắn đang tinh tế xử lý bò bít tết, trên trân rịn ra tầng mồ hôi mỏng, nhưng hắn không có thời gian lau nó đi.

Mạc Vân Quả lại nhìn thoáng qua Tu Khúc, anh hết sức chuyên chú xử lý thịt gà, trên trán cũng rịn một tầng mồ hôi, nhưng cũng không lau nó đi.

“Nhiều năm như vậy, cô là người thứ hai có được tuyệt đối vị giác mà tôi gặp, truyền thuyết, xác suất có tuyệt đối vị giác là một phần ngàn vạn, mà xác suất có vô tướng vị giác là một phần trăm triệu phần có một xác suất.” Bạch Vinh Băng lại nói một câu, ngữ khí nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có.

- ------