“Không, lầu trên, ngươi còn có thể cứu được một chút! Tin tưởng ta!”
“Ta muốn tiểu Quả Quả moah moah mới có thể thoát khỏi ủy khuất từ Lăng Khanh An!”
“Lầu trên cút xéo! Cút xéo!”
“Tiểu Quả Quả, ngươi hôm nay cũng muốn ở nhà sao?”
“Ở nhà nhiều rất nhàm chán, chúng ta đi tìm người nguyên chủ thích đi!”
“Nguyên chủ không phải vung rất nhiều tiền cho người kia sao? Chúng ta phải đi lấy về!”
“Đúng vậy đúng vậy! Người đàn ông kia là một tên tra nam, tiểu Quả Quả, đi! Chúng ta đi thu thập hắn!”
Phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi muốn Mạc Vân Quả đi tìm cái tên tra nam kia, phải mang tiền cho.
Vốn dĩ Mạc Vân Quả không muốn đi, cô không am hiểu giao tiếp với người khác, cho nên không hề có ý định muốn đi.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình không có tiền, còn phải nuôi thân cùng Păng Khanh An, cô lại lên tinh thần, quyết định đi “Đòi tiền”!
Mạc Vân Quả chỉnh chu bản thân ra cửa, ra cửa, lúc sau, cô mới nhớ tới một chuyện, cô cũng không biết đi đâu tìm người đàn ông kia.
Vì thế, mục đích ban đầu là “Đòi tiền” lại biến thành đi dạo lung tung trên phố.
Có lẽ là thân thể này còn bản năng trước khi nguyên chủ rời đi, Mạc Vân Quả đi dạo một lúc lâu, vô thức đi đến nhà hàng.
Mà khi nhìn vào trong nhà hàng này, thình lình thấy một người đàn ông, ở đối diện hắn, là một nữ sinh, vẻ mặt ngại ngùng thẹn thùng.
Bạch Kỳ nhìn nữ sinh trước mặt, dáng vẻ thẹn thùng kia vừa hay chọc trúng điểm manh trong lòng hắn, tà niệm trong lòng tăng lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Nghĩ đêm nay, nha, không, là một lúc nữa, hắn có thể nhấm nháp hương vị kia, nội tâm hắn dâng lên đủ loại sung sướng.
Bạch Kỳ biết, cô gái này còn học cao trung, đúng độ tuổi thanh xuân nảy mầm, quan trọng nhất đó là, cô gái kia vẫn là……
Chạm vào tư vị xử nữ, tuyệt đối là cực phẩm.
Bạch Kỳ chịu đựng tà niệm trong lòng, nỗ lực vững vàng hô hấp, hiện tại, còn không thể gấp gáp.
Mạc Vân Quả liếc mắt một cái liền thấy được Bạch Kỳ, cô trực tiếp đi qua, sau đó vỗ vỗ bả vai Bạch Kỳ, nói một câu: “Trả tiền.”
Bạch Kỳ nghe thế, cảm thấy không thể hiểu được.
Hắn chưa từng nợ tiền người khác, sao lại có một cô gái đến đòi tiền hắn?
Bạch kỳ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, ẩn ẩn cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được người này là ai.
Nguyên chủ là một nhà văn, ngày thường trạch muốn chết, cũng không cách nào siêng ra ngoài được, bởi vì trạch, cả người đều tản ra hơi thở suy sút.
Bạch Kỳ thực sự không thích người như nguyên chủ, nhưng lại thích tiền của cô ấy, ngày thường nói hai câu, nguyên chủ sẽ mua cho hắn rất nhiều đồ tốt, đồ hắn đang mặc trên người cũng là do nguyên chủ mua.
Bạch Kỳ không thích nguyên chủ, cho nên cũng không nhìn kĩ khuôn mặt nguyên chủ, bởi vậy không nhớ rõ khuôn mặt cô.
Nói đến cùng, chỉ là bởi vì không để trong lòng mà thôi.
Hiện giờ Mạc Vân Quả chỉnh chu lại bản thân, hơn nữa trên người cô toát ra hơi thở sạch sẽ thuần túy, cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ nhìn Mạc Vân Quả, chỉ cảm thấy cô rất đúng khẩu vị của mình, phi thường đúng khẩu vị!
Loại hơi thở sạch sẽ này, ngay cả người con gái đối diện kia cũng kém hơn không biết bao nhiêu lần.
Hô hấp của Bạch kỳ nặng nề hơn, hắn vội vàng để Mạc Vân Quả ngồi xuống, sau đó mới cười hỏi: “Vị tiểu thư này có phải có hiểu nhầm gì không?”
Mạc Vân Quả sẽ hiểu lầm sao? Tự nhiên sẽ không rồi, cô chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.